hanh phuc' gia dinh la` gi`?????????

sự phân biệt thì ở đâu cũng có, lúc nào cũng xuất hiện.:-s

nhưng cái cần thiết là mình biết mình đứng trong cái xã hội phân biệt đó như thế nào :> ( khó hiểu quá không???).8-}

thế thôi! b-) 0:) ---KHÔNG LÍ THUYẾT---0:)

nlc
P.S: nóng dã man....có ai thấy nóng không nhỉ?!?T_T
 
Đứng-trong-XH-phân-biệt...ntn?
Có phân biệt thì có mâu thuẫn, có mâu thuẫn thì có đấu tranh !!!
Đấu tranh xong lại có phân biệt...@-) :))
 
Nếu hạnh phúc gia đình là 1 điều gì đó quá đỗi bình thường hay ko cần thiết thì người ta đã ko tốn giấy mực để nói về nó :)>- , nhất là trong báo HHT , phần cà phê chiều thứ 7 và gia đình thân yêu thì rất nhiều . Nhớ 1 lần năm lớp 7 , mượn ý 1 câu chuyện trong đấy làm bài kiểm tra văn đc 9đ :D

Xã hội mâu thuẫn phân biệt gì vậy 8-}
 
Tức là mâu thuẫn XH nảy sinh trong lòng nó thúc đẩy nó phát triển => cũng đúng cho mâu thuẫn về giới thôi.:D
 
Anh thấy mâu thuẫn đấy ko quá lớn còn quá nhiều mâu thũân khác nữa cần giải quyết

Bình đẳng thì cũng bình đẳng rồi , còn gì chưa ổn nữa nhỉ :-?
 
Cứ nghĩ đi, thiếu gì cái ko bình dẳng chứ. Đá bóng còn thiên vị nữa là...:|
 
Mỗi người 1 hoàn cảnh ==>cái gọi là hp gia đình nó cũng muôn hình muôn vẻ lắm :) Với người này thì thế này là hạnh phúc,với người khác thì thế kia mới là hp.........ko thể định nghĩa được cụ thể :)

Như bản thân chị thì chỉ mong được ở cạnh bố mẹ thật lâu cho thỏa 12 năm trời xa cách :) Gia đình yêu thương nhau nhưng vì công việc mà phải xa nhau lâu như vậy thì chỉ cần được ở cạnh nhau,chăm sóc cho nhau là đã quá hp rồi :)
 
Em cũng thế , đấy cũng là 1 trong những lí do đêm giao thừa bạn bè rủ đi chơi nhưng ko đi bởi vì tết có lẽ là nên dành cho gia đình nhiều hơn , nơi mà mình luôn cảm thấy bình an , thanh thản mỗi khi trở về ..........;)
 
mỗi khi ở nơi xa , chợt nhớ đến điều gì đó rất rất thân thuộc ............

Chính là gia đình của mình , 1 nơi dù có bỏ đi thì cuối cùng cũng phải quay trở lại :)>-
 
Hạnh phúc gia đình là gì, chắc chắn ko có ai định nghĩa được :), nhưng khi nào mỗi thành viên trong gia đình còn biết quan tâm đến nhau, dù là ko thể hiện ra bên ngòai, đó vẫn là một gia đình hạnh phúc.
Cá nhân em yêu gia đình mình nhất và em thấy mình hạnh phúc khi có một gia đình. Ko giàu có, ko danh tiếng, tất cả sống trong cái được gọi là "bình thường", có ba, có mẹ, có chị em, có tình yêu thương giữa mọi người, thế là quá đủ, và em tự hào rằng em ko phải ganh tỵ với bất cứ ai về "một gia đình thực sự" cả.
Mẹ em thường nói, gia đình tan vỡ là con tàu mất lái, tất cả sẽ đều đắm theo con tàu khi người cầm lái không còn. Như trường hợp của bác em là một ví dụ gần nhất. Cách đây hai hôm, mẹ đưa em về sau khi đi học thêm, lúc đó đã hơn 9h nhưng em thấy mẹ vội vàng xách theo đủ thứ. Mẹ bảo bác em ốm và phải sang thăm ngay. Ba đi làm chưa về. hai mẹ con leo lên tận gác năm đến thăm bác. Một người phụ nữ với hai đứa con trai, suốt nhiều năm nay kể từ khi chia tay, một mình bác nuôi hai con. Anh lớn làm họa sĩ, đến tối phải ở lại xưởng vẽ, anh lớn lớp 12 đi học chưa về. Căn nhà vắng lặng, bác nằm dài trên giường, và giọng nói bắt đầu yếu dần. Mẹ em thở dài thườn thượt : " Nhà cửa chia đôi là mất tất cả thế đấy, khi ốm đau có ai mà ở bên". Căn nhà bừa bộn vì thiếu vắng bàn tay người phụ nữ chăm sóc hôm nay, nồi cơm đã nấu sẵn nhưng thức ăn thì chưa làm hết. Tối đó, hai mẹ con em ở lại đến 11h hơn mới về. Bác em những ngày sau đó nằm dài trên giường, bác nói có ốm hay ko cũng chỉ có hai mẹ con, thằng lớn cũng đi công tác suốt, thằng bé thì lo học hành. Căn nhà lúc nào cũng chỉ có bóng mình với con mèo mà thôi. Thế đấy, khoan hãy nói đến những khó khăn của cuộc sống vật chất, trước tiên là về tinh thần, sự cô đơn khi đã 50 tuổi mà vẫn suốt ngày lủi thủi một bóng đã là một nỗi đau ko thể nói hết, chưa kể đến những khi bệnh tật như thế, mình có bệnh cũng nào ai hay.

Gia đình tan vỡ là điều không ai muốn, nhưng đôi khi sống "hết tình" cũng còn "nghĩa". Mùng 2 Tết vừa rồi, lần đầu tiên em phải khóc trong Tết. Gia đình mọi người vui vẻ, và gia đình em cũng thế. Nhưng chỉ vì 1 câu nói hiểu lầm mà ba mẹ cãi nhau. Can ngăn, dọa nạt, nước mắt, đó thực sự là địa ngục khi con cái chứng kiến cha mẹ mình bất hòa. Đêm hôm đó, em đã tưởng rằng mình sẽ mất tất cả thì ba gọi em lại và nói "Ba xin lỗi". Và rồi là rất nhiều điều nữa ba nói với em, xin lỗi hai chị em vì đã để hai chị em thấy những điều ko nên thấy. Ba bảo con cái lớn cả rồi, nhưng còn các con ở đây, chừng nào con vẫn còn là con ba mẹ thì ba mẹ sẽ sống vì các con. Và mẹ đã khóc, mọi chuyện trôi qua, từ từ, từ từ. Nhìn ba, nhìn mẹ vất vả nuôi các con, em hiểu rằng một gia đình được xây dựng nên ko chỉ nhờ có tình yêu giữa ba và mẹ mà còn là tình yêu lớn hơn dành cho con cái sau này. Đó là những điều quí giá nhất làm nên một tổ ấm. Bởi vì ba mẹ đã luôn nghĩ đến điều này, nên em và em của em đã có được một gia đình thật tuyệt vời, đó là điều em tự hào nhất và muốn hét lên cho tất cả mọi người biết em yêu gia mình biết chừng nào.

Vì thế, chừng nào còn có gia đình ở bên, hy vọng rằng mỗi người hãy trân trọng những giây phút ấy và hiểu được rằng "gia đình của mình là nơi hạnh phúc nhất".
 
Phạm Trí Hiếu đã viết:
Em cũng thế , đấy cũng là 1 trong những lí do đêm giao thừa bạn bè rủ đi chơi nhưng ko đi bởi vì tết có lẽ là nên dành cho gia đình nhiều hơn , nơi mà mình luôn cảm thấy bình an , thanh thản mỗi khi trở về ..........;)
Em có thể đoàn tụ với gia đình vào đêm giao thừa là em hp hơn nhiều người rồi!! :)
Đêm giao thừa chị đi xe máy 1 mình trên đường thấy ai ai cũng đang hối hả cả!Người thì vội về nhà ăn giao thừa với gia đình,người thì đang đi cùng người yêu,người đang đi cùng bạn.........Chỉ có mình đi 1 mình là đang ko biết nên đi đâu,nên làm gì.........Có về nhà cũng chẳng để làm gì vì chẳng có ai đợi mình về cùng ăn giao thừa cả :) Có đi ngoài đường cũng sẽ bật khóc vì quá cô đơn............Mắt cũng rơm rớm khi nhìn lại tình trạng mình bi h trong cái đêm rét mướt đấy :)
Những lúc đấy đột nhiên muốn hát lên bài "I'm with u" với cả "nobody's home" của Avril........Giống tâm trạng mà :)

Hp gia đình là có thể quây quần bên nhau :)
 
Em viết hay thật đấy. Không phải gia đình nào cũng hạnh phúc trọn vẹn, không phải ba mẹ nào cũng yêu nhau nhiều nhiều, ba mẹ chị cũng hay cãi nhau. Buồn lắm khi thấy cảnh đó. Nhưng chị cảm thấy mình may mắn vì có bố mẹ của chị vì điều đáng kính phục là hai người luôn vì con cái hết mực, yêu con, luôn sẵn sàng làm bạn với con cái và hai người cùng vì một cái nhà chung cho dù hai người không phải với hợp nhau lắm. Đó vẫn là hạnh phúc nhỉ cho dù không trọn vẹn.


Nguyễn Minh Trang đã viết:
Hạnh phúc gia đình là gì, chắc chắn ko có ai định nghĩa được :), nhưng khi nào mỗi thành viên trong gia đình còn biết quan tâm đến nhau, dù là ko thể hiện ra bên ngòai, đó vẫn là một gia đình hạnh phúc.
Cá nhân em yêu gia đình mình nhất và em thấy mình hạnh phúc khi có một gia đình. Ko giàu có, ko danh tiếng, tất cả sống trong cái được gọi là "bình thường", có ba, có mẹ, có chị em, có tình yêu thương giữa mọi người, thế là quá đủ, và em tự hào rằng em ko phải ganh tỵ với bất cứ ai về "một gia đình thực sự" cả.
Mẹ em thường nói, gia đình tan vỡ là con tàu mất lái, tất cả sẽ đều đắm theo con tàu khi người cầm lái không còn. Như trường hợp của bác em là một ví dụ gần nhất. Cách đây hai hôm, mẹ đưa em về sau khi đi học thêm, lúc đó đã hơn 9h nhưng em thấy mẹ vội vàng xách theo đủ thứ. Mẹ bảo bác em ốm và phải sang thăm ngay. Ba đi làm chưa về. hai mẹ con leo lên tận gác năm đến thăm bác. Một người phụ nữ với hai đứa con trai, suốt nhiều năm nay kể từ khi chia tay, một mình bác nuôi hai con. Anh lớn làm họa sĩ, đến tối phải ở lại xưởng vẽ, anh lớn lớp 12 đi học chưa về. Căn nhà vắng lặng, bác nằm dài trên giường, và giọng nói bắt đầu yếu dần. Mẹ em thở dài thườn thượt : " Nhà cửa chia đôi là mất tất cả thế đấy, khi ốm đau có ai mà ở bên". Căn nhà bừa bộn vì thiếu vắng bàn tay người phụ nữ chăm sóc hôm nay, nồi cơm đã nấu sẵn nhưng thức ăn thì chưa làm hết. Tối đó, hai mẹ con em ở lại đến 11h hơn mới về. Bác em những ngày sau đó nằm dài trên giường, bác nói có ốm hay ko cũng chỉ có hai mẹ con, thằng lớn cũng đi công tác suốt, thằng bé thì lo học hành. Căn nhà lúc nào cũng chỉ có bóng mình với con mèo mà thôi. Thế đấy, khoan hãy nói đến những khó khăn của cuộc sống vật chất, trước tiên là về tinh thần, sự cô đơn khi đã 50 tuổi mà vẫn suốt ngày lủi thủi một bóng đã là một nỗi đau ko thể nói hết, chưa kể đến những khi bệnh tật như thế, mình có bệnh cũng nào ai hay.

Gia đình tan vỡ là điều không ai muốn, nhưng đôi khi sống "hết tình" cũng còn "nghĩa". Mùng 2 Tết vừa rồi, lần đầu tiên em phải khóc trong Tết. Gia đình mọi người vui vẻ, và gia đình em cũng thế. Nhưng chỉ vì 1 câu nói hiểu lầm mà ba mẹ cãi nhau. Can ngăn, dọa nạt, nước mắt, đó thực sự là địa ngục khi con cái chứng kiến cha mẹ mình bất hòa. Đêm hôm đó, em đã tưởng rằng mình sẽ mất tất cả thì ba gọi em lại và nói "Ba xin lỗi". Và rồi là rất nhiều điều nữa ba nói với em, xin lỗi hai chị em vì đã để hai chị em thấy những điều ko nên thấy. Ba bảo con cái lớn cả rồi, nhưng còn các con ở đây, chừng nào con vẫn còn là con ba mẹ thì ba mẹ sẽ sống vì các con. Và mẹ đã khóc, mọi chuyện trôi qua, từ từ, từ từ. Nhìn ba, nhìn mẹ vất vả nuôi các con, em hiểu rằng một gia đình được xây dựng nên ko chỉ nhờ có tình yêu giữa ba và mẹ mà còn là tình yêu lớn hơn dành cho con cái sau này. Đó là những điều quí giá nhất làm nên một tổ ấm. Bởi vì ba mẹ đã luôn nghĩ đến điều này, nên em và em của em đã có được một gia đình thật tuyệt vời, đó là điều em tự hào nhất và muốn hét lên cho tất cả mọi người biết em yêu gia mình biết chừng nào.

Vì thế, chừng nào còn có gia đình ở bên, hy vọng rằng mỗi người hãy trân trọng những giây phút ấy và hiểu được rằng "gia đình của mình là nơi hạnh phúc nhất".
 
câu đầu tiên muốn nói!!!
chào chị-người mà em quen.


ko phải khi nghĩ về gia đình cái gì cũng xấu.
có cái làm cho mình đau lòng nhưng mà cũng có nhiều cái làm cho mình vui.
"i'm with u" & "nobody's home".
mọi người hay vào thử "theoyeucau.com".
sẽ có nhiều cái thú vị ở đấy.
nếu ai hay nghe radio thì sẽ biết về nó.
---ngôi nhà nhỏ cho những ước mơ lớn---
 
Trước khi đến trường, ra ngoài xã hội, con người sinh ra và đã nhận được những bài học đầu tiên từ trong chính gia đình của mình.:)>-
 
@ chị Yến : h em đã hiểu đc 1 phần vì sao chị lại hay suy nghĩ tiêu cực , em cũng có nhiều lúc như thế lắm chị ạ, gia đình của mình thì bình yên ,thanh thản thật đấy nhưng ko phải lúc nào cũng là nơi mình muốn trở về để xoa dịu cảm xúc của bản thân ,mà phải tìm đc 1 nơi nào khác , hay là chẳng nơi nào cả , cứ đi linh tinh , chẳng hiểu nổi mình đi đâu ,làm gì nữa , cô đơn và buồn chán . Nhưng em tin rằng sẽ đến lúc chị sẽ có hạnh phúc , chỉ cần chị có niềm tin, dốc lòng dốc sức vì nó thì cũng xứng đáng :)>- Trời chỉ phụ con người chứ ko phụ niềm tin đâu chị ạ :)
 
:x Đúng rồi,trời ko phụ niềm tin mà :x
Chị vẫn đang chờ đợi cái ngày chị được ăn 1 bữa cơm giao thừa thật ấm cúng đây :)

Chị sắp rời khỏi VN,cũng tức là rời khỏi cái cuộc sống cô đơn này để sang bên bố mẹ chị!Nhưng tiếc rằng chị chỉ có thể ở bên bố mẹ 1,2 tháng là cùng...Sau đấy lại tiếp tục bay sang 1 nước khác và lại tiếp tục cuộc sống 1 mình,chỉ khác là chị ko phải đang ở VN,nơi chị sinh ra và lớn lên mà là ở 1 nơi xa lạ với những con người xa lạ!!
Chắc sẽ còn nhiều lúc cô đơn hơn ở đây nhiều nhưng phải gắng hết sức thôi :)

@Chi :chị sẽ thử vào trang web em bảo xem sao :) Biết đâu lại tìm được cái mình cần :)
 
Dù sao em cũng chúc chị may mắn , sống xa bố mẹ có thể đem lại cho mình nhiều điều phiền muộn ,cô đơn nhưng cũng giống như 1 sự thử thách , rõ ràng ko phải lúc nào mình cũng có thể được sống theo ý mình đúng ko chị ?
Chúc chị sớm được ăn bữa cơm giao thừa ấm cúng :)>-
 
em thì chẳng hiểu lắm về gia đình chị ( mà nếu không muốn nói là chẳng hiểu gì8-} ). nhưng dù sao thì em cũng chúc chị cố gắng sống thật hạnh phúc dù cuộc sống có khắc nghiệt đến đâu. cho dù mọi thứ xung quanh làm cho mình đau đớn thì hãy nhớ là sau khi khóc xong phải mỉm cười thật tươi và tiến về phía trước.;)
+ khi khóc:(( , mọi phiền muộn sẽ theo nước mắt ra ngoài -> sẽ ko còn thấy buồn nữa.:)
+ khi cười:)) , tất cả những điều hạnh phúc nhất sẽ trở lại trong ta và chúng ta sẽ có tinh thần để tiến;;) . ( giống như là con sư tử Alex trong Madagasca ý b-) ).
chị cứ vào trang web đấy đi. đảm bảo hay !!!:>
 
Em Chi ko nói trang web nào sao vào đc ;)

Định nghĩa đc hạnh phúc đã khó , chứ đâu chỉ là hạnh phúc gia đình Chi nhỉ ?
cho dù mọi thứ xung quanh làm cho mình đau đớn thì hãy nhớ là sau khi khóc xong phải mỉm cười thật tươi và tiến về phía trước

Câu này hay đấy nhưng liệu ai cũng có đủ can đảm để thực hiện điều ấy ?
 
@Hiếu : :) Cảm ơn em :) Cơ hội để chị được gặp bố mẹ rồi sẽ nhiều hơn nhưng mà cơ hội được ăn cơm giao thừa với cả nhà xem chừng có vẻ hơi bị khó vì những dịp chị có thể gặp bố mẹ đều ko đúng vào dịp đấy :(( Chắc phải tầm 9,10 năm nữa mới có cơ hội ăn cơm giao thừa có đủ mặt cả nhà :(( :D
Nhưng thôi,gặp bố mẹ,ở bên bố mẹ là hạnh phúc quá rồi còn gì :D

@Chi : gia đình chị cũng dễ hiểu thôi :D Bố mẹ phải đi công tác nước ngoài,vì muốn chị có điều kiện được chăm sóc tốt và học hành tốt nên ko đem chị theo mà gửi cho bác chị là 1 giáo viên trường đại học từ hồi chị học lớp 1 :D
(vì bố mẹ chị sẽ cực kì bận rộn nên sẽ ko có nhiều thời gian dành cho chị và nơi bố mẹ chị ở hiện nay chất lượng giáo dục ko được okie lém so với VN :D)
Đại thể nó là như vậy :)

Chị vừa vào thử trang em bảo :D Ngay từ đầu đã có vẻ rất dễ xương rùi :) Và chị cũng cảm ơn lời khuyên siêu chí lý của em :D
Cảm ơn em nhiều :)
 
Back
Bên trên