Mạch cảm xúc

Em Tuấn, bài thơ Đêm Đông của em không giống với giọng thơ em thường ngày thì phải? Bài thơ này dùng nhiều hình ảnh hoài cổ hơn thường thấy ở em?

Cái này cho sang bên Ý mỏng đêm dài thơ viết vội có vẻ hợp hơn nhỉ

Bài này em viết sau khi đọc bại bài "Làn gió mùa Đông" của anh, tí nữa em để nó bên "Không gian tràn cảm xúc, bất chợt 1 vần thơ" của anh cơ, nhưng tự nhiên nghĩ không phải về thiên nhiên hết nên em mới lôi về bên này

Thực sự ngay sau khi viết xong, chính em cũng cảm thấy nó không hoàn toàn giống với những gì em hay viết. Nó mang nét gì đó hơi ước vọng, giống như 1 góc khuất của tâm hồn vẫn thường bị cuộc sống hàng ngày vốn quá ồn ào che lấp mất mà bất chợt trỗi dậy nhờ hoàn cảnh phù hợp. Phần nào đó thì bài này chính là 1 mảnh hồn của em: mong muốn tìm 1 chút bình yên giữa cuộc sống quay cuồng.

Em rất cảm ơn comment của anh

Còn bài thơ của anh thì em nghĩ topic này để thơ nào mà chẳng được ạ. Em cũng nói từ đầu là topic này không có nội dung cụ thể mà.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Em Tuấn, anh nghĩ bài thơ đấy em để bên Không gian tràn cảm xúc của anh cũng được. Bởi vì mặc dù các bài thơ anh viết về thiên nhiên, nhưng vẫn bao hàm trong đó đôi ba vệt cảm xúc. Làn gió mùa đông là một trong những bài thể hiện rõ nhất điều ấy. Thực ra, không có cảm xúc, chả ai hình thành được vần thơ nào cả. Cảm xúc trong những bài thơ thiên nhiên của anh, không rõ ràng như những bài bên Ý mỏng đêm dài thơ viết vội. Nó chỉ là một thoáng thôi. Giống như kiểu "Hỏi mùa đông có chợt nhớ người?" vậy.

Bài thơ Đêm đông của em rất hay đấy. Nét miêu tả trong đó chứa đựng những góc cạnh thầm kín hơn, đường nét hơn những bài thơ khác của em. Anh thường thấy bài thơ của em mang vẻ bình dị, nhẹ nhàng, có những bài thơ cho cảm giác vui vẻ, ấm áp. Nhưng bài thơ này thì hoàn toàn khác. Chẳng hạn những câu thơ như:

... Gió sắc lạnh như cắt từng giấc mơ
Mây phiêu du, che ánh sáng cuối trời ...


Em đảo ngược hẳn vần điệu của câu thơ cuối, làm cảm giác đang trôi nổi tự nhiên hụt hẫng. Các hình ảnh em dùng cũng cổ kính hơn, mang hơi hướng xa xưa nhiều hơn. Cảm giác của em về bài thơ này cũng khá hay: Nó mang nét gì đó hơi ước vọng, giống như 1 góc khuất của tâm hồn vẫn thường bị cuộc sống hàng ngày vốn quá ồn ào che lấp mất mà bất chợt trỗi dậy nhờ hoàn cảnh phù hợp. Phần nào đó thì bài này chính là 1 mảnh hồn của em: mong muốn tìm 1 chút bình yên giũa cuộc sống quay cuồng.

Tiện đây, tặng em luôn một bài anh vừa làm xong. Tự nhiên mùa đông đến, cảm giác xa xưa vọng về trong phút chốc, nhớ lại những bài thơ mình phỏng Đường thi thời còn là học sinh cấp III.

Lữ khách

Đêm buồn giấu nhẹm khói trời xa
Mây bay hờ hững, gió la cà
Dịu dàng con phố chìm trong giấc
Nồng say men ngọt chốn phồn hoa

Lữ khách giật mình nhớ cố hương
Đành ngăn giọt lệ ướt đêm trường
Trời kia màu sắc buồn tê tái
Cô đơn lạc bước giữa bốn phương

Trông xa chùa vắng giữa hàng cây
Mịt mờ sương khói giữa ngàn mây
Đêm đông giá lạnh miền hư ảo
Hỏi ai sưởi ấm tấm thân gày?

@Hoài Anh: Bài thơ Mưa của em nghe có phần hơi đau đớn thì phải em ạ. Anh có đôi phần cảm thấy màu thơ của Giang Hương Lê trong bài thơ này. Anh không nói là em phỏng theo thơ của em Lê đâu nhé. Anh chỉ thấy là hai em có cách dùng hình ảnh chung, có vẻ khá đồng điệu. Đang 3 câu 7 chữ, bỗng nhiên trầm xuống, ngắt gọn cùng 1 câu 4 chữ. Mịt mùng quá! Còn câu này: Chớp rạch bầu trời, rạch trái tim em ứa máu - thật sự xót xa em ạ.
 
Cảm ơn anh đã nhận xét ạ. Như anh đọc đấy: "ngoài trời không mưa", hoàn toàn những gì em miêu tả đều là cảm xúc trong lòng chứ không phải ngoại cảnh, trái tim đau thương mà rỉ máu, theo lệ tuôn rơi. Chính những câu bốn chữ ngắn ngủn lại là những câu khẳng định rõ nhất tâm trạng.Thực ra thì chủ đích của em là nằm ở nhịp điệu bài thơ cơ, cứ hai hoặc ba chữ ngắn và nhanh, tạo cảm giác khô khốc, khẳng định, vừa như rất bình thản mà lại rất đau đớn, đau đến mức không òa lên nức nở được, không biểu đạt ra chút đau đớn trên nét mặt hay giọng nói được nữa, đó là nói đến nỗi lòng. Rồi liền đó là một vế dài hơn, liền hơi nhưng chậm rãi hơn, biểu đạt tâm trạng trầm hơn, sâu lắng và nữ tính hơn, đó là cách thể hiện bên ngoài. Cũng là vẽ ra hình ra lệ tuôn trên mi..., nhịp điệu bài thơ cũng là nhịp "mưa rơi".
Tiếc là em viết còn non tay quá, chưa biểu đạt được hết ý mình :p
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Mà bây giờ em mới để ý cách gieo vần của anh đấy, rất có ý nghĩa.
Bài lữ khách, khổ đầu lấy vần "a"-"oa", tạo cảm giác lan tỏa, mơ màng, dường như có một giai điệu man mác cất lên tự trong lòng mà tỏa ra không gian. Đến khổ sau lại là vần "ương" tạo cảm giác kéo dài hơi hơn, nhịp điệu chậm rãi hơn, và dư âm trong lòng người cũng nhiều hơn. Dù anh tả cận lữ khách nhưng lại có cảm giác không gian to lớn hơn, trong khi người lữ khách thì nhỏ bé, lạc bước trên đời quá rộng. Thành ra em nghĩ không nhất thiết phải viết là "cô đơn lạc bước giữa bốn phương" thì khổ thơ này cũng đã biểu đạt rất ổn rồi ạ.( hơ, nếu thấy không ổn anh đừng chấp nhé :p)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Không phải lúc nào cũng cần nói "cô độc" để diễn tả sự cô độc, em nhỉ? Anh thấy những chi tiết xung quanh người lữ khách, đã đủ thấy người lữ khách ây nhỏ bé thế nào trước không gian xung quanh rồi.

Trời thì lạnh, đêm thì đen, sương khói giăng mịt mờ, gió ngất ngây, men say ngây ngất. Nỗi buồn chợt đến thảng thốt khi cô đơn, nhớ cố hương khi bên mình đâu còn chỗ dưa. Khi ngày đã tàn và người đã kiệt quệ, giọt lệ rơi lăn trên gò má, nỗi nhớ thương dâng trào. Chùa quạnh vắng, cô liêu trong miền hư ảo. Xa xôi, thăm thẳm một không gian đêm tĩnh lặng. Cô đơn thay!

Dù có câu thứ 4 của khổ thứ hai hay không, bài Lữ khách đấy, anh nghĩ, nó cũng đấ lột tả được phần nào hình ảnh người cô độc rồi. Cho thêm vào, nó chỉ là để làm hiện rõ đường nét mà thôi.

Cảm ơn em về lời khen cách gieo vần. Anh ít khi chú ý đến cách gieo vần lắm. Thực ra, những vần điệu nó chỉ vang lên trong đầu anh, anh cũng đưa vào sao cho cảm thấy hợp lý với bản thân. Không ngờ, em lại đánh giá cao nó như vậy, chứ anh thì anh chỉ thấy nó là bản năng thôi.

Về bài thơ của em, anh nghĩ là cũng không non tay đâu. Có lẽ, em chưa mài gọt các câu để cho nó sắc bén thôi. Nhưng rõ ràng, sự mài gọt làm tăng độ bóng cho câu thơ, nhưng cũng làm mất đi vài góc cạnh tinh tế, mà chỉ có sự thô kệch bẩm sinh mới có được.
 
Em Tuấn, anh nghĩ bài thơ đấy em để bên Không gian tràn cảm xúc của anh cũng được. Bởi vì mặc dù các bài thơ anh viết về thiên nhiên, nhưng vẫn bao hàm trong đó đôi ba vệt cảm xúc. Làn gió mùa đông là một trong những bài thể hiện rõ nhất điều ấy. Thực ra, không có cảm xúc, chả ai hình thành được vần thơ nào cả. Cảm xúc trong những bài thơ thiên nhiên của anh, không rõ ràng như những bài bên Ý mỏng đêm dài thơ viết vội. Nó chỉ là một thoáng thôi. Giống như kiểu "Hỏi mùa đông có chợt nhớ người?" vậy.

Bài thơ Đêm đông của em rất hay đấy. Nét miêu tả trong đó chứa đựng những góc cạnh thầm kín hơn, đường nét hơn những bài thơ khác của em. Anh thường thấy bài thơ của em mang vẻ bình dị, nhẹ nhàng, có những bài thơ cho cảm giác vui vẻ, ấm áp. Nhưng bài thơ này thì hoàn toàn khác. Chẳng hạn những câu thơ như:

... Gió sắc lạnh như cắt từng giấc mơ
Mây phiêu du, che ánh sáng cuối trời ...


Em đảo ngược hẳn vần điệu của câu thơ cuối, làm cảm giác đang trôi nổi tự nhiên hụt hẫng. Các hình ảnh em dùng cũng cổ kính hơn, mang hơi hướng xa xưa nhiều hơn. Cảm giác của em về bài thơ này cũng khá hay: Nó mang nét gì đó hơi ước vọng, giống như 1 góc khuất của tâm hồn vẫn thường bị cuộc sống hàng ngày vốn quá ồn ào che lấp mất mà bất chợt trỗi dậy nhờ hoàn cảnh phù hợp. Phần nào đó thì bài này chính là 1 mảnh hồn của em: mong muốn tìm 1 chút bình yên giữa cuộc sống quay cuồng.

Tiện đây, tặng em luôn một bài anh vừa làm xong. Tự nhiên mùa đông đến, cảm giác xa xưa vọng về trong phút chốc, nhớ lại những bài thơ mình phỏng Đường thi thời còn là học sinh cấp III.

Lữ khách

Đêm buồn giấu nhẹm khói trời xa
Mây bay hờ hững, gió la cà
Dịu dàng con phố chìm trong giấc
Nồng say men ngọt chốn phồn hoa

Lữ khách giật mình nhớ cố hương
Đành ngăn giọt lệ ướt đêm trường
Trời kia màu sắc buồn tê tái
Cô đơn lạc bước giữa bốn phương

Trông xa chùa vắng giữa hàng cây
Mịt mờ sương khói giữa ngàn mây
Đêm đông giá lạnh miền hư ảo
Hỏi ai sưởi ấm tấm thân gày?

Rất cảm ơn comment của anh. Em thực sự không cảm nhận thấy cái hay như ở cách anh cảm nhận, có lẽ là do thẩm mĩ thơ khác nhau, nên đến khi anh nói em mới để ý :D

Em cũng xin phép họa thơ anh Long chút vậy, có gì không phải mong anh bỏ qua

Lữ khách giất mình nhớ cố hương
Cô đơn đi mãi tới mọi nơi
Giữa ngày đông giá, gió nơi nơi
Giữa dòng nhân thế, giữa kiếp người

Gió Đông chợt về, lạnh khắt khe
Mây phiêu du mãi cũng về trời
Thu chưa đi qua, Đông vội tới
Mặt trời vội vã lặn nơi đâu

Ngày qua, đêm xuống, suốt canh thâu
Đông đến, trăng lên, Thu vội qua
Mặt trời, hoa lá vội về nhà
Còn lại lữ khách cũng trăng gió
Tấm thân gày guộc như chẳng có
Đất khách lưu lại một mảnh hồn

Shinichi Shinigami aka 2.S.

thực sự sau khi viết xong bài này, em vẫn chưa thấy thỏa mãn, như còn thiếu cái gì đó trong tâm hồn mà mình chưa nói hết được
 
Nếu cứ nói cảm ơn các em mãi thì cũng mệt, phải không? Cho nên anh xin cám ơn tất cả những ai đã vào chia sẻ cùng anh. Nói thật với các em là trước đây anh không làm thơ thế này đâu, bây giờ anh mới làm nhiều như thế này đấy. Anh rất thích khi có những người cũng vào vui cùng mình.

Cảm nhận của mỗi người thì không giống nhau. Sự đồng điệu không phải lúc nào cũng xuất hiện giữa hai người, vì thế nên cách nhìn nhận và phân tích một bài thơ của mỗi người thì khác nhau.

Bài thơ của em Tuấn, về mặt ý tứ thì có vẻ đã hay, nhưng câu chữ thì dường như chưa ổn. Chẳng hạn:

... Lữ khách giật mình nhớ cố hương
Cô đơn đi mãi tới mọi nơi ...


Nếu em có ý định làm bài thơ này theo luật bằng - trắc thông thường, thì câu 2 không tuân thủ rồi (bằng - trắc - bằng). Nếu như nói là phá cách để thay đổi cảm xúc, thì âm điệu của câu 2 cũng không thể đem lại một cảm xúc thực sự, vì đọc lên, nó như bị bẻ gãy làm đôi vậy. Vì vậy, đọc bài thơ, đôi lúc như bị ... vấp, khó mà cảm nhận được hết ý tứ của bài thơ.
 
anh nói đúng lắm
chính em khi viết nó cũng thấy đọc không xuôi tí nào
âm và vần dùng rất tệ, chưa diễn tả hoàn toàn ý của bản thân
nhịp điệu không ổn
....

nếu lúc nào có hứng, em sẽ sửa nó sau (bình thường em không sửa cái gì đã viết)

Phố buồn, đêm lạnh cóng
Trăng mờ tít nơi xa
Đất trời rộng lớn quá
Nhỏ bé thay kiếp người

Ngồi trên cành cây lớn
Mắt nhìn về xa xăm
Gió thổi quanh lạnh buốt
Tiếng sáo đâu chợt về

Hồn lạc giữa cõi mê
Tim dường toàn bóng tối
Mong mai mặt trời về
Sưởi ấm một mùa Đông

Shinichi Shinigami aka 2.S.

@ anh Long: Có gì anh cứ nhận xét thoải mái nhé. Em thích những bài bắt lỗi hơn là những bài khen, để còn rút kinh nghiệm ấy mà
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Anh cũng ko định bảo em sửa nó đâu mà. Vì anh cũng ko thích sửa thơ đã viết.

Bài thơ sau của em, anh cảm nhận được một sự lâng lâng khó tả. Có lẽ do cách gieo vần và âm điệu hụt hẫng của các câu cuối trong các khổ. Cảm giác của anh là đang đọc rất xuôi, êm ái, bỗng vụt tắt, hoặc ngước lên một chút, như thể có một cái gì đó chững lại. Nhất là câu: Tiếng sáo đâu chợt về

Anh cho rằng cách miêu tả của em được, nhưng chưa đủ sắc sảo để thể hiện hết tâm trạng của em. Nếu muốn thực tả những nỗi xúc cảm như thế này, anh nghĩ em nên đầu tư một phút trầm ngâm. Những từ ngữ của thơ thường đắt hơn của văn rất nhiều. Để viết được nó, cần có đôi chút cân nhắc. Đặt bút, quệt lên giấy, là những ngôn từ gọn và nét nhất.

Anh không dám nói mình làm được thế, nhưng theo anh, thơ nên là như thế. Mặc dù cái thô trong thơ cũng rất đặc sắc, nhưng sự tinh tế vẫn là điều cần hướng đến.

Nhân tiện hôm qua có chuyện không vui, anh viết một bài cho đỡ mệt mỏi. Tặng mọi người:

Tịch dương

Thành rêu loang lổ vài ba vệt
Một chút chiều xanh thoáng mây trời
Ngẩn ngơ gió lạnh cuốn nắng rơi
Vài đôi câu hò làm gợi nhớ
Văng vẳng trời xa con nước chở
Mảnh bóng hoàng hôn khói lam chiều
Mây mù hiu quạnh chốn cô liêu
Tìm nơi phiêu lãng ngồi mê mệt
 
Toàn thanh bằng, bài thơ trầm quá, nhưng tương đối nhẹ nhàng
Hình ảnh thơ buồn, có cảm giác mờ ảo, sương khói, tựa như buồn là thực mà cảnh là chốn mơ.
 
Bài này anh viết lúc anh đang nhớ lại bài thơ "Thăng Long thành hoài cổ" của Bà Huyện Thanh Quan. Không gian "bóng tịch dương" trong bài thơ ấy làm anh muốn viết những dòng thơ này. Gọi là ứng tác, chứ thơ cổ, người đời nay mấy ai dám sánh. Anh thấy mình cũng bắt chước được một chút rất nhỏ không gian trong đấy, nhưng về mọi mặt, so với thơ bà vẫn còn non nớt lắm. Suy cho cùng, mình làm thơ để cho bản thân, chứ đâu để được bằng cổ nhân.

Chợt nhớ đến bài thơ này. Anh làm cách đây 3 hôm thì phải. Làm ngay trước bài thơ Lữ khách.

Chòng chành

Bên sông xanh có một chuyến đò ngang
Núi rừng vây giữa dòng mùa nước lũ
Sông chòng chành, với con đò xưa cũ
Đòi nhấn chìm trong khoảnh khắc thảnh thơi

Trời mùa mưa nặng trĩu những giọt rơi
Rơi vào đá, viết nên đôi dòng lệ
Rơi vào cây, xào xạc rừng hoang phế
Rơi trên sông, kìa sóng sánh chòng chành

Con đò ngang chênh vênh đến mong manh
Lên rồi xuống giữa dòng đời cô độc
Để nổi trôi lênh đênh bên triền dốc
Lũ cuốn trôi phiêu dạt tới nơi đâu?

Nơi rừng thiêng cây lá chẳng tươi màu
Nơi vực sâu xương khô phơi trắng xóa
Nơi thung trầm cuộc đời không hối hả
Nơi mây xanh lạnh ngắt những yên bình

Con đò trôi rồi lặng ngắt, lặng thinh
Đò không nói, giấu trong lòng nước mắt
Đời đẩy đưa, con đò đau như cắt
Nhưng vẫn chờ, ngày nắng sẽ đẹp tươi

Để đò ngang nằm lại chốn nghỉ ngơi
Thôi phiêu dạt, thôi chòng chành trên sóng
Thôi trôi đi trong tâm hồn lạnh cóng
Nằm lại đây, đò một chuyến muộn màng
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Mưa
Gió cuốn
Mưa quất liên hồi vào kính cửa sổ
Gió thở
Mưa táp lạnh lẽo vào mặt người bước trong mưa
Gió đưa
Mưa thấm buốt vào lòng người đang mở toang cửa đón giá băng
Gió lặng
Mưa im rơi, ngủ trong lòng người băng giá ...
 
Gặp tiên nữ ở Le Havre
Giữa mùa đông trên đất Pháp âm u
Chợt gặp ai, "nụ cười như mùa thu tỏa nắng"
Đem mặt trời nhiệt đới rạng ngời trong chiều vắng
Sưởi ấm lòng những người con Việt nam xa quê

Cơn mưa bụi bay bay thật nhẹ
Vương trên vai, lấp lánh theo nụ cười
Người con gái nhỏ, xinh tươi như hoa cúc tháng mười
Nở nụ cười, xua mây, gọi nắng lên

Chợt bắt gặp một góc thu Hà Nội đang lên
Trong xanh quá trên bầu trời Pháp quốc
Thả dòng nắng hoàng kim tha thướt
Thấm vào lòng người đương vương nụ cười sáng trong...
 
Thoáng phiêu hồn

Một mảnh hồn phiêu, mặc thế sự
Bay giữa nhân gian, kệ chuyện đời
Bay qua nắng hạ, lá thu rơi
Bay trong phiêu lãng khi đông tới

Gió lạnh tràn về, đông chợt tới
Hồn phiêu cùng gió tới muôn nơi
Tới chân trời xa, còn bay tiếp
Hồn phiêu giữa những mộng và mơ

Shinichi Shinigami aka 2.S.
 
Hồn phiêu giữa những mộng và mơ
Để câu này làm kết, anh cảm thấy bất chợt quá em Tuấn ạ. Do nó là câu cuối, nhưng lại không có vấn điệu với các câu trước, nên nghe nó hơi ... ngang. Đối với những bài thơ làm theo kiểu các khổ 4 câu 7 chữ, tốt nhất, vẫn nên giữ quy luật gieo vần, như thế, vừa tạo được không khí sầu mặc cho bài thơ, vừa không làm đứt quãng cảm xúc.

Anh không thích sửa thơ người khác, cho nên bài thơ của em cứ để đấy nhé. Em có muốn viết lại vài dòng cho nó hay hơn, hoặc em viết bài thơ khác cũng được. Nói chung, viết nhiều thì sẽ lên tay thôi (cái này là anh Nguyễn Vũ Hoàng nói với anh :D). Cho nên cứ viết nhiều, và đọc nhiều thơ của người khác, là viết được hết ý mà.
 
Tuấn:
khổ đầu viết không tệ nhưng tự nhiên mày đảo âm của cả đoạn làm tao thấy hụt thế nào ấy. Mà hình như ý 2 câu đầu và 2 câu sau lại có cái gì không liền mạch.
Khổ thứ 2 đang theo vần mà 2 câu cuối lại thất vần, nhất là câu cuối bị lạc hẳn cả âm. Có thể quá nhưng tao thấy nó ngang như cua bò, đọc cứ như bị ai chặn họng (xin lỗi vì tao không tinh tế hay nhẹ nhàng như anh Long)
 
Đò

Câu hát buồn trên bến đò vắng
Giọng ai oán xóa tan im lặng
Một nỗi buồn tự nghìn năm trước
Niềm ân hận của người lỡ bước

Một con đò trôi giữa đôi bờ
Bóng hình ai phảng phất xa mờ
Mỗi nỗi oan vọng từ hư ảo
Tưởng mình ai lạc bước trong mơ

Bóng trời soi qua bóng sông xanh
Nắng chiều buông trên những bờ thành
Đỏ một vùng, chiều loang màu nắng
Đất vàng xen một chút thiên thanh

Gió cứ nói, lòng đau cứ nhói
Một chiều êm, một chiều sương khói
Thoáng mùi hoa, một vùng cỏ xanh
Đêm buông dần, một bóng trăng thanh

Ai ra đi, vội vàng, chẳng đợi
Qua đò ngang, giọng vang giữa trời
Giật mình nhìn xa xăm một chút
Gọi một câu: "Này bác đò ơi!"

... Một bài thơ anh làm từ lâu lắm rồi. Tự dưng, thấy em Tuấn phiêu diêu hồn. Anh cũng góp phần cho chủ đề thơ thêm phiêu diêu.
 
Anh ơi mùa đông về
Mùa đông về rồi đấy anh à
Đứng bên hiên, gọi gió về buốt giá
Đem sương giăng tàn úa những nhành hoa
Phủ mây cho khí trời tàn tạ

Anh ơi, hàng cây đang run rẩy bóng lá
Khẽ rùng mình trong cơn gió vô tâm
Cơn mưa rào đâm buốt lá thắm
Cho xào xạc vàng buông trên đất xám

Anh ơi anh, có nghe thấy chăng?
Hơi lạnh tỏa từ nơi nao xa khuất
Hơi lạnh đang thấm sâu vào lòng đất
Thấm vào cỏ cây, vào lòng người tái tê

Anh ơi anh hãy trả lời em đi
Mùa đông thiên nhiên vẫn ngự trị thế gian
Đến rồi đi, thời gian là hữu hạn
Xuân, hạ, thu, đông tuần hoàn dòng tháng năm

Còn mùa đông lòng người hờ hững
Và mùa đông của trái tim em
Chẳng cần đến vì luôn hiện hữu
Biết bao giờ mới nhường cho xuân sang?
 
Miên man

Đưa hương say trong giấc nồng êm dịu
Gió mùa qua tươi mát những con đường
Mùa lạnh về phảng phất thoáng hơi sương
Tay chạm rối những màu đông mờ trắng

Góc xa xôi hắt hiu đèn vắng lặng
Lá khô lăn xào xạc chút thanh âm
Cỏ vươn dài khô héo nét thâm trầm
Đêm trăng sáng, lạnh tường rêu phong phủ

Trong không gian ngân nga dòng nhạc cũ
Tiếng êm đềm gợi nhớ cõi bình yên
Thoáng mây trôi ru nhẹ giấc mơ hiền
Đâu đây vọng tiếng gọi về kỷ niệm?
 
...Gió tràn về, quẩn quanh cây, lạnh buốt
Cành khẳng khiu, không còn chiếc lá xanh
Trời Đông lạnh, lòng tôi cũng chợt lạnh
Đợi Xuân sang, không biết đến bao giờ!...

Shinichi Shinigami aka 2.S.

mấy câu thơ không đầu cũng không cuối, cứ như lòng mình: không biết bao giờ mới kết thúc, cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu...
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Back
Bên trên