Re: Nhật ký Hao's members ... hôm nay có chuyện gì nào
Đã bao h dừng lại để cảm nhận tiếng vọng của tất cả mọi thứ...
Chính mình đã nói rằng muốn ở bên bạn bè để được vui vẻ, nhưng hãy nhìn xem những j` mình đang làm ... Mình muốn được vui vẻ nhưng khi mọi ng ở xung quanh, mình cảm thấy mình không thuộc về thế giới ấy, mình muốn tránh sang 1 bên, lí do buồn ngủ là ko phải, mà là mình đang lạc lõng, bối rối và n lý do khác đang tồn tại trong lòng mình.
Mình ko thik đến nơi đó, ko phải là mình ko yêu những cảnh vật thanh bình, yên tĩnh, ko phải là mình ko muốn ngắm nhìn cây, lá, bầu trời, ánh nắng, mặt đường phủ đầy lá cây, mặt nước lấp lóa ... mà là mình ko thik nhớ lại những thứ đã đi qua... khi nó là những vết thương.
Nếu mà trước đây mình ko theo đuổi những thứ sẽ để lại cho mình 1 cảm giác ko thể phai nhạt, thì có lẽ, ngày hôm đấy, giả khóc sẽ ko thành khóc thật... Mình nhớ ở cầu thang, ng đó đã đặt tay lên má mình, và lau cho mình những giọt nước mắt, mỗi lần đi qua, mình có thể nhìn thấy hình ảnh của mình và nó ở đó, giờ này phút này, mình biết rằng tất cả những thứ ấy đều là vô nghĩa, nhưng mình ko thể chối rằng mình đã rung động mạnh mẽ thế nào khi trải qua kỉ niệm ở chân cầu thang.
Rồi mình lại nhớ giây phút trong buổi tối đó, mình biết thế nào là hạnh phúc tan biến chỉ trong một tích tắc... Em ước hoa chuông sẽ kêu để biết rằng em đã quên anh... Mình cứ nghĩ rằng mình đã quên khi mình đối diện với ng ta và say sưa kể về ng con trai khác với ánh mắt và giọng nói hạnh phúc... nhưng mình ko thể phủ nhận rằng khi ở bên ng con trai khác, mình lại nhớ đến ng đó. Có lẽ mình hư hỏng nhưng mình mong muốn điều đấy, mình nhiều lúc chẳng muốn dừng lại, nhưng ng quay lưng đi là anh ấy chứ ko phải mình, mình đã cố níu kéo nhung mình ko thể kéo được 1 ng đã quay lưng đi. Và khi mình cũng cất bước ra đi, thì anh ấy lại níu kéo, làm sao để níu kéo???
Và ngay cả khi mình nghĩ rằng vết thương đã hóa thành sẹo, thì cái sẹo đó vẫn còn tồn tại, để nhắc nhở mình ko đc quên. Thói quen nhìn thẳng vào mắt ng khác của mình vẫn ko thay đổi, mình nhìn thấy nhiều điều khi nhìn vào mắt anh ấy, và mình cảm nhận tim mình vẫn rung động. Ngay cả khi mình phóng bạt mạng trên đường, mặc xác anh ấy thik đuổi theo thì đuổi ko thì tùy, nhưng mình ko thể xóa đi cái cảm giác tất cả kỉ niệm xưa đang ùa về, mình ko thể quên dù thời gian đã trôi qua khá lâu.
Mình ko phải 1 con ngốc, bọn con trai tại sao lại ích kỉ như thế, nếu ko thể có được 1 cái j` đó thì chi bằng hãy huỵch toẹt 1 lần cho xong, chứ đừng giữ mình mãi, những thứ ko rõ ràng chỉ càng khiến mình thêm đau lòng, làm mình đôi lúc mệt mỏi muốn buông xuôi. Xin hãy nói 1 lần cho xong!
... Lặng ngắm bầu trời qua kẽ lá ... nhận ra lòng mình lại nhói đau ...