Life...

Không bao giờ bỏ cuộc


Tôi còn nhớ mãi chiếc xe mơ ước của tôi, một chiếc xe Trans Am đời 76, đen đậm cùng một kiểu xe mà Burt Reynolds đã lái trong phim " Smoky and the Bandit". Tôi làm thêm cật lực suốt trung học mới mua được nó.

Rồi khi đã rong ruổi hàng ngàn dặm trên chiếc xe này, tôi lại mơ ước mua được một căn hộ tươm tất với ít đồ đạc căn bản. Vừa phải vật lộn để kết thúc được năm thứ nhất đại học, tôi vừa liều mình đặt vấn đề với cô gái trong mộng của tôi. Nàng đã đồng ý.

Thế là thực tế hiện ra lù lù, tôi phải nếm trải cái mà người lớn kinh hãi gọi đó là "trách nhiệm". Một vài tuần sau, khi đang lái xe đi đón vợ chưa cưới, một ý tưởng loé lên từ đâu đó trong xó xỉnh đầu óc. Ðó là xuất bản một tờ báo toàn quảng cáo của các cửa hiệu buôn bán trong vùng cho sinh viên. Tôi tạm gọi tờ này là "Mẹo tiết kiệm cho sinh viên". Chắc chắn rồi sao lại không làm chứ? Chẳng phải ngày trước có một ông thầy làm báo đã nhận xét rằng tôi là người bán hàng giỏi nhất mà ông từng gặp sao? Thì bây giờ tôi làm việc ấy đây!

Tôi ký hợp đồng với một tờ báo địa phương đứng ra in báo cho tôi và thuê về một máy xếp chữ. Buổi tối đó tôi trình bày quảng cáo trên cái bàn dã chiến. Suốt cả ngày, giữa chừng các lớp học, tôi xuống khu vực trung tâm thành phố để rao bán mục quảng cáo cho các chủ tiệm. Tôi rất hào hứng với kế hoạch của mình và gần như không ngủ. Tôi biết những khu phố trung tâm này có lẽ không phải là trọng tâm của mình, nhưng tôi cho đó chính là một nơi thích hợp để bắt đầu việc này. Tôi có thể thực tập việc buôn bán của mình và hoàn thiện nó tại đây, trước khi theo đuổi những địa chỉ chủ bài - những nơi tôi biết sinh viên thường lui tới.

Mặc dù một vài ông bà chủ tiệm trên phố chính từ chối, lại còn nói:" Tôi có con trai bằng tuổi cậu. Nó đi cắt cỏ kiếm thêm. Sao phải làm như thế này cho cực thế hả nhóc?". Tôi vẫn kiên trì và mọi việc đâu vào đấy. Tôi phải bù thêm tiền để có một thiết kế mỹ thuật, in bốn màu rực rỡ, phủ bìa trước sau. Tình thế bấy giờ đúng là treo trên sợi chỉ mành. Và mọi việc đã sẵn sàng.

Ngày phát hành báo đã đến. Tôi thuê một góc hội quán sinh viên để làm nơi đăng ký báo. Vợ chưa cưới và tôi phải tiếp hàng đợt sinh viên. Giờ này qua giờ khác khi ngẫng đầu lên thì mới hay ngày đã hết. Công việc cũng đã xong.

Khi ra về, một chuyện kinh hoàng đập vào mắt chúng tôi: "Mẹo tiết kiệm cho sinh viên" rải đầy từ đầu đến cuối sân trường, và không còn tờ nào nguyên vẹn. 5000 bản chúng tôi phát hôm đó thì 4999 bản tan tành. Cả đêm hôm đó, hai đứa tôi lo dọn dẹp sân trường và gặm nhấm vết thương.

Mơ ước làm kinh doanh của tôi tan tành. Sự nghiệp làm ăn ngắn ngủi chấm dứt. Vài tháng sau tiền nong cũng hết sạch. Khỏi phải nói các cửa tiệm không muốn quảng cáo nữa. Thêm vài tháng nữa tôi lấy vợ. Chúng tôi xoay sở cũng thuê được một chỗ nho nhỏ để ở, ngoài ra chúng tôi cũng mua được một ít đồ đạc, không nhiều. Tôi cần phải làm để nuôi gia đình. Tôi đến xin làm chân quảng cáo trong cho một đài phát thanh địa phương. Ban đêm tôi chạy bàn. Nhưng tôi muốn có nhiều hơn thế. Tôi biết rằng nếu mình thử lần nữa, có thể ý tưởng sẽ thành. Tôi cũng muốn học xong đại học, lấy cho được cái bằng. Những lời nói buồn bã của một trong những thầy dạy tôi còn ám ảnh tôi mãi:"Em nên nhớ, một nền giáo dục đại học thực sự là dạy người ta biết kết thúc việc đã bắt đầu."

Vợ tôi và tôi làm việc cật lực và tiết kiệm. Ðến mùa hè năm sau, chúng tôi đã có đủ tiền để trang trải chi phí số thứ hai của "Mẹo tiết kiệm cho sinh viên". Tôi quyết tâm rút kinh nghiệm lần truớc. Lần này tôi đến những cơ sở bán những thứ sinh viên cần, và đến trước hết là những nơi mà sinh viên thích. Tôi la cà mọi tiệm pizza, những quán hamburger, mỗi quầy rượu trong thành phố. Tôi không xuống những cửa hiệu sang trọng ở trung tâm nữa. Tất cả được tuyên bố ở trang bìa:" Với phiếu mua hàng và giảm giá, trị giá hơn 589USD, có giá trị trong suốt một học kỳ".

"Mẹo tiết kiệm cho sinh viên" số 2 đã được đón nhận nồng nhiệt. Công ty của tôi bắt đầu từ đó và lớn dần. Tôi đã đi học trở lại. Năm 1996, vào năm học cuối, Hội Doanh nhân Ðại học đã trao giải thưởng:"Doanh nhân - sinh viên nổi bật nhất trong năm". 15 năm sau khi ra đời, "Mẹo tiết kiệm cho sinh viên" tiếp tục thống trị thị trường và chưa có học kỳ nào mà không tăng lên về doanh thu và lợi nhuận so với kỳ trước. Những viên đá nền cho toà nhà kinh doanh của tôi đã được đặt như vậy.

Từ đó tôi đã lập thêm hàng chục công ty khác ở các ngành nghề khác nhau, hầu hết là thành công, nhưng cũng có cái đã thất bại. Tôi đi vòng quanh thế giới giảng cho sinh viên về kinh doanh. Tôi dạy họ điều tôi đã học được: tin vào chính mình, khó khăn chỉ là tạm thời, theo đuổi giấc mơ, và không bao giờ bỏ cuộc.
 
Nghe - thấy và cảm


Xóm nhỏ,
Có cô giáo trẻ mở lớp tình thương dạy cho đám trẻ con nhà nghèo trong xóm biết đọc, biết viết. Mồ hôi cô như đua nhau rơi xuống cùng những đám bụi theo sau mỗi nét phấn cô viết. Cô khẽ mỉm cười khi nghe đứa học trò nhỏ hồn nhiên nói: “Cô ráng dạy em để mai mốt em học thành bác sĩ, cô há! Em sẽ ráng kiếm thật nhiều tiền để má ở nhà với em, chứ hông thôi đêm nào má cũng bỏ em ở nhà mà đi quét đường hết..."

***

Đêm,
Người cha cặm cụi bên bàn làm việc. Ông ta tự nhủ mình rằng: “Hãy cố lên! Chỉ cần làm cho xong cái này nữa là mình sẽ đủ tiền cho bé Bi đóng học phí và mua sắm quần áo, sách vở đầu năm học mới.” Rồi ông thiếp đi lúc nào không hay. Ở góc kia của căn nhà thuê chật hẹp, vợ ông đang nằm trên giường cùng với đứa con nhỏ. Bà chợt tỉnh giấc khi thấy đứa bé bước xuống giường . Có lẽ nó khát nước – bà nghĩ vậy. Nó bước đi được vài bước rồi quay trở lại giường, lấy chiếc chăn hình áo choàng Batman mà nó quí như báu vật mang lại phía bàn làm việc của cha nó. Người mẹ chợt cảm thấy hạnh phúc khi thấy đứa con bé bỏng của mình đã “lớn”,...

***

Chiều 29 Tết,
Giữa khu chợ hoa tấp nập kẻ bán người mua,
đây đó, có anh thanh niên mua vội mấy nhánh mai vàng mang về căn nhà nhỏ cho thêm chút không khí ngày xuân
xa xa, mấy vị khách hàng khó tính đang kèo nài để mua dăm chậu hoa mình ưng ý với giá hời
Người,
Xe cộ,
Hàng hóa,
Vâng, chợ Tết mà! Ồn ào, náo nhiệt. Bao nhiêu thứ âm thanh hòa lẫn vào nhau để tạo thành một âm thanh thật đặc biệt, vang đi trong khí trời se lạnh của ngày cuối năm làm lòng ai cũng thấy nao nao. Bao nhiêu kẻ ngược người xuôi, vội vã,...

Nhưng, cũng trong cái khí trời se lạnh đó, có mấy ai để tâm đến đứa bé bán vé số đang co ro nơi góc chợ. Nó nhìn mấy đứa trẻ cùng trang lứa được bố mẹ dắt đi chơi Tết mà lòng thấy xót xa. Nó nhớ! Nó nhớ rằng ngày xưa, nó cũng đã từng có cha mẹ,
Nhưng rồi,.... cha mẹ nó đã mãi mãi ra đi sau chuyến ra khơi định mệnh đó. Cơn bão dữ đã cuốn đi mất tất cả những gì mà nó có. Không biết tự bao giờ, những giọt nước mắt đã theo nhau lăn trên khuôn mặt đen đúa, sạm nắng của nó,... Nó khóc!

Cơn bão nào kéo đến rồi cũng tan đi, để lộ ra một bầu trời xanh thẳm. Thế nhưng, dường như cơn bão năm xưa sẽ không bao giờ tan đi trong cuộc đời thằng bé. Phải chăng trước mắt nó sẽ mãi mãi là một màu đen của mây mù?
 
Thế giới không hoàn hảo

Nếu bạn bất hạnh, đó là vì cuộc đời không như chúng ta muốn. Cuộc sống không đáp ứng được mong đợi của chúng ta vì nó không "được" như ta mong và vì vậy chúng ta chán nản.

Vậy là ta nói "Tôi sẽ hạnh phúc nếu ..." Ồ , cuộc đời không bao giờ hoàn hảo. Cuộc sống là vui và buồn , là được và mất. Vì thế chừng nào chúng ta còn nói "Tôi sẽ hạnh phúc khi ..." , thì chúng ta đang lừa dối chính mình.

Hạnh phúc là một quyết định . Nhiều người sống cuộc sống như thể ngày nào đó họ sẽ đến đích "hạnh phúc" giống như chúng ta đến bến xe. Họ cho rằng ngày nào đó , mọi cái sẽ ổn và họ sẽ hít sâu vào , thở phào và nói "Vậy là cuối cùng tôi đã được ...hạnh phúc". Cuộc đời họ là một câu chuyện "Tôi sẽ hạnh phúc khi ..."

Mỗi người trong chúng ta đều phải tự quyết định . Chúng ta có sẵn sàng tự nhắc mình hằng ngày rằng chúng ta chỉ có chừng đó thời gian để tận hưởng tất cả những gì chúng ta có hay chúng ta cứ bỏ quên hiện tại mà trông chờ vào một tương lai tốt đẹp hơn ?

Sau đây là một đoạn văn do 1 người 85 tuổi viết khi ông ta biết mình không còn sống được bao lâu nữa . Hãy xem ý nghĩa liên quan của nó:

"Nếu tôi được sống một lần nữa , tôi sẽ phạm nhiều sai lầm hơn. tôi sẽ không thích mình hoàn hảo quá như vậy, tôi sẽ thư giãn hơn, sẽ ngu ngốc hơn . thật sự tôi sẽ xem nhẹ hơn vài điều. Tôi sẽ điên rồ hơn và ít ngăn nắp hơn.
Tôi sẽ đi nhiều nơi, leo núi nhiều hơn, bơi và đi thăm nhiều nơi hơn. Tôi sẽ ăn nhiều kem hơn và ít đậu hơn.
Tôi sẽ chiêm nghiệm nhiều cái rắc rối thực tế hơn chứ không phải chỉ tưởng tượng!
Bạn thấy đấy tôi là người sống quá nhạy cảm, quá sạch sẽ ngày này qua ngày khác. Không, tôi cũng có những phút hay ho nếu sống nữa tôi sẽ thưởng thức chúng nhiều hơn.
Tôi là người không chịu đi đâu mà không có một nhiệt kế, một chai nước nóng, áo mưa và dù. Nếu làm lại tôi không cần nhiều thứ đến thế.
Nếu tôi được làm tất cả 1 lần nữa , tôi sẽ bắt đầu ra khỏi giường sớm hơn vào mùa đông và thức khuya hơn vào mùa thu. Tôi sẽ vui chơi nhiều hơn, ngắm mặt trời mọc, và chơi với trẻ con nhiều hơn , nếu tôi có thể sống lại cuộc đời tôi một lần nữa.
Nhưng các bạn thấy đấy tôi không thể..."

Thông điệp này không phải là một nhắc nhở tuyệt vời hay sao? Chúng ta chỉ có mặt trên hành tinh này trong 1 chừng mực thời gian. Hãy tận dụng thời gian này. người già nhận ra họ không cần phải thay đổi cả Thế giới mới có thể sống hạnh phúc và tận hưởng cuộc đời nhiều hơn. Thế giới tốt đẹp rồi, họ chỉ phải thay đổi bản thân mình thôi.

Thế giới không hoàn hảo. Mức độ hạnh phúc của chúng ta là khoảng cách giữa mọi việc vốn dĩ là quy luật của nó và cái cách mà chúng ta muốn xảy ra.

Một giáo sĩ Ấn Độ nói với một thư sinh đang tuyệt vọng tìm kiếm hạnh phúc : "Ta cho con biết bí mật này. Nếu con muốn hạnh phúc thì hãy hạnh phúc!".

Thật là không có điều gì, kể cả thời gian có thể làm cho những hy vọng, ước mơ của bạn tàn lụi nếu bạn luôn ghi khắc chúng trong lòng.
 
Gia tài của cha


Ngày ấy, cha đi bộ đội. Mẹ ở nhà tần tảo nuôi dạy con thơ. Năm con 18 tuổi, cha trở về từ chiến trường khốc liệt đầy lửa và đạn bom. Trên vai cha là chiếc ba lô sờn rách, cháy loang lổ vì thuốc súng. Cha đã trở về với mẹ, với con, mang theo cả “đôi nạng”.

Nhìn tóc mẹ ngày một trắng hơn vì lo cho chồng con, lắm lúc con nghĩ: Cha con mình là gánh nặng gia đình. Nhưng con nào biết, cha đã âm thầm cắn răng chịu đựng những cơn đau xé người giữa đêm thâu. Chỉ có mẹ, mẹ hiểu tất cả. Mẹ bảo: “Cha con là niềm tự hào, là nghị lực cho mẹ sống, vượt qua chiến tranh, gian khổ nuôi dạy con nên người”.

Ngày con cầm mảnh bằng đại học trên tay, là ngày cha vật lộn với tử thần: Hậu quả của chiến tranh. Đứng cạnh giường bệnh mà lòng con nhói tận tim gan. Phút cuối, cha run run nắm lấy tay con thì thào: “Cha... tặng con... chiếc ba lô...”, rồi nấc lên và ra đi vĩnh viễn.

Cha ơi, con biết cha đã cho con cả gia tài. Đó là sự sống, là niềm tin yêu và nhiệt huyết: Cha đã cho con cái mà người khác không thể: Triết lý sống: Sống cho Tổ quốc, sống cho mọi người.

Bất chợt, con nhớ sao cái dáng đi khập khễnh trên đôi nạng của cha. Con yêu sao nụ cười trên môi khi cha hay tin con đậu vào đại học. Cha mãi là nguồn sáng, là lý tưởng, là ý chí giúp con vững bước trên đường đời... Cha ơi,...!!!
 
Những điều tôi đã học


Sau bi kịch ngày 11 tháng 9, thế giới đã thay đổi. Và sau cơn sóng thần cướp đi hàng trăm ngàn sinh mạng, chúng ta được đánh thức trong một thế giới khác. Ngoài những mất mát, những trái tim bị tổn thương, những nỗi bàng hoàng và sợ hãi, bạn có nhận thấy rằng nhiều điều tốt đẹp đang dần nảy sinh?

Những người hàng xóm vẫn hay im lặng bỗng nhiên trò chuyện động viên nhau. Những công dân luôn vội vàng, tất bật với công việc bỗng nhiên dịu lại, họ quan tâm tới gia đình, bạn bè nhiều hơn... Trong thời khắc kinh hoàng đó, thế giới bắt đầu nhận thức ra cái thật sự quan trọng. Sau đây là một số điều quan trọng của cuộc sống mà những người trẻ tuổi đã cảm nhận và được đúc kết trên các diễn đàn trên mạng sau những sự kiện kinh hoàng:

- Cuộc đời quá ngắn để bạn có thể sống trong những khoảnh khắc buồn, những công việc hay những thành phố mà bạn ghét. Nếu một điều gì đó làm bạn không vui, bạn cần tránh xa và tìm những gì làm bạn hạnh phúc. Vì có thể bạn sẽ không bao giờ còn cơ hội làm điều đó. Sống cuộc sống của bạn ngay ngày hôm nay! Hãy vui vẻ ngay ngày hôm nay.

- Trân trọng gia đình và những người bạn càng nhiều càng tốt. Đôi khi bạn quá bận rộn trong cuộc sống đến nỗi bạn nghĩ mình "không có thời gian" dành cho gia đình và bạn bè. Hãy tắt ti vi và computer đi, đặt sách xuống và nói với người thân về tình cảm mà bạn dành cho họ. Vì ngày mai có thể họ không còn ở đây nữa.

- Có những người anh hùng xung quanh bạn. Những người sẵn lòng đáp máy bay xuống một cánh đồng hoang dù biết rằng anh ta sẽ chết chỉ để bảo vệ mạng sống cho những người khác, những người anh ta chưa hề biết. Một người anh hùng chạy vào trong một tòa nhà đang hừng hực cháy hay giữa bốn bề sóng dữ để cứu những người đang lâm nguy được an toàn, và trả giá cho điều đó bằng cả mạng sống của bản thân.

Cuối cùng, tất cả những điều ta cần phải làm là tiến đến và giúp những người đang cần giúp đỡ, kể cả khi họ không yêu cầu điều đó. Hãy tưởng tượng một thế giới tốt đẹp hơn nếu mỗi người đều thể hiện một cử chỉ nhỏ của lòng tốt mỗi ngày. Hãy nhớ rằng có thể bạn sẽ không còn cơ hội nào nữa. Vậy thì hãy sống như ngày mai bạn sẽ chết và hôm nay vẫn biết yêu thương bằng cả trái tim đến giây phút cuối cùng.
 
Ngọn lửa trái tim

Sau khi một đám cháy rừng ở công viên quốc gia Yellowstone được dập tắt, các toán cứu hộ rừng đã phải vất vả vượt qua quang cảnh địa ngục trần gian ấy để kiểm kê thiệt hại.

Một người trong số họ đã tìm thấy trong đống tro tàn xác cháy khô tưởng chừng đã hóa thạch của một con chim với dáng đứng đầy kiêu hãnh trên một gốc cây. Cảm thấy lạ trước hình ảnh khó hiểu đó, anh ta lấy cây gõ vào: từ trong đôi cánh của chim mẹ đã chết, ba chú chim bé tẹo bay vụt ra.

Chim mẹ đáng thương ấy đã dự cảm được tai họa sắp đến, nó bèn tha các con của mình đến bên gốc cây và phủ rộng đôi cánh lên, vì theo bản năng nó biết rằng khói độc sẽ tỏa ra và làm hại đến các con nó.

Chim mẹ đã chấp nhận cái chết để từ đôi cánh mình, các con nó vẫn được tiếp tục bay giữa cuộc đời.
 
Bức thông điệp yêu thương thầm lặng


Thời gian đầu khi mới làm mẹ, tôi đã khám phá ra một điều thú vị mà sau này nó đã trở thành một bí mật nhỏ của gia đình tôi, đó là sức mạnh của những lời yêu thương.


Lúc mới chập chững tập đi, cũng giống như những đứa trẻ khác, bé con của tôi thường hay níu lấy tôi. Nó sợ ngã. Những lúc như vậy, tôi thường nắm chặt bàn tay nhỏ xíu của bé trong tay mình, khẽ vân vê và thì thầm: "Mẹ yêu con". Trẻ con thường thấy thích thú với những gì có vẻ bí mật. Thế nên, hành động này vô tình đã trở thành một dấu hiệu riêng của hai mẹ con tôi.

Năm tháng trôi qua, bé con của tôi đến tuổi đi học. Nó giờ đã là một cô gái, có lẽ nó không cần những dấu hiệu riêng ngày xưa nữa... Tôi nghĩ vậy.

Hôm đó, trường mẫu giáo của bé con tổ chức hội diễn văn nghệ. Con bé sẽ tham gia trong một vở kịch ngắn cùng các bạn cùng lớp. Trong vở kịch ấy, bé con chỉ đóng một vai nhỏ, nhưng điều đó cũng trở thành một sự kiện đối với con bé và gia đình tôi. Từ hàng ghế khán giả, tôi nhìn thấy con bé cứ lấp ló bên cánh gà, mặt mày ra chiều "căng thẳng” lắm. Tôi muốn trấn an nó, nhưng tôi biết những lời tôi nói lúc này chỉ làm con bé cảm thấy lo lắng hơn thôi. Chợt nhớ đến dấu hiệu bí mật, tôi rời chỗ ngồi của mình và bước đến chỗ con bé. Chẳng nói gì cả, tôi nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay đang run lên của nó và vân vê. Mắt bé con chạm vào mắt tôi. Và tôi biết, con bé đã nhận ra... Ngày hôm đó, bé con và các bạn của nó đã trình diễn thật xuất xắc.

Ba năm trước, "bé con" kết hôn với một chàng trai rất tuyệt. Gần đến giờ làm lễ, nhìn quanh, tôi chẳng thấy "bé con" đâu cả. Thì ra, cô gái nhỏ của tôi đang đứng khóc thút thít bên hông nhà thờ: một sự thay đổi lớn trong cuộc đời. Tôi rất muốn chạy đến ôm lấy con bé, nói cho nó biết nó là một cô gái dễ thương như thế nào, rằng hai đứa thật xứng đôi, và rằng có cả một tương lai rộng mở đang chờ chúng phía trước. Hơn hết thảy, tôi muốn nói cho nó biết, tôi yêu nó biết nhường nào! Nhưng... Khẽ bước đến và cầm lấy đôi bàn tay của cô dâu bé nhỏ. Một lần nữa, tôi muốn nói lời yêu thương với "bé con" theo cách của mình. Tôi gọi đấy là bức thông điệp yêu thương thầm lặng.
 
Món quà


Khi tôi còn nhỏ, mẹ dạy tôi phải biết đặt câu hỏi với tất cả mọi điều quanh mình. Bà là một người mẹ không bao giờ cảm thấy phiền vì những câu hỏi ‘tại sao’ bất tận của trẻ con. Mẹ để cho tôi tự mình xem xét tất cả những khả năng có thể xảy ra và chỉ can thiệp khi nào tôi không đủ độ chín chắn và hiểu biết để giải quyết một vấn đề.

Khi muốn làm việc gì, tôi thường cân nhắc tất cả những khả năng có thể xảy ra trong phạm vi kiến thức hạn hẹp của mình. “Bạn sẽ cảm thấy như thế nào nếu người ta cũng làm điều đó đối với bạn?” là câu hỏi mà tôi luôn chất vấn mình trước khi làm một việc gì đó.

Vào ngày sinh nhật lần thứ mười ba của tôi, mọi chuyện thay đổi hẳn. Hôm đó, khi tan học về mẹ gọi tôi vào phòng nói chuyện.

“Mẹ đã cùng con đi suốt chặng đường mười hai năm qua, dạy con biết nhận thức về những giá trị đạo đức. Vậy con đã biết được điều gì đúng điều gì sai hay chưa?”.

“Dạ biết!”, tôi trả lời, hơi bất ngờ vì cách mẹ mở đầu câu chuyện.

“Con đã bước sang tuổi thiếu niên, và cuộc đời, kể từ lúc này trở đi, sẽ phức tạp hơn nhiều”, mẹ nói: “Mẹ đã cho con một nền tảng vững vàng, bây giờ là lúc để con tự đưa ra mọi quyết định của mình”.

Tôi đứng ngây ra nhìn mẹ. Quyết định gì cơ chứ?

Mẹ mỉm cười: “Kể từ nay trở đi, con sẽ tự đặt ra luật lệ riêng của mình: mấy giờ thức dậy, mấy giờ đi ngủ, khi nào thì làm bài tập, và chọn ai để kết bạn với mình”.

“Con không hiểu! Có phải mẹ đang giận con không? Con đã làm điều gì sai sao?”.

Mẹ ôm tôi vào lòng: “Con người ta sớm hay muộn gì thì cũng phải tự đưa ra quyết định của chính mình. Mẹ đã được thấy nhiều thanh thiếu niên được sự thả lỏng của gia đình đã lầm đường lạc lối như thế nào, nhất là khi chúng lên đại học và không có ai bên cạnh để dìu dắt, hướng dẫn. Chúng sống bừa bãi và hủy hoại cả cuộc đời mình. Vì thế mẹ quyết định trao cho con quyền tự do sớm hơn”.

Tôi lặng cả người. Tất cả mọi khả năng dường như hiện ra trước mắt tôi. Tôi có thể về nhà muộn bất cứ lúc nào, tham dự tiệc tùng, không ai bắt tôi phải làm bài tập về nhà. Quá tuyệt!

Mẹ nhìn tôi mỉm cười. “Nên nhớ, đây là một trách nhiệm. Mọi người trong gia đình sẽ dõi theo con. Các cô dì, chú bác, anh em họ sẽ cùng chờ xem bất kỳ sai lầm nào của con. Con sẽ phải tự chịu trách nhiệm về mọi hành động của mình”.

“Tại sao mẹ lại cho con quyền quyết định này?”. Tôi hỏi lòng phấn chấn vì mẹ đã tin tôi đến vậy.

“Bởi vì, mẹ thà rằng để con phạm sai lầm bây giờ, trong khi còn con ở cạnh gia đình và có mẹ bên cạnh góp ý, giúp đỡ con. Hãy nhớ mẹ luôn ở đây, nếu con cần lời khuyên, hay dù chỉ là cần có nguời để tâm sự thì mẹ sẽ luôn lắng nghe bất cứ lúc nào”.

Hơn ai hết, tôi biết mẹ không hoàn toàn bước ra khỏi cuộc đời mình, chỉ là mẹ dành cho tôi một khoảng không đủ rộng để tôi dang đôi cánh chuẩn bị cho một chuyến bay sau này.

Nhiều năm trôi qua, tôi cũng có phạm phải những lỗi lầm nhưng bất kỳ đứa trẻ nào ở tuổi của mình. Đôi khi tôi cũng quên làm bài tập, thi thoảng cũng thức khuya và một lần đi dự tiệc một mình. Mẹ chưa bao giờ nhiếc mắng tôi vì những điều đó, chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở rằng tinh thần tôi sẽ không được sảng khoái nếu tôi thức quá khuya đêm trước. Sau bữa tiệc vui, mẹ bảo tôi hãy hình dung ra mười năm nữa những bạn bè kiểu đó sẽ làm nên trò trống gì. Và liệu tôi muốn có một tương lai như thế không. Chắc chắn là không. Mỗi lần như thế tôi lại thay đổi cách cư xử của mình. Mẹ luôn ở đó sẵn sàng cho tôi những lời khuyên chân thành giúp tôi sửa chữa những sai lầm. Tôi chưa bao giờ nổi giận với mẹ như những đứa ở lứa tuổi của tôi, mà ngược lại tôi còn cảm thấy gần gũi với mẹ nhiều hơn.

Nhiều năm sau, tôi lại gọi con gái mình vào phòng khi nó tròn mười ba tuổi và cũng với câu chuyện y như vậy. Các con tôi cũng phạm phải rất nhiều lỗi lầm đánh dấu sự trưởng thành và chín chắn của chúng. Cũng có lúc chúng đã vượt qua mà không phạm lỗi. Chúng xem cha mẹ như những người thầy đầy kinh nghiệm hơn là những kẻ cai ngục khắt khe.

Sự kính trọng và tình yêu luôn luôn tồn tại trong gia đình tôi vì lời khuyên bảo sáng suốt của người bạn thất thiết nhất đời của tôi - Mẹ.

**************************
Tác giả: Anne Lambert
 
Những điều ba ước cho con

"Thân tặng bạn - những người cha lý tưởng.."

Ba mong con biết thế nào là mặc lại quần áo cũ của anh chị, là ăn lại thức ăn thừa của ngày hôm qua… là đói, là mệt, là đổ mồ hôi….Ba thật sự mong như thế.

Ba mong con biết thế nào là thất bại để học lấy sự khiêm tốn, biết thế nào là thành công để học lấy sự tự tin, và cư xử trung thực ngay cả những chuyện chỉ mình con biết.

Ba mong con biết lau dọn nhà cửa và biết rửa xe, và ba mong đừng ai tặng con một món quà đắt tiền.

Ba mong con một lần nhìn thấy chú heo con ra đời, và biết chăm sóc con chó già ốm yếu, xấu xí thường nằm bẹp ở góc nhà.

Ba mong con đánh nhau đến sưng mắt để bảo vệ một điều mà con hằng tin và cho là giải pháp đúng.

Ba mong con chia sẻ phòng của con với em con. Cũng được nếu con kẻ một vạch phấn để ngăn đôi căn phòng, nhưng nếu em con muốn chui vào chăn ngủ cùng con vì nó sợ cái gì đó lúc nữa đêm thì ba mong là con hãy ôm lấy em. Và khi con muốn chơi trò chơi điện tử, còn em con muốn con chơi cùng nó thì ba hy vọng là con sẽ chọn em con.

Nếu con muốn một chiếc xe hơi đồ chơi, ba mong con tự lấy đất sét để làm, thay vì xin tiền mẹ để mua nó. Ba mong con biết đào hố trồng cây và đọc sách. Và khi con sử dụng máy tính con vẫn biết tính nhẩm. Ba mong con bị bạn bè chê cười khi con xếp hàng xô đẩy, trêu chọc một bạn gái. Và khi con chạy về mách mẹ con thì mẹ con sẽ yêu cầu con đi xin lỗi bạn.

Ba mong con bị trầy da khi leo lên cổng để nhặt chiếc nón cho bạn, bỏng tay khi nấu bếp giúp mẹ khi ba chưa đi làm về.

Những bài học nho nhỏ ấy sẽ dạy con rất nhiều điều về sự cẩn trọng và giữ an toàn cho bản thân con, vì con và những người yêu thương con.

Ba ước gì con thấy khó chịu khi ai đó phì khói thuốc lá vào mặt con. Ba cũng chẳng ngại nếu con thử một chén rượu nhưng ba mong con không thích nó. Và nếu như một người bạn rủ con thử một loại ma túy nào đó thì ba mong con đủ thông minh để nhận ra rằng người đó không phải là bạn của con. Ba thật sự mong con dành thời gian đi câu cá với ông nội.

Đó là những điều ba mong con nhận được mỗi ngày.
 
Lá thư người mẹ

Lá thư người mẹ


........

Con hãy nhớ rằng còn nhiều người yêu thương con và cuộc sống của con có giá trị và ý nghĩa với người khác. Con đừng ngại mở lòng với tình yêu vì chỉ có tình cảm thật sự mới giúp con tìm được chính mình. Hãy chia sẻ niềm vui và nỗi buồn với người con yêu quý. Tình yêu luôn là điều kỳ diệu! Để vượt qua những thử thách, khó khăn hãy gìn giữ những kí ức, kỷ niệm đẹp. Một khi lòng yêu thương, tình yêu gặp trắc trở hay có sự đổi thay, mất mát thì con đừng vội xoá đi những gì đã từng là của con. Con luôn hiểu là tình yêu trong con không hề mất, nó luôn hiện hữa trong tâm hồn con dù cho có thể nó có lúc không còn tồn tại. Khi người khác mang trái tim họ ra đi thì trái tim người ở lại vẫn còn nguyên vẹn nhưng người ta có khuynh hướng tự dằn vặt, tự hành hạ cho đến khi trái tim của mình rướm máu, đau đớn tột cùng mới nhìn nhận lại sự việc. Con hãy cố gắng đừng để mất theo những điều không đáng mất khác như sức khoẻ, thời gian, niềm tin ở chính mình và các mối quan hệ khác....

Cuộc sống của con liên quan đến nhiều người. Hãy luôn tin ở con người và khám phá những điều tốt đẹp riêng biệt ở từng người. Dù vậy cũng không nên đặt tất cả niềm tin của con vào một người hay một sự việc mà con chưa nắm vững và nhìn thế giới qua lăng kính đó để con không phải vất vả khi trở về với chính mình nếu có sự đổi thay vì bất cứ lí do gì.

Con đừng ngại đối diện với nỗi buồn, sự thất vọng và cô đơn - đôi khi sự cô đơn thực sự sẽ giúp con hiểu và chiêm nghiệm được nhiều điều bổ ích, sâu sắc, đừng đắm chìm triền miên trong sự than trách yếu đuối. Con đừng vội đi tìm một điều gì chưa chắc chắn thay thế - vì con vẫn sẽ phải quay lại vấn đề chưa giải quyết được đôi khi phức tạp hơn hay với tâm thế không tốt như ban đầu. Con hãy bắt tay vào công việc mà con yêu thích ngay cả lúc con chán nản nhất và không muốn làm việc, vì chỉ có công việc thực sự chứ không phải sự nhàn rỗi sẽ giúp con tìm lại được nềim vui và niềm tin cuộc sống.

Đừng quá lệ thuộc vào những định ước khuôn mẫu. Như con đã từng biết: "Mất tiền là không mất gì - mất sức khoẻ là mất nhiều, còn mất danh dự là mất tất cả" nhưng với ý chí nhiều người đã chiêm nghiệm và thực hiện được trong thực tế cuộc sống khác với câu châm ngôn ấy: "Mất tiền thì bạn sẽ có thể làm lại được ra tiền - mất sức khoẻ bạn có thể tìm lại được sức khoẻ của chính mình - mất danh dự bạn vẫn có thể khôi phục lại được danh dự nếu con có niềm tin và thời gian - mất niềm tin bạn vẫn có thể tìm lại được niềm tin bằng sự cố gắng, nghị lực và tình cảm con người - và chỉ khi bạn thôi không còn cố gắng nữa hay buông xuôi bạn mới có khả năng mất tất cả."

Thước đo cho sự thành công hay giá trị của con người khác không phải là giá trị về vật chất hay danh vọng. Những giá trị về tinh thần hay niềm tin mới có giá trị lâu dài. Cuộc đời như hành trình leo núi đầy khó khăn. Hãy luôn hướng về phía trước - đừng quay lại quá lâu với những gì con đã vượt qua đã làm được, hay đã thất bại. Hạnh phúc là cảm giác thực trên từng chặng đường bước tiếp. Bất kỳ thời điểm nào đều có thể là điểm khởi đầu tốt nhất cho con!

Những câu nói chưa suy nghĩ kỹ có thể bị hiểu nhầm, gây tổn thương người khác hay làm mất đi sự tự tin nên hãy suy nghĩ kỹ, tìm hiểu kỹ về những điều, những dự định sắp làm, những gì con sắp hứa hay những điều con sẽ nói. Đừng ngại nói lời xin lỗi chân thành hay nhìn nhận những gì mình chưa làm được, chưa hoàn thiện.

Ngay cả lúc thất vọng nhất, con hãy luôn nghĩ về những điều con từng ước mơ, hãy mạnh dạn và hãy tự tin, trầm tĩnh, vững vàng. Con hãy làm theo cách, đi những con đường mà con đã suy nghĩ là đúng dù có thể chưa ai đi. Sự thử thách càng lớn thì khi vượt qua được thế đứng và tầm nhìn càng cao.

Đừng quá tự dằn vặt hay nuối tiếc những gì đã qua, về những gì con đã làm. Không vấp ngã trong cuộc sống là một điều tốt, nhưng vấp ngã mà đứng dậy bước đi vững vàng thì là một điều càng tốt hơn. Cuộc đời ai cũng có lần vấp ngã, sai lầm người ta sẽ có được kinh nghệim sống quí giá hơn. Không ai đánh giá một giai đoạn vừa qua như một cách sống sau này của con sẽ thế nào. Tất cả tuỳ thuộc vào con.

Con vẫn có thể nghe lời mẹ khuyên, học tập kinh nghiệm từ người khác, từ những câu chuyện con biết được, từ trong sách vở, báo chí, bè bạn và người thân - nhưng khi chính con trải qua rồi thì điều đó mới thực sự là của con. Có khi thử thách nghiệt ngã và khó khăn như một điều may mắn vì người ta lớn lên, trường thành thực sư chính bằng kinh nghiệm và nghị lực đối đầu với khó khăn chứ không ai trưởng thành lên chỉ bằng lý thuyết hay kinh nghiệm của người khác. Trong bất kỳ thời điểm nào con hãy trân trọng với những gì đamh có và hãy cảm nhận mọi khía cạnh của cuộc sống. Con đừng quy kết cho số phận mà hãy cố hết sức mình.

Con chớ quên tình cảm luôn là nguồn động viên lớn nhất, con đừng quên những điều bình dị, những nơi chốn thân thương từng gắn bó với tuổi thơ của mình, những kỷ niệm đẹp, cả những người bạn mà không còn gặp lại, những câu chuyện từng làm con xúc động sâu sắc - tất cả những điều đó tưởng chừng sẽ làm đau con hơn nhưng chính những điều đó sẽ giúp con vượt qua khó khăn bằng đôi chân và tâm hồn của chính mình. Nên học hỏi từ người khác nhưng đừng lấy người khác làm thước đo giá trị của mình vì con luôn phải là con với tất cả những điều bình dị và thật riêng của mình. Vượt qua được nỗi buồn sẽ giúp con tìm ra giá trị mới mà trước đây con chưa từng nhận ra.

Con đừng mong muốn tất cả mọi người phải hiểu mình, chỉ cần chính con hay một người hiểu là đã đủ cho con rồi. Hãy sống thật với cảm xúc của chính mình, những giọt nước mắt những lời chân thật từ trái tim trong một lúc nào đó sẽ giúp con vơi nhẹ nỗi buồn xúc cảm tổn thương. Hãy trầm tĩnh và bao dung với những người đã gây cho con nỗi đau.

Mỗi ngày sẽ là một ngày mới với những điều tốt lành và bất ngờ nhất sẽ đến cùng với sự cố gắng của mình. Những gì đã qua sẽ trở thành vốn sống của con. Cuộc sống không có điều gì mất đi mà không mang đến cho ai đó điều gì mới mẻ, bổ ích hơn. Nếu con chưa tìm được thì con hãy suy nghĩ sâu sắc, tĩnh lặng để nhận ra điều đó và đừng lãng phí thời gian một khi con đã hiểu. Những gì con cho đi hôm nay từ trái tim chắc chắn con sẽ nhận lại được từ trái tim - ngày mai hoặc sau này. Và con đừng chỉ cầu mong, mơ ước không mà hãy hành động. hãy sống giản dị chân thành và thật lòng.

Con hãy tin là cuộc sống luôn có luật nhân quả, sẽ luôn không công bằng, có trước có sau với tất cả mọi người, với những gì con đang thực lòng suy nghĩ, đang làm và đang hướng đến hôm nay. Chính con mới là người hiểu rõ được những điều con có thể làm được và nên làm. Con hãy tin vào điều kỳ diệu và nhiệm màu của tâm hồn con người, của cuộc sống - và nhất là tin vào chính con. Một ngày mới sẽ mở ra cho con.

Mẹ tin ở con.

Người bạn của con.

Mẹ.

- First News.
 
Nhật kí ba và con

Nhật kí ba và con

Ngày…tháng…năm…
Vậy là ba nghỉ hưu được một tuần.Hôm nay vào bữa ăn ba hăm hở:”Đầu tháng ba đi làm cho một xí nghiệp gỗ.”.Câu nói ngắn gọn nhưng trong mình nỗi xúc động trào dâng.Ba đã quá già,tưởng rằng đến tuổi được nghỉ ngơi mà sao vẫn phải vất vả đối mặt với bài tóan mưu sinh của của cuộc sống…

Ngày…tháng…năm…
Trong buổi họp mặt lớp,đến nhà vài người bạn thấy cảnh ba mẹ bạn cũng khỏang ba đang rảnh rang nhâm nhi ly cà phê hoặc đọc báo,chơi cờ thật vui vẻ.Mình biết trong khỏang thời gian đó ba đang còng lưng làm việc,mệt lắm phải không ba?Mình không khóc mà tự nhiên nước mắt lưng tròng…

Ngày…tháng…năm…
Má mua cho ba áo mới.Ba cất vào tủ để dành đi đám tiệc hay lễ tết mới mặc.Ba bảo má hãy dành tiền may áo cho tụi mình,dân lao động mặc gì cũng được.Lời nói giản dị ấy cứ khắc sâu vào lòng mình.Mình biết ba luôn muốn dành mọi thứ tốt đẹp nhất cho gia đình mình…

Ngày…tháng…năm…
Chà,hôm qua là ngày sinh nhật ba mà ba cũng chẳng nhớ.Mình đã nhờ Qùa tặng âm nhạc phát tặng bài hát cho ba.Xem chừng ba vui và cảm động lắm.Nhất định lần sau mình sẽ để ý quan tâm hơn đến những việc như thế này.Thấy ba vui sao mình cũng vui quá!

Ngày…tháng…năm…
Dù cho hôm nay là ngày của phụ nữ nhưng mình vẫn muốn nói mình rất yêu quý ba.Mình sẽ cầu nguyện cho ba được nhiều sức khỏe,nhiều may mắn và luôn hạnh phúc để mãi là bóng mát che chở cho gia đình mình!
Con gái Phạm Thị Lan Anh(p12,GV)
(Báo PNCN số 8)

 
Giá trị của thử thách

Giá trị của thử thách



Một con tằm phải trải qua bao đau đớn để tự chui ra khỏi cái kén và trở thành con bướm biêt bay.

Một hạt giống nằm sâu trong lòng đất nảy mầm phải tự vươn thẳng lên xuyên qua tầng đất dày để thành cây cứng cáp.

Con tằm nào được người ta cắt vỏ kén cho chui ra thì mãi mãi chỉ bò quẩn quanh cái kén mà ko bao giờ thành loài bướm biết bay.

Hạt giống nằm trên mặt đất dễ dàng nảy mầm nhưng sẽ bị bật gốc khi gặp cơn bão tố.

Con người ko thể chọn cho mình nơi sinh ra nhưng có thể tự chọn cho mình một cách sống. Rèn luyện cho mình khả năng chịu đựng, và bản lĩnh ý chí qua thử thách, khó khăn và cả thất bại. Thất bại có thể là điều tuyệt vọng với người này nhưng cũng có thể là may mắn với người khác - tùy vào cách chúng ta đón nhận bằng cách dũng cảm vượt qua hay tự than thân trách phận mà gục ngã.
 
Nhìn nó từ phía khác xem!


Sau bữa ăn tối nhẹ nhàng,nhà tâm lí học dạo bước ra khỏi quán.Trên đường nhà tâm lí học gặp 1 thanh niên với dáng vẻ thật thiểu não.Thoáng thấy những giọt lệ lăn trên gò má chàng trai,nhà tâm lí học bước tới và hỏi chuyện :
- Tại sao anh buồn vậy trong khi buổi tối hôm nay có biết bao điều hay ho ?
- Làm sao mà ko buồn khi mà cô gái mà tôi yêu xiết bao đã bỏ rơi tôi mất rồi!
Nghe vậy,nhà tâm lí học cất tiếng cười lớn làm chàng trai dừng khóc mà hỏi :
- Bà có dáng vẻ của 1 học giả ,chắc hẳn phải biết chút ít lịch sự và nhã nhặn chứ,thấy 1 người đau khổ khóc lóc mà bà cười vui vẻ thế sao?
Nhà tâm lí học nhìn chàng trai bằng ánh mắt chân thành,nói:
- Ồ tôi cười vì anh đang khóc lóc cho 1 điều đâu làm anh mất mát gì chứ.
Thấy chàng trai còn băn khoăn ,nhà tâm lí học tiếp: Anh khóc lóc như vậy chứng tỏ trong anh còn rất nhiều tình yêu,điều mà cô gái kia đã mất rồi.Vậy thì anh đâu có mất gì,người đáng lẽ phải khóc chính là cô gái đó thôi.Nào,hãy kiểm lại tình yêu của mình cho chỉnh tề và dùng nó cẩn thận nhé!
Đôi mắt lấp lánh,chàng trai quên mất những giọt lệ đã ngừng rơi,cúi đầu thật thấy cảm ơn nhà tâm lí học và sải bước dài về phía trước.Một buổi tối thật đẹp.

 
Thành phố hối tiếc


Sau mỗi thất bại tôi lại hối hả trở về thành phố Hối tiếc. Tôi đã đặt vé qua hãng du lịch Chuyến đi Sám hối. Sau một chuyến bay cực kỳ ngắn ngủi, ngắn tới mức chỉ trong nháy mắt, tôi đã khệ nệ với đống hành trang ngổn ngang lê bước ra khỏi chiếc phi cơ của hãng hàng không Giá Như.

Không có băng tải hành lý, không có xe đẩy, không có những người phu khuân vác hay hàng đàn taxi chầu chực, tôi đành vác trên vai mớ hành lý nặng trĩu bởi ngàn vạn kỷ niệm không mấy vui vẻ. Chẳng ai chờ tôi trong nhà ga mặc dù hàng vạn triệu người từ khắp mọi nơi mọi chốn trong cõi nhân gian đổ về đây.

Đứng xếp hàng chờ đăng ký thuê phòng tại khách sạn Cơ hội .Cuối cùng, tôi phát hiện ra rằng ngay tại đây sẽ diễn ra sự kiện quan trọng nhất trong năm của thành phố: Đêm hội Đáng tiếc. Chắc chắn tôi sẽ không bỏ qua nó. Ở đó, tôi sẽ có dịp hội ngộ với những nhân vật tiếng tăm nhưng cũng khó chịu nhất của thành phố.

Trong số những gia đình mà tôi từng quen thuộc có họ nhà Lỡ rồi. Người họ nhà này có tật lúc nào cũng tặc lưỡi, chép miệng. Đám bà con chú bác có cái tên chung nghe lạ tai. Đáng ra lúc nào cũng trưng ra những bộ mặt rầu rĩ, lại hay vò đầu bứt tai.

Thành phố này ai cũng biết bà lão cau có An bài đứng đầu một đàn con cháu đông như kiến cỏ. Cũng như mọi năm, sự có mặt của cụ Cơ hội ở buổi lễ sẽ mau chóng bị lu mờ bởi cô cháu gái xinh đẹp Cơ hội bị đánh mất. Cô nàng thường nhởn nhơ lượn qua lượn lại trong ánh mắt tôn sùng của những gã có biệt danh Ước gì. Thế nào cặp danh hài Những ước mơ tan vỡ và thất bại cũng có mặt để làm chảy nước mắt quý vị khán giả bằng những câu chuyện từ trong chính cuộc đời của họ. Trong số những khán giả ngồi hàng đầu, hai chị em nhà Đành Bó Tay sụt sùi mãi không thôi.

Trở về từ đêm hội, lòng tôi nặng trĩu. Phải chăng tôi đã sai lầm khi quay về thành phố Hối tiếc? Tôi không thể thay đổi được Ngày hôm qua nhưng tôi có thể tạo cho mình một Ngày mai hạnh phúc, dũng cảm, vui vẻ.

Vậy tôi xin khuyên các bạn một điều: Nếu các bạn đã lỡ mua vé trở về thành phố Hối tiếc, xin hãy hủy chúng đi. Thay vào đó, hãy tới một nơi có tên gọi Làm Lại Từ Đầu. Tôi đã chọn nơi đó cho tương lai của mình.

Nếu các bạn muốn làm hàng xóm của tôi xin tìm tới phố Dũng cảm. Bên cạnh nhà tôi là hai người hàng xóm tốt bụng, anh Giúp Đỡ và bác Tha Thứ. Nếu bạn sợ lạc đường, xin hãy điện thoại hỏi tổng đài Lạc quan. Thế nào bạn cũng sẽ tới đích. Tôi tin như vậy.
 
Lá thư của người mẹ


Con thân yêu !
Lâu rồi mẹ không nhận được thư con . Lần về thăm nhà , dù con không nói và cố tỏ ra vui nhưng mẹ đã linh cảm con đang gặp phải một chuyện gì đó không may , con đang rất buồn , thất vọng và đuối sức . Mẹ không lên thăm con vào lúc này vì mẹ biết con sẽ không thổ lộ với mẹ , muốn tự vượt qua và sự có mặt của mẹ đôi khi sẽ làm con yếu lòng hơn mà thôi.
Cuộc sống vốn không bằng phẳng như con từng mong ước thời còn đi học hay trên ghế giảng đường . Mọi chuyện đều có thể xảy ra một cách bất ngờ nhất . Mẹ chợt thấy mình có lỗi với con khi luôn giành cho con thình yêu thương , chăm sóc mà chưa chuẩn bị cho con tinh thần và cách đối mặt khi điều bất hạnh xảy ra . Mẹ không muốn những khó khăn , nỗi đau mà mẹ từng trải qua hay đã từng biết sẽ lại đến với con . Mẹ không sắp xếp được những cảm xúc , suy nghĩ và những điều mẹ muốn nói với con trong thư này có thể rộng hơn những gì con đang gặp phải nhưng con hãy đọc và giữ nó - nó có thể còn cần cho con sau này .
Con hãy đón nhận mọi sự việc bằng sự dũng cảm nhìn thẳng vào sự thật . Con đừng chạy trốn vị trí của mình mà hãy biết phân tích đúng với bản chất những gì đã diễn ra , hãy tự tin vượt lên , khắc phục và mạnh dạn đấu tranh với những trở ngại bằng tấm lòng thực sự hướng thiện và nhìn rõ những gì mình chưa hoàn thiện . Con đùng bao giờ bỏ cuộc với cảm giác cuộc sống không còn lối thoát trong bất kỳ hoàn cảnh nào . Cuộc sống không thể trở nên bế tắc hoàn toàn một khi con người còn tin vào chính mình
Hãy biết chấp nhận và tha thứ . Đùng cố gắng bới móc lỗi lầm của người khác , hãy biết tha thứ nhưng nghiêm khắc nhìn lại chính mình . Con hãy cho mà không cần nhận lại hay tính toán thiệt hơn . Ngay cả khi cần được an ủi nhất , con hãy giang rộng vòng tay và chia sẻ với người khác con sẽ tìm được sức mạnh và niềm tin cho chính mình . Đùng quá thương hại mình . Tự thương hại sẽ làm giảm sức mạnh vốn có của con .....
 
Những điều trái tim chưa dám nói

Ấy biết không???....
...Không biết bao lần tớ nhìn lên bầu trời đầy sao kia để ước nguyện..
Tớ ước rằng chúng ta sẽ luôn mãi ở bên nhau....
Tớ ước rằng tớ sẽ mãi là người lau những giọt nước mắt lăn trên má của ấy, sẽ luôn là người để ấy chia sẻ niềm vui, nỗi buồn....
Và ấy ơi, điều ước quan trọng nhất là gì ấy có biết?
"Tớ ước ấy là người hạnh phúc nhất thế gian,để tớ được là người hạnh phúc thứ hai sau ấy"

Ấy ơi...!
Giá như những lúc ngồi cùng ấy thời gian cứ kéo dài mãi
Giá như tớ có thể bước vào tâm hồn ấy...
Giá như tớ có thể ghi nhỡ rõ ràng hình ảnh của ấy trong tâm trí...
Giá như tớ có thể mơ về ấy hằng đêm....
Giá như tớ biết ấy nghĩ gì về tớ...
và giá như..... có ấy ở đây!

Giá như ấy là con mắt phải còn tớ là con mắt trái thì mình sẽ mãi ở bên, chẳng có con mắt thứ ba nào cả.
Giá như thế gian này là một buổi hoàng hôn, ấy là mặt trời còn tớ là biển rộng.....
Giá như chúng ta hiểu nhiều hơn cả những gì chúng ta biết, rằng mọi sông đều đổ ra biển nhưng không phải sông nào cũng sâu, cạn như nhau.

Và ấy ơi...
Giá như tớ có thể biến mọi cảm xúc thành lời, giá tớ có thể gửi những lời yêu thương vào gió
Giá như tớ chẳng bao giờ phải ngần ngại mỗi khi nhìn sâu vào đôi mắt của ấy, không phải đắn đo điều gì đó vô tình....
Giá như tớ hiểu được những điều giản đơn sau tiếng thở dài, sau ánh mắt nụ cười, sau cái nhìn xa xôi ,và sau những nét trầm tư trên gương mặt ấy....

Và mỗi khi nghĩ về tớ.....
Tớ mong ấy đừng bao giờ nghĩ rằng những thi sĩ biết làm thơ....bởi vì thế mà họ mơ rất giỏi...
Tớ mong ấy đừng bao giờ nghĩ rằng những nhà văn biết viết truyện ....bởi vì thế mà họ bịa rất tài....
Tớ có thể là thi sĩ, là nhà văn hay là nhà viết kịch, tớ có thể tô màu lên những điều nhợt nhạt của cuộc sống,nhưng dường như trái tim tớ lại là điều mà chẳng bao giờ tớ có thể viết hết thành lời...
Đơn giản vậy thôi....

. ......
Và giá như có một sự đọc ngược lại để đừng bao giờ có dấu "chấm" sau tất cả những điều được viết ra từ nỗi niềm vô hạn.
 
Người bạn đồng hành của tình yêu

Người bạn đồng hành của tình yêu

Người ta kể rằng, một ngày kia, tất cả các cảm xúc và tính cách cùng tụ họp trên Trái Đất. Sau khi Nhàm Chán ngáp đến lần thứ ba, Chân Thành nghĩ ra một ý định:
- Bọn mình chơi trốn tìm đi!

Chân Thành nói xong, Nhiệt Tình và Nỗ Lực đồng ý liền. Hào Hứng thì phấn khích. Lượng Lự, sau khi nghĩ đi nghĩ lại, cũng bị thuyết phục cùng chơi. Thậm chí cả Thờ Ơ, vốn chẳng có hứng thú gì cả, cũng muốn cùng tham gia. Còn Sự Thật, dù đồng ý tham gia nhưng lại cho rằng mình chẳng muốn trốn đi đâu cả. Kiêu Ngạo nói tró "trốn tìm" thật trẻ con, còn Nhút Nhát thì không muốn thử rủi ro.

- Một, hai,ba... Chân Thành nhắm tịt mắt lại và bắt đầu đếm.
Niềm Tin bay thẳng lên trời, với Niềm Tin thì không có điều gì là không thể! Chiến Thắng thì trèo lên đỉnh ngọn cây cao nhất, và Ghen Tỵ chạy ngay đến nấp sau cái bóng của Chiến Thắng. Rộng Lượng đã đi trốn ở một chỗ rất bí mật, nhưng lại nhường chỗ trốn cho một ngừơi bạn. Ngược lại, Ích Kỷ đã tìm đựơc môt chỗ trốn vừa kín đáo, vừa dễ chịu, nhưng lại chẳng cho ai trốn cùg. Nói Dối thì trốn dứơi đáy đại dương, tối âm u. Nồng Nhiệt và Khát Vọng thì trốn trên đỉnh những ngọn núi lửa nóng bỏng. Còn Hay Quên thì... (mm... xin lỗi nhé, mình quên mất chỗ bạn ấy trốn rồi).

- Một triệu! - Chân Thành đã đếm xong và mở mắt ra.
Khi lại gần hồ nước, Chân Thành tìm thấy ngay Vẻ Đẹp, cô ấy mải mê ngắm mê ngắm mình dưới hồ đến mức bị tìm thấy trứơc tiên. Do Dự, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng ngồi trên cái hàng rào, chẳng thể quyết định là mình sẽ nhảy xuống bên nào, thế nên cũng bị tìm thấy ngay lập tức.

Lần lượt, Chân Thành tìm thấy tất cả mọi người: Khéo Léo trốn giữa những cọng cỏ tươi; Sầu Muộn trong một cái hang tối ẩm ướt; Nồng Nhiệt và Khát Vọng ở trên núi lửa. Ích Kỷ thì khỏi phải tìm vì cậy ta đang cuống cuồng chạy trốn ra khỏi cái chỗ tưởng như êm ấm của mình khi bị một bầy ong tấn công - và tất nhiên, chẳng có ai giúp, vì ban đầu, cậu đã chiếm chỗ trốn đó một mình. Và Nói Dối đựơc tìm thấy trên cầu vồng (Tất nhiên, đây là một lời nói dối, vì Nói Dối trốn dưới đáy đại dương cơ mà, bạn có nhớ không? )

Nhưng chỉ còn Tình Yêu là không thấy đâu cả. Chân Thành đi tìm sau những cái cây cổ thụ, dứơi những con sông, trên đỉnh núi..., nhưng Tình Yêu vẫn biệt tăm. Tình Yêu lúc nào cũng khó tìm như vậy!

Sắp sửa cỏ cuộc, chợt Chân Thành nhìn thấy một bụi hoa hồng đầy gai đang rung rinh. Chân Thành nhặt một cành câu to và đập vào bụi hoa hồng vài lần xem có ai đang nấp không. Chợt có ai kêu thét lên rất đau đớn - gai của những bông hoa hồng đã đâm vào mắt của Tình Yêu. Quá hối hận, Chân Thành rối rít xin lỗi và hứa rằng từ đó trở đi, Chân Thành sẽ luôn ở bên cạnh để dẫn đường cho Tình Ỷêu. Những ngừơi bạn khác rất thương Tình Yêu nên cũng quây quần xung quanh, nói rằng họ sẽ lần lượt chăm sóc cho Tình Yêu.

Kể từ đó, Tình Yêu có rất nhiều người bạn Cảm Xúc, có lúc đi với người bạn này và có lúc đi với người bạn khác. Nhưng ngừơi ta nói với nhau rằng Tình Yêu và Chân Thành thì lúc nào cũng đi cùng với nhau.


From: Hoa học Trò số 585


 
Đi tìm nửa còn lại cho trái tim

Đi tìm nửa còn lại cho trái tim


Người ta vẫn cho rằng ai cũng có một nửa hoàn hảo của mình - một người đặc biệt vừa có thể là người tình, bạn thân, tri kỷ, người đồng hành, nguồn cảm hứng... nói tóm lại là tất cả mọi thứ. Nhưng trên thực tế, điều này có thể xảy ra không?

-Hoang đường hay sự thực? Chúng ta đều muốn tin rằng một ngày nào đó chàng hoàng tử hoặc nàng công chúa xuất hiện và chúng ta sẽ yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên, không cần một thắc mắc, rồi hạnh phúc mãi mãi. Sẽ tuyệt vời biết bao nếu được loại bỏ những khâu tìm hiểu, những chập chờn, sóng gió của một mối quan hệ hiện thực. Trong khi một số người vẫn gắn chặt niềm tin với câu chuyện cổ tích lãng mạn đó, thì rất nhiều người đã nhận ra rằng đó chỉ là điều viển vông.

-Làm thế nào để bạn biết đã tìm được đúng người? Nếu bạn tự cho rằng chỉ có một nửa hoàn hảo duy nhất của mình ở ngoài kia, bạn sẽ phát hoảng lên khi mỗi lần định gần gũi với một ai đó thì lại lo rằng họ không phải người đó. Bạn sẽ thấy hốt hoảng bởi vẫn chưa tìm được một nửa của mình mà thời gian thì cứ vù vù trôi. Bạn sẽ lo ngại rằng người đó có thể đứng ngay trước mặt mà bạn không kịp nhận ra. Hoặc nếu bạn thực sự đã có cảm tình với người ta, bạn vẫn luôn bất an tự chất vấn mình đã tìm được đúng người chưa.

-Bạn tuyển chọn hay loại trừ? Nếu "tri kỷ" được định nghĩa là một cá nhân duy nhất trên hành tinh này khớp hoàn hảo với con người bạn, thì việc tìm kiếm người đó sẽ như mò kim đáy bể. Chắc chắn, chiếc kim vẫn nằm đâu đó ở dưới biển sâu, nhưng có khi bạn chui xuống mồ rồi mà vẫn chưa được sờ tay vào nó. Đặt ra những tiêu chuẩn cao là điều khuyến khích khi định trao gửi trái tim cho một ai đó. Nhưng dựng nên một hàng rào quá cao phi thực tế sẽ chỉ thu hẹp cơ hội tìm hiểu của bạn, khiến cho bạn mãi cô độc trong một khoảng thời gian không đáng có.

-Bạn có nên chấp nhận số phận? Tất nhiên là không. Cuộc sống quá ngắn ngủi và tình yêu quá quý giá để có thể chấp nhận một thứ gì đó kém cỏi hơn một mối quan hệ lành mạnh, chân thành và hạnh phúc với người yêu đích thực của bạn. Điều may mắn là có hàng tá người trên hành tinh này có thể trở thành một nửa tuyệt vời cho bạn. Vì vậy hãy tự học cách nhận ra những điểm khác biệt trước khi dấn sâu vào mối quan hệ tiêu hao năng lượng và thời gian. Hãy tự tin rằng mình xứng đáng có một mối quan hệ chất lượng và hạnh phúc luôn ở quanh ta.

-Tri kỷ tự sinh ra hay được tạo nên? Trong khi tình yêu sét đánh nghe có vẻ hoang tưởng, thì điều này hoàn toàn là thực tế khi bạn và người yêu sẽ trở thành bạn tâm giao thực sự sau một khoảng thời gian tìm hiểu và gần gũi bên nhau. Nếu 2 người hợp hơi, biết trò chuyện và xuất hiện đúng lúc, đó chính là điều kiện tốt nhất cho 2 nửa hòa hợp trong cả quãng đời trước mắt.

Bạn thấy thế nào????
 
Bi quan và lạc quan

Bi quan và lạc quan

X và Y giống nhau đến kỳ lạ. Họ cùng sinh một năm, cùng trình độ học vấn, mà ngay cả bề ngoài., ta cũng khó phân biệt hai người được với nhau. Thế nhưng cách nhìn cuộc đời của hai người lại khác hẳn nhau vì X là người bi quan còn Y là người lạc quan.
Năm gần bốn mươi tuổi, X buồn rầu nhận thấy giữa quãng đỉnh đầu của anh ta đã bị hói. Y thì khác, ngắm nghía mình trong gương và anh lại nghĩ khoảng hói nho nhỏ dễ thương ở trên đỉnh đầu được tóc khuôn lấy trông đến là đẹp.
Về cân nặng, họ cũng như nhau: Cả hai đều năm mươi lăm cân. X đau khổ thấy mình gầy quá, Y khoe khoang với mọi người rằng mình mảnh mai nhẹ nhỏm.
Vào một ngày buồn, X lẩm bẩm tính đếm thì thấy mình đã rụng mất đến bốn chiếc răng. Y lại kiêu hãnh nói mình chỉ bị khuyết có mỗi bốn chiếc răng.
X hầu như lúc nào cũng u uất vì đã chờ đợi nhiều năm trời vẫn chưa được lên chức. Y thì ngược lại, lấy làm sung sướng vì chức vụ trưởng phòng bao giờ cũng kèm theo những bực tức và phiền toái.
Về chuyện hôn nhân, họ lấy vợ cũng gần như cùng lúc. Vợ X đã ba mươi tuổi, vợ Y chỉ mới ba mươi.
Một tối nọ, lúc đã khuya, X và Y cùng về nhà. Họ đang đi trên đường thì bỗng nhiên một chiếc ô tô phanh kít lại ngay trước mũi họ và mặc dù đã bị hãm, xe đang đà vẫn lao thẳng vào họ. X hoảng sợ, hồn vía lên mây, khiếp hãi chờ chiếc xe đâm vào mình. Y thì ngược lại vì nghĩ chắc chắn vợ mình sẽ nhận được tiền bảo hiểm.
Họ tỉnh lại trong bệnh viện. Họ bị gẫy hai chiếc xương sườn mỗi người. x rên rỉ trên giường bệnh, nguyền rủa số phận mình. Y cực kỳ hài lòng thấy vẫn còn một lô xương sườn thượng hạn rất lành lặn. Ngoài ra, anh khá thích các cô y tá trẻ măng ở bệnh viện, mặc những chiếc áo blu trắng trông rất quyến rũ.
X nằm viện suốt mười bốn ngày nặng nề dài dằng dặt, Y chỉ nằm cũng có mỗi hai tuần.
Vì cả hai đi lại còn khó khăn, nên họ được xe chở bệnh nhân của bệnh viện đưa về nhà. X bực bội thấy mình phải nằm trên chỗ nằm cáng giống như một cái cáng chật hẹp. Y nhìn ra cửa sổ xe thấy một một dẫy người dài ở ngoài phố đứng xếp hàng chờ taxi. Anh hài lòng mỉm cười và nghĩ ở cái thành phố này, đi xe cấp cứu dễ hơn đi xe taxi nhiều lắm.
 
Món quà ngọt ngào

Món quà ngọt ngào


Tôi tìm một ghế trống trong công viên dưới những tán cây liễu khẳng khiu để gặm nhắm cái cảm giác ê chề về cuộc đời, về cái thế giới như đang vùi dập đời tôi. Và như thể tất cả những điều đó chưa đủ làm tôi khổ sở, một đức bé chạy đến hỗn hễn, mệt nhoài vì chơi đùa, nghiêng đầu nói: "Chị nhìn xem em tìm được cái gì". Trong tay nó, một bông hoa tơi tả tội nghiệp với những đài hoa nhăn nhúm vì không đủ nước và ánh sáng. Để thằng bé mang ngay cái hoa tàn đi và trở lại với cuộc chơi của nó, tôi cười gượng và xua tay.

Thay vì quay đi, thằng bé đến ngồi bên cạnh tôi, đưa hoa lên mũi và reo lên sung sướng: "Mùi thơm tuyệt quá, chắc nó là một bông hoa xinh đẹp. Em hái tặng chị đó". Bông hoa đang úa tàn và gần như khô héo trước mắt tôi chẳng còn màu sắc gì rõ ràng ngoài sự trộn lẫn giữa vàng đỏ và cam. Nhưng tôi biết phải nhận nó nều không thằng bé sẽ chẳng để tôi yên. Tôi đưa tay lên nhận đoá hoa và làu bàu: "Hãy cho chị vậy", nhưng thay vì đặt đoá hoa vào tay tôi, nó để đóa hoa chơi vơi giữa khoảng không một cách vô thức. Chính lúc đó tôi mới nhận ra rằng đứa bé không nhìn thấy được: nó bị mù. Tôi nghe giọng mình run rẩy khi thốt ra lời cảm ơn. Nó mỉm cười và trở lại cuộc chơi, không nhận ra nó đã làm xao động tâm hồn tôi.

Tôi ngồi yên và tự hỏi: làm sao thằng bé thấy được một phụ nữ tội nghiệp dưới tán cây, làm sao nó biết được hoàn cảnh bi đát mà tôi đang buông xuôi. Có lẽ từ trong trái tim đã cho nó ánh sáng thực sự. Bằng đôi mắt của một đứa trẻ mù, cuối cùng tôi đã có thể nhận ra rằng mọi khó khăn không phải trong thế giới này mà ở trong chính bản thân tôi. Và trong tất cả mọi khổ sở tự mình tạo ra đó, chính tôi mới là một kẻ mù lòa. Tôi nguyện phải nhìn thế giới này bằng vẻ đẹp đích thực của nó và trân trọng mỗi phút giây trong đời. Khi đó, tôi đưa đoá hoa lên mũi và tận hưởng mùi hương ngọt ngào của một đoá hoa hồng trinh nguyên.
 
Back
Bên trên