Re: Giao lưu với thí sinh Miss HAO_SBD 11 đến SBD 12
Zzang Tran đã viết:
không ngờ việc học đội tuyển hồi lớp 9 lại được coi là điều đáng nhớ với BT như thế :x có lẽ việc đó cũng là một trong những quyết định quan trọng nhất đối với tớ
:x
chẹp muốn hỏi ấy một câu việc học hành/sự nghiệp và gia đình có lẽ là 2 điều quan trọng nhất với ấy, vậy bạn bè có vị trí như thế nào trong cuộc sống của ấy ^^
Baby ^^,
Biết là bạn hiền thế nào cũng hỏi mấy câu như thế này muh ^^. Hì, học hành với gia đình chắc chắn là vô cùng quan trọng rồi, bản thân con đường tớ đã đi qua cho đến lúc này cũng phần nào thể hiện điều đó... Nhưng còn bạn bè thì sao nhỉ?
Tớ thử ôn lại những gì mình đã trai qua với tình bạn từ khi còn nhỏ xíu đến bây giờ nhé:
- Hồi mẫu giáo, tớ đi học ở Mẫu Giáo Chim Non trên phố Lò Đúc với Lan Hương, em họ tớ. 2 chị em họ, đi học cùng mẫu giáo với nhau, cứ tưởng là phải thân lắm cơ, thế muh cũng nhiều xung đột... Hồi ấy tớ rất là hay... đánh em họ
. Tranh chấp đồ chơi gì là bộp luôn. Còn em họ tớ thì cũng ko vừa, nhiều trò lắm. Tớ còn nhớ có lần Lan Hương giấu dép của tớ, lại phối hợp cùng 3 đứa đầu gấu nhất lớp mẫu giáo nữa, tớ địch lại ko nổi, lặng lẽ đi chân đất đi về... Thời mẫu giáo gắn liền với sự chành chọe của hai chị em họ rất yêu thương nhau nhưng chưa thoát ra khỏi cái tính đanh đá trẻ thơ...
- Lên cấp 1, tớ bắt đầu biết thế nào là "xếp thứ 1", "học sinh xuất sắc", "vinh dự kéo cờ đầu tuần"... Nhưng điều tớ ko biết được là một tình bạn chân thành. Làm một học sinh cưng của các thày cô giáo thì điều dường như tất yếu xảy ra là sự xa cách với bạn bè trong lớp. Tất nhiên, tớ ko nói rằng tớ ko có lỗi gì. Lỗi của tớ là đã ko làm gì để thay đổi sự xa cách ấy
. Cho đến năm lớp 4, tớ mới thực sự biết thế nào là một tình bạn thực sự. Một học sinh mới chuyển vào lớp, tên là Hoàng Thủy, được xếp ngồi cạnh tớ. Lúc đầu tớ cũng ko chú ý gì, vì nghĩ chắc rồi cũng sẽ như những đứa khác trong lớp thôi: ko ưa gì mình cả... Nhưng ko, người bạn ấy trở thành người bạn tuyệt vời nhất trrong 5 năm cấp 1 của tó, là người đầu tiên hỏi tớ về gia đình tớ, về những điều tớ muốn làm khi lớn lên. Đó là lần đầu tiên tớ chia sẻ hết những bí mật đơn giản và ngây thơ của một con bé lớp 4 với một đứa bạn. Đến bây giờ vẫn biết ơn Thủy nhiều lắm, Thủy là người đầu tiên nhận ra điều gì là con người thực của Thư, ẩn dưới vẻ ngoài luôn lạnh lùng, xa cách...
- Cấp 2 ko khác nhiều so với cấp 1, vẫn là những thành công trong học tập, và những xa cách với bạn bè... Nhiều người nói tớ kiêu, tinh vi, ko coi ai ra gì. Nhiều người nói tớ ích kỉ... Tớ ko đáp lại những điều ấy, ẩn mình kĩ hơn bằng vỏ bọc ngày càng lạnh lùng. Nhưng rồi cũng có những người bạn nhìn thấu qua được cái vỏ bọc lạnh lùng, thờ ơ ấy. Đó là Hà Ninh, Bùi Thư, Huyền Linh, có thể cả Minh Hà. Đó là những người bạn mà tớ ko cần phải suy nghĩ nên nói gì khi ở bên cạnh, là những người bạn ko quan tâm đến việc tớ được mấy điểm bài Văn mới trả hay là giải học sinh giỏi được bao nhiêu... Đó là những người gọi điện cho tớ khi họ khóc và ko biết làm thế nào để vượt qua khó khăn. Nếu ko có những người bạn ấy, có lẽ 4 năm cấp 2 của tớ ko còn gì hơn là những thành công và thất bại trong học tập
.
- Cấp 3 thì sao nhỉ. Hì, làm sao có thể ko nói đến SI
. 8 người bạn tứ 3 trường cấp 2 khác nhau trở thành một nhóm thân thiết, và tớ là một phần của ngôi sao 8 cánh đó. Chắc cũng ko cần nhắc lại nhiều những gì SI đã trải qua nữa nhỉ
, ấy và tớ hiểu rõ hơn ai hết mà. Đến bây giờ, tớ chỉ muốn nói một điều: cảm ơn những điều tốt đẹp đã xảy ra giữa bọn mình, còn những chuyện buồn, làm đau lòng nhau, hãy để gió cuốn đi...
Như thế, ngoảnh đầu nhìn lại thì tớ cũng ko phải là người thành công lắm trong tình bạn
. Để có được người hiểu mình và yêu quý mình thật lòng, có lẽ ko đơn giản nhỉ. Nhưng như thế này chắc cũng có cái hay của nó, ít bạn mà người nào cũng "chất", còn hơn là bạn bè tía lia mà đến lúc thực sự muốn nói một điều gì chẳng thể tìm thấy ai... Bạn bè có vị trí thế nào trong cuộc sống của tớ ư? Bạn bè là thứ phản bội tớ nhiều nhất ^^. Khi tớ học hành, sách vở ko phản bội tớ. Khi tớ yêu thương gia đình, bố mẹ, nhóc con, ông bà ko phản bội tớ. Nhưng khi tớ dành hết niềm tin vào tình bạn, tình bạn đã phản bội tớ. Vậy có lẽ, tình bạn cũng quan trọng đấy, nhưng "chim phải tên sợ cành cây cong", thật khó để cho tớ tin hoàn toàn vào tình bạn lắm Zz ạ ^^.