Mãi mãi tuổi 20 - Trang 4 có bản gốc NKĐTT

Re: Mãi mãi tuổi 20

Nhật ký của 1 người tất nhiên là sẽ nói hết lên đuợc tính cách, cá tính của người đó. Người đọc, nhất là các bạn trẻ hiện đại ngày nay, có cảm giác ko gần gũi và ko thích đọc Mãi mãi tuổi 20 của Nguyễn Văn Thạc, vì mọi ng dường như đã quá bị ấn tượng bởi cái "chất văn" có phần ướt át và bay bổng của anh. Tin chắc khi còn sống, Nguyễn Văn Thạc cũng ko phải là người dễ gần, khá khó tính và có phần còn lập dị nữa. Và cái cảm xúc của các bạn trẻ hiện nay khi đọc, cái ko thích những dòng văn quá bay bổng, và thiếu tính "lửa", thiếu tính chiến đấu của Thạc, cũng giống với cảm xúc của những người cùng thời với anh Thạc trước đây :).

Mình thì vẫn thấy đây là 1 quyển sách rất nên đọc. Đọc xong nhìn ra được nhiều điều. Cảm nhận được nhiều điều. Cảm thấy nó gần gũi, vì chẳng hiểu sao thấy cái cảm xúc của anh lính trẻ này giống với cái cảm xúc lúc đi tình nguyện :p. Tất nhiên, mọi sự so sánh đều khập khiễng. Nhưng dù sao nhìn những điều mà Nguyễn Văn Thạc phải hy sinh, để ra chiến trường, để cầm súng chiến đấu là quá lớn :). Nếu phải chọn lựa giữa việc đi học nước ngoài, có thể là được gần gũi người mình yêu quý, với việc ra chiến trường, sống khổ sở, và gần cả cái chết nữa, mọi ng sẽ nghĩ sao ? Tất nhiên, số đông vẫn sẽ làm theo Nguyễn Văn Thạc. Thạc ko phải là ng đầu tiên và duy nhất làm việc này, nhưng cuốn Nhật ký của Thạc là quyển sách nói rất rõ điều đó. Có lẽ là rõ nhất :).

Và cái sự đấu tranh nội tâm, giữa việc cống hiến cho đất nước, và sống cho riêng mình, nó cũng lớn lắm đấy chứ ? Không biết mọi ng có cảm thấy điều đó ko ?

Cái làm cho mọi ng ko thích quyển sách còn 1 lý do rất khách quan nữa. Đó là vì nó đã được lăng xê quá nhiều. Và đôi khi, những bài viết sau này, lại rất sáo rống, và mang tính "ăn theo". Điều này làm ng đọc kì vọng vào nó quá nhiều. Và cả ác cảm với nó nữa. Bản thân rất thích quyển sách nhưng cũng cảm thấy là ng ta đang lạm dụng nó quá nhiều vào mục đích tuyên truyền. Nólàm ảnh hưởng rất lớn đến tình cảm của ng đọc :)

***

Lại nói về Nhật ký Đặng Thùy Trâm. Quyển sách này có vẻ được đánh giá cao hơn, nhiều ng thích hơn. Và đúng như nhiều ng nói là "có lửa hơn". Cũng đúng. Vì ng viết nó đang trực tiếp tham gia chiến đấu, đang ở ngay tại chiến trường khói lửa (ko như Mãi mãi tuổi 20, ng viết nó khi chưa được trực tiếp tham gia chiến đấu). Giọng văn trong quyển NKĐTT cũng gần gũi và ít bay bổng văn chương hơn. Đọc những dòng nhật ký của ĐTT sẽ thấy được cái gian khổ của cuộc chiến tranh, cái mong manh giữa sự sống và cái chết. Lẽ tất nhiên sẽ nhiều ng yêu thích hơn :)

***

Điểm khác biệt lớn nhất giữa 2 quyển nhật ký này là, Mãi mãi tuổi 20 là do nhà văn Đặng Vương Hưng sưu tầm và giới thiệu, nó nằm trong kế hoạch xuất bản Những lá thư và Nhật ký thời chiến của ông. Hiện nay nhà văn Đặng Vương Hưng vẫn đang tiếp tục sưu tầm và giới thiệu.

Còn Nhật ký Đặng Thùy Trâm do chính gia đình chị cho xuất bản. Những tư liệu đi cùng quyển sách cũng rất đầy đủ và chi tiết. Cách trình bày sách, cũng như cách sắp xếp, nội dung, do chính gia đình chị cẩn thận chọn lựa. Do đó mà cảm giác như nó có hệ thống hơn. Đẹp và tình cảm hơn :)

***

Còn điều cuối cùng, là chắc chắn trong 1 năm tới, chúng ta sẽ được nghe rất nhiều đến 2 quyển Nhật ký này, những hoạt động tuyên truyền kèm theo đó. Nghe nhiều đến mức có thể sẽ có nhiều ng cảm thấy chán, gây phản cảm :(. Nhưng dù sao cũng mong mọi ng đừng vì những điều đó mà ko nghĩ đến những việc mà Đặng Thùy Trâm hay Nguyễn Văn Thạc đã làm, đã hy sinh. Vì họ đều đại diện cho 1 thế hệ ng đã ngã xuống. Mượn hình ảnh của họ để nói lên cả thế hệ. Điều đó cũng đáng suy nghĩ lắm chứ :)


:x
 
Re: Mãi mãi tuổi 20

Nguyễn Hoàng Long đã viết:
À ra vậy, thế thì em chia sẻ với. Em thì suy nghĩ mãi về chi tiết cuối của "Thiếu nữ đánh cờ vây". Đúng là nó rất cảm động (khóc được), rất "nóng" và sôi nổi tuổi trẻ. Nhưng thử nghĩ xem, nếu anh lính kia có thêm khoảng 5 15 phút suy nghĩ nữa, thì anh có tự vẫn nữa ko? Cùng lắm giết cô kia để giúp cô ta thoát khỏi nỗi nhục nhã thôi.
Tiếc là bây giờ không có một người trẻ tuổi nào lại dám sống một cách đầy đam mê như vậy :(

Sống không nóng, không sôi nổi đâu phải là không đam mê. Sống đam mê là sống vì một lý tưởng phi vật chất một cách hết mình, dùng tài năng và sự quyết tâm để vượt qua những trở ngại trong cuộc sống, để bảo toàn lý tưởng mình tôn thờ. Chỉ cần sống hết mình vì lý tưởng là sống đam mê rồi, cho dù đó là gia đình, đất nước, kiến thức hay là người yêu.

Quay lại với Mãi Mãi Tuổi 20, anh đọc xong cảm thấy may mắn mình không mua quyển sách đấy. Cố ép mình đọc bằng được chục trang xong vứt thẳng tay vào thùng rác (xong bảo với con bạn là mày chả cần thứ vô bổ đấy trong tủ sách). Đọc xong bao nhiều lâu mà chả thấy học hỏi, thán phục, cảm động tí tẹo nào. Quả đất này thiếu vài trăm thằng như ở trong quyển nhật ký này cũng chẳng sao. Cùng là con trai nên càng đọc càng khinh, kiếm đâu ra đứa ít chất đàn ông trong người thế, đọc bực cả mình. Con trai ít ra phải có tí gai góc, đam mê, dám nghĩ dám làm, nhiệt huyết một tí chứ lúc nào cũng như ở trên giời. Đọc thấy lắm triết lý rỗng quá, chán cả người. Đọc xong bực đến nỗi chỉ muốn nói câu này với tác giả: "sống một cách nhiệt huyết ? không biết gì thì đừng có nói nhiều". Quyển này đọc chỉ để hiểu bọn con trai lớp Văn chúng nó nghĩ cái gì (tiện thể đá đểu phát).

Tuy có thể nói là quyển này cũng có (một số rất ít) những mặt tích cực nhưng tổng quát thì con trai thì không nên phí thời gian đọc bởi vì đằng nào cũng không nuốt nổi, quyển này cho các em gái thôi.
 
Re: Mãi mãi tuổi 20

Le Nguyen Ngoc Tam đã viết:
Sống không nóng, không sôi nổi đâu phải là không đam mê. Sống đam mê là sống vì một lý tưởng phi vật chất một cách hết mình, dùng tài năng và sự quyết tâm để vượt qua những trở ngại trong cuộc sống, để bảo toàn lý tưởng mình tôn thờ. Chỉ cần sống hết mình vì lý tưởng là sống đam mê rồi, cho dù đó là gia đình, đất nước, kiến thức hay là người yêu.

Quay lại với Mãi Mãi Tuổi 20, anh đọc xong cảm thấy may mắn mình không mua quyển sách đấy. Cố ép mình đọc bằng được chục trang xong vứt thẳng tay vào thùng rác (xong bảo với con bạn là mày chả cần thứ vô bổ đấy trong tủ sách). Đọc xong bao nhiều lâu mà chả thấy học hỏi, thán phục, cảm động tí tẹo nào. Quả đất này thiếu vài trăm thằng như ở trong quyển nhật ký này cũng chẳng sao. Cùng là con trai nên càng đọc càng khinh, kiếm đâu ra đứa ít chất đàn ông trong người thế, đọc bực cả mình. Con trai ít ra phải có tí gai góc, đam mê, dám nghĩ dám làm, nhiệt huyết một tí chứ lúc nào cũng như ở trên giời. Đọc thấy lắm triết lý rỗng quá, chán cả người. Đọc xong bực đến nỗi chỉ muốn nói câu này với tác giả: "sống một cách nhiệt huyết ? không biết gì thì đừng có nói nhiều". Quyển này đọc chỉ để hiểu bọn con trai lớp Văn chúng nó nghĩ cái gì (tiện thể đá đểu phát).

Tuy có thể nói là quyển này cũng có (một số rất ít) những mặt tích cực nhưng tổng quát thì con trai thì không nên phí thời gian đọc bởi vì đằng nào cũng không nuốt nổi, quyển này cho các em gái thôi.


lol :)) . Làm gì ghê thế :D. Em thì thích cái chất dám nghĩ dám nói như vậy (kể cả hơi yếu đuối). Mỗi người một tính mà. Nghĩa là... ừm... tức là đọc thì biết thêm là trên đời này có những con người như vậy. Nếu em mà như anh chắc chả bao giờ đọc cuốn sách nào mất :) (tại vì thế nào chả có lúc bất đồng với tác giả)


Mà này X), anh cứ nói thế, tức quá..., chả biết nói gì X( X(.
Anh đá bóng thua em đấy.
 
Re: Mãi mãi tuổi 20

có thêm mấy ngày nữa thì anh lính Nhật chắc cũng vẫn cứ tự vẫn em ạ :) đối với người dân Nhật, ở đây là người lính, nghĩ đến một điều gì đó đi ngược lại "ánh Mặt trời" của họ đã là phản bội. anh ta yêu cô thiếu nữ Trung Hoa và bảo vệ cô ấy, đó là biểu trưng cho sự bảo vệ Trung Hoa. đó là sự phản bội lại đế quốc Nhật Bản. yêu và sống chết vì yêu, sẵn sàng từ bỏ lý tưởng người lính để yêu. đó là sự phản bội quân đội. người lạ mặt đó trước kia là một người lính Nhật, rõ ràng 2 điều trên đã phản bộ lại hoàn toàn con người anh ta. vì thế, người lính Nhật phải chết, anh ta phải chết, chỉ còn lại linh hồn của anh ta tiếp tục trong cuộc tình với thiếu nữ đánh cờ vây, vùng vẫy ở nơi nào chẳng ai biết được.

việc đưa người thiếu nữ vào cõi chết cũng không đơn thuần là tránh cho cô nỗi nhục. nhiều hơn, nó là sự giải thoát cho cô, và chính anh, khỏi cuộc chiến của 2 đất nước mà từ đó 2 người đã đến, giải thoát khỏi cuộc chiến của chính anh và cô.

mà... thắc mắc gì nhiều, thế nó mới thành chuyện :p thử hỏi, nếu không phải là cái chết, ta sẽ đóng cuộc đời của 2 kỳ thủ này bằng cách nào đây?
 
Re: Mãi mãi tuổi 20

Le Nguyen Ngoc Tam đã viết:
Sống không nóng, không sôi nổi đâu phải là không đam mê. Sống đam mê là sống vì một lý tưởng phi vật chất một cách hết mình, dùng tài năng và sự quyết tâm để vượt qua những trở ngại trong cuộc sống, để bảo toàn lý tưởng mình tôn thờ. Chỉ cần sống hết mình vì lý tưởng là sống đam mê rồi, cho dù đó là gia đình, đất nước, kiến thức hay là người yêu.

Quay lại với Mãi Mãi Tuổi 20, anh đọc xong cảm thấy may mắn mình không mua quyển sách đấy. Cố ép mình đọc bằng được chục trang xong vứt thẳng tay vào thùng rác (xong bảo với con bạn là mày chả cần thứ vô bổ đấy trong tủ sách). Đọc xong bao nhiều lâu mà chả thấy học hỏi, thán phục, cảm động tí tẹo nào. Quả đất này thiếu vài trăm thằng như ở trong quyển nhật ký này cũng chẳng sao. Cùng là con trai nên càng đọc càng khinh, kiếm đâu ra đứa ít chất đàn ông trong người thế, đọc bực cả mình. Con trai ít ra phải có tí gai góc, đam mê, dám nghĩ dám làm, nhiệt huyết một tí chứ lúc nào cũng như ở trên giời. Đọc thấy lắm triết lý rỗng quá, chán cả người. Đọc xong bực đến nỗi chỉ muốn nói câu này với tác giả: "sống một cách nhiệt huyết ? không biết gì thì đừng có nói nhiều". Quyển này đọc chỉ để hiểu bọn con trai lớp Văn chúng nó nghĩ cái gì (tiện thể đá đểu phát).

Tuy có thể nói là quyển này cũng có (một số rất ít) những mặt tích cực nhưng tổng quát thì con trai thì không nên phí thời gian đọc bởi vì đằng nào cũng không nuốt nổi, quyển này cho các em gái thôi.


--Anh ơi, suy nghĩ của anh là suy nghĩ trong thời bình thôi. Nếu bây giờ có chiến tranh và anh bị đẩy ra mặt trận thì chắc là anh sẽ mất vài ngày để nhớ nhà, nhớ người yêu, nhớ cuộc sống thành thị trước khi dám cầm súng bắn 1 vài viên đạn đấy ạ. /:) /:) :D:D:D
 
Re: Mãi mãi tuổi 20

--Anh ơi, suy nghĩ của anh là suy nghĩ trong thời bình thôi. Nếu bây giờ có chiến tranh và anh bị đẩy ra mặt trận thì chắc là anh sẽ mất vài ngày để nhớ nhà, nhớ người yêu, nhớ cuộc sống thành thị trước khi dám cầm súng bắn 1 vài viên đạn đấy ạ.

Anh nghĩ là em cũng có lý đấy, anh chắc cũng sẽ phải mất vài ngày. Nhưng anh không hiểu là ý em thì có dính gì đến cái anh chỉ trích đâu nhỉ ? Anh chỉ trích là cách sống, cách suy nghĩ trong suốt cả quyển chứ còn vài ngày nhớ nhung thì anh có nói gì đâu. Sống suốt ngày như ở trên giời khác với vài ngày ở trên giời chứ.


lol . Làm gì ghê thế . Em thì thích cái chất dám nghĩ dám nói như vậy (kể cả hơi yếu đuối). Mỗi người một tính mà. Nghĩa là... ừm... tức là đọc thì biết thêm là trên đời này có những con người như vậy. Nếu em mà như anh chắc chả bao giờ đọc cuốn sách nào mất (tại vì thế nào chả có lúc bất đồng với tác giả) Mà này X), anh cứ nói thế, tức quá..., chả biết nói gì . Anh đá bóng thua em đấy.

Chất dám nghĩ dám nói thì ai cũng có - nhất là trong nhật ký của mình :|. Anh đã bóng thua em à :-? , anh e là lúc anh lúc còn đá bóng thì em vẫn đang chơi bóng nhựa :).
 
Re: Mãi mãi tuổi 20

Trang sách cuộc đời anh TT - Bạn trẻ thân mến, trên tay bạn đang là một cuốn sách bình thường như bao cuốn sách khác bạn đã thấy và đã cầm lên trong đời, nhưng tôi mong bạn tĩnh tâm lại giây phút, nhìn vào chân dung một con người hiện hình trên bìa và đọc vào dòng chữ dưới tên sách. Khi đó bạn sẽ cảm thấy tay mình như trĩu xuống và tim mình đập gấp lên. Trên tay bạn bây giờ không phải là cuốn sách bình thường nữa, không phải là cuốn sách nữa, mà là một cuộc đời, một số phận. Bạn sẽ đọc vào trang sách và bạn sẽ thấy mình đang đọc một trái tim, đọc một tâm hồn của một con người (*). Bạn trẻ thân mến, người bạn gặp trên trang sách này là một người trai Hà Nội. Khi anh bước chân vào ngưỡng cửa đại học là khi cuộc chiến tranh VN đang thời kỳ căng thẳng, ác liệt nhất. Anh học giỏi, cả “xã hội” và “tự nhiên” như thời ấy thường nói, nghĩa là cả văn và toán, ở trung học anh đoạt giải nhất thi học sinh giỏi văn toàn miền Bắc, ở đại học anh là sinh viên xuất sắc của khoa toán - cơ đại học Tổng hợp Hà Nội. Anh có thể được chọn một con đường khác vào đời. Nhưng anh, và cả thế hệ anh, năm tháng ấy đã cởi áo sinh viên khoác lên mình áo lính. Không có sự lựa chọn nào khác khi tổ quốc lâm nguy. Và anh, như một người trai thế hệ, đã chấp nhận và dấn thân. Dấn thân không theo nghĩa hiện sinh mà theo nghĩa yêu nước. Bạn trẻ thân mến, người trai Hà Nội ấy đã vĩnh viễn nằm xuống mảnh đất Quảng Trị hơn 30 năm về trước. Hôm nay, sau 30 năm ngày chiến tranh khép lại, bạn đang có trên tay mình những tâm tình của anh qua cuốn sổ nhật ký quân ngũ anh ghi trong quãng thời gian huấn luyện tân binh. ... http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=79686&ChannelID=87

Đọc xong sách rồi đọc giới thiệu nghe chết cười :)).
 
Re: Mãi mãi tuổi 20

Anh Tâm nói kiểu chụp mũ quá. Đúng là với nhiều người, cái lối suy nghĩ văn chương, bay bổng gió mây trời đất, là điều "ko thể chấp nhận được". Trong thời chiến, cũng như thời bình, đều có những con người với các cá tính khác nhau. Có người nóng tính, có người nội tâm, có người thích văn chương, có người thô lỗ, thật thà chất phát, cũng có người vui vẻ hòa đồng, và cũng lại có người thích thu mình, có người còn lập dị, khác người nữa...

Mỗi cá tính là 1 con người. Và họ tương đương nhau, nếu như họ cùng phục vụ cho 1 chế độ chính trị, cùng đấu tranh và cố gắng cho 1 mục tiêu. và chẳng ai là có quyền, nói họ đáng sống hay khônh. Một người ở thế hệ sau như anh Tâm hay em đây đều ko có cái quyền đấy.
Quả đất này thiếu vài trăm thằng như ở trong quyển nhật ký này cũng chẳng sao

Vì họ có làm gì cho riêng họ đâu. Họ hy sinh để đạt đến cái đích cuối cùng, là cho mọi người đấy chứ. Họ vui vì đang làm 1 việc có ý nghĩa, 1 việc nhỏ trong hàng trăm, hàng vạn nghìn việc nhỏ, để góp thành 1 sự nghiệp lớn.

***

Có thể em là con người hay suy nghĩ vẩn vơ như Nguyễn Văn Thạc. Có thể em đã quen với những người hay suy nghĩ, hay trăn trở, hay vẩn vơ suy nghĩ, hay lý tưởng hóa mọi thứ xung quanh... Có thể vì thế mà em nhìn quyển sách khác với anh Tâm, hay Nam Anh chăng ? :)

Dường như mọi người đọc quyển sách vì những lời bình luận xung quanh nhiều quá. Mọi người bị ấn tượng bởi những điều ng ta đang lăng xê, đang lợi dụng quyển sách để tuyên truyền nhiều quá. Do thế mà mọi ng ác cảm với nó ?

Hãy thử đặt mình vào vị trí của tác giả, nghĩ theo lối nghĩ của tác giả, cảm nhận cái cảm xúc của tác giả, đi theo từng dòng văn của tác giả, mọi người sẽ thấy được cuộc sống, thấy được tâm trạng của thế hệ những người trẻ thời đó, những người lính 1 thời "xếp bút nghiên ra mặt trận" :)

:x
 
Re: Mãi mãi tuổi 20

Hừm, anh đâu có chụp mũ ai. Anh chẳng chỉ trích ai ngoài tác giả ra cả. Anh đọc và không thích quyển sách này không phải do quảng cáo mà do bản thân nội dung của nó. Có lẽ anh hơi quá trong phán xét của mình. Mỗi người có một cách sống, suy nghĩ khác nhau. Cảm xúc của tác giả thì anh tôn trọng nhưng mà cách nghĩ và sống thì anh không nghĩ là có ai nên lấy đó làm gương cả => không phải là sách cho giới trẻ, chỉ nên là sách cho giới văn chương chút thôi.

Anh không nghĩ là quyển sách này đại diện cho suy nghĩ thanh niên thời đó được, có vài cảm xúc là chung của tất cả mọi người thôi. Đâu phải tác giả là người duy nhất trải qua thời gian chiến tranh đâu, ngay bố mẹ anh cũng phải qua mà. Nhà anh cũng toàn người học giữa đạn bom cả. Mẹ anh học Dược, ra làm y tá ở chiến trường, chứng kiến cũng không ít. Anh không dưới một lần nói chuyện với thế hệ trên về cuộc chiến đã xảy ra. Nếu em cảm thấy không tin thì mang thử quyển sách này cho bố mẹ em đọc rồi nghe ý kiến của bố mẹ em xem. Anh đảm bảo chỉ có nhiều nhất là 10-15% là trùng thôi, còn lại toàn là tự suy nghĩ của tác giả hết.

Thêm nữa, mình là người thế hệ sau thì không có quyền chối bỏ quá khứ thôi chứ vẫn có quyền phán xét nó. Không phán xét thì không biết lỗi lầm hay thành công nào mà ta đạt được. Anh không chối bỏ ông Thạc nhưng anh không có suy nghĩ tích cực về ông ta. Anh tôn trọng ông ta vì lý tưởng nhưng không vì cách làm việc.

Quay đi quay lại vẫn là chỉ trích, anh không định thế. Kết luận của anh là anh nghĩ là mọi người nên nói chuyện với người thế hệ trước thì sẽ có cái nhìn chính xác hơn đọc quyển sách này nhiều (với cả chả mấy khi nói chuyện với bố mẹ thế nên cũng sẽ gần gũi hơn nhiều :p).
 
Re: Mãi mãi tuổi 20

Thật ra chị cũng có ý kiến như Tâm về cuốn Mãi mãi tuổi 20, thanh niên bây giờ đâu chỉ cần có lý tưởng hóa và ăn cơm của Đảng, cái cần là hành động kia... và kết luận là chẳng thấy bác Th có gì hay ho (cũng có thể chị có quan điểm này vì hàng ngày phải làm việc hùng hục ra, lọ mọ hết cả đêm vẫn phục vụ hai chữ: công việc, nên có thể thấy cuốn sách không thực tế lắm :) ), tác phẩm này chắc chỉ để dùng cho các nhà văn đọc để học cách chau chuốt ngôn từ, và để các nhà phê bình văn học... khen ngợi thôi :)

Sau khi nghe quảng cáo cuốn Nhật ký Đặng Thùy Trâm, chị cũng hăm hở mua bằng được về đọc, đọc xong cũng thấy ... ngỡ ngàng, vì cái mà chị được đọc không hẳn như được nghe quảng cáo rầm rộ trên mọi phương tiện thông tin đại chúng, nếu nói cuốn này hay thì không đúng tẹo nào, chính xác chỉ là: phản ánh chân thực lý tưởng thanh niên thời chiến.... (chấm hết)... còn ai chưa đọc chị khuyên chỉ nên đọc phần tóm tắt và nghe kể lại thôi, có hai chi tiết đáng nhớ nhất trong cuốn truyện:
1. Đặng Thùy Trâm đã hy sinh anh dũng
2. Bác tình báo người Mỹ đã giữ cuốn nhật ký đó trong 35 năm.

Còn nào là trong nhật ký có lửa, tâm hồn thánh thiện, giầu chất văn học ... chỉ là quảng cáo, mà quảng cáo, có mấy khi .... :))

Không tin cứ hỏi em Quỳnh hay các em gái khác của HAO, các em ý viết nhật ký còn bốc lửa hơn nhiều, và thánh thiện cũng chẳng kém Thùy Trâm.... hiiihihihihi :)
 
Re: Mãi mãi tuổi 20

Thấy ở TLNT toàn bài viết chất lượng + tâm huyết (lắm khi tâm huyết nhưng ko chất lượng lắm :D ). Lại toàn người điểm chất lượng cao ngất ngưởng (>60) viết bài , rồi tung hê nhau ;;) Thế mà tiệt chưa kiếm được tí điểm chất lượng nào ở TLNT cả (à, trừ cái bài bị admin xóa rồi cộng điểm để ... bịt miệng :)) )

Thật là... Mình cũng vì lí tưởng HAO mà ai biết cho :(

Ngoài lề 1 chút... mọi người cứ tiếp tục ...
 
Re: Mãi mãi tuổi 20

xin lỗi được viết một bài ngắn, hiện nay phong trào in ấn nhật kí đang trở nên sôi nổi, sắp tới sẽ có hàng loại nhật kí được xuất bản, nghĩ gì đây, một sự chạy theo lợi nhuận kém lương tâm của các nxb, thật đáng buồn
To everybody:các anh chị ơi, dạo này em viết nhiều bài chất lượng mà chẳng ai tăng điểm chất lượng cho em cả, ủng hộ em nha
 
Re: Mãi mãi tuổi 20

sao lại tự nhiên nhắc đến chuyện điểm chất lượng? :p ở đây ngoài chị Quỳnh làm gì còn ai có điểm >60? đã viết vào TLNT, sẽ có 3 xu hướng: 1. nói linh tinh, tán phét, chả biết làm gì 2. tâm huyết, cho HAO hay cho đề tài được nhắc đến 3. show off! mà thế nào thì được cộng điểm? phần nhiều là loại 3!

nghĩ cũng buồn cười, tất cả điểm chất lượng của mình, có đúng một lần là được cộng trong 0407. còn lại, tất tật là từ TLNT :) ngày ấy yêu TLNT thế, ngày nào cũng lên đọc bài, rồi viết bài. ngày ấy box mình cũng nhiều bài hay cơ. bây giờ thì sao? chẳng nhẽ lại nói là chẳng còn thấy cái tâm huyết sục sôi của ngày ấy ở đâu nữa? "những người muôn năm cũ hồn ở đâu bây giờ", thế à? hay là .. cũng chỉ lại mình thôi?

à ... lạc đề mất rồi :p xin lỗi :p


nói thật, nhật ký của bà Dương Thị Xuân Quý nhà mình, nhà báo chiến tranh, còn hay hơn :) vừa có lửa, vừa có thơ, tính chất tuyên truyền chính trị thì khỏi nói :))
 
Re: Mãi mãi tuổi 20

Khiếp, cái ngày xưa của em Nga là thời nào đấy :p

Ôi mang tiếng chat chit quá, nhưng mà ko thể ko hỏi :p. Mai anh Hưng hay ai xóa đi luôn hộ em ;)

:x
 
Re: Mãi mãi tuổi 20

Xin lỗi mọi người về chuyện cộng điểm, nhưng cái này nằm ngoài khả năng của anh --> Mod nhưng không được phép cộng điểm. Bản thân điểm cùng ít thôi :)
 
Re: Mãi mãi tuổi 20

Nguyễn Lý Hiền Nga đã viết:
sao lại tự nhiên nhắc đến chuyện điểm chất lượng? :p ở đây ngoài chị Quỳnh làm gì còn ai có điểm >60? đã viết vào TLNT, sẽ có 3 xu hướng: 1. nói linh tinh, tán phét, chả biết làm gì 2. tâm huyết, cho HAO hay cho đề tài được nhắc đến 3. show off! mà thế nào thì được cộng điểm? phần nhiều là loại 3!

nghĩ cũng buồn cười, tất cả điểm chất lượng của mình, có đúng một lần là được cộng trong 0407. còn lại, tất tật là từ TLNT :) ngày ấy yêu TLNT thế, ngày nào cũng lên đọc bài, rồi viết bài. ngày ấy box mình cũng nhiều bài hay cơ. bây giờ thì sao? chẳng nhẽ lại nói là chẳng còn thấy cái tâm huyết sục sôi của ngày ấy ở đâu nữa? "những người muôn năm cũ hồn ở đâu bây giờ", thế à? hay là .. cũng chỉ lại mình thôi?

à ... lạc đề mất rồi :p xin lỗi :p


nói thật, nhật ký của bà Dương Thị Xuân Quý nhà mình, nhà báo chiến tranh, còn hay hơn :) vừa có lửa, vừa có thơ, tính chất tuyên truyền chính trị thì khỏi nói :))

:)) Em Nga đi vào lối mòn rồi , sry vì chưa thể trả lời em :p

Còn xem chị Thảo bao nhiêu điểm kìa :p Ở các topic khác nữa .
 
Re: Mãi mãi tuổi 20

bọn bạn tui bi giờ thi nhau viết nhật kí sau này còn ..................để đời!!!!
bó tay .com
đọc nhật kí của bọn chúng toàn yêu đương nhăng nhít với ngày mai ăn gì,mai đi mua gì ,mai mặc áo gì ..............Thế mà cũng đòi để đời
hix hix
 
Re: Mãi mãi tuổi 20

Sau bài post này hứa hẹn là topic sẽ bị rơi tự do... Nhạt nhẽo 8-} ... sry vì nói thật
Kéo nó lên lần cuối.
 
Re: Mãi mãi tuổi 20

Nguyễn Ngọc Hải Thanh đã viết:
Em thì nghĩ ko phải là chú Thạc chủ định để lại cuốn sách mãi mãi tuổi hai mươi đó cho người khác, vì em nghĩ cũng chẳng ai muốn để cho tất cả mọi người người đọc được những tâm sự sâu kín nhất của mình.với lại, lúc đó đang là thời kỳ chiến tranh, một quyển nhật ký như thế rất dễ dàng lọt vào tay địch, làm sao có thể dễ dàng lưu giữ đc. Còn về chuyện cuốn sách rất giống một tác phẩm văn học thì cũng dễ hiểu thôi, vì chú Thạc đã từng là một người giỏi văn nhất toàn miền Bắc, chất văn dường như đã ngấm vào máu nên từng câu, từng chữ viết ra đều rất văn, rất lãng mạn............
nhưng dù sao em cũng thích " nhật ký Đặng Thùy Trâm " hơn, ko hiểu có phải cùng là nữ nên dễ đồng cảm với nhau hơn ko, nhưng nhwngx lời cô ấy viết rất dịu dàng, rất thật, rất nữ tính...........khi đọc cuốn sách dường như trước mắt em hiện ra hình ảnh một cô thiếu nữ Hà nội dịu dàng, kín đáo mà đầy nhiệt huyết tuổi 20....., có nhiều điều chúng ta cần suy nghĩ khi đọc nó

Chị không nghĩ vậy. Gửi quyển nhật kí về là ông ấy tỏ có ý như vậy rùi. Ở trang cuối có đoạn "Nếu như tôi không trở lại thì ai sẽ thay tôi viết tiếp những dòng này?"Nếu địch nó nhặt được có thể nó tưởng là 1 cuốn sổ ghi lại điều gì cơ mật. Đọc thấy chán quá nó sẽ vứt đi ý mà. :))

Tôi cũng viết nhật kí. Nếu tôi phải chết tôi cũng không muốn ai đọc những dòng nhật kí của mình. Không bao giờ.

Tôi thấy chú Thạc Bôn sê vích quá. [-( Có đoạn chú ấy gọi Sài Gòn là 1 nơi tăm tối (ý là không có ánh sáng cách mạng chiếu đến, chắc thế!) Tôi có nói chuyện với bố tôi. Nếu chú Thạc còn sống thì chú ấy cũng bằng tuổi bố tôi bây giờ. Bố tôi bảo, thanh niên hồi ấy ai cũng Bôn sê vích như thế cả, chẳng có gì phải ngạc nhiên. Bố tôi còn bảo, chắc chú ý học văn nên hơi lãn mạng quá. Ừ, giữa chú Thạc và chúng ta là 1 khoảng cách lớn. Không thể áp đặt suy nghĩ của thế hệ trẻ chúng ta bây giờ cho chú ấy được.

Đó là 1 cuốn nhật kí đáng đọc. Nhưng theo thiển ý của tôi, đọc là để suy ngẫm chứ không phải để dập khuôn, bắt chước, thần tượng 1 cách quá đáng được.

Nói thật là tôi không thích cuốn nhật kí ấy lắm. Mua về đọc xong cũng thấy hơi xót tiền (phải trích tiền tiêu vặt ra mua). :(( :(( :(( Nhưng dù sao qua cuốn nhật kí ấy tôi cũng học được nhiều điều.

Nói thật thêm câu nữa: nếu không xem chương trình giới thiệu về cuốn nhật kí ấy thì... tôi chưa chắc đã mua. Mua về rùi đọc thấy không hay như mình mong đợi.

Một tác phẩm văn học dù có tuyệt vời đến đâu cũng sẽ có người thích người không thích. Tất cả mọi người không thể suy nghĩ như nhau được. Tôi tôn trọng quan điểm người trái với quan điểm của tôi. Và tôi cũng mong nhưng người không cùng quan điểm cũng tôn trọng ý kiến của tôi.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Re: Mãi mãi tuổi 20

Ngô Tố Giao đã viết:
Nói linh tinh ngoài lề: Em Thành - Ở Nga, chắc em biết đến nhân vật có biệt danh "Chí béo". Nếu chị không nhầm thì nhân vật trong cuốn "Mãi mãi tuổi 20" là người yêu của chị anh Chí. (Cái này phải nhờ bác N.Q.Hưng confirm hộ.)

Ơ, NKT20 la nhật kí thật a? em phải tìm đọc mới đc, có điều tác giả la "Thạc" ko biết ai có ảnh của bác ấy ko nhỉ? còn Chí béo :d em biết biệt danh này hồi còn trẻ ... con :d ở Nga
em đọc xong đã, mấy hôm nữa lon ton vào tán phét với các bác
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Back
Bên trên