Tiếp đề tài Hà Nội.
Nói đến Hà Nội là cấm tránh được những khái niệm rôm rả như với "hoa sữa", "ngọc lan", "bằng lăng", "Thiền Quang"... Cứ như anh ngẫm thì cái trò yêu thương (cảnh vật, con người... ) quê hương chỉ hay xảy ra đối với những người đã đi xa thôi. Chứ ở gần thì "bụt chùa nhà không thiêng", đa số đều muốn "rước Thích Ca hàng xóm về thờ". Chẳng biết nói như thế có quá lời không?
Như anh hồi xưa ở Hà Nội, chẳng bao giờ tôi thấy Hà Nội đẹp lắm đâu. Có lẽ vì nhiều cái cảnh khổ, lem nhem nó làm lấp đi vẻ đẹp của thủ đô "ngàn năm văn vật" chăng? Bọn anh, thời nhỏ thì chưa biết gì, đến lúc lơn lớn một chút thì suốt ngày lo học hành (hoặc nghịch ngợm tầm bậy), ai hơi có khả năng thì cắm đầu cắm cổ lo đi Tây... Nói chung ít đứa nào có thời gian ngắm nghía Hà Nội.
Về cây cối, hoa quả Hà Nội thì anh chỉ thích cây bàng, hồi bé tí bọn anh hay nhặt quả bàng chín, đứa nào đứa ấy lăm lăm cái búa con, gò hột bàng trên đường tàu điện để moi nhân ăn. Nhà anh ở gần mấy phố có rất nhiều hoa sữa, thế mà những lúc bát phố một mình vào lúc chiều tối, cũng chẳng cảm thấy gì sất. Chưa nói gì đến "ngọc lan", "bằng lăng"... là những thứ hay hiện diện trong thơ ca, sách vở chứ hổng "đời thường" mấy. Có lẽ vì dạo đó chửa có bạn gái nên mới "vô cảm" như thế?
)
Nhưng, bây giờ hồi tưởng lại thì bất cứ cái gì dính đến Hà Nội cũng biến thành kỷ niệm. Đến mấy cái ngõ nhỏ, hẹp, đầy rong rêu và khá bẩn thỉu, nhất là khi trời nóng nực, ẩm ướt, cũng nảy ra biết bao nỗi nhớ. Thế có kỳ không nhỉ? Ai rành môn tâm lý, làm ơn giảng cho anh với!
Chấm dứt phần bông phèng, chép lại ở đây một ca khúc về Hà Nội, chỉ có vài câu, ý tứ không hề có gì lạ mà nghe vẫn thấy nhớ day dứt...
L.
TB. "Heo may" tiếng Tây là gì nhỉ?
*
NHỚ
Hà Nội bây giờ
Hà Nội bây giờ
Chắc đã vào đông
Hương hoa ấy có còn vương lối phố?
Những cặp tình nhân có còn đi dạo nữa?
Đôi mắt nào thoảng chút gió heo may
Sài Gòn ơi!
Biết bao nhiêu màu áo!
Sao vẫn nhớ hương heo may Hà Nội
Mưa buổi chiều
dáng người đi vồi vội
Tìm màu áo thân quen
trong hơi nước thơm nồng
Ôi! Hà Nội mùa đông
Hà Nội mùa đông
Hương heo may
và nỗi nhớ...
(nhạc Huy Du & phỏng thơ Nguyễn Việt Hùng, 1990)