Home sweet home

Nguyễn Minh Nhật
(ngocanh)

Điều hành viên
có lẽ mấy cái bài kiểu kiểu thế này đáng ra được post bên tâm sự tình cảm mới đúng ^^ nhưng thik TTTG hơn, nên cứ post bên này, mấy mod đừng move nhé tủi thân em.:)

Còn 12 ngày nữa là về nhà. thấy ngay cả giữa phòng thi cũng nhớ. không biết rằng lúc mình về có thấy thiếu hụt đi không.nhưng đi học thế này.hình như yêu Việt Nam hơn.hiểu được thêm nhiều thứ về Việt Nam.có 1 điều ai cũng biết, đấy là người dân Việt Nam thực tế là mù mờ nhiều điều về đất nước mình hơn là thế giới nhìn vào Việt Nam, hoặc có hiểu, thì hiểu sai. sang bên này, đọc nhiều hơn, nói chuyện nhiều hơn, thấy được nhiều sự khách quan từ cả hướng nhìn lẫn cách giải quyết và kết thúc vấn đề hơn.nhưng vẫn không hề giảm chút nào về tình yêu đất nước.:)
1 điều rõ ràng : "những sự thay đổi tạo ra đổi thay". 4000 cây số so với vn, rất nhiều giá trị đã thay đổi, những gì mình cho là nhất, bỗng nhạt nhòa không thể tả được, những gì cho là nhỏ nhặt.lại trở thành những thứ để bấu víu vào nhiều nhất. thấy điên cuồng nhạc Quốc Bảo và Trịnh, thấy hiểu sao người ta mê mẩn Thúy Nga Paris đến thế, thấy nhớ quán và nhớ phố. nghe nói hội yêu thật lòng hay tụ tập ở align.thế thì chắc mình đủ tiêu chuẩn vào hội, vì 4 tháng cuối ở VN không ngày nào thiếu mặt ở đấy. /:) ở HAO có bao nhiêu người đi du học nhỉ?nhiều lắm.và có lẽ sing lại là nước gần VN nhất.:) tự hỏi không biết những trái tim Việt ở canada hay Mỹ như thế nào? không biết Kang ở Úc ra sao?không biết zanny như thế nào với khái niệm Newzealand...những đêm ol sau 12h, khi mà trên túm tụm tán gẫu chỉ còn mỗi thằng Đăng Trung và mình-2 đứa cần mẫn ngồi câu bài.khi những cái ID từ VN đã idle thì từ Mỹ lại sáng lên...từ nơi ấy, người ta đang nhìn về Vn bằng những điều gì? /:)
cái giá trị ngọt ngào và dễ đổi thay nhất nghĩ đến tận lúc bước ra sân bay:là yêu.anh nghĩ rằng nó sẽ dễ mất lắm.mặc dù ở Vn em có hỏi anh câu đấy, và dĩ nhiên rằng anh cũng trả lời thành bài, rằng everything will be ok, never mind. nhưng anh không tin được bằng cả trái tim. và chờ đợi sợi dây chỉ màu đỏ ấy đứt ở một đoạn nào đó giữa 2 đất nước.
Tình yêu chỉ mãi là giấc mơ.
Vì người là ánh sáng. Bờ môi là biển sâu
Đợi em ở đâu, ở đâu? /:)
có thể cảm nhận rất rõ được cái gì đang xảy ra trong tim.:) hồi còn ở nước những cái đó thật mơ hồ.yêu em ư?có đó.mà lượn qua hồ thấy tóc ép đi còng anh cùng vòng ngược xa lại phóng theo được ngay. ở đây, tự do làm người ta trở về nhiều hơn, có lẽ thế :)

chủ nhật đến thật nhanh
với những cơn mưa từ đêm hôm trước
anh bước qua những giọt nước ngắn ngủi của thềm vắng
--của cafe đắng những ngày mưa như thế.
và nơi đây không có em.
chỉ có tình yêu của em, băng qua biển cả miên man.
đến với nơi anh đợi chờ khao khát
cho từng ngày bão táp.lắng chìm những kìm nén.
cho sóng chiều nay,nơi anh ngồi lặng ngắm,không còn dâng lên.
sing--của những bình minh.
về từng ngày cuối tuần...lặng lẽ.

viết đến đây lại nhớ chỉ 12-12 ngày nữa sẽ được về HN-cái nơi mà mỗi mùa hè đến, chỉ muốn té đi thật nhanh.còn bây giờ, về Hn như cái cảm giác lúc đó được đi nghỉ mát.Hn thích lắm.:)
Tóc của đêm dài
Mắt của trời xanh
Đất của phương xa
Tay của đất nâu lành

Người yêu như lửa và như lụa
Bản nhạc cuối thu, con tàu cuối hạ
Nắng cuối mùa đông, hoa chớm thu
Bánh xe lăn bờ biển cát bao la

Con ve xanh mưa rào ướt đẫm
Đôi mắt to nóng bỏng
Nói lời chi tàn nhẫn để anh đau?
........

Hà Nội đẹp nhất vào thu?
không,anh yêu Hà Nội bất kể bao giờ
Chỉ cần nơi ấy có em chờ!

vì giờ đây, những giá trị lớn lao nhất, ngoài cái sự học tàn nhẫn, đang ở Hà Nội.ở Hà Nội...
Bởi vì mùa Thu anh ở lại
Hà Nội mùa Thu, Hà Nội Thu
Hà Nội mùa Thu tràn nỗi nhớ
Không bởi vì em, hay vì em
Hà Nội mùa Thu, Hà Nội gió
Xôn xao con đường, xôn xao lá
Nhòa phố mong manh, nhòe phố mưa
Chợt nắng long lanh, chợt nắng thưa
Bởi vì mùa Thu anh ở lại
Hồng má môi em, hồng sóng xa
Vì một bàn tay không ngần ngại
Tặng hết cho anh cả phố chờ ...

ôi, nghĩ đến việc mình được về nước đúng mùa thu.ngất mất. /:)

nói đến ngất. /:)
1 tháng trước, lúc bận rộn nhất với đống project.mẹ gọi điện sang báo là ông mất.tưởng rằng trái tim sing tan vỡ được.những gục ngã thượng đế với tay lên cũng chỉ đến gót.thế mà cũng đứng dậy được,bởi nơi đây sinh viên truyền nhau 1 câu nhảm nhí, để đùa nhiều hơn : "hết tiền thì sống tiếp bằng niềm tin" :)
Giữa những ngày như thế
Tưởng tượng ra em để tự ru trái tim mình...!!
câu được viết ra trên sticker đính vào máy tính đã qua cái thời to be or not to be, là "đời đôi khi rất dở mà vẫn cứ phải niềm nở" , vì nếu không có vẻ như nó sẽ dở hơn. niềm tin mà :)

niềm tin ư ?
...
"Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết
Mọi vật tầm thường đều viết thành thơ
Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng dời nhau được
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung xuống cát bụi cùng nhau

Cùng bước cùng mòn không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp
Dẫu vinh quang không đi cùng người khác
Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia

Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở nên khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng người đời sẽ biết
Hai chiếc dép này chẳng phải một đôi đâu

Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía /:)
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh

Đôi dép vô tri khăng khít song hành
Chẳng thề nguyện mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi

Không thể thiếu nhau trên bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
Nhưng tôi yêu em bởi những điều ngược lại [-x
Gắn bó đời nhau bởi một lối đi chung

Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia

Em biết không, Tình Yêu là thứ được xây dựng bằng niềm tin." /:)

mới chỉ là sự khởi đầu cho 1 khoảng thời gian.thời gian được tính bằng năm.bằng những cái mail sẽ được đánh số thứ tự đến hàng nghìn.trên "yêu online" đọc được "cao trào của tình yêu ol cũng chỉ là hôn chùn chụt vào webcam".không đâu chị Phương ạ.cao trào của yêu online là mua vé bay thẳng về nước.là không ngủ được chút nào sau khi chat, thấy đêm thực ra lại rất ngắn vì chỉ nghĩ mãi 1 điều, là khóc được ngay trên bàn phím, là có thể quên đi những giờ mà đáng ra là cách đó 2 hay 3 tiếng mình nên đi ra bếp.
và sau tất cả những điều đó, cái gì sẽ chờ đợi ở đoạn cuối của 1 tình yêu?
Đoạn cuối những con đường tình yêu
Mây hờ hững trong ráng chiều bàng bạc
Lời chia ly oà cùng nước mắt
Hai trừ một bằng không

Đoạn cuối những con đường tình yêu
Trái tim mỏi sau những điều không thể
Con đường về bước chân lặng lẽ
Căn phòng lặng im

Đoạn cuối những con đường tình yêu
Có nụ cười hoà tan cùng nước mắt
Anh bên em rạng ngời hạnh phúc
Chú rể và cô dâu

Con đuờng chúng ta đi
Đoạn cuối nào đang đón chờ phía trước
Niềm tin ơi có trả lời ta được
Thôi ngủ ngoan đi, có anh vẫn yêu em...

Cho dù 1 lần nữa vẫn nhiều hơn...

nhiều hơn được mãi nữa.
"...nhưng anh vẫn là anh, của một ngày về.
sing chứa những ước mơ và không chứa những vần thơ.
anh giữ một ít và gửi cho em một ít.
để một ngày nào ta ghép nó lại nhau.
Một ngày mai hay một ngày trong mỗi đứa..."
em còn nhớ nó không? /:) một ngày hay.:)

1 ngày ư?
nhớ gần đây nhất là hôm 2/9. đến tối vẫn còn chat với Zz, 2 đứa còn gào ầm lên "tinh thần ngày 2/9 bất diệt" còn ôm hôn nhau nồng nhiệt kỷ niệm tình bạn 10 năm.đến đêm tụ tập ngồi với hội bên này ở sân bóng rổ.lại là 1 cảm giác khác.có đứa con gái mệt quá ngủ luôn giữa lúc mọi người vẫn ngồi hát và hét.sương xuống.được thằng Linh đắp luôn cho cái cờ Việt Nam.cái hình ảnh ngủ trong lá cờ đấy, đáng ra phải có đứa chụp lại.nhưng mà thôi, cái cảm giác ấy, bên này cũng dễ gặp.dễ nhìn thấy.
anh sẽ làm gì nếu anh không sợ hãi
có lẽ là yêu,có lẽ thế là thường
nhưng sao anh không thể, sao anh không có thể...
à, vì nơi đây không Hà Nội, không em.

có phải chăng anh anh thật ngốc khi đi
lệ ướt đẫm hàng mi.
bỏ lại cuộc tình bỏ lại lung linh
của những gì anh đã từng làm được
để bây giờ bước qua.
đến nơi này cho miên man nỗi nhớ
đã từng,
mà giờ không thể sợ.
anh có gì để mất giữa nơi đây.
anh sẽ làm gì nếu anh không sợ hãi?

làm gì nhỉ? có lẽ là post bài. /:) có lẽ thế thật. =;
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Re: chẳng biết đặt tên là gì cả.ai nghĩ hộ cái tên với.nhảm quá.

Nghĩ gì bây giờ nhỉ 8-| Nghĩ gì nhỉ :-/ Bình thường ở nhà có lẽ chị sẽ bảo những bài như thế này là sến, nhưng bây giờ, rồi sao, chị cũng nghĩ giống chú... Công nhận khoảng cách và sự thay đổi môi trường nó có sức mạnh ghê gớm lắm, nó cho mình những cảm giác rất lạ mà nếu không sống trong nó, mình không hiểu được.
Ừ, sang đây cũng thấy thương mấy đứa ở Mỹ, Úc... ghê, đặc biệt là Mỹ ý. Có đứa bạn sang học ở trường chẳng có đứa Việt Nam nào, mình thấy cứ sao sao ấy. Hồi ở nhà nghĩ mọi thứ đơn giản hơn, nghĩ là cờ đến tay ai người ấy phất, vứt vào đâu rồi cũng sống được thôi. Ừ, rồi cũng sống được, nhưng mà sống thế nào. Ở Sing mà thỉnh thoảng còn phải gọi bừa một vài đứa trong list Yahoo, bắt nó nghe mình hát :D để không gian xung quanh đỡ im ắng...
Đi một ngày đàng học một sàng khôn. Học được cả cái hay và cũng biết thêm nhiều cái dở. Biết cả những điều không muốn biết :) và càng ngày càng thản nhiên sao ấy. Buồn lắm :) Có lúc thấy những quan niệm sống của mình từ trước đến nay giờ như là lỗi thời, là lạc lõng, cả 1 hệ tư tưởng bị đảo lộn hết cả chẳng biết đâu mà lần. Và trong những lúc như thế, phải bám vào đâu để mà tin tưởng là mình vẫn đúng, vẫn nghĩ rằng cuộc sống còn tốt đẹp lắm ;):)
Ở cái nơi mà mấy ông taxi, xe bus toàn bật nhạc Britney với cả Zai Zai các thứ :)) thì thỉnh thoảng lại thích nghe dân ca mới sợ chứ. Cứ nghĩ đến lúc xuống máy bay một phát, là có bố mẹ đón, gọi taxi đưa về nhà, rồi tẩm bổ tôm cua cá mực :O:| là ôi chao sung sướng, sung sướng thật ấy :D Nghĩ mà thèm :D
 
Rời Việt Nam, cảm giác cứa sâu nhất là lạc lõng.

"Cuộc sống mới, bận tâm mới, đường về nhà xa xôi, thời điểm về nhà mù mịt", từ một đứa bạn UK. Chủ nhật thoải mái hiếm hoi chôn chân trong đôi giày sũng nước ở trạm chờ xe bus, mũi lạnh cóng, nhìn người ta đi qua nhau. Trong mắt loang loáng hình ảnh của những tấm poster đủ màu, nhớ một cái gì đấy cũng không rõ nữa.

5 tuổi về, cho đến bây giờ lần đi lâu nhất là 1 tháng. Em nhớ nhất là lần xuống Fiumicino, rộng choáng ngợp, tai ù đặc vì thứ ngôn ngữ không-dành-cho-mình. Sing của chị Phương người ta nghe Britney với cả ZaiZai còn là cả một hạnh phúc. Ở Florence, họ chuộng Mina, Lucio Battisti, Andrea Bocelli - những cái tên như chuông kêu leng keng từ lần đầu tiên nghe đến tận mấy ngày sau. Rồi thì một loạt những suy nghĩ gấp khúc trong đầu. Những cái nhỏ nhặt. Ngồi trong quán Starbusk ở campus, bỗng nhận ra những đôi mắt quanh mình có màu nâu y chang màu cappuccino uống dở, lại nhớ người Việt mắt đen tóc đen. Ngay cả mùi nhựa cây hăng hăng ở đây cũng khác.

Sắp tới là cái đất Mỹ xa xôi :)
 
2h sáng.... ko thấy ai ol cả... ông Nhật đâu rồi. :))

Hì, ngẫm lại thấy thời gian mình ở nước ngoài ít khi suy nghĩ nhiều.... đôi khi có nhớ ông bà chú bác, nhớ mấy thằng bạn cấp 1 hay bắn bi hay lia dép cùng... nhg rồi thoáng cái là quên ngay. Lúc bấy h còn trẻ con quá. Chỉ thấy về VN sau 5 năm là phải bắt đầu cuộc sống mới, tất cả từ con số không.. không bạn bè, học hành linh tinh, tiếng Việt nói chưa chắc sõi... mệt mỏi 8-}.. Ko biết 1,2 năm nữa có đi thì sẽ nhớ nơi đây nhiều thế nào.... 8-|
 
Bài viết của em Nhật hay quá.... ko biết nói gì hơn....đặc biệt là "Bài thơ về đôi dép" chị cũng đọc rồi và rất thích! :)
 
Minh Nhật đã viết:
Em biết không, Tình Yêu là thứ được xây dựng bằng niềm tin." /:)

mới chỉ là sự khởi đầu cho 1 khoảng thời gian.thời gian được tính bằng năm.bằng những cái mail sẽ được đánh số thứ tự đến hàng nghìn.trên "yêu online" đọc được "cao trào của tình yêu ol cũng chỉ là hôn chùn chụt vào webcam".không đâu chị Phương ạ.cao trào của yêu online là mua vé bay thẳng về nước.là không ngủ được chút nào sau khi chat, thấy đêm thực ra lại rất ngắn vì chỉ nghĩ mãi 1 điều, là khóc được ngay trên bàn phím, là có thể quên đi những giờ mà đáng ra là cách đó 2 hay 3 tiếng mình nên đi ra bếp.
và sau tất cả những điều đó, cái gì sẽ chờ đợi ở đoạn cuối của 1 tình yêu?
Đoạn cuối những con đường tình yêu
Mây hờ hững trong ráng chiều bàng bạc
Lời chia ly oà cùng nước mắt
Hai trừ một bằng không

Đoạn cuối những con đường tình yêu
Trái tim mỏi sau những điều không thể
Con đường về bước chân lặng lẽ
Căn phòng lặng im

Hình như những đứa ở xa nhà dễ yêu hơn và cũng dễ bị mủi lòng hơn thì phải..... Đúng là yêu thì cần phải có niềm tin.....
 
Lâu lắm rồi mới đủ kiên nhẫn để đọc 1 bài dài như vậy......thực ra những bài đựoc gọi là dài, mình đọc liệu từ trước đến nay có đựoc gọi là nhiều đâu...Nhưng đâu phải lúc nào cũng đọc đựoc 1 bài cảm xúc giống như thế, chỉ có điều 1 ng` có thể diễn đạt, 1 ng` ko.....
/:)

8-|vậy là mùa thu cũng sắp đến roài.....ở đây mặc dù cái nóng mùa hè vẫn chưa qua, thế nhưng trời cũng bớt nóng hơn so với 105 độ F của tháng trước, gió cũng bắt đầu tới, vài chiếc lá cũng đã đổi màu làm đà cho 1 mùa thu ko có màu xanh. Ng` ta bảo mùa thu Michigan là mùa thu đẹp nhất nước Mỹ....cũng đúng....mùa thu ở đây lá chuyển màu.....ko còn chiếc là nào màu xanh....mùa thu ở đây lá rụng cũng nhiều....gió hiu hiu.....lá vàng lá đỏ bay bay khắp trên phố đẹp chẳng kém gì nhưng cảnh lãng mạn nhất ở trong phim HQ, có khi còn đẹp hơn.....mùa thu ở đây khiến ng` đi qua muốn chụp ảnh như ko muốn bỏ lỡ những cảnh đẹp nhất, nhát là đối với ng` mới thấy mùa thu Michigan lần đầu........thế mà trong lòng cứ cảm thấy ở 1 nơi nao đó xa xa.....có 1 mùa thu còn đẹp hơn nữa.... một mùa thu vẫn có màu xanh........vậy là cũng đã đựoc tròn 1 năm và 1 tháng ko ở nhà..... và 2 năm rồi ko đựoc thấy mùa thu Hà nội......Đúng là chỉ đi rồi mới thấy nhớ, chỉ đi rồi mới thấy những gì mà hồi trước còn chẳng thèm để ý sao mà bi giờ lại thấy rõ mồn một.....ngửi thấy ...cảm nhận thấy.......
Khi nói mình nhớ mùa thu Hànội, họ thắc mắc 1 mùa thu mà lá chẳng đổi màu hết, chỗ vàng chỗ xanh thì sao lại phải nhớ đến mức đấy?.....kệ thôi, ng` ta đã từng bao giờ thấy đựoc đâu...giải thích để làm gì chứ.....có lẽ chỉ những con ng` gắn bó với cái thành phố ý, mùa thu ý mới có thể cảm nhận được hết cái vẻ đẹp đó......chứ ai tự nhiên lại đi sáng tác cả đống bài ca ngợi cái mùa thu ko có gì đặc biệt cơ chứ......tự dưng lại thấy nhớ những cơn gió nhè nhẹ thổi cái mùi hoa sấu và hoa sữa vào sau tận bên trong ......cảm thấy thật may mắn vì nhà nằm ngay ở cái phố có hàng dãy cây hoa sữa và sấu thẳng tắp trên lề hè....thấy nhớ cái cây hoa sưa trước nhà.....mà mỗi lần mở cửa sổ phòng tắm lại ngắt 1 cành, mang lên phòng mình cho thơm..........tự nhiên thấy nhớ thế.......ko biết bao giờ mới đựoc hít hà lại hương thơm của mùa thu Hà Nội đây......một mùa thu vẫn còn có màu xanh........?;)

mùng 8 tháng 9....1 năm 1 tháng ko ở nhà......có ko biết bao chuyện đã xảy ra.....bọn nó đi còn có YM điện thoại....mình đi đến thư tay còn chẳng được ra bưu điện mà gửi.......chat ko, email ko, điện thoại cũng chỉ thi thỏang với bố mẹ, liệu có còn đủ niềm tin cho 1 tình yêu? cũng đã từng tin tưởng cho 1 tình yêu lắm......thế nhưng đi rồi mới thấy, có 1 số đôi mắt của tình yêu nhìn quãng đường nửa vòng trái đất nó xa quá.......xa đến mức mà 1 cái email của 1 internet hiện đại cũng chẳng tới đựoc nơi....nửa vòng trái đất đó đã đánh mất đi 1 ty........=((...cũng buồn, có ng` đã từng tin tưởng vào tình yêu thế cơ mà......giờ có khác nào niềm tin đấy bị 1 nửa cái vòng tròn của trái đất giành co chỉ còn` lại 1 mảnh nhỏ của niềm tin? thế nhưng mà cái mảnh nhỏ bé còn lại đấy cuối cùng cũng bị giựt đi nốt bởi 1 cái gì đấy chả bít gọi tên là gì..... 8-| thế thì chịu luôn roài chứ bít làm thía nào nữa.....bó tay roài còn đâu...#-o...bị ng` ta giật chả còn mảnh nào trên ng` thế này thì thôi roài:D, chờ xem có ai tốt bụng mang mảnh khác đến đưa cho mặc thui chứ bít làm thía nào....[-o<

/:)
đấy, đọc có mỗi 1 bài của bạn Nhật thôi mà viết 1 cái bài nó chuối cả nải thế này đấy.......ngại ghê cơ.......:">
:)>-
 
Đi xa nhớ nhất mùi hương hoa sữa :(( đặc trưng nhất của HN
 
đọc có mỗi 1 bài của bạn Nhật
suy nghĩ lại về tao đi Giao hâm đơ./:)


hôm nay thi xong môn đầu tiên của 3 môn cuối cùng khó nhất.trở về nhà thấy thằng anh đang ngồi xem Bản tình ca mùa đông-tập 12 rồi.hỏi nó anh xem từ bao h.nó bảo xem từ chiều hôm qua.mà có khi đúng thế thật.từ sáng hôm qua cắm đầu trên reading room không hề về phòng.ở đây người ta đôi khi chỉ cần 48h+ là xem hết 1 bộ chưởng.
cuộc sống xa nhà nó điên cuồng.và chống chếnh.đắng và ngọt như cafe, trước hết là thẳm thẳm như đáy ly cafe.thấy được màu cuộc sống không cần những kính lọc, vẫn đỏ quạnh. thằng anh sang đây được gần 4 năm rồi. nghe nó kể tổng cộng xem lại BTC được 8 lần tròn cả bộ.còn tầm như Hoa bất tử anh xem mỗi tháng 1 lần đủ 16 tập./:) đến là khó đỡ. nó không phải là giết thời gian, nó là những giá trị được tìm thấy ở những hoàn cảnh khác nhau mà thôi.cách đây khoảng hơn 1 năm.khi lần đầu tiên xem LOVE ACTUALLY.phèo phọt 1 phát cho hết phim còn đi chơi.cảm xúc đến nhử những bong bóng của xà phòng vỡ nhẹ khi khẽ chạm vào....
thế mà lần đầu xem lại sau 13 ngày xa nhà.Khóc hụt hẫng được ngay từ đoạn solo cách âm thăng 3 B của intro. Những bản nhạc của Richard Clayderman gợi một diều gì đó rất xa xôi. có lẽ là đưa được những thóang chốc mờ ảo trở thành mờ ảo nữa.mà lại gợi ra 1 cái gì rất rõ.từng đoạn phím chạy...bản "here with me" bất hủ của dido trong cảnh khoảng 270 đến 280 gì đó. đoạn thánh ca nhà thờ, đoạn trở về sau thành công của album giáng sinh, cảnh sân bay....tất cả.không trừ 1 phút nào.chỉ mong phim vấp 1 cái thì mới khóc được...đó là bộ phim đã để vào ngăn kéo dành cho kill times ư?/:) không thể tin được.những hoàn cảnh tương tự được mang lại với love story. ngay cả white flag cũng gây cho anh cảm xúc cao độ đến ngạc nhiên.
có lẽ, thật sự có lẽ anh nhạy cảm quá chăng.mình dứt lối văn ra không được.nẻo đường gì vẫn lại dẫn về em...
Nếu ngày mai anh không làm thơ nữa
Cuộc sống trở về bình yên
Ngày nối nhau trên đường phố êm đềm
Không nỗi khổ, không niềm vui kinh ngạc.
Nhớ đúng thời còn đỉnh cao văn chương HHT.hôm trước vừa nói chuyện với chị Nhung, và mấy hôm sau thì là Zz về cái chủ đề này. cái giai đoạn nhiều nhiệt huyết, nhay chồm chồm lên khi có ai đả động vào "niềm tin HHT" đã qua.tình yêu HHT lại vẫn không giảm bớt.chỉ có cái yêu đã khác nhiều.lối yêu trăm ngả /:)....
@Zz:nói tiếp một chút cái đoạn hôm trước mình đang dở. Nếu nói về truyện của chị Nhiên.chắc chắn phải kể đến Những ngày mưa lạ và Hương vị cafe.đấy là những phong cách chuyện mà tao ảnh hưởng nhiều nhất.mặc dù sau này khi nói chuyện, tao và chị Nhiên cùng thống nhất được rằng viết như thế là 1 lối đi sai lầm.nhưng nó lại là lối đi tao thik nhất./:) sau khi cả tao và chị ý cùng ý tưởng và thực tế hóa được cách viết truyện phân cảnh, dựa vào sự xoay chiều của hướng nhìn các nhân vật.tao-Minh Minh và chị ý-dùng lại tên Đắc Quý và Quý Quý, làm được ít nhất khoảng 1 năm với trò đấy.và phản hồi siêu tốt.tao vẫn không thấy được những cảm giác viết trở lại nữa. mày nói đúng, thời gian tao viết về ams rất lạ lẫm, nhưng nó lại cho tao những cảm giác có thật.cái lớp này thì đúng là cái lớp lý 2 rồi...:)
khi sang đây, tao không còn có nhiều xao xác để viết nữa.tao vốn là đứa như thế mà.mày thấy đó,cuối cùng thì tự do lại dễ trở về nhất.tao vẫn lại quay về với những gì đáng ra phải có.../:).......

cảm giác để thương và bấu víu nơi này nhiều lắm.nhưng anh còn yếu đuối hơn vào những lúc không thể tránh."đêm là khoảng thời gian đẹp nhất của ngày" ư?(tao chưa từng được nghe câu đấy, nhưng mày nói không sai).đó là lúc anh không thể tránh.nơi anh ở rộng như cả thảo nguyên.đêm là ngồi với gió.cảm thấy hà nội rất gần.em cũng thế/:) nhưng không thấy lời hát bay lên trời được.chỉ có khói là bay lên mà thôi.nó cũng loãng ra rất nhanh.anh rất sợ nhìn khói như thế.nhưng lại càng nhìn.không nói 1 cái gì cả.vì làm gì có ai nơi đây để nói.thấy mình gần với trái tim mình nhất. ...."tự nhiên thấy nhớ thế.......ko biết bao giờ mới đựoc hít hà lại hương thơm của mùa thu Hà Nội đây......một mùa thu vẫn còn có màu xanh".đúng đó Giao ạ.../:) có tuột 1 lần, mới thấy thực ra nó đáng quý.
cả mày nữa Zz,/:) mày đừng điên thế nữa.tao cũng không khác mày, sign tao ở nhiều diễn đàn không thiếu chữ :điên cuồng nhạc Trịnh..nhưng mày ko thế mãi được đâu./:)
Sống trong đời sống cần có một tấm lòng
Để làm gì em biết không?
Để gió cuốn đi, để gió cuốn đi
Gió cuốn đi cho mây qua dòng sông
Ngày vừa lên hay đêm xuống mênh mông
Ôi trái tim đang bay theo thời gian
Làm chiếc bóng đi rao lời dối gian

Những khi chiều tới cần có một tiếng cười
Để ngậm ngùi theo lá bay
Rồi nước cuốn trôi, rồi nước cuốn trôi

Hãy nghiêng đời xuống nhìn hết một mối tình
Chỉ lặng nhìn không nói năng
để buốt trái tim, để buốt trái tim

Trong trái tim con chim đau nằm yên
Ngủ dài lâu mang theo vết thương sâu
Một sớm mai chim bay đi triền miên
Và tiếng hót vang trong trời gió lên

Hãy yêu ngày tới dù quá mệt kiếp người
Còn cuộc đời ta cứ vui
Dù vắng bóng ai, dù vắng bóng ai ...

Để gió cuốn đi
để buồn vơi đi
để ngày qua đi
để đi...

Để đi ... quanh quẩn dòng đời
Để đi ... ngơ ngẩn... tìm người ... tìm em
Để đi ngày ... để đi đêm ...
Để đi tìm bóng hình em giữa đời ...

Để đi tìm gió ... chơi vơi ...

thôi.mẹ kiếp, tao đi thi về mệt quá rồi,ngủ đây.

ừm, mà anh cũng biết em sẽ vào đọc cái này.gửi em cái này.không cần reply, nhận được nháy 1 cái vào máy anh,nhìn số anh tự biết.


Ở mảnh đất cũng mang tự mang chữ S
Lại chẳng phải mây, phải gió VN
Anh viết chút thôi trong bình thản
Gửi đến em_nơi 1 cõi Nga buồn

Ở nơi này giữa cái nắng chói chang
Anh chợt nhớ đến em và nơi ấy
Nhìn vào nước Nga anh ko tìm thấy
Ở nơi nào có dáng dấp hình em

Một nỗi buồn vô định đến mong manh
Cứ nhói lòng anh nghĩ về nơi ấy
Nước Nga ơi, sao xa xôi biết mấy
Có hay chăng ánh mắt chỉ từ sing.

đợi chờ.lung linh.



à, cái này thì tặng mày và chị Phương.
hoasua_006.jpg

hoasua_003.jpg

p/s:cảm ơn chị Hiền.:)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Nhật dở hơi:p đã viết:
đọc có mỗi 1 bài của bạn Nhật


suy nghĩ lại về tao đi Giao hâm đơ.
ý tao là có mỗi 1 bài là bài của mày, chả hiều nhau gì cả....chứ bài mày viết thì tao đọc nhiều roài.....hoa học trò với HAO để làm rề, còn diễn đàn khác nữa thì tao bó tay....
đọc xong bài này lại muốn viết tiếp rồi......../:)
Nhớ đúng thời còn đỉnh cao văn chương HHT.hôm trước vừa nói chuyện với chị Nhung, và mấy hôm sau thì là Zz về cái chủ đề này. cái giai đoạn nhiều nhiệt huyết, nhay chồm chồm lên khi có ai đả động vào "niềm tin HHT" đã qua.tình yêu HHT lại vẫn không giảm bớt.chỉ có cái yêu đã khác nhiều.lối yêu trăm ngả ....
rõ ràng đó 100% là 1 sự kiện khác.....vậy sao mà cái cảm giác đấy lại quen thế....như thể của 1 ng` nào đó đối với 1 cái gì mà ng` đó đã dành cả nhiệt huyết lẫn tình cảm cho.......2 việc khác nhau nhưng sao lại như thể nó là 1 chuyện ý nhở....8-|
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Em Nhật đáng yêu nhỉ, post ngay tặng chị quả ảnh hoa sữa :-* ....... nhưng mà chẳng ngửi được, tiếc thật.....
Em Nhật văn thơ lai láng quá..... Chị nhiều lúc cũng có nhiều cảm xúc nhưng mà ko biết viết thế nào...mình ngu văn từ bé, viết chả ai hiểu mình viết gì..... Khổ ghê cơ!
 
Hic.... đây là hoa xưa... hay còn gọi là cây cơm nguội, chứ có phải hoa sữa đâu nhỉ. Hoa này cũng ko có mùi thơm.... chỉ đẹp thôi, nhưng là niềm tự hào hiếm hoi của HN đấy! :)
 
Chị Lys thở dài ...
Em thấy hụt hẫng ...
Và nghĩ ...
Giờ này năm sau em đang ở đâu, và em như thế nào ....
17h30 - 9/9/05 -> 20h - 20/9/05
:x Anh :x
 
chả biết rep j`..^^ ko đổi sign đâu mày, bởi vì đúng là cũng có vài lúc cần niềm nở:))

hehe cái xxx gì...nhớ nhiều ng thế...
 
Phó Mai Tâm Giao đã viết:
8-|vậy là mùa thu cũng sắp đến roài.....ở đây mặc dù cái nóng mùa hè vẫn chưa qua, thế nhưng trời cũng bớt nóng hơn so với 105 độ F của tháng trước, gió cũng bắt đầu tới, vài chiếc lá cũng đã đổi màu làm đà cho 1 mùa thu ko có màu xanh. Ng` ta bảo mùa thu Michigan là mùa thu đẹp nhất nước Mỹ....cũng đúng....mùa thu ở đây lá chuyển màu.....ko còn chiếc là nào màu xanh....mùa thu ở đây lá rụng cũng nhiều....gió hiu hiu.....lá vàng lá đỏ bay bay khắp trên phố đẹp chẳng kém gì nhưng cảnh lãng mạn nhất ở trong phim HQ, có khi còn đẹp hơn.....mùa thu ở đây khiến ng` đi qua muốn chụp ảnh như ko muốn bỏ lỡ những cảnh đẹp nhất, nhát là đối với ng` mới thấy mùa thu Michigan lần đầu........thế mà trong lòng cứ cảm thấy ở 1 nơi nao đó xa xa.....có 1 mùa thu còn đẹp hơn nữa.... một mùa thu vẫn có màu xanh........vậy là cũng đã đựoc tròn 1 năm và 1 tháng ko ở nhà..... và 2 năm rồi ko đựoc thấy mùa thu Hà nội......Đúng là chỉ đi rồi mới thấy nhớ, chỉ đi rồi mới thấy những gì mà hồi trước còn chẳng thèm để ý sao mà bi giờ lại thấy rõ mồn một.....ngửi thấy ...cảm nhận thấy.......
Có những người vẫn được hưởng cái mùa thu vẫn còn màu xanh ấy nhưng lại thấy nó chẳng còn như cái màu xanh mà nguời ta vẫn nhìn thấy mỗi khi mùa thu về...chẳng hiểu sao lại thế...nhưng mỗi lần mùa thu về...con người ấy khó sống nghiêm túc cho được...cảm thấy muốn đi ra đường nhưng đi rồi lại thấy nhẽ ra mình ko đi thì chắc chẳng có gì được gọi là "làm sao"...nhưng nếu ko đi mà cứ ngồi trong nhà thì lại càng ko thể chịu được vì nhớ những con đuờng ấy như nhớ đến người vậy...
Mỗi 1 mùa lại có 1 cái màu xanh khác đi thành đôi bạn với 1 con nguời khác...và khi cái mùa thu năm nay về...cũng là 1 mùa thu đầu tiên với 1 ai đó...có ai đó chẳng muốn nói gì cả nhưng lại chẳng muốn 1 mình...như thế có ko phải với cái nguời phải chịu sự im lắng ấy quá ko nhỉ...rất muốn đi trên những con đường ấy...nhưng đi 1 mình thì lại thấy mình giống đứa trẻ sợ gặp mẹ mìn 8-|...
Khi những cái nắng sắp đi xa...và những con gió mùa thu đã tới đến nơi rồi...mỗi buổi sáng thức dậy lại thèm cái cảm giác hít 1 hơi thật sâu rồi lao ra khỏi nhà để lên Phố Huế...ngồi ở cái cửa sổ ấy nhìn phố phường lúc hối hả đi làm..tai lắng nghe những âm thanh mà sao bây giờ thèm được nghe đến thế...
Có ai đó vẫn biết mình sẽ nhớ lắm nên đã cố gắng nhưng hình như vẫn bị sót cái gì đó thì phải...

Niềm tin à...tin và cuộc đời vốn ko thể khác...tin vào nhiều điều đấy chứ...có phải chỉ có những nguời ở xa mới sống bằng niềm tin đâu...và đôi khi cũng cảm thấy 1 nửa vòng trái đất chẳng gần như mình vẫn tin...vậy mà cuối cùng vẫn tin,tin đến phát tin lên được:)P) mà chẳng cần lý do gì cả...có những con người cứ sống theo kiểu nhố nhăng như vậy...và giờ nhìn lại thấy ko ngờ mình đã quen từ lúc nào...

^^ mùa thu sắp đến rồi...với ai đó thì mùa thu đến thật rồi...cho dù trời chưa có nắng vàng để lại được nằm dài sưởi nắng trên cái hành lang ấy...gió cũng chưa lồng lộng để lại nghêu ngao hát những câu vớ vẩn rồi ngẩn ngơ mà nhớ về 1 nơi chẳng còn gần như đi qua mấy dãy phố...mùi hoa sữa chưa có và lá vẫn chưa bay bay để cùng ai đó rình rập mỗi khi ko biết sẽ đi đâu mà vẫn cứ lao ra đường...mùa thu này mọi đứa trẻ đều lớn lên thì phải...|-)

Và...khi đang định nghĩ tới mùa thu tiếp theo sẽ đến ra sao thì lại nhớ ra 1 năm đâu phải chỉ có mùa thu...
1 năm sẽ lại qua nhanh thôi...và nếu ko chăm chỉ thì mùa hè về sao có thể đi tránh nóng được :D




và cũng đã đủ lớn để mong bé lại
Như ngày hôm qua...


|-)
 
Tự nhiên vào được cái topic này ...ấn tượng quá :p
lần đầu tiên đọc bài của Nhật 1 cách cẩn thận đấy...đúng là rất có tố chất làm nguời khác muốn rep lại :D

Có lẽ chẳng bao giờ có thể hiểu được tâm trạng của nguời ra đi,cũng như người ra đi chẳng bao giờ hiểu đuợc tâm trạng của nguời ở lại...mà thật ra cũng chẳng cần hiểu làm gì vì có ai giống ai trên đời...

học đuợc 1 điều là khi mình ở nhà mình chỉ nhớ 1 vài người ra đi,nhưng quê hương họ ở đây thì họ biết nhớ bao nhiêu nguời cho hết...nghe cái câu ấy mà chỉ muốn ôm nó vào lòng ^^

Nhưng chẳng bao giờ mình đuợc thử làm nguời ra đi nên cũng chẳng thể hình dung được...và mình vẫn sống như thể chỉ 1 mình mình biết cái cảm giác gì đấy gọi là cái gì...giờ thì ra sân bay cũng chẳng còn khóc như trước nữa...nhưng cái cảm giác ấy chẳng thể quen được...ghét nó...như ghét chính bản thân sao ko thể sống mà ko có nó...cái cảm giác gì đấy mà chẳng thể nói ra đuợc khi có đứa hỏi : mày thấy thế nào thì nói đi?

Có những điều chẳng thể nói ra mà chỉ có thể hiểu bằng cảm nhận...và có những nguời vẫn sống bằng niềm tin mà chẳng hiểu vì sao...nhưng cái gì đã có thì nó vẫn thế...ít ra thì với 1 số người...

càng nói càng rắc rồi đến mình cũng chẳng hiểu mình đang nói gì...nhưng đọc bài bạn Nhật và 1 ai đó thì lại khó kìm lòng :shy:
 
:D Hoa sữa cũng màu trắng mà hình như nó mọc thành từng chùm một đúng ko nhỉ? Cả nhà thông cảm, em có mỗi một lần được nhìn hoa sữa nên chả nhớ nó như thế nào nữa. Hồi trước chỗ em đi học ở Yết Kiêu có một cây hoa sữa nhiều hoa lắm, thơm ơi là thơm :(( Nhớ nhà quá!
 
em nhớ món ăn Việt quá :((, nhớ phở, nhớ cơm
Hôm nọ vào klas center, đi chung với 1 nhóm việt nam, có 1 chị mang theo cơm đi để nhét vào lò vi sóng, khi vác ra cả lũ xâu xé lấy... nhớ cơm thật...Mà gạo ở đây thế nào ý 8-|, nấu lên nhìn cơm như mì 8-|
 
Chỉnh sửa lần cuối:
thi tốt rồi về chồng nhé. về mùa thu tha hồ mà diện áo vợ. chậc chậc :> |-)
 
xa rồi, lúc đầu thấy cái xa đó lại tưởng như thật gần.nhớ từng cái nhỏ nhặt nhất của những gì là kỉ niệm. nhớ từng bữa cơm có bố và mẹ, nhớ cái lúc "cắm trại" ở quán trang, nhớ những khi đứng trên tầng 4 nhìn các anh đánh bóng rổ. xa lắm rồi.
đến khi nhớ không nổi nữa, lại thấy cảnh vật bên này quen thuộc dần, những gương mặt ko còn xa lạ, những chuyến train vẫn chẳng bao h on time. lại thấy mọi thứ gần mà thật xa.
mọi thứ thay đổi, con người cũng thay đổi. nhận thấy từng thay đổi nhỏ nhất trong chính mình.mà chẳng biết làm thế nào.đôi khi, niềm tin ko đủ để níu kéo.
muốn về quá, còn 4 tháng nữa..sẽ lại đựơc thấy mùa đông hà nội, thấy tết và noen...sẽ vui lắm nhỉ, lâu rồi ko xem pháo hoa...
 
Back
Bên trên