hanh phuc' gia dinh la` gi`?????????

Em chưa bao h thỏa mãn với cái hạnh phúc mà gia đình mang lại cho em, và em nghĩ nhiều người cũng thế, vì bố mẹ, anh chị, ai cũng có tính xấu, đâu phải ai cũng hoàn thiện? Chị mình, rồi em mình, sẽ nghĩ về hạnh phúc mà mình mang lại cho họ ntn?
 
Người ta chỉ đặt câu hỏi "Hạnh phúc gia đình là gì??????????" khi người ta đang không cảm thấy hạnh phúc :|
 
Ko hẳn thế đâu chị ạ, vì nói đúng ra thì rất ít người bằng lòng với cái hạnh phúc gia đình mà mình đang có :)
 
có lẽ khi mình lập ra cái topic này hơi bị tội lỗi thì phải:-s . em ơi, nếu mà những cái chuyện nhỏ con trong gia đình làm em buồn ,ảnh hưởng đến cuộc sống của em, thì nếu mà có những chuyện lớn hơn em sẽ như thế nào. chị nghĩ, em nên học cách kìm chế được mình. kìm chế được bao nhiêu thì tốt cho mình sau này bấy nhiêu!0:)
 
Nhưng nhiều chuyện nhỏ sẽ làm thành chuyện lớn.
Hạnh phúc gia đình được xây dựng từ những điều nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống, trong cách cư xử, cách quan tâm nhau... nếu những điều nhỏ nhặt nhất không bảo đảm thì dù có hàng ngàn hàng vạn lần nói mồm con yêu bố mẹ, em yêu anh chị, tôi yêu gia đình tôi... sáo rỗng và ngu ngốc.
Một ngày có 24 tiếng, một tuần có 7 ngày, một năm có 12 tháng... có người chỉ hy vọng được một lần người mẹ người cha đứng trước mặt mình hãy quan tâm mình, chỉ cần kiểm tra bài học của mình, mắng chửi mình khi mình sai, đánh mình rồi lại xoa dịu cái đau của mình, làm cho mình thấy họ yêu mình và quan tâm mình thực sự... quan trọng nhất là xòe bàn tay ra với mình, mở rộng lòng với mình... nhưng cái nhận được chẳng có gì hết. Một năm mà mỗi lần ở nhà lại một lần không khí căng thẳng, mỗi ng 1 không gian riêng, những câu nói đùa để mọi ng gần nhau hơn lại trở thành những lời vô duyên, cái hắt hơi cũng vô duyên, cái cười cũng vô duyên... gia đình mà dù mình làm bất cứ cái gì cũng trở thành vô duyên... liệu người đó có vui nổi không?

Chỉ cần gia đình là một điểm tựa... thì mình sẽ cảm thấy hạnh phúc, còn khi gia đình cũng là một chiến trường... thì biết bám vào đâu để sống?
 
cũng hi vọng thế lắm. Đã bao h mẹ kiểm tra vở em học trên lớp trong 4 năm qua chưa? Mẹ là giáo viên toán, đã bao h mẹ hỏi em rằng em học hành thế nào trừ 2 tuần cấp tốc ôn thi? Mẹ chỉ biết đòi hỏi em, ko biết em cần gì. Em đã quen với cuộc sống như thế, đã kìm chế rất nhiều bởi em biết mẹ còn phải lo nhiều việc, nhưng em nói thật là em chưa bao h tâm sự những điều em nghĩ về bất kì điều gì cho bố mẹ em cả :|
 
đấy là những câu nói được nghe rất thường xuyên. lí thuyết lúc nào cũng hay, cũng đúng nhưng mà thực tế nó như thế nào??? thực tế gia đình có hàng tỉ những hoàn cảnh khác nhau. ví dụ như cái topic này lập ra chỉ để là chỗ để mọi người giải tỏa bức xúc, còn khi chính mình đối mặt với sự thật của mình thì mình mới có thể giải quyết được. mong là mọi người hiểu tôi nói gì!!!:|
 
Thì mọi chuyện đều có cách giải quyết mà, đó là thực tế, đã trải nghiệm :). Và em cũng đã quen rồi, đôi khi cũng hơi bực mình, nhưng thôi, kìm chế thì hơn
 
@ Thảo : Bố mẹ anh từ hồi lớp 6 là ko bao h sờ đến sách vở của anh , đôi khi phải chấp nhận tính tự giác thôi em ạ , Nhiều khi người lớn cũng bận bịu này nọ ko có thời gian để quan tâm đến những chuyện đấy đâu !
 
Khi mình lớn thì bố mẹ biết là mình cũng có ko gian riêng, nói chung sẽ rất ít khi quan tâm đến mình... tuy nhiên đòi hỏi 1 đôi lúc bố mẹ quan tâm đến mình một chút thì có gì sai? Bố mẹ bận nhiều việc, nhưng chỉ cần quan tâm xem mình đang có chuyện gì không, hoặc tâm sự... Con gái cũng như con trai tuổi mới lớn này có bao nhiêu điều nhưng bố mẹ lại cứ tăng thêm khoảng cách giữa hai thế hệ, làm sao vui nổi :(

Riêng bản thân My thì hoàn cảnh gia đình cũng rất khác với mọi ng, và xin nói thẳng, với My gia đình là một chiến trường chứ ko phải 1 chỗ dựa :p
 
còn đối với tôi thì gia đình là cái quan trọng nhất , sau Love và trước sự nghiệp

Rõ ràng mỗi người có 1 suy nghĩ khác nhau nhưng để nghĩ về gia đình của bản thân mình với 1 suy nghĩ ko hạnh phúc gì thì thực sự là 1 bi kịch đấy chồng ạ ! :p
 
Rất bi kịch nếu vợ thử đặt vào hoàn cảnh chồng, chới với chới với, không có một điểm tựa nào để bật lên, không có một cái mấu nhỏ nào để bám vào cả :D

Nước mắt dành cho những vấp váp trên đường đời hay nước mắt dành cho những thất vọng về gia đình mình ... >_<

Từ lâu lắm rồi, có lẽ là từ hồi 3 tuổi, đã có một khoảng cách không thể rút ngắn mà cứ cấp số nhân theo thời gian, giữa chồng và gia đình, đến bây h thì nghĩ về gia đình chỉ có thể đau lòng và thở dài thôi :p
 
Thêm cái biểu tượng :p này vào có cảm giác ko đau buồn cho lắm , phải sửa thành :(( thế này !

Đôi khi , rất nhiều khi mình thất vọng về gia đình mình , nhiều lắm chứ

Thất vọng vì đã quá kì vọng vào điều ko thể xảy ra

Cho dù vậy mình vẫn luôn yêu thương gia đình mình , dù cho gặp phải rất nhiều , rất nhiều mâu thuẫn .

May mắn là mình vẫn còn 1 chỗ dựa vững chắc như thế , My nên xem lại xem mấu chốt của những vấn đề đó là gì thì sẽ tìm ra cách giải quyết thôi !
 
Mấu chốt vấn đề là có cần khách sáo với người ruột thịt của mình hay ko :D đó là vấn đề to tát nhất.

1 khi chui vào căn phòng đầy sao và hạc, đóng cánh cửa lại, thì như mình và gia đình đã hoàn toàn tách biệt, khi ra khỏi phòng thì mau mau chóng chóng làm việc cần làm, nói ít thôi, trả lời ít thôi, nghe ít thôi... vì khi ở nhà cảm giác từng lời nói, từng việc làm của mình đều là vô duyên cả >_<
 
Như thế thì thật là chán

Ko đc sống thật với bản thân mình thì thật là đáng buồn My ạ

Nhưng tớ sẽ ko khuyên đâu

Rồi mỗi người phải có 1 lựa chọn riêng của mình , ko thể F buộc nhau đc đúng ko

Thật sung sướng mỗi lần đi chơi xa, đc về nhà và cảm thấy thật bình an !
 
Gia đình luôn là nơi bình yên nhất... :) Đó đúng là chỗ dựa mà mỗi khi mình thấy ko đứng vững đều có thể ngả vào... Nhiều khi cảm thấy mình quá may mắn và hạnh phúc... Được có một gia đình với đầy đủ bố và mẹ đã là niềm sung sướng lớn lao lắm rồi... :x Cái chuyện bố mẹ ko hiểu mình cũng là điều tất nhiên thôi... Cái đó thì ko có gì phải đáng buồn cả... Mình cũng có mấy khi tự hỏi bố mẹ đang nghĩ gì đâu... Thực ra nhiều lúc bố mẹ cũng tâm lý lắm, chỉ có điều ko nói ra thôi... Như mẹ tớ, lúc ko có chị tớ ở đấy thì cứ ngồi than vãn sao nó về muộn thế, rồi mắng, này nọ này nọ... Đến lúc chị tớ về thì lại vui vẻ... :) Và đôi khi có những việc mình nghĩ là mẹ ko để ý nhưng thực ra mẹ rất nhớ... Cả bố cũng tuyệt... Bố giặt cả giầy cho mình... :x :*

Nói chung, dù là bây h hay sau này, gia đình vẫn luôn là điều tuyệt vời nhất mà ta có... "là đôi cánh chim nâng em bay cùng cuộc đời... là nơi ấm êm em tìm trong cơn bão tố..." :x :x :x
 
nói gì thì nói, nhưng cuối cùng chúng ta đều đi đến cái giải pháp là chấp nhận à! chấp nhận thì chấp nhận nhưng tốt nhất hãy cứ vui vẻ, hãy cứ là chính mình. hãy thử 1 lần cười thoải mái hạnh phúc xem! :>.
 
Giải pháp ko là chấp nhận thì là gì đc huh em ???????????

Hay là em muôn thay đổi 1 vài điều gì đó để đạt đc những cái lớn hơn ??????????????????????????
 
Phạm Trí Hiếu đã viết:
@ Thảo : Bố mẹ anh từ hồi lớp 6 là ko bao h sờ đến sách vở của anh , đôi khi phải chấp nhận tính tự giác thôi em ạ , Nhiều khi người lớn cũng bận bịu này nọ ko có thời gian để quan tâm đến những chuyện đấy đâu !
Ừ thì em cũng đã trải qua 4 năm như thế rồi mà, cũng phải chấp nhận thôi
 
Ơ , nhiều đứa thích như thế lắm đấy chứ

Nhiều khi bố mẹ sờ đến sách vở hay hỏi linh tinh chuyện học hành của mình tự dưng đâm ra khó chịu lạ !
 
Back
Bên trên