Bạn Minh để Nhung tớ khai hóa đoạn đánh tiếng Việt không dấu cho. Cứ F9 và F12 mà đập, không phải cái F nọ thì là cái F kia. Sau một vài cái F thì thể nào cũng đánh được dấu lại. Nếu theo chỉ dẫn của tao mà vẫn không đánh được dấu thì F ở mồm, rồi kéo bạn Sơn ra một góc xin chỉ dẫn khác (Sơn thông cảm, bài dạy cách đánh dấu tiếng Việt của Sơn từ hồi nào, tớ chỉ nhớ được như ở trên thôi - trình độ mù chữ máy tính mà).
xxxxxxxxxxx, con Hoa vịt kia có biết phân biệt thế nào là số ít và thế nào là số nhiều không? ngữ pháp lủng củng như thế mà còn đi chê con Nở Nhung viết sai chính tả?
xxxxxxxxx.
Ơ hơ, thằng Vinh (chửi) trửi tao mà như khen.
Thấy Hoa và Minh tức cảnh sinh tình, tao cũng (sinh) xinh luôn (tao tự khen tao xinh đấy).
Chủ nhật vừa rồi phòng tao gồm 5 đứa Tây cao to vật vã, cộng tao, quyết định rủ nhau đi cắm trại ở Blue Mountains, gọi là team building activities. Mình thì chỉ bằng nửa chúng nó, cả chiều cao, cả cân nặng, nhưng hành lý cũng phải mang y hệt chúng nó - 5L nước, lều cá nhân, túi ngủ cá nhân, đệm nằm cá nhân, cộng thêm quần áo đủ cho cả trời nóng lẫn trời lạnh. Tổng cộng cả túi hành lý đã lên đến 15kg. May mà chúng nó mang hộ đồ ăn.
Khoác cái túi hành lý lên vai, túi che hết người, nhìn đằng sau trông mình giống hệt như một cái backpack mọc chân. Nhìn về phía trước, con đường hơn 10km, trèo lên trèo xuống ngoằn ngoèo bên sườn núi. Tự nhủ: "Bác Hồ bảo không có việc gì khó, chúng nó mà làm được thì mình cũng làm được. Không chúng nó lại chê người Việt mình yếu". Xốc túi lên vai, đi được khoảng hai km, chân bắt đầu run rẩy, bước đi bắt đầu khập khiễng. Thôi chết rồi, còn những gần 10km, làm sao mà đi bộ được đến đích, rồi còn cắm lều, nấu ăn. Mai lại đi bộ hơn 10km về town. Nghĩ hay là đổ hết nước đi cho nhẹ cân, nhưng thế thì tối nay lấy gì mà uống.
Rồi trời nổi gió bất ngờ, có đợt gió đến 100km/h. Thằng tây làm cùng suýt bị gió cuốn bay thẳng xuống chân núi. Nó như thế mình thế này. Thế là tìm gốc cây gần nhất ôm chặt lấy như con koala, không dám nhúc nhích thêm nửa bước. Đứa vợ thằng cùng làm gọi điện thoại rối rít, nghe nói có bush fire ở gần Blue Mountains. Lặn lội vào đến nơi cắm trại, với hạn hạn với gió to thế này, chẳng may cháy rừng thì có mà chạy đằng trời. Rồi cả lũ lại bị thành thịt BBQ mất. Cuối cùng cả đoàn quyết định abandon mission, quay về cái town dưới chân núi cắm trại. Mình thở vào nhẹ nhõm.
Sáng hôm sau, trời đẹp, cả đoàn kéo nhau trèo lên núi để chụp ảnh. Mình vì lần đầu tiên cắm trại, không quen nên chẳng ngủ nghê gì cả, mệt phờ ra, nhưng cũng phải hùng hục leo cùng chúng nó. Đến giữa ngày, sau một hồi leo trèo, tự tin hừng hực bùng lên, quyết định trèo lên một cái rock để tạo dáng tài tử điện ảnh leo núi. Lúc trèo xuống chẳng may tuột tay, con bé ngã đánh uỵch xuống đất, gần 2m chiều cao dựng đứng của rock. May mà ngã xuống tư thế nào là giữ nguyên tư thế đó, vì đau quá. Không giống như tài tử điện ảnh Mỹ, giả vờ lộn thêm mấy vòng cho thêm phần dramatic. Vì lộn một cái là xuống vực.
Đến hôm nay chân vẫn còn đau, đi lại lòng khòng như bà già. Còn cái chỗ ngã đánh uỵch một cái, kêu đánh rầm một cái, bây giờ thâm tím ra, động vào là kêu oai oái. Chỉ cảm ơn trời đất là không gẫy cái xương nào.
Bài học kinh nghiệm: không nên đánh đú với bọn Tây. Lần sau, có team building thì thuê khách sạn, cho an toàn.