Mãi mãi tuổi 20 - Trang 4 có bản gốc NKĐTT

Re: Mãi mãi tuổi 20

Lê Quốc Cường đã viết:
Ơ, NKT20 la nhật kí thật a? em phải tìm đọc mới đc, có điều tác giả la "Thạc" ko biết ai có ảnh của bác ấy ko nhỉ? còn Chí béo :d em biết biệt danh này hồi còn trẻ ... con :d ở Nga
em đọc xong đã, mấy hôm nữa lon ton vào tán phét với các bác


Đến gần nửa tháng rồi mà chưa thấy em Cường đọc xong. Nếu cuốn này mà hay chắc không mất đến ngần ấy thời gian đâu nhỉ (kể cả trong lúc mình quá bz) :)

 
Re: Mãi mãi tuổi 20

Thật ra em quan tâm là qtam dến tác giả bài viết, em ko bz nhưng chưa hứng thú lắm vì nghĩ lại thì có đúng thật như em qtam thì cũng ko tiện nói nhiều ... tạm xin lỗi bác đã nhé :p

em quên béng nick, nên mượn tạm thằng bạn :d
 
Re: Mãi mãi tuổi 20

hay thì có hay nhưng cả 2 quyển đều mang tính chất thương mại ( ý kiến của em )
 
Re: Mãi mãi tuổi 20

Thực ra mình nghĩ là tự những quyển sách đó, chính xác là 2 cuốn nhật kí khi được xuất bản thì điều đầu tiên mong muốn đó là sự nhìn nhận của độc giả, nhg ng` đã đi qua CT hồi tưởng lại nhg kỉ niệm, nhg ng` chưa từng đi qua CT, nhất là độc giả trẻ để họ biết về những tháng ngày CT gian khổ, nhg mất mát,...Có lẽ 1 phần do được xb gần như cùng 1 thời điểm như vậy cộng thêm là nhg cuốn NK rất hay viết ra trg CT mà cả 2 đã được xem như 1 hiện tượng,khiến cho ai cũng phải để ý, tìm hiểu, và cả 2 đã được quảng bá rộng rãi trên các phương tiện thông tin đại chúng như truyền hình, báo chí, v.v.. Dần dần,khiến cho người ta nghĩ đến cái gọi là "tính chất thương mại" đằng sau nhg giá trị nv của 2 tp ..Mọi người hỏi nhau, tìm mua nhg cuốn sách đó và có cách cảm nhận của riêng họ ,có người yêu, có người không thích, có người khi nghe kể rất hay nhg khi được đọc thì lại ko thấy được hay như vậy (như mình khi đọc MMT20 thì cg có cảm giác như vậy nhưng mình thật sự rất thích và xúc động trước NKĐTT :) )... Nhưng mình thiết nghĩ dù cho như thế nào đi nữa thì chúng ta cũng phải thừa nhận giá trị cũng như tầm ảnh hưởng của 2 tác phẩm này , và ở một mức độ nào đó mình thấy dù đằng sau đó có là j thì điều quan trọng nhất còn lại nguyên vẹn vẫn là nhg giá trị đó :) ..
 
Re: Mãi mãi tuổi 20

Hix! hôm qua mới có sách từ VN sang, chưa đọc hết NKDTT nhưng ko bít nói gì hơn là xúc động và cảm phục cực kì ý chí và tinh thần lạc quan của chị Trâm ( hix, ko hỉu sao vẫn thích goi là chi Trâm, hihi, hay mình cũng như mấy cậu em nuôi của chị ý nhỉ, lol )
Tối nay về sẽ đọc tiếp :p :x
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Re: Mãi mãi tuổi 20

Sao mà đến bây giờ mới nhìn tháy topic này nhỉ8-}

MMT20 em đọc hồi hè cơ, khi đang ở ngoài Hn, bác em mua về, hồi đó mọi quyển sách này cũng khá nổi tiếng nhưng chưa được lên tivi :D. Lúc đó nhà có 4 chị em, nhưng chỉ có mỗi em đọc quyển này8-} . Chị em (tin 0205:* ) đọc mỗi phần giới thiệu và mấy trang đầu + xem mấy cái ảnh:)) . Em thì cứ xem chỗ nào có Như anh là em đọc, nhưng mà hình như chỗ nào cũng có:)) . Đọc mới đầu thì thấy hay thật, ngưỡng mộ tình yêu của anh Thạc lắm, nhưng mà càng đọc, càng cảm thấy rơi vào một cái gì đó, nó vô định và rất sáo rỗng, giả tạo. (giống cảm giác khi đọc topic "nhớ em" trong TSVB của anh Thắng:)) :p). Càng đọc, càng thấy anh Thạc này sống quá lãng mạn và phi thực tế, quá văn chương và sách vở, thời gian nghĩ ngợi có vẻ quá nhiều8-}. Nhiều lúc em cảm giác như NVT thổi cho cái nỗi buồn của mình to ra quá mức cần thiết:) . Có nhiều cái khiến anh ấy buồn hoặc suy tư, thực ra cũng có thể quên đi được.

Hồi em học lớp 9, em cũng hay viết nhật kí theo kiểu ấy, rất thích nói những câu lãng mạn và tình cảm, con gái nên cũng hay nghĩ vẩn vơ đâm ra hay buồn vẩn vơ. Lên cấp III rồi, rảnh rỗi thì nói chuyện với bạn bè, mà thực ra thời gian ngủ nhiều khi cũng không đủ nữa, nói gì đến thời gian để nghĩ linh tinh. Mà kể cả có việc gì buồn, cũng cố gạt ra một bên, tìm việc mà làm, cố quên nó đi, không muốn cứ phải chôn mình trong cái hố bi quan ấy. Và em biết, nhiều người trẻ bâygiờ cũng vậy, không phải sống đơn giản và hơi hợt, mà sống thiết thực:)

Chị em bảo, sao mà trong cái thời chiến tranh lửa đạn ác liệt ấy, con người ta làm cái gì cũng vội vã ấy, mà lại có thể có đủ thời gian để viết ra những thứ như thế này/:) . Có lẽ vì thời ấy nó như thế. Mẹ bảo ngày xưa ai cũng thế cả thôi.:)

Không phải là em không thích lãng mạn, em thích thơ Hàn Mạc tử và thơ Xuân Diệu, em đọc Thi nhân việt nam bao nhiêu lần không chán, đôi lúc thức đến 2, 3 giờ sáng để đọc tiểu thuyết :p (à, ai đó ơi: Ruồi trâu và thép đã thôi thế đấy khác nhau rất nhiều đấy, nhất là phần sau của ruồi trâu, tớ rất thích nhân vật xấu xí ấy (dù Athơ hồi trc thì đẹp trai hơn):x Sống xứng đáng, chết chẳng vấn vương;) ). Có lẽ, NVT hơi giống vơi Athơ trong ruồi trâu/:)
 
Re: Mãi mãi tuổi 20

Post dài quá sợ mọi người ngại đọc, chia ra :D

Anh Nam Anh: Em chỉ mới đọc qua topic, nhưng hình như những người học khối tự nhiên có cùng một quan điểm thì phải:)) . Em cũng giống anh, thấy mọi người xung quanh mình sao mà ai cũng đồng ý với mình;;) . Có thể là do tiếp xúc :D. Hồi bọn em học thêm hè, cô giáo CN (dạy Hóa) bảo: các em nếu được thì nên mua quyển MMT20 mà đọc.(cô có vẻ thích:D) Một số đứa chưa đọc thì thôi, đứa nào đọc rồi thì cũng8-} . Có thằng con phê bình thẳng thắn y như anh Tâm đó. Vào năm thì bọn nó tìm đọc nhiều hơn, nhưng như một thằng bạn của em nói về MMT20: "Lúc nào hứng thì còn đọc được, chứ còn đang chán đọc xong chỉ muốn chết luôn :D". Có đứa thì đọc được 1/2 quyển đã là một sự cố gắng. Chắc tại chuyên toán nên thế:p.

Em cũng biết 1 chị học chuyên toán 12 trường em, ngưỡng mộ cách yêu và cách viết của NVT lắm, nhưng mà em thì8-}

Em không hề phê phán cái lí tưởng của NVT, cách sống của anh ấy, dù sao, hi sinh cho đất nước, cũng đã là một điều rất vĩ đại rồi. Nhưng nếu nói giới trẻ bây giờ nên sống như thế thì:-s 8-} . À, hay là lập ra một topic "Sống như NVT" cho mọi người bàn luận xem sao :p.

Đến cả cô Như anh gì đấy, chắc cũng sống thực tế lắm, cô ấy bây giờ giàu lắm cơ mà:D.
Yêu quí NVT và con người anh ấy, nhưng không thể thích quyển NK ấy được.
P/S: À, em chỉ giả dụ thôi, nếu em có một thằng bạn hoặc em biết một ai đó (khoảng tầm 20 tuổi gì đó:D) sống trong thời đại này giống như NVT, chắc là em sẽ khó chịu lắm ấy[-x , chắc là không chơi nổi với nó luôn[-( .
 
Re: Mãi mãi tuổi 20

Oài, type mọi tay quá, khủng bố mọi người, không biết có ai đọc không:))

Bây giờ là nói về ĐTT. Em rất thích quyển nhật kí này:)>- , và đã có lần khóc khi đọc nó:(( :x . Em đọc ĐTT sau NVT, với cái suy nghĩ, chắc cũng thế thôi, nhưng mà thực sự là em đã phải đọc một cách rất kĩ càng về quyển NK ấy. Cảm thấy đồng cảm và khâm phục, có lẽ vì em là con gái nữa.:) Khâm phục trước tinh thần lạc quan, sự kiên cường của chị ấy, tấm lòng yêu quí mọi người của chị ấy, và sự hi sinh anh dũng quả cảm của chị ấy:x . ĐTT cũng yêu một người, và hình như vì người ấy mà vào chiến trường, dù chị nhận thấy rõ những khó khăn trước mắt nhưng chị vẫn quyết tâm vào chiến trường vì chị có một lí tưởng thật sự, chứ không phải vào chiến trường vì những lí tưởng quá cao đẹp và phi thực tế như những người cùng thời. Trong NK, cũng có những lúc chị nhắc đến điều đó. ĐTT sống tình cảm mà thực tế. Chị yêu và đau khổ vì yêu, nhưng chị luôn kìm nén tình cảm của mình, người ta không cảm thấy chán mỗi khi chị nhắc đến M của chị như là khi NVT nhắc đến Như anh, quá nhiều và quá bay bổng. Cả chị và người yêu, đều kìm nén tình cảm của mình, vì lí tưởng và cũng vì lí tưởng bản thân. Chị buồn nhưng chưa bao giờ chị để nỗi buồn ấy lấn át lí trí và sự tỉnh táo, có lẽ đây là một sự khác biệt giữa ĐTT và NVT mà em cảm nhận được (có thể là mọi người không nghĩ vậy:) ).

Đọc NKDTT, cảm thấy chị ấy sống cho mọi người nhiều hơn là cho mình, NK của chị ấy nhắc nhiều đến mọi người hơn là nhắc đến bản thân, những nỗi buồn và sự đau đớn của chị ấy là vì những người xung quanh, vì tất cả mọi người, chứ không vì riêng ai. Chị không lý tưởng hóa mọi thứ, chị thấy rõ những mặt trái của đảng, thấy có những con sâu trong tổ chức, hiểu rằng kể cả Đảng viên cũng có những người tiêu cực và ích kỉ, và chị đã phải chiến đấu rất khó khăn, để chiến thắng những con người đó, để được trở thành một đảng viên chính thức. Mỗi trang NK của chị là một ngọn lửa cháy rực sáng (còn của NVT thì âm u thế nào ấy:| ), ngọn lửa nhiệt tình và sôi nổi. Đúng như người phiên dịch đó nói: "ở trong đó có lửa".

Đọc ĐTT thực sự là học được rất nhiều điều, cảm thấy mình thật nhỏ bé, và muốn sống cho có ý nghĩa hơn. ĐTT, cống hiến hết mình, và khi hi sinh cũng anh dũng. À, phải nói là cống hiến quên bản thân mới đúng:) .

MMT20 như một câu chuyện tình yêu thời chiến trường, mà đọc thơ ta có thể gặp rất nhiều, hay thậm chí xem phim. Nếu nói về mặt giáo dục, em không nghĩ nó có giá trị lắm, vì cách yêu của mỗi thời hẳn phải khác nhau. Không thể nói rằng giới trẻ bây giờ sống không tình cảm được, mà thực ra bố mẹ mình bây giờ, toàn cấm yêu đương thôi:)) . Còn ĐTT lại khác, ít ra việc gạt tình yêu sang một bên để sống cho đất nước và lí tưởng cũng đã đáng khâm phục rồi :D. Mà dù không như thế, thì cách sống lạc quan và cống hiến của ĐTT cũng đáng được học tập lắm chứ;)
 
Re: Mãi mãi tuổi 20

Em đang nghĩ chị Phương anh1 01-04 đọc MMT20 thì phản ứng như thế nào, chị ấy bị dị ứng với kiểu này lắm:))
 
Re: Mãi mãi tuổi 20

Ơ kìa không biết gì nhé không biết gì nhé :D Chưa đọc mà, bao giờ đọc hẵng hay. Thế nhé :x
 
Re: Mãi mãi tuổi 20

Em Phương nhá, ko đọc là nhà xuất bản ko bán được sách, ko bán được là ko có tiền đóng thuế, ko đóng thuế là ko yêu nước, mai phải tìm đọc đi nhé, ko có thì anh gửi cho vì anh cũng dị ứng với mấy cái kiểu này lắm :D, thừa thời gian không biết làm gì thì đọc hồi ký của mấy ông tướng còn hay hơn, biết là có nói phét nhưng còn đỡ hơn mấy cái nhật ký cải lương này. Mà chả hiểu các vị ý cứ viết lách suốt ngày thế thì thời gian đâu mà đánh giặc và làm các việc khác nhỉ, lại còn bà bác sĩ nữa thấy bảo ngày nào cũng viết vài trang, riêng chuyện chữ có sẵn trong đầu, bỏ thời gian để chép ra cũng mất nửa ngày, thế thì còn khám với mổ gì nữa. Bây giờ trên báo lại xuất hiện vài quyển nhật ký được quảng cáo hoành tráng lắm, quyển "nhật ký tài hoa ra trận ...", tưởng của vị tướng nào vội vồ lấy đọc, hóa ra của ông binh nhất hay thượng sĩ gì đó, tí ngất, mọi người đọc đi nhé, hay lắm đấy :D.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Re: Mãi mãi tuổi 20

Bui Ngoc Dung đã viết:
Em Phương nhá, ko đọc là nhà xuất bản ko bán được sách, ko bán được là ko có tiền đóng thuế, ko đóng thuế là ko yêu nước, mai phải tìm đọc đi nhé, ko có thì anh gửi cho vì anh cũng dị ứng với mấy cái kiểu này lắm :D, thừa thời gian không biết làm gì thì đọc hồi ký của mấy ông tướng còn hay hơn, biết là có nói phét nhưng còn đỡ hơn mấy cái nhật ký cải lương này. Mà chả hiểu các vị ý cứ viết lách suốt ngày thế thì thời gian đâu mà đánh giặc và làm các việc khác nhỉ, lại còn bà bác sĩ nữa thấy bảo ngày nào cũng viết vài trang, riêng chuyện chữ có sẵn trong đầu, bỏ thời gian để chép ra cũng mất nửa ngày, thế thì còn khám với mổ gì nữa. Bây giờ trên báo lại xuất hiện vài quyển nhật ký được quảng cáo hoành tráng lắm, quyển "nhật ký tài hoa ra trận ...", tưởng của vị tướng nào vội vồ lấy đọc, hóa ra của ông binh nhất hay thượng sĩ gì đó, tí ngất, mọi người đọc đi nhé, hay lắm đấy :D.

--Anh em mình không sống trong thời chiến nên không hiểu được tâm trạng con người hồi đó đâu. Có lí tưởng, có mục tiêu thống nhất đất nước, đó là dũng cảm và lạc quan. Nhưng ai mà chả có nỗi sợ, em cam đoan là trong đời anh Dung phải sợ ít nhất 1 lần. Thì cái chị bác sĩ này cũng thế thôi, dân thành phố quen ăn ngon, mặc sướng ra chiến trường thì cũng sợ sệt nhưng nỗi sợ lại được tinh thần lạc quan thay thế sau đó.

--Bây giờ cứ giả sử là đất nước có chiến tranh và anh Dung phải ra mặt trận thì đầu tiên, em chắc chắn 100%, anh Dung sẽ nhớ nhà, nhớ người yêu, nhớ hàng net :D trước khi nhớ đến việc dùng súng nhồi đạn vào mấy thằng giặc :D. Tâm trạng của anh lúc đó có gọi là cải lương không nhỉ ? :D:D

--Đọc hồi kí của các vị tướng khác với hồi kí của những người lính ở chỗ: các vị tướng là những người ngồi trên cao chỉ huy, không tham gia chiến đấu trực tiếp nên trong hồi kí của họ hơi có phần khô khan, lúc nào cũng "chúng ta chiến thắng". Còn nhật kí của những người bình thường ghi lại toàn bộ cảm xúc của những người bình thường, sợ có, vui có, tự hào có, thế nó mới phong phú. Người nước ngoài thích cuốn sách này vì có sự phong phú đó, còn chúng ta thì lại chạy theo những cái mà họ đã bỏ đi từ lâu.

--1 bài văn, 1 bài viết không hay ở chỗ nó dài hay ngắn, mà hay ở chỗ ý tưởng và cảm xúc. Lúc người ta viết là lúc trong tâm trạng đang có nhiều cảm xúc lẫn lộn nên viết được dài, chi tiết mà không tốn thời gian là đúng thôi. Đâu có như anh em mình học Toán, Lý quen rồi, viết 1 đoạn văn chẳng có tí cảm xúc nào nên mới ngồi cắn bút, phải không ạ :D:D Em nghĩ là anh không nên lấy chuẩn của mình mà áp dụng cho người khác, không hay tí nào :D

--Đọc xong cái link của anh Thành thấy đời tươi đẹp vãi :Db-)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Re: Mãi mãi tuổi 20

Mình cũng vừa được 1 người bạn gửi 2 quyển này từ VN sang cho mình đọc... Mình mới đang đọc ĐTT và mới chỉ xem qua NVT.

Đọc NK ĐTT, mình cảm thấy rất xúc động... Những cảm xúc đấy em Quỳnh cũng nói hộ mình hết rồi... ;)
Có lẽ mình có thể đồng cảm được với ĐTT dễ dàng hơn vì mình cũng xuất thân từ 1 gia đình giống như... "chị" (thực ra phải gọi là "bác" ;) ).
Nhiều khi đọc NK này, mình cảm thấy sự yếu đuối trong đó, nhưng thực ra, ĐTT mạnh mẽ hơn nhiều người ở rất nhiều điểm...
Đọc quyển này, mình học hỏi được thêm rất nhiều điều.


Mới đọc qua MMT20 nhưng mình có cảm giác là mình không thích bằng NK ĐTT... Trong nhận xét cuốn sách này, về lĩnh vực tư tưởng, lời văn, mình lại đồng tình với em Nam Anh... Mình thấy có cái gì đấy hơi gượng ép...
Nhưng vì chưa đọc cẩn thận, nên mình chỉ dám nói qua thế thôi...


Có 1 điều mình không thích là cả 2 cuốn sách này đều bị thêm thắt hoặc lược bớt, thay đổi đi... (tất nhiên để cho người đọc thấy hay hơn, v.v.. nhưng mình vẫn không thích :D )
Nếu có gì thì cắt cả đoạn, vì nhiều khi, thay/thêm/bỏ chỉ có 1 từ mà nghĩa (cũng như ý nghĩa) của nó sẽ bị thay đổi hoàn toàn...

Mình sẽ đọc thêm bản scan nữa... Tuy khó đọc nhưng mình đọc thử xem nó khác bản in sách thế nào...
 
chả hiểu sao không thấy thích 2 quyển đấy lắm .đọc thấy đúng là mang đậm tư tưởng yêu nước + lãng mạng khủng khiếp nữa ( điều mà trong giai đoạn ấy thì những người yêu nước cũng viết kiểu đấy . hì nói thật là hồi trước bố mình cũng có kiểu nhật ký nhật kèo thế này , tất nhiên kg phải nói về chiến tranh mà giai đoạn bác ý đi du học , nhưng đọc thấy giống 2 quyển kia ở tư tưởng hừng hực cống hiến cho đất nước với cả đầy lang mạn và đôi khi thiên kiểu hô khẩu hiệu ! ....cứ thấy thế nào ý , tính mình cũng chả phải kiểu thích thơ ca lãng mạn nữa nên cang khó thấm , mấy bác lớn tuổi bảo nếu đọc mà chưa khóc thì về đọc lại còn mẹ mình bảo mình vô tâm vì mình không thích 2 quyển đấy ,mình thì bị cảm động về những người đương thời hơn ( nó cũng đầy hoài bão và lý tưởng nhưng không cần đến kiểu hô hào tăng khí thế và lãng mạn hóa <~~điều mà trong thời kì đấy thấy cần thiết kg thì làm sao mà có tinh thần chiến đấu :| như ĐTT mình đọc qua nhớ nhất 1 câu đại ý là những người mà hi sinh khi sắp đi hết con đường giành chiến thắng thì càng có ý nghĩa và cao đẹp hơn 0:) hừ hi sinh cho đất nước thì cái chết trong giai đoạn nào chả đang cao quý như nhau ??? với cả giai đoạn ĐTT có là gì so với những giai đoạn ác liệtgấp mấy lân trg cả 1 cuộc chiến kéo dài ??? mình không hiểu có phải ĐTT đang tự lãng mạn hóa để càng thấy công việc mình làm nó nâng lên mấy bậc ??? ( không hề có ý là những gì ĐTT làm là không đáng trân trọng có điều chỉ là 1 câu hỏi nho nhỏ thoi .....

....và sau 2 quyển này thì 1 loạt các quyển khác đang rục rịch ra đời ....hì riêng về Đặng Thùy Trâm thì sau khi thấy ăn khách Báo Tuổi Trẻ vừa làm 1 series về hành trình tìm Hiếu người phiên dịch đã nói cái câu " đừng đốt....." 8-| và tới đây ctyVothi sẽ làm 1 quyển sách về cái ông người Mĩ đã nghe theo ông Hiếu không đốt quyển kia đi và giữ lại <~~~~mà theo như giải thích trên báo là làm như thế mới tạo thành 1 tam giác giữa 3 người đấy , như thế NKĐTT mới thực sự hoàn thành ...( hay đại loại là thế ) :)) và theo cái đà này chắc chắn là ăn khách , trong các báo bây h thấy báo tuổi trẻ là có nhiều cái đọc nhất , thông tin khá nhanh nhạy và câu khách thì đúng là....
 
với cả giai đoạn ĐTT có là gì so với những giai đoạn ác liệtgấp mấy lân trg cả 1 cuộc chiến kéo dài ???

Khu 5, nơi bác sĩ Trâm sống là vùng gian khổ, ác liệt nhất, chịu nhiều mất mát nhất của toàn chiến trường (những tỉnh có số liệt sĩ, Mẹ VN anh hùng nhiều nhất đều nằm ở đây), và giai đoạn bác sĩ Trâm sống ở đó (68-70) cũng là giai đoạn gian khổ, khốc liệt nhất trong toàn bộ cuộc chiến tranh.
 
Back
Bên trên