Nguyễn Hoàng Linh
(Hoang Linh Nguyen)
Điều hành viên
Gửi bài của cô bạn cho cả nhà đọc nhé. Bài này, khi đọc, GS Đinh Xuân Lâm, một trong "tứ trụ" của Sử học Việt Nam, đã rất cảm động và bảo rằng có thể trích đoạn vào sách giáo khoa ở Việt Nam
L.
***
Hà Nội niềm riêng tôi
... Dẫu là người sinh ra ở Hà Nội, người đến đây lập nghiệp vào một chiều hè nhễ nhại mồ hôi đặc quánh với bụi đường hay là người chưa từng đặt chân ghé thăm Hà Nội, thì mỗi người đều có một Hà Nội cho riêng mình. Cao sang, ô trọc, giầu có hay cần lao... đó là cảm nhận của mỗi người. Tôi cũng có một Hà Nội của riêng tôi – một Hà Nội lặng lẽ dịu dàng và vô cùng trong trẻo...
Nơi tôi sinh Hà Nội
Ngày tôi sinh một ngày bỏng cháy
Ngõ nhỏ, phố nhỏ, nhà tôi ở đó
Đêm lặng nghe trong gió
Tiếng sông Hồng thở than... (1)
Vâng… ngõ nhỏ, phố nhỏ, nhà tôi ở đó, gần hồ Hoàn Kiếm và cách sông Hồng chẳng bao xa. Nhưng không, tôi không phải là một người Hà Nội chính gốc để có thể dành cho thành phố này một tình yêu trọn vẹn niềm kiêu hãnh. Tôi chỉ nhớ, nhớ thôi - một Hà Nội, với những con đường rợp bóng cây, nơi lưu giữ cho tôi những ngày tháng đã cách xa, giờ nhắc đến lại như ngân thầm dòng ký ức cơ hồ như có ai đó đem tất cả hương tình xưa cũ ấy mà đổ oà ra trước mắt vậy. Cũng bởi, chỉ có nhớ không thôi những riêng tư tình cảm, mà hình như tôi dễ dàng xuề xoà bỏ qua cho Hà Nội những gai góc và ô tạp của một đô thị đang mỗi ngày một thay đổi. Những thay đổi khiến đau đớn cả một vùng dĩ vãng, khiến người Hà Nội gốc phải chật vật lắm mới thu gon cho mình một góc tâm hồn để chất chứa những tình cảnh mới mẻ ấy.
Tôi nhớ. Và nhớ. Nhớ bốn mùa không gian Hà Nội. Nhớ những sớm tinh sương, những đêm khuya phố vắng cùng anh tôi đạp xe thong thả. Đạp thật chậm và hít thật sâu hương hoa của Hà Nội, mặc cho sương khuya rơi đẫm tóc vai, mặc cho vòng xe lăn dài thành kỷ niệm. Nhờ có những khoảnh khắc như vậy mà sau này tôi mới biết cảm nghe sâu xa hơn cái thiên thu của mỗi giây phút sống.
Hà Nội ơi, mỗi khi lòng xác xơ, tôi vội vã trở về
lấy cho mình dù chỉ là chút bóng đêm trên đường phố quen
dù chỉ là một chiều hương giăng lối cũ... (2)
Nhớ Hà Nội là nhớ mưa phùn lất phất đầu xuân cho cây bàng, cho bằng lăng, phượng vĩ nảy lộc, cho hoa sữa nở trắng phố quen. Nếu như hoa sữa khoe hương vào mỗi độ thu về với gió heo may nhè nhẹ thì hoa sưa lại khoe sắc trắng tinh khôi khi Hà Nội vẫn còn trân mình chịu cơn giá lạnh của một mùa đông rét mướt chưa kịp qua. Hàng năm, cứ vào khoảng vài ba tuần sau Tết Nguyên đán, phố Phan Chu Trinh, phố Phan Đình Phùng, phố Trần Hưng Đạo, và rải rác trên nhiều con phố khác như trên đường Hoàng Diệu, phố Hoàng Hoa Thám, dốc Ngọc Hà... những cây sưa khẳng khiu bỗng trở mình bung nở từng chùm, kết tầng kết lớp, trắng tinh cả cây tựa như tuyết phủ. Hoa sưa lạ lắm, trổ bông ào ạt trước khi bật lá mới. Hoa không thơm, mau nở và chóng tàn. Mỗi độ hoa thường chỉ kéo dài dăm bảy ngày. Có khi hôm nay những chùm hoa còn đong đưa trên cao, ngày mai hoa đã trút rải trắng góc phố mất rồi, trút tựa như tuyết rơi, khiến khách qua đường lòng đang bộn bề chuyện cơm áo cũng thoáng nghe một chút xao xác bâng khuâng như đang bước trên một kỷ niệm chợt đến...
Mùa hoa sữa qua đi cũng là lúc hai hàng sấu đường Trần Phú từ tốn thay lá mới. Sấu cứ vừa trút lá vừa đâm lộc non trong tiết cuối xuân có nắng thật vàng. Gặp khi gió mạnh lá sấu bứt cành bay bay khắp phố. Thoáng bóng áo dài, thoáng vài mái tóc, phố bỗng dưng như thực như mơ trong vẻ đẹp không thể nào đem so sánh. Cứ mỗi đầu hè sấu lại âm thầm trổ bông trên cao, rồi rụng xuống cho trẻ nhỏ nhặt xâu thành từng chuỗi. Hoa sấu màu trắng đục li ti, hương thật nhẹ... thật nhẹ... Trong trẻo và mát lành. Âu cũng là cái duyên thầm của một loài cây mang cái tên thật bình dị. Mặc cho ai yêu hoa sữa hơn, tôi vẫn cứ dành cho những cội sấu một tình yêu không chia sớt, chẳng phải vì ưa món sấu dầm có vị chua thanh thanh được bán trước mỗi cổng trường, hè phố, mà có lẽ vì sấu gợi nhớ trong tôi những bữa cơm thanh đạm và ngon miệng mà mẹ thường sắp cho chúng tôi ngày nhỏ. Bữa cơm có rau luộc, có tôm rang, có bát nước canh dầm sấu màu hồng dìu dịu...
Rồi mùa hè đến với phượng vĩ rực đường Cổ Ngư, với bằng lăng tím phố Thợ Nhuộm, với tiếng ve sầu ra rả trên những cành me, cành sấu phố Ngô Quyền... Hạ về hoa lá tưng bừng nhưng tôi không tìm được cái riêng đặc biệt cho Hà Nội nên nỗi nhớ dừng lại ở quả sấu chín vàng cắt khoanh bày bán trên những gánh hàng rong. Nỗi nhớ tôi chuyển mùa...
Hà Nội mùa thu, cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ,
nằm kề bên nhau, phố xưa nhà cổ, mái ngói thâm nâu (3)
Phải công nhận mùa thu Hà Nội đẹp, bởi phố phường có hương, có sắc. Nói đến hương là nói đến hoa sữa là nhắc nhớ đến đường Bà Triệu, đường Hùng Vương, và nhất là đường Nguyễn Du cạnh hồ Thiền Quang tĩnh lặng êm đềm. Cây cao, thân mốc, bông trắng xanh li ti từng chùm nhỏ. Chẳng hiểu có phải vì bấm vào cành non thấy ứa ra chất nhựa màu trắng đục hay không mà người ta gọi đó là cây hoa sữa. Hoa sữa nở vào tháng Mười, dịp cuối thu đầu đông trong gió heo may nhè nhẹ. Giống như dạ lan, nguyệt quế, hoa sữa thơm về đêm. Đêm càng sâu, hương hoa càng nồng nhưng cũng thật mộc mạc và thi vị với chút gì đó liêu trai trong sự dâng tiết hết mình ấy.
Hà Nội mùa thu, mùa thu Hà Nội
Mùa hoa sữa về, thơm từng con phố
Mùa cốm xanh về, thơm bàn tay nhỏ
Cốm sữa vỉa hè, thơm bước chân qua... (4)
Phải rồi, mùa thu còn là mùa cốm thơm thơm xanh màu ngọc thạch, được các mẹ các chị cẩn thận gói ghém trong hai lần lá sen rồi buộc lại bằng sợi rơm nếp vàng óng ả; là mùa của hoàng lan, ngọc lan ngan ngát về đêm, cho người đi xa nhớ hương xưa mà thầm hỏi, chẳng biết bây giờ ngõ Tức Mạc có còn cây hoàng lan, đền Quan Thánh có còn cội muỗm già, ngõ Tạm Thương bạn cũ có ghé qua...
Rồi một ngày “hoa sữa thôi rơi”, mùa đông đến được báo hiệu bằng cái mẫn cảm của cây bàng trên đường Tràng Thi và trên nhiều con đường khác trong khu phố cổ. Lá bàng to nên khi rơi trong đêm vắng nghe nặng tựa bước chân người. Nhưng ấn tượng nhất đối với tôi là hàng cây cơm nguội phố Lý Thường Kiệt. Lá đổi màu một lượt rồi rụng theo gió cuốn bay lao xao khắp mặt phố dài. Lá rơi như rắc những mảnh nắng vàng trong cái lạnh se se đầu mùa, cái lạnh không khiến người ta phải suýt xoa run rẩy nhưng lại làm xao động những góc khuất trong hồn, cho bàn tay tình nhân lần tìm hơi ấm, thầm lặng lồng vào nhau những hẹn ước không lời.
Hà Nội mùa này chiều không buông nắng
Phố vắng nghiêng nghiêng cành cây khô
Quán cóc liêu xiêu một câu thơ
Hồ Tây, Hồ Tây tím mờ... (5).
Hà Nội lúc giao mùa sương giăng như lụa, Tháp Rùa mờ mờ hư ảo, cây lộc vừng rũ bóng tịch liêu. Trong gió mùa đông bắc lành lạnh, thi nhân dễ ngẩn ngơ đi tìm cho mình một tri âm tri kỷ để chia sẻ cảm nhận về những điều bình dị nhất, như một ráng chiều sóng sánh mặt hồ Tây, dăm vòng sóng nhỏ tạo nên bởi cái búng mình của con nhện nước; chia tiếng chuông ngân nơi thiền viên chuà Trấn Quốc hay cùng lắng nghe tiếng chim trời gọi nhau về tổ... Bởi, tất cả những hình ảnh tưởng như bình thường ấy có thể khiến thi nhân bỗng thấy hồn mình xôn xao khép mở những nỗi niềm, bỗng nghĩ nhiều hơn về nỗi cô đơn tâm linh của con người, về những nỗ lực vô hạn để vươn lên mọi ràng buộc của đời sống. Và, dù cho bơ vơ bất lực vẫn tha thiết đi tìm sự giải thoát ra ngoài mọi giới hạn tầm thường của cuộc đời, để sống, để cười, để tận hưởng hương sắc của đất trời, cái mà dường như con người ta đã nhiều khi vô tình bỏ lỡ và đánh mất giữa dòng đời vội vã...
Vậy đó, tôi nhớ một Hà Nội của riêng tôi, như nhớ những hàng cây bao năm nay đứng đó cho kỷ niệm trở thành kỷ niệm, cho tôi rong ruổi vào ký ức và ngỡ ngàng nhận ra ẩn sâu trong lòng một nỗi nhớ khôn cùng về nơi chốn mà tôi chưa bao giờ cảm thấy thuộc về, Hà Nội ơi...
(1) "Hà Nội và tôi" (Nhạc và lời Lê Vinh)
(2) "Hà Nội ngày trở về" (Nhạc Phú Quang & Lời Thanh Tùng)
(3), (4) "Nhớ mùa thu Hà Nội" (Nhạc và lời Trịnh Công Sơn)
(5) "Hà Nội mùa vắng những cơn mưa" (Nhạc Trương Quý Hải & Lời Bùi Thanh Tuân)
(Lê Tố Uyên, Praha tháng 7-2005)
L.
***
Hà Nội niềm riêng tôi
... Dẫu là người sinh ra ở Hà Nội, người đến đây lập nghiệp vào một chiều hè nhễ nhại mồ hôi đặc quánh với bụi đường hay là người chưa từng đặt chân ghé thăm Hà Nội, thì mỗi người đều có một Hà Nội cho riêng mình. Cao sang, ô trọc, giầu có hay cần lao... đó là cảm nhận của mỗi người. Tôi cũng có một Hà Nội của riêng tôi – một Hà Nội lặng lẽ dịu dàng và vô cùng trong trẻo...
Nơi tôi sinh Hà Nội
Ngày tôi sinh một ngày bỏng cháy
Ngõ nhỏ, phố nhỏ, nhà tôi ở đó
Đêm lặng nghe trong gió
Tiếng sông Hồng thở than... (1)
Vâng… ngõ nhỏ, phố nhỏ, nhà tôi ở đó, gần hồ Hoàn Kiếm và cách sông Hồng chẳng bao xa. Nhưng không, tôi không phải là một người Hà Nội chính gốc để có thể dành cho thành phố này một tình yêu trọn vẹn niềm kiêu hãnh. Tôi chỉ nhớ, nhớ thôi - một Hà Nội, với những con đường rợp bóng cây, nơi lưu giữ cho tôi những ngày tháng đã cách xa, giờ nhắc đến lại như ngân thầm dòng ký ức cơ hồ như có ai đó đem tất cả hương tình xưa cũ ấy mà đổ oà ra trước mắt vậy. Cũng bởi, chỉ có nhớ không thôi những riêng tư tình cảm, mà hình như tôi dễ dàng xuề xoà bỏ qua cho Hà Nội những gai góc và ô tạp của một đô thị đang mỗi ngày một thay đổi. Những thay đổi khiến đau đớn cả một vùng dĩ vãng, khiến người Hà Nội gốc phải chật vật lắm mới thu gon cho mình một góc tâm hồn để chất chứa những tình cảnh mới mẻ ấy.
Tôi nhớ. Và nhớ. Nhớ bốn mùa không gian Hà Nội. Nhớ những sớm tinh sương, những đêm khuya phố vắng cùng anh tôi đạp xe thong thả. Đạp thật chậm và hít thật sâu hương hoa của Hà Nội, mặc cho sương khuya rơi đẫm tóc vai, mặc cho vòng xe lăn dài thành kỷ niệm. Nhờ có những khoảnh khắc như vậy mà sau này tôi mới biết cảm nghe sâu xa hơn cái thiên thu của mỗi giây phút sống.
Hà Nội ơi, mỗi khi lòng xác xơ, tôi vội vã trở về
lấy cho mình dù chỉ là chút bóng đêm trên đường phố quen
dù chỉ là một chiều hương giăng lối cũ... (2)
Nhớ Hà Nội là nhớ mưa phùn lất phất đầu xuân cho cây bàng, cho bằng lăng, phượng vĩ nảy lộc, cho hoa sữa nở trắng phố quen. Nếu như hoa sữa khoe hương vào mỗi độ thu về với gió heo may nhè nhẹ thì hoa sưa lại khoe sắc trắng tinh khôi khi Hà Nội vẫn còn trân mình chịu cơn giá lạnh của một mùa đông rét mướt chưa kịp qua. Hàng năm, cứ vào khoảng vài ba tuần sau Tết Nguyên đán, phố Phan Chu Trinh, phố Phan Đình Phùng, phố Trần Hưng Đạo, và rải rác trên nhiều con phố khác như trên đường Hoàng Diệu, phố Hoàng Hoa Thám, dốc Ngọc Hà... những cây sưa khẳng khiu bỗng trở mình bung nở từng chùm, kết tầng kết lớp, trắng tinh cả cây tựa như tuyết phủ. Hoa sưa lạ lắm, trổ bông ào ạt trước khi bật lá mới. Hoa không thơm, mau nở và chóng tàn. Mỗi độ hoa thường chỉ kéo dài dăm bảy ngày. Có khi hôm nay những chùm hoa còn đong đưa trên cao, ngày mai hoa đã trút rải trắng góc phố mất rồi, trút tựa như tuyết rơi, khiến khách qua đường lòng đang bộn bề chuyện cơm áo cũng thoáng nghe một chút xao xác bâng khuâng như đang bước trên một kỷ niệm chợt đến...
Mùa hoa sữa qua đi cũng là lúc hai hàng sấu đường Trần Phú từ tốn thay lá mới. Sấu cứ vừa trút lá vừa đâm lộc non trong tiết cuối xuân có nắng thật vàng. Gặp khi gió mạnh lá sấu bứt cành bay bay khắp phố. Thoáng bóng áo dài, thoáng vài mái tóc, phố bỗng dưng như thực như mơ trong vẻ đẹp không thể nào đem so sánh. Cứ mỗi đầu hè sấu lại âm thầm trổ bông trên cao, rồi rụng xuống cho trẻ nhỏ nhặt xâu thành từng chuỗi. Hoa sấu màu trắng đục li ti, hương thật nhẹ... thật nhẹ... Trong trẻo và mát lành. Âu cũng là cái duyên thầm của một loài cây mang cái tên thật bình dị. Mặc cho ai yêu hoa sữa hơn, tôi vẫn cứ dành cho những cội sấu một tình yêu không chia sớt, chẳng phải vì ưa món sấu dầm có vị chua thanh thanh được bán trước mỗi cổng trường, hè phố, mà có lẽ vì sấu gợi nhớ trong tôi những bữa cơm thanh đạm và ngon miệng mà mẹ thường sắp cho chúng tôi ngày nhỏ. Bữa cơm có rau luộc, có tôm rang, có bát nước canh dầm sấu màu hồng dìu dịu...
Rồi mùa hè đến với phượng vĩ rực đường Cổ Ngư, với bằng lăng tím phố Thợ Nhuộm, với tiếng ve sầu ra rả trên những cành me, cành sấu phố Ngô Quyền... Hạ về hoa lá tưng bừng nhưng tôi không tìm được cái riêng đặc biệt cho Hà Nội nên nỗi nhớ dừng lại ở quả sấu chín vàng cắt khoanh bày bán trên những gánh hàng rong. Nỗi nhớ tôi chuyển mùa...
Hà Nội mùa thu, cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ,
nằm kề bên nhau, phố xưa nhà cổ, mái ngói thâm nâu (3)
Phải công nhận mùa thu Hà Nội đẹp, bởi phố phường có hương, có sắc. Nói đến hương là nói đến hoa sữa là nhắc nhớ đến đường Bà Triệu, đường Hùng Vương, và nhất là đường Nguyễn Du cạnh hồ Thiền Quang tĩnh lặng êm đềm. Cây cao, thân mốc, bông trắng xanh li ti từng chùm nhỏ. Chẳng hiểu có phải vì bấm vào cành non thấy ứa ra chất nhựa màu trắng đục hay không mà người ta gọi đó là cây hoa sữa. Hoa sữa nở vào tháng Mười, dịp cuối thu đầu đông trong gió heo may nhè nhẹ. Giống như dạ lan, nguyệt quế, hoa sữa thơm về đêm. Đêm càng sâu, hương hoa càng nồng nhưng cũng thật mộc mạc và thi vị với chút gì đó liêu trai trong sự dâng tiết hết mình ấy.
Hà Nội mùa thu, mùa thu Hà Nội
Mùa hoa sữa về, thơm từng con phố
Mùa cốm xanh về, thơm bàn tay nhỏ
Cốm sữa vỉa hè, thơm bước chân qua... (4)
Phải rồi, mùa thu còn là mùa cốm thơm thơm xanh màu ngọc thạch, được các mẹ các chị cẩn thận gói ghém trong hai lần lá sen rồi buộc lại bằng sợi rơm nếp vàng óng ả; là mùa của hoàng lan, ngọc lan ngan ngát về đêm, cho người đi xa nhớ hương xưa mà thầm hỏi, chẳng biết bây giờ ngõ Tức Mạc có còn cây hoàng lan, đền Quan Thánh có còn cội muỗm già, ngõ Tạm Thương bạn cũ có ghé qua...
Rồi một ngày “hoa sữa thôi rơi”, mùa đông đến được báo hiệu bằng cái mẫn cảm của cây bàng trên đường Tràng Thi và trên nhiều con đường khác trong khu phố cổ. Lá bàng to nên khi rơi trong đêm vắng nghe nặng tựa bước chân người. Nhưng ấn tượng nhất đối với tôi là hàng cây cơm nguội phố Lý Thường Kiệt. Lá đổi màu một lượt rồi rụng theo gió cuốn bay lao xao khắp mặt phố dài. Lá rơi như rắc những mảnh nắng vàng trong cái lạnh se se đầu mùa, cái lạnh không khiến người ta phải suýt xoa run rẩy nhưng lại làm xao động những góc khuất trong hồn, cho bàn tay tình nhân lần tìm hơi ấm, thầm lặng lồng vào nhau những hẹn ước không lời.
Hà Nội mùa này chiều không buông nắng
Phố vắng nghiêng nghiêng cành cây khô
Quán cóc liêu xiêu một câu thơ
Hồ Tây, Hồ Tây tím mờ... (5).
Hà Nội lúc giao mùa sương giăng như lụa, Tháp Rùa mờ mờ hư ảo, cây lộc vừng rũ bóng tịch liêu. Trong gió mùa đông bắc lành lạnh, thi nhân dễ ngẩn ngơ đi tìm cho mình một tri âm tri kỷ để chia sẻ cảm nhận về những điều bình dị nhất, như một ráng chiều sóng sánh mặt hồ Tây, dăm vòng sóng nhỏ tạo nên bởi cái búng mình của con nhện nước; chia tiếng chuông ngân nơi thiền viên chuà Trấn Quốc hay cùng lắng nghe tiếng chim trời gọi nhau về tổ... Bởi, tất cả những hình ảnh tưởng như bình thường ấy có thể khiến thi nhân bỗng thấy hồn mình xôn xao khép mở những nỗi niềm, bỗng nghĩ nhiều hơn về nỗi cô đơn tâm linh của con người, về những nỗ lực vô hạn để vươn lên mọi ràng buộc của đời sống. Và, dù cho bơ vơ bất lực vẫn tha thiết đi tìm sự giải thoát ra ngoài mọi giới hạn tầm thường của cuộc đời, để sống, để cười, để tận hưởng hương sắc của đất trời, cái mà dường như con người ta đã nhiều khi vô tình bỏ lỡ và đánh mất giữa dòng đời vội vã...
Vậy đó, tôi nhớ một Hà Nội của riêng tôi, như nhớ những hàng cây bao năm nay đứng đó cho kỷ niệm trở thành kỷ niệm, cho tôi rong ruổi vào ký ức và ngỡ ngàng nhận ra ẩn sâu trong lòng một nỗi nhớ khôn cùng về nơi chốn mà tôi chưa bao giờ cảm thấy thuộc về, Hà Nội ơi...
(1) "Hà Nội và tôi" (Nhạc và lời Lê Vinh)
(2) "Hà Nội ngày trở về" (Nhạc Phú Quang & Lời Thanh Tùng)
(3), (4) "Nhớ mùa thu Hà Nội" (Nhạc và lời Trịnh Công Sơn)
(5) "Hà Nội mùa vắng những cơn mưa" (Nhạc Trương Quý Hải & Lời Bùi Thanh Tuân)
(Lê Tố Uyên, Praha tháng 7-2005)
Chỉnh sửa lần cuối bởi người điều hành: