Trần Thiên Phước
(liveforadream)
Thành viên danh dự
Nhưng có 1 điều thú vị là, chúng ta bới đâu cũng thấy sai sót nhưng ko bới đc cái nút để sửa.
Cải cách giáo dục mãi mà ko đc là vì thế đó. Thế nên mới bảo ngay từ đầu, bàn luận cũng chưa chắc sáng sủa hơn.
Lộc nói cũng có lý, không phải là lạ khi mà rất nhiều cuộc thảo luận không có đưa ra được một câu trả lời hoàn hảo cho một vấn đề - tuy nhiên mình nghĩ ngay cả những cuộc bàn luận đó đều có rất nhiều lợi ích:
1) Mình có thể biết thêm những vấn đề mới hay là có một cách nhìn nhận khác biệt hơn một chút, như sau khi bàn luận, mình biết thêm được một số điều về ngành y, rồi cách nhìn nhận của mình có thay đổi một chút về cách giáo dục không chỉ là đào tạo con người cho công việc. Đúng là nó không đưa ra được một câu trả lời hoàn thiện nào, nhưng nó giúp cho chúng ta có thêm một cách nhìn rộng rãi hơn về sự việc để mà có thể tìm được một câu trả lời dễ dàng hơn. Quả đúng là có người không đọc những bài viết của người khác, nhưng cũng có người đọc...chúng ta không nên nói châm chí để làm giảm đi tính sôi nổi của cuộc bàn luận
2) Mình nghĩ là không phải mỗi cuộc bàn luận nào cũng cần phải có một câu trả lời cho một vấn đề, để rồi hy vọng một số ông lớn nào đó trong chính phủ ngó đến để rồi mà thực hiện. Những cuộc bàn luận thế nào chính là mấu chốt để mà làm tăng social capital của xã hội; trong mỗi cuộc thảo luận, rất nhiều khi chúng ta được biết thêm một số người có cùng chung suy nghĩ như chúng ta, có cùng chung sự đòi hỏi muốn thay đổi như chúng ta, rồi chúng ta có thể tạo ra những sự quen biết - chính sư quen biết này (trong xã hội học gọi là collective acton, còn trong kinh doanh thì là networking) sẽ có những giá trị rất lớn trong tương lai. Thử lấy một ví dụ gần gụi, cũng từ rất nhiều cuộc thảo luận tào lao và không có kết quả, rất nhiều thành viên của vietabroader mới quen biết nhau, rồi khi mà tổ chức conference ở VN, thì từ cái sự quen biết đó, mọi người mới biết nhau và gọi cho nhau để mà hợp tác với nhau vào để mà cùng làm một cái project đó.
Nói tóm lại, có một suy nghĩ không chính xác ở Việt Nam đó là:"nếu mà thảo luận nhiều thì sẽ làm ít hơn," mình nghĩ ngược lại sẽ đúng hơn, chúng ta làm ít hơn bởi vì chúng ta thảo luận ít. Vấn để ở Việt Nam không phải là "chỉ bàn không mà không làm" mà là không có đủ người bàn về những vấn đề của xã hội. Việt Nam chúng ta làm ít bởi vì chí có một số nhỏ người dân thảo luận về những vấn đề của xã hội, thành ra chí có một số nhỏ người biết rằng xã hội có vấn đề, thành ra những cố gắng để mà sửa nó sẽ thu hút một số nhỏ của xã hội --> ít ý tưởng hơn, kết quả yếu hơn.
Sau một bài nói dài dòng, chỉ nói ngắn gọi một câu cuối là, mình phản đối những hành động có tính châm trích làm tắt đi một cuộc bàn luận thay vì dẫn dắt nó đi đúng hướng hoặc làm giàu thêm nó (có một sự khác biết lớn giữa biểu "bàn luận không có kết quả nên dừng" và "cách bàn luận hiện này không có kết quả, chúng ta nên quay lạy vấn đề chính hay bàn luận một kiểu khác), bởi vì mình nghĩ những hành động này (dù cố ý hay không) thiệt hại đến social capital của một xã hội và làm chậm tiến cho xã hội đó.
Chỉnh sửa lần cuối: