Hôm nay đưa con gái đi học, đứng xem chúng nó chào cờ, lại thấy nhớ cái thời đi học của bọn mình quá. Dưng mà chả nhớ những lúc trang nghiêm chào cờ, mà lại nhớ 1 kỷ niệm về cái cột cờ thôi. Hồi lớp 11, vào tuần cả lớp được nghỉ lao động, lớp bọn tao được giao đào mấy cái hố ở sân sau của trường (bây giờ thấy biến thành sân xi măng rồi, mất công vài khối năm nào cũng đào bới), đào bới chán chê, cả lũ ra sân trước nghỉ giải lao. Ngồi ngắm giời ngắm đất 1 lúc, cái cột cờ đập vào mắt bọn tao, thế là cả lũ hô nhau cho chổi cùn rế rách vào cái xô ghẻ, hò nhau kéo lên thay cờ tổ quốc. Lại còn đứng dưới cười ngoác hết cả mồm ra, mồm to quá, làm cô Nga hiệu phó đang làm việc phải nhìn ra, thế là bọn tao ... toi. Giờ sinh hoạt, Nàng Kiều bắt những đứa nào treo xô thì tự giác đứng lên, chúng nó đứng lên hết để không liên lụy đến những đứa không làm (toàn con gái mà chủ nghĩa anh hùng nhỉ!), nhưng Nàng Kiều bảo theo thông tin tình báo thì vẫn thiếu 1 đứa, thế là Tẹo đứng vụt lên, báo cáo: trong nhóm đó có em, nhưng mà em không treo xô, chỉ ... cười... thôi!
Giọng nó ngây thơ tới độ, mặt cô đang nghiêm trang mà cũng phải phá lên cười, còn tao thì ấn tượng tới mức, cứ nhìn thấy cột cờ là ... lại nhớ tới Tẹo.