Đêm hôm qua lại mơ.
Vẫn vòng tay ấm và thơm. Vẫn bờ vai vững chắc, rắn rỏi ấy.
Và uk. nồng nhiệt đến khó thở.
Bao nhiêu kỉ niệm cứ thế ùa về, nhưng tất cả chỉ là mơ, chỉ là trong mơ mà thôi.
Sao ko một lần biến giấc mơ ấy của t thành sự thật ? Sao ko một lần để t đc hạnh phúc ? M làm t đau nhiều lắm m biết k? Xin m đấy, đừng để những giấc mơ ấy trôi qua đời t và rồi biến mất như m đã từng làm. M đã rời xa t thì hãy đi đi, đi thật xa để t có thể quên đc m, đừng ân cần và quan tâm đến t nhiều như khi xưa m đã từng làm đc k ? Hãy để t quên m đi, còn hơn là nhớ m suốt đời, đc k ?