Home sweet home

Đi lâu rồi, cảm giác nhớ nhà cũng đỡ dần nhưng mà bây giờ thử về nhà xem, về rồi lại đi thì cũng chẳng khác gì cảm giác mới đi lần đầu đâu! :(( Nhiều lúc sợ chẳng dám về nhà, về xong rồi chẳng muốn bước chân đi đâu nữa... Cứ nghĩ vừa hôm qua mọi người còn đang ở xung quanh, đang cười đùa vui vẻ, hôm nay đã lủi thủi 1 thân 1 mình nơi đất khách quê người, chẳng có 1 ai bên cạnh... Thảm lắm :((
 
:cry: :cry: :(( Gần hai tuần nay thê thảm quá :(. Tự nhiên bố mẹ gợi ý cho về, thế là sung sướng lắm lắm, cứ mơ tưởng là được về thì làm trò ji, trò ji, sẽ lấy lý do nào để tót đi chơi..Thế rồi ngày nào cũng đâm đầu vào tìm vé, hỏi tứ tán, cười rồi lại khóc, hy vọng rồi lại thất vọng.Tìm hết mọi cách, thậm chí định bay đi TQ, định lên Man để xin visa transit :( Đã 3 lần bảo bố mẹ thôi con ko về nữa, bố mẹ lại càng thương, lại càng giục về, làm mình càng thèm về :(( :(( Nhưng mà vé đắt quá, đặt cho Xmas bây h thì quá muộn :(. mặc dù bố mẹ cứ gọi về nhưng thương bố mẹ lại ko dám về :((, thê thảm quá :(( Tối qua tủi thân ngồi khóc một trận mà càng thấy tủi vì chẳng có ai nghe mình khóc, thui thủi một mình một góc phòng, úp mặt vào gối để ông bà host ko nghe thấy tiếng nấc của mình :( :cry: :cry: Đành phải nói với Mal là xác định chắc Chanh ko về được đâu :(( Chanh xin lỗi :(( Tại Chanh mà mừng hụt :(
Thôi ko sao, enjoy life :) When July comes, I'll wake U up..:x..Đợi Chanh nhé :) :x
 
từ uk về VN còn rẻ, từ US chạy về thì cứ gọi là :(
 
:( đắt, hồi hè đã định về rồi nhưng lại thôi, thế là chả tiết kiệm gì cả :-w hôm qua nổi hứng lên muốn về..đi hỏi vé thì thấy đắt quá :-< kiểu này thì thôi thật :( nhớ nhà quá :( chả biết bao giờ mới về được đây
 
khuất diệu anh đã viết:
:cry: :cry: :(( Gần hai tuần nay thê thảm quá :(. Tự nhiên bố mẹ gợi ý cho về, thế là sung sướng lắm lắm, cứ mơ tưởng là được về thì làm trò ji, trò ji, sẽ lấy lý do nào để tót đi chơi..Thế rồi ngày nào cũng đâm đầu vào tìm vé, hỏi tứ tán, cười rồi lại khóc, hy vọng rồi lại thất vọng.Tìm hết mọi cách, thậm chí định bay đi TQ, định lên Man để xin visa transit :( Đã 3 lần bảo bố mẹ thôi con ko về nữa, bố mẹ lại càng thương, lại càng giục về, làm mình càng thèm về :(( :(( Nhưng mà vé đắt quá, đặt cho Xmas bây h thì quá muộn :(. mặc dù bố mẹ cứ gọi về nhưng thương bố mẹ lại ko dám về :((, thê thảm quá :(( Tối qua tủi thân ngồi khóc một trận mà càng thấy tủi vì chẳng có ai nghe mình khóc, thui thủi một mình một góc phòng, úp mặt vào gối để ông bà host ko nghe thấy tiếng nấc của mình :( :cry: :cry: Đành phải nói với Mal là xác định chắc Chanh ko về được đâu :(( Chanh xin lỗi :(( Tại Chanh mà mừng hụt :(
Thôi ko sao, enjoy life :) When July comes, I'll wake U up..:x..Đợi Chanh nhé :) :x
ddocj xong thấy mình khốn nạn.....
 
ko về được là nghĩ như thế thật à? :rolleyes:
mọi thứ đều có thể chờ được mà,đúng ko nhỉ :x
 
tròn 13 tháng rồi....

trời Hà Nội bây giờ thế nào rồi kike :(...
nhớ quá :(
nhớ cái đêm noel nắm tay đi dưới hàng cây
nhớ khoai nướng
nhớ đi ăn chân gà mất điện tối om
nhớ cái đường vừa bé vừa xấu
nhớ ngôi nhà suốt ngày cãi nhau...
nhớ cái cổng trường cũ vừa xấu vừa bé...
nhớ cái đường toàn cống rãnh ngổn ngang đi toàn nhố nhắng nhún nhảy để tránh
:(( ở đây cái gì cũng đẹp đẽ thế...

tiền mua vé đã có.... nhưng sao mình lại sợ cảm giác phải nghe những âm thanh đấy....:(..........mình sai rồi.........
 
có' ai về nhà lại muốn đi như mình ko nhỉ? chắc là ko..
chẳng hiểu nữa.cứ sống 2 cuộc sống khác hẳn nhau,trái dấu nhau thế này.mệt và nhạt thật đấy.
về nhà,mình cũng kì vọng thật nhiều.người ở nhà cũng kì vọng thật nhiều.để rồi khi cả 2 ko thể đáp lại nhau,mọi thứ trở nên xa lạ và khác biệt.nhiều lúc muốn biến sang kia,giả vờ ko nghe ko thấy,quên đi cái gánh nặng đau khổ mình đè lên mọi người.được thế thì tốt biết mấy nhỉ?
bất lực khi thấy quên nhanh quá,hụt hẫng khi thấy thích nghi nhanh quá..để rồi,úc hay việt nam thì đều sống thế,cừoi thế.nhạt thật!
 
ko, có về đâu...ko về mà

bad day :(( really bad
dont say anything, it only make it worse :(
 
hè thì tao có về, nhưng tết thì ko mày ạ
mày đi chưa hay đang ở nhà

t7 năm nay chứ :D

ko hiểu từ bao giờ mình sợ cái cảm giác về nhà có tiếng bố mẹ cãi nhau căng thẳng ko thể chịu nổi......có lẽ đi càng lâu càng thế.... lúc đấy có cái cảm giác giống Kang lắm....

ừ, chán vì vừa bị Cambridge reject xong....hết một giấc mơ....quay sang giấc mơ thứ 2 vậy :(
 
:)) tưởng LSE là giấc mơ số 1 B-) hóa ra Camb mới là số 1 à...

:) mình chưa xa nhà bao giờ nên chắc là chẳng dùng từ thông cảm được...nhưng mà mỗi khi có 1 chuyện gì lại nhớ câu nói của cô Lan Anh : cái gì cũng có 2 mặt của nó...

Rồi mọi chuyện sẽ qua như trời sẽ lại sáng sau 1 đêm mưa...:p ( dạo này bắt chiếc bạn Nhật văn thơ lai láng ;;))

Ngày hôm nay tự dưng lại nóng hơn bao ngày khác...1 ngày nắng choi chang giữa mùa đông...
nghe đồn là đông năm nay là mùa đông lạnh nhất trong 30 năm...nhưng mà chẳng thấy lạnh gì cả...
Mà thực ra đã bao giờ mình thấy mùa đông lạnh chưa nhỉ...:rolleyes: cứ sống mãi với cái kỉ niệm đẹp về những mùa đông mình đã có thì chẳng lạnh được...chỉ thấy nhớ kinh khủng...nhưng qua rồi cái thời nhớ mà chỉ biết buồn...nhớ để tìm thấy 1 củ khoai nướng trong tâm tưởng...nhớ để nghĩ về những cái tin nhắn chưa bao giờ xóa được...nhớ để tìm về cái cảm giác mỗi khi nói những câu lăng nhăng mà chẳng sợ bị đánh giá :p...nhớ và lại càng thấy yêu nhau hơn...càng cố gắng hơn để tiền gần tới cái ước mơ nhố nhăng của 1 bọn trẻ con :p
Cái cảm giác ấy...nhiều khi làm cho mặt mình lại ướt ướt...và chắc là cũng làm cho mặt ai đó ướt ướt...nhưng đấy chính là giá trị của nó...vô giá thật :x...

@Ky béo: gửi tới ấy tình cảm của tớ " đừng sợoooooooooooooooo B-) " ... :x
 
tớ ghét ấy rồi, ấy ko trả lời offline của tớ à [-(

giấc mơ ơi đi rồi còn đâu :((

thế là tao ko bỏ được cái môn geo đáng ghét này rồi :(

mày lảm nhảm cái gì thế...bảo gửi khoai cho chị ko thấy ý kiến gì ;)) :D
 
8-| *_* offline nào thế 8-} chẳng hiểu kuk nó nói về cái gì...nhưng thôi...ôm hôn 1 cái cho đỡ nói nhiều B-)

còn khoai nướng hả...B-) ăn rồi ấy ở bển là ko tốt đâu [-x về Việt Nam hãy ăn cho đỡ ô nhiễm B-)

Mà bạn Nhật ơi...nghe đồn ai viết bài trong này cũng được cộng điểm à B-)
 
thật à thật à :O đây đây Nhật ơi tên bên trái chữ bên phải nhé ;))

đã bao lâu điểm ko nhích lên nổi không phẩy năm...:-"


kike mày lằng nhằng quá, tao đành nói thẳng ra là mày nhận được quà chưa :nono:
 
nhanh nhỉ :D hồi HSH 1 là mới sang được có 1 tháng, bây h đã 4 tháng rồi :)
Tự nhiên muốn thời gian quay lại :) Thấy 4 tháng vừa rồi chẳng làm được j`, tự cảm thấy có lỗi với bản thân. Khéo còn kém đi.
 
em yên tâm là sẽ còn nhiều cái HSH nữa.:)
nhưng hy vọng là không chỉ mình anh viết.:)

anh cũng nhớ, ngày mà tito bảo anh là em đi.:) cũng rất nhanh, đã gần nửa năm.Bây giờ sing đang là mùa mưa.:-s sáng nào tỉnh dậy cũng mở rèm ra đầu tiên, thường là khá âm u, cứ như thế đến gần trưa thì mặt trời rõ và có nắng, đến chiều tối bắt đầu lại mưa.Mưa đến sáng.:) thế mới biết sing cũng có mưa dầm.:)
giờ thì chắc chắn nhiều cảm giác đã nhạt đi.Đơn giản thôi, vì thời gian làm người ta thay đổi mà.HSH1 khác rất nhiều so với HSH2,và những cái 3, 4 sẽ còn khác nữa.:) Nhưng cái cảm giác duy nhất không mất đi là cảm giác chờ đợi trở về, bất cứ ngày nào cũng như thế, có thể về vui hay buồn, nhơ hay không, muốn sang hay muốn ở lại, cái đấy không biêts, nhưng vẫn là chờ đợi ngày về nước.:) Home sweet home mà...
cố lên em.:)
 
Hà Nội lại lạnh rồi, sẽ có nhiều cái để nhớ...
(mạng down, mất hết cái nhớ của TuTi rồi, sẽ có lúc ngồi viết lại, nhg cảm xúc thì mất hết :(( )
sống đẹp và sống tốt ... ngoan ...
 
Back
Bên trên