Nhiều lúc em cũng cảm thấy bức xúc này nọ, trong nhà sao mà có thể hoàn hảo mọi thứ được, ví dụ như bố thì vô tâm quá, mẹ thì đa mang nặng gánh quá,... Nhiều lúc cũng thấy thương mẹ mà không trách được bố. Nhưng mà cứ nhìn sang nhà của mấy đứa bạn, lại thấy rằng nhà mình còn hạnh phúc lắm:x
Nhà 1 đứa, mẹ dạy văn, bố là giảng viên tâm lý học sư phạm tiểu học
) , suốt ngày chỉ có nghe không được cãi (chả bù cho mình
), bố mẹ nói gì thì phải nghe theo, nhiều lúc bức xúc không dám nói ra, gia đình nó là cả 1 sự nặng nề và kinh khủng8-| . Cả chuyện học hành của nó, rồi tất tật mọi thứ, cái gì cũng bị kiểm soát + ko đc tin tưởng, ko đc bày tỏ ý kiến, quan điểm. --> Nhà mình đúng là rất dân chủ, không đâu thoải mái bẳng ở nhà:x (trừ mỗi chuyện yêu đương ko dám nói
, còn lại chuyện gì cũng thẳng thắn thoải mái + được lắng nghe :x).
Nhà 1 đứa nữa, mẹ nó ngoại tình, bố với mẹ thì cứ sống với nhau mà chẳng thấy mặn mà gì lắm. Ko biết là không khí gia đình ở đâu
. Hồi nó còn bé, bố mẹ nó vốn định li dị rồi, nhưng 1 phần cũng vì nó nên thôi. Chẳng biết nó có biết chuyện mẹ nó ngoại tình ko, người ngoài thì biết chứ chẳng biết người trong nhà thì sao:| (nhà nó và nhà bồ của mẹ nó thân nhau8-| ).
Càng lớn, càng thấy rằng những bức xúc trẻ con của mình chưa là gì.