You lock the door, throw away the key
Someone in my head but it's not me
Và thêm một lần kiểm chứng. Bạn tôi là những kẻ KHÔNG phù phiếm nhất trên đời. Một chuyện chẳng liên quan đến chúng nó, chẳng thể kể rạch ròi cho chúng nó, đủ thực để kể lể đôi ba dòng chat mấy phút điện thoại vs vài giọt nước mắt, và cũng đủ ảo để chính tôi vẫn không hiểu tại sao, cho đến giờ.
1 tuần là đủ, quá đủ. 1 tuần bay lên, để sau đó tan ra. Có những giây phút làm nên một tuần, và ngoài ra không còn có một tích tắc nào ý nghĩa nữa. Tôi nhận được quá nhiều sự quan tâm, đến mức nhàm chán. Những câu hỏi thăm, động viên, nhắn nhủ giản dị, hồn nhiên, như nó, đó, thế, đấy [Mk í] Và, nó, đó, thế, đấy [ko phải Mk] blah blah abcabc
Mà tôi đang cần biết cái gì cơ? Cuộc sống ảo, cho đến hôm nay, nó đã ảo hơn mức trung bình. Tôi thấy cảm xúc của tôi ở mọi nơi, blog này blog kia, trong bạn tôi, nhưng khi soi lại mình, tôi lại chả thấy gì. Rỗng tuếch và buông thả.
Tôi vẫn thường nói ra, nhưng lần này, tôi không thể nói ra. Có một cái gì đó làm tôi chùng xuống. Cảm xúc mà lâu lắm mới trở lại. Nhưng nó trần trụi hơn, và người lớn hơn, thực dụng hơn, dễ chạm hơn, ừ. Hoàn toàn có thể sấn sổ lao vào, nhưng lại cuống quýt lao ra. Tôi như con chó hoang

) không quen được vuốt ve. Tơ lụa làm tôi co mình lại. Tơ lụa, một mỹ từ, thực ra là hạnh phúc tròn trịa. Tròn trịa đến mức nhạt nhẽo.
Và tôi nghe, những nốt nhạc ám ảnh của The Wall, tiếng kêu thảm thiết của Gilmour nhưng tiếng solo thật bình thản. Và sau đó, Despair ridden Heart. Tôi không đang floating on the thin ice, hay ngập ngừng bên chân cầu Thăng Long để Goodbye Cruel World, hay có đủ bạn tôi bên cạnh để rống lên như Don't Leave Me Now. Tôi là despair-ridden heart. Và tôi khóc. Hạnh phúc quá đây mới là hạnh phúc.
Tôi vừa phát minh ra kiểu khóc mới, vừa khóc vừa cười vừa cào cửa sổ. Tôi tiếc tôi không đủ nặng để đứng vững. Tôi tiếc tôi không đủ nhẹ để bay.
Cứ mỗi lần có chuyện, tôi lại nhìn vào quá khứ. Mặc dù một quá khứ chẳng tốt đẹp gì. Tôi xóa đi khoảng 400 cái mails trong hòm. Tôi đọc lại phần sent, đoạn chat với Damn Ming và thư gửi B. And I am you and what I see is me. Tôi chẳng nghĩ gì. Tôi thấy tôi ở khắp mọi nơi, trừ chỗ tôi đang đứng.
Cái blog của tôi đã ôm bao nhiêu cái entry ảo não thế này rồi? Mấy chục. Tôi vẫn nhớ lần trước tôi nói nhảm. Lần đó tôi trẻ con vì tôi nói ra. Và tôi tự nhủ lần sau tôi sẽ người lớn hơn. Lần này tôi không nói. Nhưng tôi muốn làm trẻ con. Tôi nói nhảm

) tôi nói suốt cả ngày, rồi tôi khóc, khóc xong lại nói, lại kể, lại cười, lại cúi đầu, và lại nói.
Tôi đang lang thang trong đêm. Đêm yên bình. Có gió mùa thì sôi động hơn tí.Tôi muốn bùng lên. Mai có ai đi uống rượu ko? Giờ có một sự đảm bảo là ngày cả người-của-tuần-trước tôi cũng không nghĩ đến. Tôi nghĩ đến bạn tôi, true friends của tôi. Tôi không quan tâm, không quan tâm, đến bất cứ cái gì xung quanh họ. Tôi chỉ quan tâm đến họ, và đến họ, chỉ họ.
Mai lại gặp cậu ta ở trường. Tự dưng mai muốn bùng quá.
Thì bùng >:/