Harry Pttter and the Deathly Hallows

Hơ mới đọc đến Goblin Revenge :-j

Tự dưng vào đây đọc :( hết cả hồi hộp hix hix

Công nhận cái phần kể về quá khứ của Mr Dumb hơi dài thật :)) Đọc mà cũng ngại nên đoạn đấy toàn đọc lướt lướt :">
 
Spoiler ^^ Sr các bạn. ^^

Cái này anh nghĩ là do em chưa đọc kỹ! Vì nếu anh đọc ko nhầm, thì hòn đá này ở cùng chỗ với cái nhẫn mà cụ Dumbledore tiêu hủy. Thế nên, cụ muốn gặp lại người em đã mất, nên mới định sử dụng hòn đá mà quên mất rằng cái nhẫn Horcrux bao ở bên ngoài hòn đá => Mới dính lời nguyền trên cái nhẫn để chỉ sống được thêm tối đa 1 năm nữa.
Dạ ko, cái này tất nhiên e cũng đọc rồi và vẫn chưa quên. :D Chỉ là e vẫn thấy vai trò của nó mờ nhạt kiểu gì ý ạ. Thêm nữa :( nếu e nhớ ko nhầm thì cụ Dum đang trên đg truy tìm Hocrux thì mới tình cờ bắt gặp cái Hallow này, vì thế cái sự rằng là cụ quên mất sự hiện diện và tầm nguy hiểm của chiếc nhẫn là rất... bất hợp lý. :-t

Cụ Dum từ trước đến nay vẫn luôn xuất hiện là 1 con ng` sáng suốt, túc trí đa mưu và luôn bình tĩnh trước mọi tình huống, 1 ng` chiến đấu hết mình vì sự công bằng, bình đẳng cho dân Muggle trong thế giới phù thủy. Tuy vậy ko hề thấy cụ hoàn hảo bởi vì cô Rowling vẫn cho ta thấy rằng cụ cũng có n~ sợ hãi, lỗi lầm, n~ cảm giác rất con ng`. E nghĩ là nếu dừng lại ở đấy thì sẽ hay hơn là tiếp tục đào để rồi bắt ng` đọc khám phá ra 1 cụ Dum hoàn toàn khác: hơi ít tình thương và quá nhiều tham vọng, 1 ng` muốn xây dựng 1 thế giới mới - nơi mà dân Muggle phải biết thân biết phận của mình. Hic, cứ như đọc về 2 con ng` hoàn toàn khác nhau ý. :(

1 điều bất mãn nữa của e là tập này nhiều ng` chết quá. Mà toàn là n~ cái chết rất lãng xẹt. Tất nhiên ia cũng hiểu điều cô Rowling muốn gửi gắm là đây là chiến tranh nên ko thể tránh đc hi sinh mất mát. Nhưng mà cái cak cô ý xây dựng n~ cái chết này làm e có cảm giác họ chết là vì họ... có quan hệ với Har ý. :( 2 cái chết hợp lý nhất là của Mad-Eye và Dobby. Mad-Eye chết là tín hiệu rõ ràng nhất của việc cuộc chiến thực sự đã bắt đầu, còn Dobby chết để thức tỉnh Har khỏi ước muốn có đc DH...

Nói chung thì, e nghĩ là phần 7 ko phải là rất tệ, có lẽ nó chỉ ko hay bằng các phần trc' mà thôi. :D
'The Battle Hogwarts' ko kịch tính bằng 1/2 cuộc chiến ở Ministry of Magic của D.A trong phần 5.
Cak dẫn dắt vào 'The Deathly Hallows' ko thuyết phục và hấp dẫn bằng sự sáng tạo cái Hocrux của phần 6.
Cak hủy diệt Hocrux trong phần 7 sao mà nhàm chán và ko tạo đc cảm giác gian nan, khó khắn, hồi hộp như phần 6. Đoạn Har + cụ Dum đi vào cái hang chứa locket giả căng thẳng kinh. :D
Tính bất ngờ thì e ko thấy, cái này cần phải học hỏi phần 3 rất nhiều. :-j

Mặc dù đc tung hô rất nhiều nhưng vai trò của Har hơi ko ổn. :( Cứ gặp nguy hiểm là bao h cũng có 1 vị cứu tinh bất thình lình xông ra trợ giúp. Hermione, Ron, Dobby, Aberthoth, Narcissa, magic wand...

Điều e thik nhất ở HP là sự sáng tạo và tính bất ngờ. Ko bao h biết trước đc điều gì. E rất phục trí tưởng tượng của cô Rowling. Lúc nào cũng có 1 phép thuật mới đến mang theo rất nhiều điều thú vị. :x Nhưng phần 7 này làm e có cảm giác vì mình cần điều gì đó nên phải ép cho phép thuật tương xứng xuất hiện ý. :(

Tất nhiên ko phải HP 7 chỉ toàn cái xấu. E thấy cũng có nhiều điểm cộng. :D
+ Cái chết của Moody và Dobby. Hợp lý và để lại nhiều cảm xúc. Thực sự e thik chương 5 nhất. Lúc đọc đến đây sung sướng lắm :p nghĩ là phần 7 nó phải thế này chứ >:-D< ai ngờ càng đọc càng... :(
+ Chuyện tình James - Lily. Sweet! :x
+ Câu chuyện của con gia tình Kreacher. Cai cak nó thoát khỏi Inferi lake cực kì ấn tượng. Rõ ràng là cái chi tiết rằng là mệnh lệnh của chủ nhân là phép thuật tối cao đối với gia tinh ko phải là điều gì mới mẻ. Từ khi xuất hiện con gia tinh đầu tiên chúng ta đã biết điều đó rồi. Nhưng mà khi nó xuất hiện trong p7 để giải quyết vấn đề, e vẫn thấy rất bất ngờ và thú vị. E thấy n~ thứ đơn giản thì gây nhiều hiệu ứng hơn là sự khoa trương. ^^


Trên đây chỉ là mấy ý kiến cá nhân của e thôi ạ. :D Ko dám có ý gì khác. :p
 
^^
Bản thân anh thì thấy việc xây dựng lại quá khứ sai lầm của cụ Dumbledore là một điểm khá thú vị đấy chứ :D
Còn việc cụ đột nhiên quên đi cái nhẫn, anh thấy cũng ko vô lý lắm ^^ Một khi nỗi nhớ thương người em gái đã mất lên đến đỉnh điểm thì việc muốn sử dụng ngay hòn đá cũng không có gì là lạ :D
Với cả hồi đọc tập 6, ko hiểu sao anh ko thik cái chi tiết đi vào hang lắm, thấy nó cứ dài dài thế nào ấy :"> Thik đoạn đuổi bắt đằng sau hơn:D
Nhưng mà cái cak cô ý xây dựng n~ cái chết này làm e có cảm giác họ chết là vì họ... có quan hệ với Har ý.
Anh nghĩ, đây cũng là 1 lý do chính đáng đấy chứ ^^
Tóm lại, anh vẫn thấy mình say sưa ngấu nghiến đọc P7, dù lúc đó chỉ là bản scan chữ rất mờ :"> Có lẽ, so về cả 7 tập, anh thik phần 7 sau mỗi phần 6 thôi :D Giá mà ko có cái epilogue :))
 
Spoiler ^^ Sr các bạn. ^^
Dạ ko, cái này tất nhiên e cũng đọc rồi và vẫn chưa quên. :D Chỉ là e vẫn thấy vai trò của nó mờ nhạt kiểu gì ý ạ. Thêm nữa :( nếu e nhớ ko nhầm thì cụ Dum đang trên đg truy tìm Hocrux thì mới tình cờ bắt gặp cái Hallow này, vì thế cái sự rằng là cụ quên mất sự hiện diện và tầm nguy hiểm của chiếc nhẫn là rất... bất hợp lý. :-t
Thế thì e hãy đọc lại cái chương King's Cross một lần nữa đi. Anh thấy diễn biến tâm lý của cụ Dumbledore như thế là quá hợp lý. Nó cho thấy cụ lúc nào cũng bị ám ảnh bởi sai lầm xưa kia.

Cụ Dum từ trước đến nay vẫn luôn xuất hiện là 1 con ng` sáng suốt, túc trí đa mưu và luôn bình tĩnh trước mọi tình huống, 1 ng` chiến đấu hết mình vì sự công bằng, bình đẳng cho dân Muggle trong thế giới phù thủy. Tuy vậy ko hề thấy cụ hoàn hảo bởi vì cô Rowling vẫn cho ta thấy rằng cụ cũng có n~ sợ hãi, lỗi lầm, n~ cảm giác rất con ng`. E nghĩ là nếu dừng lại ở đấy thì sẽ hay hơn là tiếp tục đào để rồi bắt ng` đọc khám phá ra 1 cụ Dum hoàn toàn khác: hơi ít tình thương và quá nhiều tham vọng, 1 ng` muốn xây dựng 1 thế giới mới - nơi mà dân Muggle phải biết thân biết phận của mình. Hic, cứ như đọc về 2 con ng` hoàn toàn khác nhau ý. :(
Anh lại thấy cho ng đọc biết thêm về quá khứ của cụ Dumbledore mới là quá hay. Từ những tập trc bà Rowling xây dựng hình ảnh cụ như một ông thánh sống 100%, cái gì cũng biết , cái gì cũng giỏi. Chả có ai đc như thế cả.Mà em nên nhớ là cái việc cụ bắt tay với Grindelwald là lúc cụ mới có 19t. Sai lầm tuổi trẻ là hoàn toàn bt. Có thể em thik kiểu nhân vật hoàn hảo, nhg anh thì lại thik nhân vật giống với đời thực hơn - ng tốt cũng có lúc xấu xa, và ng xấu xa nhất cũng có mặt tốt. Cá nhân anh còn nghĩ là nếu bà Rowling hé mở nhiều hơn nữa về quá khứ cụ thể của Voldemort, và cho thấy Dark Lord trc đây cũng từng có mặt tốt thì còn tuyệt vời hơn.
1 điều bất mãn nữa của e là tập này nhiều ng` chết quá. Mà toàn là n~ cái chết rất lãng xẹt. Tất nhiên ia cũng hiểu điều cô Rowling muốn gửi gắm là đây là chiến tranh nên ko thể tránh đc hi sinh mất mát. Nhưng mà cái cak cô ý xây dựng n~ cái chết này làm e có cảm giác họ chết là vì họ... có quan hệ với Har ý. :( 2 cái chết hợp lý nhất là của Mad-Eye và Dobby. Mad-Eye chết là tín hiệu rõ ràng nhất của việc cuộc chiến thực sự đã bắt đầu, còn Dobby chết để thức tỉnh Har khỏi ước muốn có đc DH...
Anh thấy chả sao cả. nhg cái này chỉ là vấn đề về cảm giác.

Nói chung thì, e nghĩ là phần 7 ko phải là rất tệ, có lẽ nó chỉ ko hay bằng các phần trc' mà thôi. :D
'The Battle Hogwarts' ko kịch tính bằng 1/2 cuộc chiến ở Ministry of Magic của D.A trong phần 5.
Cak dẫn dắt vào 'The Deathly Hallows' ko thuyết phục và hấp dẫn bằng sự sáng tạo cái Hocrux của phần 6.
Cak hủy diệt Hocrux trong phần 7 sao mà nhàm chán và ko tạo đc cảm giác gian nan, khó khắn, hồi hộp như phần 6. Đoạn Har + cụ Dum đi vào cái hang chứa locket giả căng thẳng kinh. :D
Tính bất ngờ thì e ko thấy, cái này cần phải học hỏi phần 3 rất nhiều. :-j
Anh lại nghĩ khác. Anh k thích đọc những đoạn miêu tả oánh nhau một cách quá tỉ mỉ và dài dòng nên anh k thik cái đánh nhau phần 5. Anh muốn tác giả nói vừa thôi rồi để ng đọc tự tưởng tượng thì hay hơn. Và anh tưởng tượng cái cảnh toàn Hogwarts tham chiến, từ tượng đá chân dung đến thằng Peeves anh thấy cực kỳ là hay.
Anh thấy sáng tạo cái Deathly Hallows lại là quá hay. Hay ở chỗ nó cho thấy con người ai cũng sợ chết cả. Ngay cả ng như cụ Dumbledore - ng đã từng nói với HP là chết cũng chỉ như một cuộc phiêu lưu khác - cuối cùng cũng bị cám dỗ bởi cái danh hiệu master of death. Cái này anh thấy rất nhân văn.
Em nói tập 7 k căng thẳng thì anh lại thấy đoạn HP biết đc sự thật rằng mình phải chết đến lúc nó đi vào rừng, và tự để Voldemort giết rất là căng thẳng. Và hay nữa. Bà Rowling miêu tả cảm giác của HP khi biết mình đang tự đi vào chỗ chết khá là thực ( mặc dù anh cũng k biết cảm giác đấy thế nào ). Những luyến tiếc với Ginny, rồi giao nhiệm vụ cho Neville, rồi thì gọi bố mẹ lên và hỏi :"Does it hurt" "Will u stay with me" v.v.... cực kỳ làm anh ấn tượng. Nó cho thấy HP cũng là ng bt, cũng sợ chết như ai. Anh thích truyện có những đoạn nhân văn cao hơn là những cái "hay" mà em đã phân tích, đọc những cái đấy xong nó trôi tuột ra khỏi đầu anh chả để lại ấn tượng nào cả.

Mặc dù đc tung hô rất nhiều nhưng vai trò của Har hơi ko ổn. :( Cứ gặp nguy hiểm là bao h cũng có 1 vị cứu tinh bất thình lình xông ra trợ giúp. Hermione, Ron, Dobby, Aberthoth, Narcissa, magic wand...
Anh cũng nghĩ là tình tiết hơi k ổn vì HP gặp quá nhiều may mắn. Nhg anh cũng k thik HP cái gì cũng tự giải quyết và tự thoát ra đc ;) như anh đã nói, anh k thik mô típ nhân vật hoàn hảo.
 
Sau khi đọc bài bạn Kiên, thấy chả còn j để nói nữa :D
 
hic, mọi người bàn luận cái gì thế 8-} mỗi người một ý và một cách tiếp thụ truyện khác nhau chứ :))
ví dụ em là em ko thích Ginny với Harry tí nào hết, T__T nhưng chả lẽ lại vào đây khăng khăng bình luận cãi nhau với những người thích đôi này :">...
hehee... dù sao, cũng vẫn hồi hộp chờ đợi bản dịch chính thức của LL ;;) 8->
 
Em nghĩ là ko nên cãi nhau vì mỗi người 1 khác. Có điều về chuyện chết chóc thì chiến tranh tất phải có chết chứ, nếu ai cũng sống nhăn thì có "thật" hơn k;) Chị tin là ngay tác giả cũng rất buồn khi phải để các nv chết nh đó là ko tránh khỏi. nếu ko HP vẫn chỉ là chuyện cổ tích cho trẻ con thôi.
 
Vâng vâng. :D Nhưng mà chết cho nó hay ho súc tích thì vẫn hơn ạ. :D Chết kiểu kia chớp nhoáng quá. ^^

@ a Kiên: quan điểm cá nhân :-j
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Ơ , đã có ai có Harry7 nguyên bản Tiếng Anh chưa zậy , mà các anh chị đọc ở đâu zậy , chỉ cho em với , em chả bít tìm ở đâu cả
 
em Mai Anh trở về trang 1 nhé, có link đầy đủ :)
 
nghe nói HP7vn đang lục đục bản quyền với NXB Trẻ giải quyết đc chưa vậy :|
 
Lần nào chả lục đục như vậy hả anh
Từ 2 phần trước của HP đã thế rồi
Nhưng cuối cùng dân VN ta vẫn có được bản dịch HP trước khi NXB Trẻ ra được truyện :D
 
và lần này cũng vậy :) mong mọi người ủng hộ HP7VN nhé
 
Bài review này hay phết :p
Nguồn: ACCvietnam.net
Tác giả: lamthien

Hary Potter 7 review



Cuốn sách cuối cùng trong series sách nổi tiếng đã chính thức xuất bản. Chắc hẳn, ít hay nhiều ai cũng đã biết kết cuộc của 7 năm trời chiến đấu của Harry Potter.

Happy ending? Nhân vật chính không chết, những cặp đôi sống hạnh phúc, cùng đưa con đến trường, cuộc đời lại tiếp tục vòng quay bình an.
Happy ending?

À không, khi đọc xong, nhớ về những lời cảnh báo, đồn đại, chộn rộn quanh cái chết của một vài nhân vật chính, mới nhận ra rằng, những điều ấy là vô nghĩa. Con đường mà họ đã đi qua, những gì họ đã nếm trải đủ cho thấy rằng, nếu Rowling để họ chết đi thì cũng chỉ là thêm một mất mát nữa, không hơn. Nói cách khác, cái chết nếu xảy đến với họ sẽ trở thành vô nghĩa, và sự sống của họ mới là điều thực sự có giá trị. Sau cái kết thúc hạnh phúc cuối cùng của họ, đã biết bao nhiêu máu đã đổ, bao nhiêu nước mắt đã rơi, bao nhiêu mạng sống bị cướp đoạt, bao nhiêu gia đình tan tác. "Trên đời này có những điều còn tồi tệ hơn cả cái chết."- Cái chết chẳng phải là điều đáng sợ, và sự dũng cảm không phải là dám đối đầu với cái chết, mà là vượt qua cái chết để hồi sinh.

Tập truyện đen tối và căng thẳng nhất bắt đầu ngay từ chương đầu bằng một cái chết. Cả cuốn sách bị ám ảnh và đè nặng bởi cái chết. Mỗi trận đánh là có người thiệt mạng. Trên con đường bộ ba đi, cái chết ám ảnh bằng những tin tức, những xác người. Và trận đánh cuối cùng, trường Hogwarts gần như bị hủy diệt, hơn 50 người đã ngã xuống, chưa kể phe địch, ngay cả từ một đứa bé như Colin Creevey. Những cái chết ập đến bất ngờ, đột ngột, tàn khốc. Đó thực sự là một cuộc chiến. Một cuộc chiến mà kẻ tồn tại sau cùng mới là người thắng cuộc. Không chỉ là sự tồn tại đơn thuần của sinh mạng, mà còn là sự tồn tại của tình yêu, của niềm tin, hạnh phúc. Vượt qua những nỗi đau, những sự đổ vỡ, nghi ngờ để xây dựng tất cả bằng bàn tay mình, để tiếp tục sống. Đó mới là chiến thắng đích thực.

Không có bối cảnh quen thuộc của trường Hogwarts như 6 cuốn sách trước, tập sách này, Harry Potter- vừa bước vào tuổi trưởng thành- đã cùng hai người bạn thân lên đường đi tìm TSLG của Voldemort để hủy diệt. Không còn bạn bè, trường lớp, không còn những thầy cô để chỉ bảo, luôn luôn bị săn đuổi, phải trốn chạy liên tục, chiến đấu thầm lặng trong nỗi cô đơn tột cùng, trong sự mơ hồ lạc lõng, trong nỗi sợ hãi thắc thỏm cho những người thân, có lúc họ đã quên mất phải cười như thế nào, có lúc họ đã cực kỳ thất vọng và đau buồn. Lần lượt, từng bí mật của qúa khứ được tìm thấy, được sáng tỏ. Cuộc hành trình của Harry Potter không chỉ là cuộc chiến đấu với cái ác, mà còn là nhận ra bản thân, nhận ra những lỗi lầm của qúa khứ, tìm về bản thể của mỗi người- Để thông cảm và tha thứ, để hiểu và để đổi thay cho một tương lai tốt đẹp hơn.

Ai có thể nghĩ một Dumbledore hiền từ kia lại có thể từng lầm lạc, từng lóa mắt vì tài năng, hào quang của chính mình để rồi gây ra cái chết của người em gái. Một Dumbledore hiểu biết, dũng cảm cũng đã từng sợ hãi phải đối mặt với lầm lỗi xưa kia, cũng lẩn tránh và sơ sẩy? Một Dumbledore được muôn người yêu qúy lại bị chính em trai mình ghét bỏ.
Và rồi, một Snape khắc bạc đã từng tham gia Death Eater lại có thể làm bất cứ điều gì cho một người phụ nữ đã không còn tồn tại trên cõi đời này.
Và rồi, một Kreacher hằn học cay đắng lại có thể bật khóc khi được đối xử như một sinh vật, lại có thể huy động toàn bộ gia tinh của Hogwarts chiến đấu vì Harry Potter.
Và rồi, một Percy đã từng quay lưng với gia đình lại có thể quay trở lại, lấy thân mình che cho thân xác đứa em trai đã chết trong khói lửa.
Và rồi, một Malfoy hèn nhát nhu nhược cũng có thể ôm lấy người bạn cũ để suýt nữa bị chìm vào trong lửa.

...

Thế giới của Harry Potter không có sự hoàn hảo. Nhân vật luôn luôn mắc lỗi lầm, có khi cực kỳ to lớn. Ngay cả tình bạn, tình yêu, tình cảm gia đình cũng không bao giờ hoàn hảo. Nhân vật nghi kỵ, ghen tức, sợ hãi, cãi vã và chia cắt. Nhưng trên tất cả, đó là sự thông hiểu và tha thứ. Là Harry và Hermione đã chấp nhận Ron trở lại, là gia đình Weasley mở rộng vòng tay với Percy, là Harry cảm thông cho một Keacher đã từng hại chết Sirius, là Dumbledore chấp nhận Snape, là Ron vốn hững hờ nhưng trong giây phút sống chết lại nhớ rằng phải đưa các gia tinh đi sơ tán, là Cho quay lại với DA khi có lời kêu gọi chiến đấu, là chiếc bàn dài không phân biệt Nhà, pháp sư hay gia tinh sau trận đánh, cùng sẻ chia cho nhau nỗi mất mát, buồn thương và niềm hân hoan. Chấp nhận lỗi lầm, sự khiếm khuyết của nhau, của các mối quan hệ để luôn luôn ở bên nhau, và phải vượt qua để tìm thấy mình, chiến đấu cho những gì mình tin tưởng.

Harry Potter đã thắng. Không chỉ là tiêu diệt được Voldemort, mà còn là vượt qua được tất cả những nỗi sợ hãi, đau buồn, hàn gắn được những vết thương, biết đến sự cảm thông, hiểu biết nhiều hơn để xây dựng một thế giới tốt đẹp hơn. Đó là một chiến thắng toàn diện.

Những con người của thế hệ cũ đã ra đi, nhưng những chồi cây mới cũng đã nảy mầm. Những đứa trẻ lại đến trường. Thế giới vẫn thế, người xấu cùng kẻ tốt. Những người đã chết vẫn không thể quay về, những vết thương sẽ không thôi rỉ máu trong lòng những người cha, người mẹ mất con, những người con không còn cha mẹ. Nhưng sức mạnh của sự sống là vượt qua được cái chết...

------------------

Tuy nhiên, cũng phải nói rằng, nếu bạn là một người qúa logic, bạn sẽ khó mà chấp nhận những điểm bất hợp lý của cuốn sách. DH thể hiện khá nhiều "lỗ hổng" tình tiết- như chi tiết Ron vào được Hầm chứa bí mật vì nhại tiếng Tử Xà khó mà "nuốt trôi" được. Cách viết từ cái nhìn của Harry cũng bộc lộ nhược điểm khi muốn mô tả nhiều con người- đoạn cuối Harry "bắt buộc" phải... chạy vòng vòng quanh Hogwarts một cách... không biết để làm gì với lý do tìm kiếm Ron và Hermione. Trong điều kiện của cuốn sách, chỉ có bộ ba được tập trung nói đến và nhiều nhân vật trở thành mờ nhạt.

Nhưng DH là một cuốn sách nên đọc. Đừng vì thành kiến với kết cuộc hoặc cặp đôi mà bỏ qua.
 
Uh. Hay và sâu sắc... Nói chung DH có lẽ là đáng đọc nhất trong 7 tập HP (dù chưa hẳn là tập hay nhất). Tập này có nhiều điều khá bất ngờ. Nhất là về Snape (--> hình như Snape nổi nhất DH thì phải :|) .

Có cái là như trên đã viết: DH có quá nhiều cái chết. Dobby, Fred và George huyền thoại thì 1 ng` chết 1 ng` mất tai :| , Moody Mad-eye, vợ chồng Lupin và Tonks,... Và không thể không kể đến Snape :| . Đọc đi đọc lại chap 33 The Pince's Tale, càng đọc càng thương Snape kinh khủng :| .

P.99 Ginny vs cả Harry mùi mẫn lắm 8-> :)).

Nói chung DH cũng đáng để bỏ thời gian ra đọc đấy :).

***
Hic cái review kia là Aster nee-san của em viết à 8->... Thảo nào sâu sắc thế -___-.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
tạm thời hp7vn đang có vài vấn đề, chờ vài ngày nữa sẽ có trò vui
 
CÓ bản full tiếng Việt rồi :-?
 
Back
Bên trên