Nhật ký

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
..chẳng hiểu 1 ngày có gì ko bình thường nhưng những con người thì ko bình thường chút nào...:rolleyes: có lẽ nó là cách tốt nhất...hei
what the hell...I don't know...maybe you too...let something lead something for someone...:rolleyes:
a lot like ****...
B-)

1 kế hoạch lớn sẽ hoàn thành trong nay mai :)>-....
 
Am I the like of poor little Hans???
I dont need you to be my Miller.

So dont be...

_ Oscar Wilde_
 
Washington post is good
But i am in no mood
Turning to some tabloid sites
I am not hungered for food...

Oscar Wilde is great
But I dont have such taste
Turning to some classic novels
I'd rather read sonnets...

F*****shi* is said to be true
But I have caught no clue
Turning to someone nearby
I realize that I am a total fool....


Huhuhuh, sao mình lại rẻ tiền thế này, chết mất, ai cứu tôi với!!!:-&8-}
 
Tiền hết, đời tan, tình tàn, PC games bỏ ::((
Mịa, thế bai h không chứ, phải xem lại cách chi tiêu của mình mới được.
Anyway, đôi khi phải thất lễ :)
 
:)) I'm losing my mind :)) Man, i dun even know wut im doing and thinking :)) First sign of mental breakdown ?? :)) Noooo way :))
 
Hic hic,bây giờ mới hiểu được cái cảm giác đau đớn đến kinh khủng ... khi phải rời xa người thân . Đau đến không thể khóc nổi , fai làm thế nào bây giờ khi linh hồn của tôi đã ra đi ? Tôi ko muốn chết nhưng có 1 cảm giác tương tự như cái chết ...
 
Once upon a time, there was a tavern
Where we used to raise a glass or two
Remember how we laughed away the hours,
Think of all the great things we would do

Those were the days, my friend
We thought they'd never end
We'd sing and dance forever and a day
We'd live the life we'd choose
We'd fight and never lose
For we were young and sure to have our way

Then, the busy years went rushing by us
We lost our starry notions on the way
If, by chance, I'd see you in the tavern,
We'd smile at one another and we'd say

Those were the days, my friend
We thought they'd never end
We'd sing and dance forever and a day
We'd live the life we'd choose
We'd fight and never lose
Those were the days, oh yes, those were the days


Just tonight, I stood before the tavern
Nothing seemed the way it used to be
In the glass, I saw a strange reflection
Was that lonely woman really me?

Those were the days, my friend
We thought they'd never end
We'd sing and dance forever and a day
We'd live the life we'd choose
We'd fight and never lose
Those were the days, oh yes, those were the days

Through the door, there came familiar laughter
I saw your face and heard you call my name
Oh, my friend, we're older but no wiser
For in our hearts, the dreams are still the same

Those were the days, my friend
We thought they'd never end
We'd sing and dance forever and a day
We'd live the life we'd choose
We'd fight and never lose
Those were the days, oh yes, those were the days
 
Chẹp, yet another friend of mine is leaving :D I could feel a soft touch of loneliness...

Well, doesnt matter at all :)) I'm carefree, did they always say :D ? Gotta mind my own biz....Damn, havent found any solution yet....Stuck :|
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Tối tối lại vẫn gặp nàng trong những giấc mơ.
Em vẫn đẹp như một kỷ niệm.
Đôi mắt cũ, nét sầu riêng trong bóng,
Mỗi ngày dài lại mòn mỏi nhớ mong.

Đã gần 4 tháng rồi ...
 
chả biết nên thế nào đây.

thôi kệ.

cứ làm.

vì mỗi việc làm đều có thể chứng minh một điều gì đó.

em sẽ mắc sai lầm, nhưng là anh ép em phải như vậy.
 
Một ngày mới lại đến…

Đúng giờ này tuần sau, lại lên đường. Lên đường ra đi đến một nơi xa lạ, vẫn biết rằng có bao nhiêu thuận lợi, bao nhiêu người ở bên giúp đỡ, nhưng vẫn ko sao tránh khỏi nỗi buồn tràn ra mênh mang trong lòng. Mới cách đây có 3 tháng, mọi việc sao mà êm đềm đến thế. Khi ấy, cuộc đời là màu hồng, nghĩ đến tương lai, nghĩ đến việc cuối tháng 8 lại lên đường mà trong lòng phơi phới niềm vui, lạc quan, yêu đời. Khi ấy, một niềm tin ngây thơ xâm chiếm toàn bộ cõi lòng: niềm tin rằng một khi quay trở lại nơi xa xôi ấy, có một người sẽ yêu thương, sẽ luôn ở bên, ko bao giờ cách xa… Đến bây giờ, mọi thứ đã hoàn toàn đảo lộn, ko còn một chút gì bóng dáng của cái niềm tin ngây thơ ấy nữa. Những sự thật mang màu nước mắt lần lượt đến trong suốt mấy tháng hè vừa qua đã làm cho những hi vọng cuối cùng được thắp lên cũng lụi tàn đi như đèn dầu trước gió…

Lúc này đây, chỉ còn một cảm giác duy nhất còn sót lại: nỗi thất vọng ngập tràn. Nhìn đến ngày đi đã gần kề mà trong lòng buồn vời vợi, ko còn thấy lạc quan tin tưởng, háo hức chờ đợi mà chỉ thấy nỗi buồn trĩu nặng cùng những lo lắng ko người chia sẻ. Từ chỗ luôn cảm thấy ấm áp vì biết luôn có ai đó, tuy cách xa nhưng luôn ở cạnh bên, che chở, quan tâm, bây giờ nhìn ra con đường phía trước, thấy sao nó dài và cô đơn đến thế, dường như ko còn ai ở cạnh nữa…

Quay đầu về phía những kỉ niệm cũ mà trong lòng ko khỏi cảm thấy xót xa ân hận. Tiếc thay cho những ngày tháng vui vẻ, hạnh phúc đã trôi qua, tiếc thay cho cái niềm tin quá hồn nhiên đã trao nhầm người… Nhiều lúc ngồi một mình, lấy nước mắt làm bạn mà tự hỏi: liệu ta hẹp hòi cố chấp hay người là kẻ vô tình? Câu hỏi mãi mãi ko có lời giải đáp, ko thể được giải đáp và cũng ko nên được giải đáp. Bỗng nhiên thấy khát khao được ai đó yêu thương, chăm sóc; khát khao được ai đó ôm vào lòng thật chặt để khóc cho thoả nỗi lòng. Bao nhiêu nỗi buồn, bao nhiêu uất ức đã chất chứa suốt 3 tháng qua, sao bỗng khát khao có người chia sẻ. Cố gắng hết mình, tin hết mình, và yêu hết mình; cuối cùng nhận lại được cái gì đây? Chẳng cò gì ngoài sự vô tình.

Có ai khóc cùng ta tối nay…
 
And to u, my trusted friend: you' re gone :), seeing u walk away from me last nite was sad, but I didn't cry, coz I know I gotta save my tears for moments still waiting to come... Farerwell my friend, u'll be good, that I know for sure. The only thing that I'm not sure about is whether all our different ways would converge once again... :) Love u.
 
Này thì ngày xưa:
Gọi nắng trên vai em gầy đường xa áo bay
Nắng qua mắt buồn lòng hoa bướm say
Lối em đi về trời không có mây
Đường đi suốt mùa nắng lên thắp đầy...​

Use those effectively, dear!
 
I think
I am so good
Yes so fucking good
And my pride
It is so fucking high
That's why now I am drowned
In the dirty pool of pride

More chances?
No more!
I'm a loser
I have known it before
Fate, seemingly I urged it,
Has finally closed the door
Leaving me in the darkness
Perishing from the core...

OK, cái này người ta gọi là không biết tự lượng sức mình!!! Thử xem xem mình là ai mà đòi làm những thứ không bao giờ là có thể? CŨng có thể là do mình ngu thật! Cố đến thế mà không đc? Chẳng phải là do bản chất vốn kém cỏi uh? Thế thì còn ý nghĩa gì chứ? MÌnh chẳng là gì cả, chẳng ra làm sao cả. Rồi mọi người sẽ chỉ bảo mình đc những "cái gì kia" là "may mắn" mà thôi. Ai chẳng cần may mắn, nhưng mình cần một bộ óc khác trong cái hộp sọ của mình hơn là bản thân mình. Biết căm ghét bản thân là tự đầy đọa mình, nhưng không thể không oán hận đc. Không muốn biết người khác đang nghĩ gì về mình, nhưng điều đó là không thể. Nếu như làm lại, liệu có hơn đc bao nhiêu không? Hay chỉ lại tiếp tục đầy đọa mình và làm khổ người khác... Mình muốn có một số phận do chính mình định đoạt nhưng không bao giờ làm đc. Đơn giản là nó luôn ở trong tay người khác. MÌnh kém thật! Than thở, biết là không ích gì, nhưng người ta cũng than thở, cũng bực tức, vậy tại sao mình lại không? Vớ vẩn! May áo uốn lượn, may áo thẳng 8-} Chết mất... LÀm thế nào bây giờ? Bản thân mình chỉ còn cách là cố lên mà thôi, nhưng biết như thế nào mới là cố cho đủ??? Vượt lên những ham muốn tầm thường quả nhiên cần dụng công phu!
Dù sao thì :"Also, you can verbalize and articulate your ideas very well at this time. Intellectual curiosity is also high. This is a good time to make plans and strategies or begin a course of study." Thật là ngớ ngẩn để mà lùi bước... Nếu là bạn tốt thì sẽ không bao giờ nghĩ về mình như mình nghĩ người ta sẽ nghĩ về mình như thế--> Ôi trâu xanh... Phải tin bạn chứ!!!Thế thì bắt đầu đi, còn ở đây làm gì???
 
Xăng => 1 vấn đề nan giải
Tiền vẫn không có ,và xăng tiếp tục lên b-(
 
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Back
Bên trên