Ngôi nhà hoa hồng

Nguyễn Hoài Anh
(meo_con1307)

New Member
Vườn cúc trắng mãi chỉ là giấc mơ, nó thanh thoát và thánh thiện như em vậy, nhưng hiện thực là ngôi nhà hoa hồng này, hương hoa cúc nhẹ nhàng thanh khiết rồi cũng sẽ tan đi trước những đóa hồng tươi thắm này... ngủ yên bình em nhé, mơ êm dịu em nghe, rồi tỉnh giấc và quay về hiện thực...Tôi sẽ mãi chờ đợi để được đón em trở về với nụ cười lấp lánh xưa kia.......

Hèm, tình hình là nhớ các em Ánh và Vân quá nên giữ lời hứa post truyện mới lên đây ;)) Đọc thử xem cái giới thiệu có ổn không thì chị post cả truyện lên cho mà từ từ nghiền ngẫm ;))
 
Chỉnh sửa lần cuối:
dạo này chờ lâu lắm không thấy vợ yêu viết lách gì
 
Chương 1.1

Chàng trai đứng lặng nơi hàng rào trắng, hướng ánh mắt dịu dàng vào ngôi biệt thự nhỏ trắng sáng lên nơi góc phố yên tĩnh ấy. Cánh cổng sơn trắng khép im lìm, từ đó lối đi lát đá trắng uốn một cách duyên dáng đến bậc thềm ép gỗ màu nâu đậm, và hai bên, khu vườn hồng thắm lên trong ánh nắng rực rỡ. Tất thảy đều đúng như những hình ảnh đã in sâu nơi trái tim và cả khối óc chàng, có khác chăng là con mèo nhỏ vẫn nằm ngủ dưới mái hiên kia giờ đã lớn và nơi chiếc ghế trắng phía góc vườn lúc này không có nụ cười dịu dàng trong sáng năm xưa luôn chào đón chàng


----------------------oOo----------------------


Sơn đặt li trà xuống, liếc nhìn người bạn thân, Hoàng vẫn ngồi im lặng. Có lẽ tâm trí chàng lại vừa rời khỏi thực tại, đôi mắt hướng ra cửa sổ, ánh nhìn xa xăm như đắm chìm trong một kí ức vừa rất đẹp lại vừa u buồn, khiến không sao dứt bỏ được. Chàng chợt cất giọng:

- Thế là cũng hơn năm năm trôi qua rồi.

Phải, năm năm, Sơn thầm nghĩ, vậy mà anh tưởng như chuyện đó mới chỉ xảy ra ngày hôm qua thôi vậy.

Sáng sớm hôm ấy, Sơn vẫn còn nhớ như in, khi mở cánh cửa bước ra đón ánh mặt trời mùa thu trong trẻo, anh đã nhìn thấy một hình ảnh mà trước đó không bao giờ anh từng nghĩ rằng có thể có : Hoàng đứng trước cổng nhà anh, không rõ đã từ bao giờ, áo quần xộc xệch, áo sơ mi sổ ra và gấu quần dính đầy bùn đất, và hơn thế nữa, cái dáng đứng ấy, mái tóc rối bù, ướt át và gương mặt vô hồn ấy, thể hiện rất rõ ràng rằng chàng trai ấy đã gặp phải một cú sốc rất lớn, một nỗi đau khổ, thất vọng tràn trề…

Còn bây giờ thì sao? Anh lại đưa mắt nhìn người bạn mình, năm năm rồi, mà ảnh hưởng của chuyện ấy vẫn còn nguyên đó trong tim, trên gương mặt và cả cuộc đời Hoàng.

Vậy mà, vậy mà Hoàng đã từng là người bạn bảnh bao nhất, tươi vui nhất của anh.

----------------------oOo----------------------


- Sơn, hay quá, tìm thấy cậu rồi ! – Hoàng hồ hởi ôm choàng lấy người bạn thân, giọng nói và nét mặt thể hiện một niềm vui không sao che giấu nổi, mà đúng hơn, Hoàng cũng chẳng muốn che giấu nó đi chút nào.

Đã quá quen với gương mặt tươi cười và tâm trạng luôn ở mức cao nhất có thể có của bạn, Sơn vẫn thoáng ngạc nhiên trước vẻ hân hoan quá mức này, trông Hoàng hớn hở như chú bé vừa được cha mẹ thưởng cho món quà bất ngờ và tuyệt vời nhất.

- Sơn, ồ, cậu không thể tin nổi đâu. Tớ đã tìm thấy, tìm thấy rồi!

- Nào, được rồi, không phải gấp gáp như thế, cậu cứ hít một hơi cho thật sâu đã nào. Rồi, thế, bình tĩnh chưa? Từ từ kể cho tớ nghe xem, cậu tìm thấy gì vậy? – Sơn lấy giọng ôn tồn của người anh trai nói với Hoàng, giúp chàng nói ra điều đang nôn nóng muốn thông báo với anh.

- Trời ơi, giờ thì tớ đã tin là định mệnh có thực rồi, chắc chắn là định mệnh đã cho tớ gặp được cô ấy.

Trong đầu Sơn thoáng hiện ra hình ảnh Hoàng một chiều trước đó vài tháng, gương mặt ngơ ngẩn vì tương tư khi chàng để lỡ mất người con gái đẹp tuyệt trần mà theo chàng nói là đã lấy mất trái tim chàng khi đi ngang qua nhau trên một con phố đông người, và chỉ để lại vương vấn mùi hương hoa cúc thoang thoảng …Anh cứ ngỡ đó chỉ là một thoáng rung động và Hoàng đã quên đi ngay cô gái đó với bản tính vui vẻ và cái bồng bột của tuổi trẻ.

Thế nhưng sự thực là Hoàng đã gặp lại cô ta.

Hoàng vốn là một kiến trúc sư tài năng, dù còn rất trẻ và chỉ mới ra trường được một vài năm, chàng đã nhanh chóng có tiếng trong ngành và thường xuyên nhận được những công việc có thể khiến nhiều người không khỏi cảm thấy ganh tị. Chiều hôm ấy cũng vậy. Tổng giám đốc một tập đoàn lớn đã mời chàng tới thiết kế một căn biệt thự thật sang trọng để làm quà cưới cho cô con gái với một khoản thù lao đáng kể. Và khi bước chân vào khu phố yên tĩnh với những căn biệt thự lộng lẫy nằm im lìm bên nhau, chàng đã bị thu hút bởi một căn biệt thự nhỏ màu trắng với hàng rào, cổng và ngay cả lối đi dẫn từ cổng vào nhà cũng đều được làm từ đá trắng. Một ngôi biệt thự xinh xắn với điểm nổi bật nhất là vườn hoa hồng thắm rực lên trong ánh nắng của buổi chiều tà rạng rỡ. Với một kẻ yêu nghề như Hoàng thì nó thật chẳng khác gì với một cô tiểu thư kiều diễm, khiến chàng phải dừng chân nơi cánh cổng trắng trang nhã mà đưa tầm mắt của mình vào. Và tưởng chừng như trong khoảnh khắc, cơ hồ trái tim chàng muốn bật tung ra khỏi lồng ngực và bay ngay đến góc vườn, nơi một người con gái với mái tóc đen nhánh xõa dài và gương mặt thanh thoát thánh thiện như một thiên thần đang nằm nghỉ trên chiếc ghế dài màu trắng. “Là nàng »
 
em thik biệt thự màu trắng :x Ước j` sau này mình cũng có 1 cái như thế 8->
 
Chị HA vẫn còn nhớ có 2 e gái chờ dài cổ để đc đọc truyện của chị à :)
:x Quà cưới à :-? ko biết chap sau chị có giới thiệu a chồng sắp cưới ko nhỉ ;)) E tò mò ko hiểu so với Hoàng ngoài nhiều tiền hơn thì a ta hơn j` ;)
 
Chương 1.2:

Thế rồi do công việc đó, Hoàng thường xuyên bước đến khu phố đó, và chỉ một thời gian ngắn sau, Sơn đã quen với việc chàng chạy đến văn phòng anh làm việc với tâm trạng phấn khích của một đứa bé muốn khoe món đồ chơi mới đã ao ước từ lâu .

- Hôm nay tớ đã bắt chuyện với nàng.

- Hôm nay nàng chủ động chào tớ.

- Cậu không tưởng tượng nổi đâu, giọng nói của nàng trong như tiếng chuông vậy, đáng yêu lắm.

- Hôm nay nàng đã mời tớ vào nhà uống nước

- Nhà nàng bài trí thật đẹp, nếu tớ thiết kế, có lẽ cũng không thể hơn thế được

- Nàng thật dịu dàng.

- Nói chuyện với nàng thật thú vị, nàng thích đọc sách và cũng đã đọc rất nhiều sách.

- Nàng cười với tớ thật đáng yêu.

- Hôm nay tớ đã mang hoa hồng bạch đến tặng nàng, nàng rất thích. Quả là nàng rất hợp với màu trắng. Nàng trong sáng và xinh đẹp như thiên thần vậy. Không, có lẽ phải nói là thiên thần còn thua nàng nữa kìa.

- Hôm nay nàng và tớ đi chơi, nàng vui lắm.

- Nàng thật ngây thơ trong sáng.

- Tớ tặng nàng con mèo rồi, nàng rất thích nó, còn đặt tên nó là Bibi nữa.
………………..


Thế rồi cuối cùng cũng đến cái ngày ấy, khi Hoàng đến gặp Sơn và nói rằng sẽ đến ăn tối với nàng và bày tỏ tình yêu.

- Tớ cảm thấy chúng tớ rất hợp nhau và nàng đã rất vui mỗi khi tớ đến. Chắc chắn nàng và tớ sẽ là một cặp đẹp đôi. Tớ tin rằng mình sẽ khiến nàng luôn mỉm cười hạnh phúc.

Chàng nói với vẻ hăm hở và tràn đầy tin tưởng.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
:( kết thúc chương = chàng hăm hở như thê
thế nào sang chương sau chàng cũng phải thất vọng :((
 
ai ép đc chị ;)
E chỉ đưa ra dự đoán thôi mà :) Đã là dự đoán thì có thể đúng có thể sai :)
 
Chương 1.3:

Vậy mà chỉ ngay sáng hôm sau Sơn đã đón một Hoàng hoàn toàn khác hẳn với những ngày vừa qua và cũng khác với Hoàng của bao năm hai người quen biết, cái ngày mà có lẽ cả đời anh không bao giờ có thể quên được ấy…

Cô gái ấy đã từ chối Hoàng, nhưng trên hết cả là nàng đã đột nhiên biến đổi.

Dường như trở thành hoàn toàn một con người khác hẳn vậy. Thiên thần của chàng, nàng đã khóc, đôi mắt to đen láy luôn nhìn chàng trìu mến với ánh nhìn lấp lánh niềm vui và dạt dào cảm xúc, giờ đẫm nước mắt, nhưng lạnh lùng và xa cách. Nàng đã từ chối chàng. Và nàng đã chạy trốn khỏi căn nhà ngập tràn hoa hồng ấy, băng mình vào cơn mưa đang sầm sập đổ xuống, để lại chàng với ngổn ngang những câu hỏi không ai hồi đáp…
Bên tai chàng mãi vẳng tiếng hét của nàng :”Không!” và trước mắt chàng vẫn hiện ra hình ảnh cái thoáng biến đổi lạ lùng trên gương mặt nàng, chỉ một thoáng thôi nhưng đủ để chàng không thể nào quên, một ánh ghê sợ trong đôi mắt đen to tròn kia. Cái đêm hôm ấy, suốt cuộc đời dài của chàng, không bao giờ chàng có thể quên…..

Và chàng cũng băng mình vào màn đêm, vào cơn mưa lớn như thể có bao nhiêu nước trên thế gian này đều dồn lại mà trút cả vào thành phố đêm ấy… Mưa, nhưng liệu có bằng mưa trong lòng chàng, có lạnh bằng trái tim chàng khi ấy? Nước mưa đâm buốt trên vai, vỡ òa trên mặt chàng, nhưng có đau đớn bằng trái tim chàng lúc này?





----------------------oOo----------------------





Một tháng sau, Hoàng nhận được lời mời sang Pháp làm việc cho một tập đoàn lớn, và chỉ hai tháng sau, Sơn đã tiễn chàng ở sân bay Nội Bài…



----------------------oOo----------------------





Năm năm rồi, giờ chàng mới quay trở lại quê hương. Gương mặt chàng vẫn buồn như ngày chàng ra đi. Ngôi nhà hoa hồng lúc này cũng đã đổi chủ. Có lẽ vì yêu thích kiến trúc của nó mà người chủ mới này đã không hề sửa đổi lại. Con mèo Bibi ngày xưa cũng không được nàng đưa đi mà ở lại nơi đây, vẫn giữ thói quen ngủ nơi mái hiên. Và chàng đã nhanh chóng ra một giá cao ngất trời để mua lại ngôi biệt thự này.
Ngồi nói chuyện với Sơn mà tâm trí Hoàng cứ để mãi vào dĩ vàng, ánh mắt vẫn hướng qua cửa sổ ra khu vườn ngập tràn nắng và kỉ niệm…

Người ta nói tình đầu thường khó phai…


Hết chương 1 :D
 
Chỉnh sửa lần cuối:
:"> thế là e đoán sai à :)
Sao cô gái lại phải kinh hoàng đến thế nhỉ :-? Tự ti về khuyết tật j` đó của bản thân à :-??
 
khó, khó hiểu, bình thường chẳng thấy đâu tự nhiên cm liên tục một bạn cùng khoá như thế này, nghĩ mãi chẳng hiểu:(
Mà l2 có vẻ thích truyện nhỉ:D, nếu sâu hơn một tí tức là r...
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Ơ nhìn lại thì đúng là toàn dân L2 comment nhỉ?:D
Ờ thì tình hình là cô gái ... :">
 
Back
Bên trên