Tôi cũng là người thích nhạc cổ điển nhưng cái cách tôi thích nhạc cổ điển thì nói ra dân trong nghề cười chết 8-} là vì tôi chẳng nhớ được bản nhạc mình đã từng nghe hoặc thích giai điệu của nó tên là gì, do ai sáng tác. Túm lại thích đơn thuần là thích thôi
)
Tôi đã rất nhiều lần vào nhà hát lớn nghe hòa nhạc, đôi khi xin được người quen vé mời, đôi khi cắn răng bỏ tiền túi ra mua. Nhớ hồi Đặng Thái Sơn về VN biểu diễn, hỏi mãi chẳng xin được ở đâu vé đành phải mua vậy. Nhưng ông ĐTS cũng ki bo, cả buổi hòa nhạc 2 tiếng chỉ buổi diễn khoảng 20 phút, còn lại là dàn nhạc chơi không, nghĩ lại càng tiếc tiền
(
Hôm đó ĐTS chơi nhạc của Rachmaninov (có viết sai không nhỉ :-$ ), một nghệ sĩ siêu khó về piano. Những kỷ niệm ngọt ngào, những đau đớn và mất mát, những điều thiêng liêng không thể gọi tên đã chôn chặt tận đáy lòng rồi vậy mà tiếng đàn của ĐTS đã làm cho tất cả trỗi dậy gào thét trong tôi.
Cái cách ĐTS chơi đàn cũng kì lắm, cứ nhắm tịt mắt lại, ngửa cổ lên trần nhà mà phiêu diêu trong thế giới của cảm xúc lúc nhẹ nhàng, mong manh, lúc lại mạnh mẽ trào dâng đến tận cùng. Tôi vẫn còn nhớ hình ảnh ĐTS thả từng nốt nhạc chậm rãi, các ngón tay chỉ khẽ chạm vào phím đàn rồi nhấc lên ngay chứng tỏ cảm giác của các ngón tay rất tốt. Không biết đến bao giờ lại được nghe ĐTS nữa
(
Bây giờ mỗi khi nhà hát lớn có chương trình hòa nhạc, tôi chỉ quan tâm đến nhạc trưởng là ai và chỉ đi nghe người nhạc trưởng mình thích thôi. Sau một thời gian nghe hòa nhạc sống, tôi cảm nhận được sự khác biệt trong phong cách của nhũng người nhạc trưởng và họ chính là người quyết định sự thành công của một đêm nhạc.
Tôi đã hoàn toàn bị cuốn hút bởi phong cách của nhạc trưởng người Anh Colin Meters. Giá như có một CD toàn những bản nhạc do ông ý chỉ huy thì chắc chắn tôi sẽ mua ngay
>- Cùng là người Anh nhưng Schutcliff (xin lỗi nếu viết sai chính tả) hơi khuôn khổ và có chừng mực (ko hiểu sao tôi nghe ông ấy chỉ huy mà không vào được :-/ ) thì Colin lại rất phóng túng và đẩy người nghe từ thái cực này sang thái cực khác. Nhạc trưởng ngườì Pháp Xavier Rist lại rất thanh thoát và sang trọng theo kiểu Pháp. Lúc đầu nghe Xavier cũng hơi khó vào nhưng càng về cuối chương trình lại càng ngấm và cảm giác đọng lại là sự nhẹ nhàng, thư thái. Còn nhạc trưởng VN thì tôi cảm thấy họ vẫn chưa lột tả hết được cảm xúc mà họ muốn truyền tải, nó vẫn bị "vướng" ở đâu đó. Không biết là do trình độ chỉ huy của họ hay do sự cảm nhận của riêng họ về tác phẩm đó. Nói chung tôi chẳng bao giờ đi nghe hòa nhạc do người VN chỉ huy 8-|
Hôm kỷ niệm 50 năm nữ hoàng Anh lên ngôi, Colin có buổi biểu diễn với dàn nhạc GH VN. Bạn đã bao giờ được nghe Quốc ca của VN do một dàn nhạc giao hưởng biểu diễn chưa? Tuyệt vời và trên cả tuyệt vời khi đó lại là Colin chỉ huy ;
Lúc đó tôi có cảm giác cả hồn thiêng dân tộc, cả hào khí từ mấy ngàn năm đang vọng về. Thiêng liêng và xúc động vô cùng. Đúng là nghe nhạc cổ điển trực tiếp khác xa rất nhiều khi nghe qua đài. Bạn có thể cảm thấy âm thanh dội vào ngực bạn và bạn hoàn toàn bị chìm nghỉm trong cái biển âm thanh đó.
Tôi thích cái cách Colin chạy bè bộ dây. Âm thanh chia thành nhiều lớp, chạy từ violin sang viola và cello. Hơi khó hình dung nhỉ. Liên hệ thế này vậy cho dễ hình dung (tuy hơi khập khiễng ;
). Bạn hãy nghe bài Frozen của Madona, đoạn dạo nhạc giữa bài cũng có đàn dây chơi bè thành nhiều lớp rõ ràng. Mở to volumn sẽ thấy thích như tôi ngay
Tôi tự nhận mình là người nghe nhạc bằng trái tim nhiều hơn là bằng cái đầu. Đôi khi tôi không quan tâm đó là bản giao hưởng số mấy, của ai. Tôi thích cảm giác mà nhạc cổ điển mang lại cho tôi. Luôn luôn là tận cùng của mọi cảm xúc. Với tôi Colin Meters là một nhạc trưởng tuyệt vời. Mong là sẽ tìm được một ai đó cũng thích Colin như tôi
)