Một ngày mới lại đến…
Đúng giờ này tuần sau, lại lên đường. Lên đường ra đi đến một nơi xa lạ, vẫn biết rằng có bao nhiêu thuận lợi, bao nhiêu người ở bên giúp đỡ, nhưng vẫn ko sao tránh khỏi nỗi buồn tràn ra mênh mang trong lòng. Mới cách đây có 3 tháng, mọi việc sao mà êm đềm đến thế. Khi ấy, cuộc đời là màu hồng, nghĩ đến tương lai, nghĩ đến việc cuối tháng 8 lại lên đường mà trong lòng phơi phới niềm vui, lạc quan, yêu đời. Khi ấy, một niềm tin ngây thơ xâm chiếm toàn bộ cõi lòng: niềm tin rằng một khi quay trở lại nơi xa xôi ấy, có một người sẽ yêu thương, sẽ luôn ở bên, ko bao giờ cách xa… Đến bây giờ, mọi thứ đã hoàn toàn đảo lộn, ko còn một chút gì bóng dáng của cái niềm tin ngây thơ ấy nữa. Những sự thật mang màu nước mắt lần lượt đến trong suốt mấy tháng hè vừa qua đã làm cho những hi vọng cuối cùng được thắp lên cũng lụi tàn đi như đèn dầu trước gió…
Lúc này đây, chỉ còn một cảm giác duy nhất còn sót lại: nỗi thất vọng ngập tràn. Nhìn đến ngày đi đã gần kề mà trong lòng buồn vời vợi, ko còn thấy lạc quan tin tưởng, háo hức chờ đợi mà chỉ thấy nỗi buồn trĩu nặng cùng những lo lắng ko người chia sẻ. Từ chỗ luôn cảm thấy ấm áp vì biết luôn có ai đó, tuy cách xa nhưng luôn ở cạnh bên, che chở, quan tâm, bây giờ nhìn ra con đường phía trước, thấy sao nó dài và cô đơn đến thế, dường như ko còn ai ở cạnh nữa…
Quay đầu về phía những kỉ niệm cũ mà trong lòng ko khỏi cảm thấy xót xa ân hận. Tiếc thay cho những ngày tháng vui vẻ, hạnh phúc đã trôi qua, tiếc thay cho cái niềm tin quá hồn nhiên đã trao nhầm người… Nhiều lúc ngồi một mình, lấy nước mắt làm bạn mà tự hỏi: liệu ta hẹp hòi cố chấp hay người là kẻ vô tình? Câu hỏi mãi mãi ko có lời giải đáp, ko thể được giải đáp và cũng ko nên được giải đáp. Bỗng nhiên thấy khát khao được ai đó yêu thương, chăm sóc; khát khao được ai đó ôm vào lòng thật chặt để khóc cho thoả nỗi lòng. Bao nhiêu nỗi buồn, bao nhiêu uất ức đã chất chứa suốt 3 tháng qua, sao bỗng khát khao có người chia sẻ. Cố gắng hết mình, tin hết mình, và yêu hết mình; cuối cùng nhận lại được cái gì đây? Chẳng cò gì ngoài sự vô tình.
Có ai khóc cùng ta tối nay…