Follow along with the video below to see how to install our site as a web app on your home screen.
Note: This feature may not be available in some browsers.
cái sai lầm lớn của tôi là nhìn người khác để nghĩ về mình, cái sai lầm lớn của tôi là nhìn thành công của người khác để thất vọng về mình, cái sai lầm lớn của tôi là nhìn hạnh phúc của người khác để đau nỗi đau của mình. Sai lầm lớn của tôi là không bằng lòng với những gì mình có, nhưng không biết làm cách nào để có những gì mình muốn.
thực ra, nó có là sai lầm hay không phải sai lầm, nó là điều đáng buồn hay không đáng buồn?
tôi đang cố suy xét mọi việc bằng con mắt sáng suốt hơn, trực diện hơn, thực tế hơn và mỉa mai hơn, nhưng tôi vẫn thấy những ảo giác đầy mệt mỏi vồ chụp lấy mình, tôi không hiểu làm cách nào một con người có thể đạt được quá nhiều thứ ở quá nhiều lĩnh vực như thế, bởi lẽ, tôi đã cố, thật sự đã cố gắng nhiều, nhưng tôi không thể
Cảm giác tội lỗi bao trùm lấy tôi mỗi khi tôi nghĩ về những người - những điều mà đã và đang sống không thật lòng, nhưng đó là cái cảm giác thản nhiên và trống rỗng, không hề có một chút hối hận, thậm chí đôi khi là thỏa mãn và ngạo mạn. Thực ra tất cả những cái đó có xứng đáng với tôi không? và tôi có xứng đáng với những cái đó không?
Mỗi ngày tôi cảm thấy một nỗi băn khoăn mới, mỗi hành động và sự kiện nảy sinh trong tôi một câu hỏi mới, tôi sẽ vác cái nỗi đau ảo tưởng của mình đi tìm câu trả lời cho cuộc đời tôi đến bao giờ? Tại sao mới chỉ 17 tuổi, mà tôi thấy có nhiều việc dường như đã quá muộn màng rồi?
Cuộc sống có công bằng không? Đặt quá nhiều ước mơ, tham vọng lên một con người bản lĩnh và tài năng có hạn, cho người ta tri thức đủ để nhận thấy mình quá kém cỏi và bất lực, mới 17 tuổi, bất mãn với cuộc đời, như thế là thể loại người gì?