Nào ta cùng lãng quên...

Có nhiều khi em muốn thức dậy trong ánh nắng ban mai, bước ra bậc cửa giang tay đón lấy tia sáng trong veo của một ngày mới, ko sợ hãi, ko ưu phiền, ko còn vấn vương những nỗi niềm xa khuất...

Có nhiều khi em muốn một mình đi trong cơn mưa rào vội vã, để những giọt nước thủy tinh mát lạnh vờn trên hai má, cuốn theo cả những giọt long lanh tự đáy lòng em trào qua khóe mắt...

Có nhiều khi em muốn nghe tiếng gõ cửa nhè nhẹ vào lúc hoàng hôn, để rồi khi cánh cửa mở ra, chỉ có chiếc hộp nhạc xinh xinh đang ngân nga những thanh âm êm dịu của một miền kí ức xa xăm...

Có nhiều khi em muốn nhắm mắt lại, chẳng nghĩ suy, chẳng mộng mị điều gì; và đến khi mở mắt, trước mặt em là cánh đồng đầy hoa vàng, nơi anh từng hứa sẽ cùng em dạo chơi đến tận chân trời...

Có nhiều khi em muốn mình đứng trước biển khơi, khi sóng ngững vỗ bờ, mây ngừng bay, gió ngừng thổi... chỉ có hơi thở phập phồng nơi lồng ngực em nhỏ bé vang vọng giữa không gian... đến một bến bờ xa xôi nơi anh đợi chờ...

Có nhiều khi em muốn làm đôi cánh lướt trên bầu trời cao rộng, để thiên thu hóa một ngày lãng du, cho bóng chiều hằn in một bóng chim cô lẻ mải miết tìm chốn bình yên nào khắc khoải niềm nhớ thương...

Gửi anh lời bình yên ^^
 
Điều duy nhất tôi nên quên là cảm giác ,chỉ cần quên cảm giác đó là quên được hết ...Thế mà lại khó đến thế ??:(
 
So lately, I've been wondering
Who will be there to take my place
When I'm gone, you'll need love
To light the shadows on your face
If a great wave should fall
It would fall upon us all
And between the sand and stone
Could you make it on your own


If I could, then I would
I'll go wherever you will go
Way up high or down low
I'll go wherever you will go

And maybe, I'll find out
The way to make it back someday
To watch you, to guide you
Through the darkest of your days
If a great wave should fall
It would fall upon us all
Well I hope there's someone out there
Who can bring me back to you


Runaway with my heart
Runaway with my hope
Runaway with my love

I know now, just quite how
My life and love might still go on
In your heart and your mind
I'll stay with you for all of time


If I could turn back time
I'll go wherever you will go
If I could make you mine
I'll go wherever you will go...


You know I will, right honey. Let's forget about the gloomy days, 'cuz we're headed for a new place, where our love eternally stays...^^
 
Ui nhìn thấy cái ava của e Trung là lại cảm xúc , nhớ cái hồi đấy thật , có muốn xua đi cũng ko thể...Hình bóng 1 đứa ngồi bên chiếc piano chơi TZ , mái tóc bay bay , tiếng đàn vang vọng đi sâu vào trong lòng từ hồi ấy mà đến tận bi h ko thể nào phai nhạt...Có lẽ đó là điều , là cảm giác sẽ ko thể nào mất đi dù sau này mọi chuyện có đổi thay :)
 
Nàng Bảo Thư của tôi ơi, lãng quên ai thì lãng quên hoặc "Để gió cuốn đi cũng được" Hè này nếu nàng về tôi sẽ đèo nàng đi thả diều ở Dốc Vĩnh Tuy nhé. Nàng sẽ được ngắm con sông Hồng, đồng lúa làng hoa Yên Duyên, sẽ thấy những chiếc xà lan chở cát chạy ngang chạy dọc, hay đi bộ bên phố Hoàng Diệu nhìn sấu lăn trên hè, biết đâu quả sấu kia cũng như số phận của một ai đó thì sao nàng nhỉ???
 
Ước sao ta có thể cùng nói với nhau "nào ta cùng lãng quên" và thế là ta quên đi hết mọi thứ...
Nhưng sao có những điều khó mà quên đi đến thế? Có những vết thương sâu đến thế? Tại sao có những chuyện lại ám ảnh ta dai dẳng đến vậy mà niềm vui và hạnh phúc thì lại trôi qua quá mau?
 
gia như mình quên đc
giá như đừng có ai nói quý mình lắm yêu mình lắm yêu thật lòng
gia như đừng có ai bên ngoài nói thế nhưng thật ra nó lại khinh mình
giá như
giá như nó khinh mình thì cứ nói thẳng ra
giá như mình quên đi
quên đi một đứa bạn
quên đi spps
quên đi cái tôi của mình nó wa' lớn
quên đi nỗi đau của mình khi nó nói "ko cần phải hỉu"
quên đi rằng mặt mình lúc nào cũng vênh
ôi
giá như lúc trước mình đừng vênh
thì cái tôi của mình mình có thể vứt bỏ
để làm bạn với nó
nhưng trót tôi rồi
trót vênh rồi
cứ tưởng là có người mà mình ko vênnh khi ở bên
cứ tưởng là có người mà khi ở bên cạnh mình ko cần bắng nhắng mình có thể trầm lặng một chút và mình ko cần phải xù lông lên
ừ,thôi quên đi
 
Hôm qua ta vừa ngồi bên nhau
Lời nói thanh cao với bao ước ao hứa hẹn
Mình trò chuyện bên nhau suốt đêm
Nụ hôn đê mê ru ta lãng quên thời gian

Hôm nay chỉ còn lại nơi đây
Một cánh chim bay lẻ loi với con sóng buồn
Anh ra đi về miền đất xa
Người yêu dấu hỡi đến khi nào anh mới về ?

Vầng trăng khuya đêm nay dịu dàng gợi nhớ bóng hình
Ngọn gió phiêu du đưa ta về những kỷ niệm
Chúng ta sẽ chờ nhau nhé, gìn giữ đức tin người hỡi....

Người yêu ơi dù rằng nghìn trùng mình có cách xa
Một phút giây thôi cũng chẳng lẻ loi bóng hình
Chúng ta ước nguyện cho nhau :"Trong tim chỉ có một người "...


Còn lại gì trời Cali ko bóng anh... Còn lại gì đường em đi ko bàn tay nắm... Còn lại gì bờ biển hiu hiu ko dấu chân đan... Còn lại gì những chiều chủ nhật em chẳng mãi đợi một tiếng xe... Còn lại gì em lạc lối giữa thời gian...

Đêm dài qua, dưới mưa rơi, em mong chờ anh tới
Cây cỏ hoa như nói nên lời em hạnh phúc nhất đời
Lòng em riêng biết có yêu anh,
Giữa tình đôi lứa ta,
Một dòng sông sóng nước long lanh, đôi bờ đâu cách xa…

Trên dòng sông, sóng đôi nhau, thiên nga đùa trên sóng
Bên bờ sông vai sánh vai nhau, đôi đôi bước theo dòng
Mình em riêng đứng ngóng trông anh, với tình yêu thiết tha
Một dòng sông sóng nước long lanh, đôi bờ đâu cách xa…

Đêm dần qua ánh ban mai đang lan tràn dâng tới.
Trên bờ sông soi bóng em dài, xa xa phía chân trời.
Mình em riêng thắm thiết yêu anh, với niềm tin thiết tha.
Một dòng sông sóng nước long lanh, đôi bờ đâu cách xa…

Mình em riêng thắm thiết yêu anh, với niềm tin thiết tha.
Một dòng sông sóng nước long lanh, đôi bờ đâu cách xa…

"Xin đừng đem nước mắt gội xóa niềm đau..." Cho em vùi mối thương yêu vào niềm thương nhớ... Vùi những hẹn hò thân quen vào nỗi đau khuất lấp... "Nỗi đau cao vời, nỗi đau còn dài..."
 
Những điều ta muốn cố quên đi sao cứ đau đáu dai dẳng dày vò khôn nguôi...
Muốn nhớ lại những khoảnh khắc với chút niềm vui ngắn ngủi mà sao không thể nhớ lại được
Chỉ có những vết thương thì sao ngày càng sâu... Lớp da non đã cố phủ lên trên nhưng sâu thẳm bên trong vết thương vẫn làm ta đau đớn tê dại...
 
Chỉnh sửa lần cuối:
[COLOR="Pink"]......sẽ là giọt nước mắt cuối cùng cho những j còn lại......lần đầu tiên biết rằng để quên đi một diều gì đó lại khó khăn đến thế........cái cảm giác chưa bao giờ fai trải qua, cũng ko thể định nghĩa, không thể gọi tên.........ko muốn cứ như thế này mãi...........4 tháng rồi, đã biết bao nhiêu nỗ lực......đã cố gáng cười kể cả khi muốn khoc nhất, đã cố gắng nói thật nhiều để xua đi cái im lặng đến sợ trong lòng, đã ko còn nhắc đến u trong câu chuyện với bất kỳ ai............một vài kỷ niệm vụn vặt vẫn cứ trở về, lại chỉ biết khóc.......đã có là bao đâu???? .....sợ cái cảm giác mà mọi thứ lúc nào cũng sẵn sàng vỡ òa ra trong lồng ngực..............U đã mang đi biết bao nhiêu cái đầu tiên ây????...........lần đầu tiên biêt khóc vì một thằng con trai.............lần đầu tiên biêt đan khăn cho 1 người, cũng la u, uh, chỉ là một sản phẩm vụng về, cái mép của no' cứ cong lên, ko sao vuôt thẳng được, nhưng cũng nhu chi Bao Anh ấy, đã làm nó bằng tất cả t/c chân thành & sôi nổi nhât của tuổi 17..........lần đầu tiên muốn say, muốn quên đi, cũng vẫn là u.........tự nhiên thấy ghê sợ ngay chính bản thân mình........liệu có đáng ko???? Đã ko muốn dành tất cả nhưng cái đâu tiên ây cho u........đã muốn dành no' cho 1 nguoi thực lòng biết yêu thương & trân trong.......nhưng liệu cuọc sống có bao nhiêu điều đuoc như mong muốn???? ko hối hận?...uh....có lẽ.......cũng ko biết nữa, chỉ thấy mọi thứ đảo lôn........nhiều lúc muồn hét thật to, cho tất cả những gì vẫn cố gắng chịu đưng, vân đợi nò qua đi......nhưng rồi lại nén lại, lại thấy trống rỗng............biết là ko dược như thế này nữa...........u đã nói là cái gì rồi cũng sẽ qua thôi mà......ngọc tin, vẫn tin, vẫn chờ đợi cái ngày ấy sẽ đến.........ngoc biết tự đứng vững trên đôi chân của mình, ngoc biết học cách sống mà ko co u........cho dù mọi thứ đã chẳng còn nguyên vẹn..........mong rằng tất cả chỉ là trẻ con thôi, u đã chẳng bảo ngoc trẻ con con j, mong rằng cũng chỉ là cái bồng bột của tuổi mới lớn, la cái ngốc nghếch của những cảm xúc đầu đời vụng dại............
.....sẽ đi qua những nơi ấy, những nơi đã từng đi qua cùng với u ấy, 10 lan 100 lần nữa cho tơi khi ko còn thấy lòng mình thắt lại......cũng có là bao????.......sẽ ko trốn tránh..........ngọc luôn tự biết mình fai làm j, luôn hiểu hết mà sao mọi thứ vẫn khó khăn đến thế????????
..........sẽ để quá khứ ngủ yên...........
.........cát bụi vẫn bay về xa...........dưới chân, chỉ còn một khoang trống ko gì khuất lấp được...........không níu kéo, ko giữ gìn...........vấn lặng im để mọi thứ trôi đi...........gió thổi và cát bay......vẫn là quy luật, sẽ làm được j???..........một hình bóng, cứ khuất dần nơi fia cuối chân trời.............quên đi............nào ta cùng lãng quên...................[/COLOR]
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Quên đi, cố quên đi nào... đừng làm khổ mình như thế...
Quên đi... Ước sao có thể nói quên đi là quên đc hết...
Càng cố quên lại càng buồn, lại càng đau
Sao bây giờ?

...
Lòng em gào xé cào cấu mà sao em vẫn phải cố gắng như ko có chuyện gì? Anh có hiểu em ko? Ước gì anh hiểu em. Ước gì anh ko hiểu em. Cứ để em vật lộn một mình đi, rồi đến lúc mọi chuyện cũng qua. Sẽ qua mà.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Em muốn lãng quên mà sao khó quá anh ơi!Tại sao em ko thể quên được anh_người đã làm con tim em băng giá.
 
Ngày còn thơ cơn mưa rất xanh
Rơi như hạt ngọc sáng long lanh
Biết cháu thích đùa, ông chịu ướt
Chạy theo bóng cháu khắp sân đình

Mưa tràn mặt mũi, mát chân non
Mưa rót mật vào khóe môi son
Cháu vui như Tết, ông cười mỉm
Giấu cơn ớn lạnh, bước chân run

Bữa nay mưa về lại lạnh buốt
Tầm tã, lê thê, nhức nhối lòng
Còn cháu, còn mưa, còn tất cả
Sân đình trống trải, vắng bóng ông

Mưa trắng không gian xối xả tuôn
Đất trời cũng đội tấm khăn tang
Cháu đứng giữa trời muôn dòng trắng
Thấy tóc ông bay trắng mây ngàn

2006
Dragon261
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Ngày mai rùi ...cách đây mấy tháng nghĩ là ngày mai còn xa vời lắm, ấy vậy mà...Sau ngày mai , tình cảm của mình sẽ ra sao...liệu có thể để nó trở thành kí ức được hết ko??..Còn mong chờ rì nữa nhỉ??...
 
Nhiều khi bắt gặp cái cười của abc, mình biết rõ cái cười đó chỉ bt thôi... nhưng mình luôn cố gắng nghĩ là abc coi mình là một đứa bạn thân hơn bt ... , nhưng mình còn chưa bằng một đứa bạn bt của nó... :(
Mình cảm thấy thật là lạ khi bắt gặp ánh mắt , những sự đối xử tử tế và đặc biệt của T hay L.. không hiểu sao mỗi lần như thế mình cảm thấy vui vui, nhưng lại cảm thấy nhớ về abc hơn và buồn hơn... mình biết T và L chỉ là bạn vì chúng nó đều đã có ny, nên cảm thấy thật buồn, và cảm thấy mình thật cô đơn... nhìn con béo bạn mình mà mình thấy buồn hơn nữa... nó thật hạnh phúc làm sao,... dù người nó thik ko thik nó, nhưng nó lại nhận được quá nhìu sự quan tâm của những xyz khác... trong khi mình thật kém cỏi...
không biết bây h mình phải làm gì.. có lẽ nên quên đi abc chăng??? để sống đúng như con người mình 8-| nhưng quên một ánh mắt, một nụ cười , một con người như thế, nào có dễ dàng ... 8-|
 
H chỉ mún quên thật nhanh , quên ngay cái cảm giác đã đeo đuổi mình trong năm rùi , cảm giác đã bắt lấy mình và theo mình từ cái lần đầu tiên đấy... Quên đi rùi có lẽ mình sẽ được giải thoát
 
Nhưng làm sao mà quên được... cứ mún quên đi thì abc lại hiện ra trước mắt một cách tình cờ kỳ lạ... :(:(:((8-|
 
...........ngoc nhớ bàn tay u nắm lấy tay ngọc kéo lên, rắn chắc..........& ngoc biết là mình sẽ không ngã......... nhớ cái mùi hương thoảng qua mỗi lần ngồi sau xe u.............nhớ cái cách u gọi ngoc là đồ ngốc...............nhớ cái bờ vai mà ngọc luôn muốn dựa vào...............nhớ giọng nói, nụ cười........nhớ cái người đã làm cho ngọc trở nên yếu đuối thế này..........
................ngay mai......sẽ không gặp u nữa, .....ngay mai, u sẽ trở thành dĩ vãng, ........và mọi chuyện sẽ trôi qua như một cơn gió.......................
...............mong muốn tìm đến một chân trời bình yên..................để thấy lòng mình bình yên..............
 
Back
Bên trên