gửi mẹ!

Nguyễn Thị Thu Hương
(Hương^_^)

New Member
ko hiểu viết cái gì nữa |-) |-) |-)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Đọc xong, không biết phải nói gì bởi có lẽ không nên nói gì, tặng em lyrics của bài Courage (Manowar)

Some Want To Think Hope Is Lost See Me Stand Alone
I Can't Do What Others May Want Then I'll Have No Home
So For Now Wave Good-bye And Leave Your Hands Held High
Hear This Song Of Courage Long Into The Night
So For Now Wave Good-bye Leave Your Hands Held High
Hear This Song Of Courage Long Into The Night
And The Wind Will Bear My Cry To All Who Hope To Fly
Hear This Song Of Courage Ride Into The Night
Battles Are Fought By Those With The Courage To Believe
They Are Won By Those Who Find The Heart
Find A Heart To Share
This Heart That Fills The Soul Will Point The Way To Victory
If There's A Fight Then I'll Be There I'll Be There
So For Now Wave Good-bye, Leave Your Hands Held High
Hear This Song Of Courage Long Into The Night
And The Wind Will Bear My Cry To All Who Hope To Fly
Lift Your Wings Up High My Friend Fearless To The End
So For Now Wave Good-bye, Leave Your Hands Held High
Hear This Song Of Courage Long Into The Night
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Mẹ hay bảo con là lúc nào cũng chỉ biết chui trong phòng đóng kín cửa
tớ cũng từng như ấy :)
nhưng bây giờ tớ đang cố gắng ko vào phòng nữa :)
dù rất khó khăn và dường như ko ai công nhận những cố gắng của tớ :)
ấy cũng thử mở cửa phòng ra xem nào :)
cùng cố gắng nhé :x
@A. Long: a tâm lý thế :)
 
ừa, đúng là nhiều lúc bố mẹ cũng có hiểu được hết con cái mình đâu, lúc nào họ cũng tưởng rằng chỉ cần đầy đủ mọi vậy chất thì con cái có thể hạnh phúc, nhiều khi điều đó cũng đúng, nhưng cho dù một người mạnh mẽ hay buông thả đến đâu thì cuối cùng điều quan trọng nhất vẫn là tình cảm của bố mẹ !
 
Mẹ yêu quý!
Ko biết bao nhiều lần con muốn nói với mẹ như vậy, và cả bây giờ đây con cũng muốn gọi điện ngay về cho mẹ và nói với mẹ câu đó.
Nhưng mẹ biết ko, thực sự đến tận bây giờ con vẫn chưa hết bàng hoàng về chuyện của chính mình. Con tưởng những chuyện như vậy chỉ có trong phim thôi mẹ ah, vậy mà nó lại xảy ra với con, đứa con gái yêu quý của mẹ - đúng vậy ko mẹ? Đến bây giờ, sau 3 năm xa mẹ rồi con vẫn thấy mọi chuyện quá kinh khủng, như cái ngày mẹ mới nói với con chuyện đó vậy, con ko phải con của mẹ ah? Bây giờ con vẫn chưa hết cái cảm giác sợ hãi như hồi đó. Con tưởng chừng cả thế giới đổ sập trên đầu , mẹ - người mẹ mà con kính trọng , yêu quý nhất trên đời lại là một người ko hề có quan hệ máu mủ với con. Mẹ ! Bây giờ nói những câu này con vẫn mong mọi chuyện đã qua chỉ là một giấc mơ, nhưng mà, tính sao đây, ko thể, con ko thể là con của mẹ!
Một trăm lần, một tỉ lần con phải xin lỗi mẹ, người tuy ko sinh ra con nhưng đã nuôi nấng, yêu thương con gần 15 năm, con những tưởng mẹ sẽ là người che chở cho con suốt đời, vậy mà ... Thật ra đến bây giờ thì con đã hiểu mẹ hơn .
Mẹ có biết con đã giận mẹ đến thế nào ko, con cũng ko hiểu giận vì điều gì nữa, có thể bởi mẹ đã giấu con một chuyện như vậy trong thời gian quá dài, nhưng cũng có thể bởi mẹ đã nói điều đó với con, để con phải đau khổ như vậy. Mẹ có biết cảm giác của con khi cầm tờ giấy khai sinh chính thức của mình ko? Con ko biết diễn tả ra sao nữa, thật kinh khủng. Và đến bây giờ con vẫn thấy xa lạ với cái tên của chính mình Nguyễn Nguyên Bảo Hoài Thanh, bạn con nói nghe tên thôi đã thấy gia đình bố mẹ đẻ con thế nào, nhưng đối với con, họ chỉ là một lũ người vô tâm, có thể bỏ đứa con của mình 15 năm trời mà ko có một chút liên lạc.
Và bây giờ, con đã ko còn giận mẹ như trước nữa, vì thế con thấy có lỗi với mẹ nhiều lắm mẹ ah. Con biết mẹ rất yêu con phải ko mẹ? Đúng vậy mà, cho nên mẹ cũng ko nỡ nói với con một sự thật mà cả con và mẹ cùng sợ đó. Nhưng , như vậy đấy cái gì đến rồi cũng phải đến...
Nhưng con vẫn ko muốn điều đó xảy ra chút nào mẹ ah, con ko muốn, ko muốn đâu mẹ, con muốn con vẫn là con của mẹ, con muốn mẹ cơ , chứ ko ai khác gọi con là "zay". Mẹ ah, con biết trong 3 năm qua, rất nhiều lần mẹ gọi điện , gởi thư cho con, và dường như van xin con về thăm mẹ. Và con biết, mẹ hiểu con mà đúng ko ah? Mẹ hiểu rằng tự ái của con quá cao, con chưa thể dễ dàng tha thứ cho mẹ được. Thật ra bố mẹ đẻ của con , con cũng sẽ ko bao giờ tha thứ cho họ, mặc dù tất cả những gì mà trước kia con mong ước, những thứ mẹ ko thể mua cho con, và lớn nhất là ước mơ đi du học, thì bây giờ đối với con quá dễ dàng . Nhưng mẹ ah, mẹ có hiểu ko, có một thứ con yêu quý nhất, thứ mà đã ko thuộc về con, đó là mẹ,và thứ quý giá nhất với con là tuổi thơ cùng mẹ bây giờ đã ko là của con nữa rồi. Con luôn đau khổ và bị dằn vặt về điều đó. Nếu nói con ko muốn là con một gia đình giàu có thì ko đúng, nhưng con muốn là con mẹ hơn mẹ ah. Bạn con ước mơ được như con mẹ ah, điều đó càng làm con thấy khổ sở hơn, chúng nó đâu có biết tâm trạng của con lúc này. Làm sao bây giờ hả mẹ, con ko muốn vậy đâu, con muốn bây giờ con vẫn là đứa 14,15 tuổi, học ở một trường cấp II bình thường, có gia đình bình yên hòa thuận, có bố mẹ yêu thương chiều chuộng, quan tâm đến con, có những người bạn giản dị như hồi đó, chứ con ko muốn những người bố mẹ quá tây như bây giờ, mặc dù họ chiều con hết sức và cố gắng bù đắp cho con rất nhiều. Đó là họ nói vậy, chứ con thấy 2 chữ bù đắp thật ngớ ngẩn phải ko mẹ, có gì mà bù đắp chứ, lẽ ra đó là bù đắp những tháng ngày con ko được ở bên mẹ thì đúng hơn, vì nếu vẫn còn ở với mẹ thì đó vẫn sẽ là những năm tháng hạnh phúc nhất đời con. Mặc dù con đã quen với cuộc sống bên này, nhưng mẹ, con vẫn thèm được ăn khoai lang của mẹ luộc, và cả cà mẹ muối nữa, những thứ mà bên này dù có nhiều tiền lắm cũng ko thể có.
Năm nay nhất định con sẽ về thăm mẹ, mẹ nuôi ah, mẹ có biết con đã khóc nhiều thế nào khi tự mình nói câu đó ko? Thực sự con ko muốn tin sự thật này, mặc dù đã rất lâu rồi, nhưng mẹ , mẹ ah, con vẫn sẽ mãi là con của mẹ, là "zay" của mẹ, của mình mẹ thôi mẹ ah!
 
@ Nguyễn Hương: chị rất hiểu những tình cảm của em, em vẫn rất yêu bố mẹ đúng ko? Em hãy cố gắng nhé, cứ tin rằng sẽ có lúc bố mẹ phải suy nghĩ về những việc làm với em. Và đúng là em sẽ mạnh mẽ hơn rất nhiều đấy ! Chị sẽ cổ vũ cho em :)
 
@ Thanh: những gì diễn ra với em nếu không ở trong vị trí của em quả thực sẽ không thể diễn tả được cảm xúc của em sẽ thế nào! yêu, ghét, giận hờn.... Thế nhưng mà anh phải nói rằng em là người may mắn vì có một Great Mother. Rồi một lúc nào đó khi có một gia đình, những người con như chúng ta sẽ thấy việc nhìn con mình trưởng thành từng ngày, từng ngày khỏe mạnh đó là niềm hạnh phúc của mỗi người cha mẹ. Thế nhưng mà khi đứa con đó lớn lên, dựng vợ gả chồng, dù có bao xa rồi cũng có ngày sẽ về. Còn ở vị trí mẹ em, chắc mẹ em sẽ không biết lúc phải đưa em về với đúng nơi của mình, liệu em có trở về không, liệu hàng ngày em sẽ sống thế nào! Anh nghĩ mẹ em cũng đau khổ lắm. Hi vọng khi gặp lại mẹ, em sẽ ôm mẹ vào và chỉ cần gọi "mẹ" thôi, đừng gọi hai chữ "mẹ nuôi" - ngay đến anh, anh cũng thấy buồn. Còn bố mẹ ruột của em, anh tin là phải có một điều gì đó thì họ mới phải làm như vậy, chẳng ai muốn bỏ rơi con mình cả.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
aLong học toán mà tâm lý thật đấy :D tiếng Anh của em hơi bị dở nhưng cũng hiểu hết , merci aLong, Lê Trân & cThanh nhiều ah, hôm nay lại zui zẻ roài :D !
--> cThanh: đúng là ko ở vào hoàn cảnh của chị thì ko ai hiểu được chị. Em cũng ko biết nên nói chị may mắn hay bất hạnh gì nữa, có lẽ là cả 2 phải ko chị ? Thật ra em cũng ước được như chị đấy :) , em biết chị sẽ định nói gì, nhưng đấy là chỉ ở trong hoàn cảnh của em bây giờ thôi, còn nếu một gia đình hạnh phúc như chị trước kia thì đúng là ko ai muốn vậy cả. Dù sao thì mọi chuyện cũng sẽ ổn thôi mà :D chúc chị sẽ thấy hạnh phúc hơn với gia đình mới :)
 
anh Long mà làm bs tâm lý thì đắt hàng phải biết :D --> bs Hoa Chuối :D
ko cần cảm ơn, chỉ cần Hương lấy lại được tinh thần là ukie rùi :)
gud luck :x
 
vào đây kể lể với mọi người tí nữa :D
vừa gọi điện về cho mẹ, mẹ khóc hoài ah, chắc chắn là mẹ vui quá, vì đây là lần đầu tiên tự gọi cho mẹ, mọi lần toàn mẹ gọi thôi ah. Hơn nữa mẹ biết mình sắp về, khóc quá trời luôn. Mình cũng khóc nhưng ko để mẹ biết :x, phải bảo các hết tiền roài ( bốc phét ) để cúp máy, rồi khóc , khóc mà sao thấy vui quá chừng ah :x vui wa', :x mấy hôm nữa về với mẹ roài :D ước gì một ngày có 12 tiếng ! :D
 
@ Thanh:
Nguyễn Nguyên Bảo Hoài Thanh đã viết:
vào đây kể lể với mọi người tí nữa :D
vừa gọi điện về cho mẹ, mẹ khóc hoài ah, chắc chắn là mẹ vui quá, vì đây là lần đầu tiên tự gọi cho mẹ, mọi lần toàn mẹ gọi thôi ah. Hơn nữa mẹ biết mình sắp về, khóc quá trời luôn. Mình cũng khóc nhưng ko để mẹ biết :x, phải bảo các hết tiền roài ( bốc phét ) để cúp máy, rồi khóc , khóc mà sao thấy vui quá chừng ah :x vui wa', :x mấy hôm nữa về với mẹ roài :D ước gì một ngày có 12 tiếng ! :D
:x :x :x :x :x =>>> GOOOOOD NEWSSSSSS
Chúc mừng và cảm ơn em vì thông tin này :)

@ Pit: thế thì thật may là anh không phải là bác sỹ tâm lý. Không thì Bác sỹ Hoa Chuối ->>> :)) :)) :)) :))

@ all: nice to meet you

Be yourself.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Nhớ mẹ kinh khủng...nhớ mẹ kinh khủng...chỉ nghĩ về nhà để gặp mẹ...ko thể ngờ đc bây giờ con lại có cảm giác này...

1 năm trc mỗi khi mẹ gọi điện sang cho con, mẹ hỏi han, mẹ quan tâm nhưng con lại cảm thấy khó chịu, con nghĩ là sang đến đây rồi vẫn chưa hết bị kềm kẹp...mỗi lần nói chuyện với mẹ giọng con hờ hững, chỉ mong mong dập máy...

mới 1 năm trc thôi Giáng Sinh con đc phép về nhà vì mẹ ốm...nhưng con lại chỉ vui mừng vì về đc gặp bạn bè, đc bay nhảy lung tung...nhiều khi thấy mẹ nhăn mặt vì cơn đau con lại tự hỏi bệnh của mẹ có nặng đến thế đâu (!!!), sao mẹ cứ phải tỏ ra khổ sở như vậy...Mẹ ko nói, con cũng ko hỏi, cái sự vô tâm của con nó tồi tệ quá...

hết Xmas con quay lại Anh...cả tháng trời ở nhà con ko đi cùng mẹ lên bệnh viện kiểm tra đc 1 lần...con cũng ko màng hỏi thăm mẹ xem bệnh của mẹ thế nào rồi...con cứ ngỡ mọi việc bình thường thôi...

hè...con về...mẹ vẫn ko nói gì cả...vẫn tươi cười ra đón con ở sân bay...nhưng cũng tình cờ thôi, 1 lần vô tình 1 bác bạn mẹ ngồi nói chuyện với con...con mới biết tất cả...con chợt thấy hoảng sợ...thấy mình ngu dốt và vô tâm đến mức nào...khi nhìn thấy con ở sân bay,mẹ đã nở nụ cười át cả sự đau đớn, còn con ôm mẹ mà ko biết cái chai dịch truyền mẹ vẫn dắt 1 bên hông...

con lặng người nghĩ lại...mỗi lần mẹ đi 1 mình lên bệnh viện, đối mặt với bao nhiêu ng` cận kề sống chết vì ung thư, ko biết mẹ cảm thấy thế nào...khi mà mẹ nhận tờ giấy xét nghiệm thông báo kết quả mẹ cảm thấy thế nào...khi mà mẹ nằm trên bàn mổ chẳng biết rồi mấy ông bác sĩ đứng bên cạnh sẽ làm gì mình, mẹ cảm thấy thế nào...khi mà mẹ mong con về để có ng` quan tâm an ủi mẹ, còn con thì đi bạt mạng từ sáng đến tối mới về, ko hiểu mẹ nghĩ thế nào...Mẹ chưa một lần than thở với con, mẹ chẳng nói gì cả, mẹ giấu con hết...

con thấy ghét con hơn bao giờ hết...và thương mẹ hơn bao giờ hết...cảm thấy mình ngu dốt vì đã từng có ý nghĩ "muốn đi khỏi cái nhà này càng sớm càng tốt"...

bây giờ con chỉ muốn bay về ngay với mẹ, tối tối nằm ôm mẹ, nói chuyện với mẹ, đưa mẹ đi làm,đưa mẹ đi bệnh viện mỗi khi đến kì kiểm tra...con biết là muộn nhưng vẫn còn hơn không...

tự dưng thèm nghe giọng nói của mẹ quá...

bây giờ thì bố lại giận con vì "mày chỉ biết mẹ mày thôi!"...
 
Mọi người yêu mẹ
con cũng yêu mẹ :)
dù ko cảm giác thấy tình cảm đó vì nó là 1 điều... hiển nhiên
con biết con làm mẹ buồn nhiều, cả khóc nữa
con cũng biết mẹ yêu con nhiều lắm
...
rồi ngày hôm ấy, con biết mẹ nhìn con như thế nào
con là gì trong mắt mẹ :)
đầu tiên là hụt hẫng, cảm giác mất đi 1 chỗ dựa
rồi lại thấy vui vui vì đã biết được suy nghĩ của mẹ
dù suy nghĩ đấy làm con tổn thương
...
mẹ cố gắng hiểu con hơn
mẹ con mình đi chơi với nhau nhiều hơn
nhưng vẫn xa quá
là do con chưa thực sự mở lòng phải ko?
dù con cũng muốn thế lắm
...
Mẹ cho con thêm thời gian nhé
con sẽ đi học xa, và sẽ tự tìm kiếm GIA ĐÌNH trong tim mình
để khi con trở về, ôm mẹ, và thực sự cảm giác được sự yêu thương
....
 
Ai cũng nghĩ khi mình đi xa thì có thể sẽ xác định được chính xác hơn tình cảm của mình với gia đình. Nhiều người ko biết rằng khi đi xa, cảm giác kinh khủng nhất là nhớ và dằn vặt vì những gì mình đã làm đối với mọi người trong gia đình. Vì thế trước đó hãy cố gắng dành cho họ tất cả những tình cảm thương yêu nhất , để khi xa họ rồi ko thấy tự trách mình :)
 
@Chị Thanh: em đã cố nhưng ko được :)
là do em chưa thực sự quyết tâm hay coìn thiếu điều j` nữa????
tụi bạn em cũng nói với em về cảm giác hối tiếc khi đi xa
hối tiếc những thứ lẽ ra thật đẹp đẽ mà mình đã bỏ qua
em chấp nhận điều đó
nếu nó có thể giúp em tìm thấy định nghĩa Gia Đình của mình :)
 
nói như vậy thì có lẽ em đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này.
đúng là em còn thiếu quyết tâm, chị biết tỏ ra quan tâm đến người khác, kể cả người mình yêu quý cũng thật sự khó, ví dụ để nói câu " con yêu mẹ " khó lắm đúng ko. Nhưng chị nghĩ chỉ một vài hành động nhỏ thôi cũng đủ để mọi người hiểu em hơn mà, chị nghĩ ko cần phải rót nước cho mẹ khi đi làm về, ko cần quan tâm quá đến công việc của mẹ chỉ cần em ngồi với mẹ một chút vào buổi tối hoặc khi mẹ đi làm về. Có thể chờ mẹ về ăn cơm cùng nếu mẹ về muộn, hoặc chỉ cần ngồi cùng bàn khi mẹ ăn cơm, buổi tối em hãy ngồi xem tivi cùng mẹ, một chút thời gian như vậy thôi sẽ khiến mẹ em vui hơn, và chắc em cũng thấy vui hơn là ngồi 1 mình xem trong phòng đúng ko? :x
Và bây giờ chị cũng đã nhận ra, cảm giác hối tiếc đó chính là tình-cảm-gia-đình đó :) vì khi có tình cảm người ta mới thấy lưu luyến và phải hối tiếc đúng ko ? Và đôi khi có những thứ mình phải từ bỏ để đi tìm một thứ khác phù hợp và cần thiết hơn, như vậy cũng ko ai trách em đâu :x
 
cảm ơn chị rất nhiều :x
quả thực chị đã nói ra tất cả những điều em đang làm và đang nghĩ
em bắt đầu suy nghĩ về việc này và quyết định thay đổi từ ... đầu năm nay :D
nửa năm, quá ít, chưa thể nói được j`
nhưng mà em đã cố gắng rất nhiều
chị có thể tưởng tượng nổi ko, em đi với mẹ em nhiều hơn tất cả số lần em đi với mẹ của cả năm ngốai luôn :D
mẹ rất yêu em nhưng mẹ lại không hiểu em :)
em đã lớn hơn mẹ nghĩ rất nhiều
nhạy cảm hơn
đủ để nhận ra sự thay đổi, dù là nhỏ nhất
đủ để cảm thấy tủi thân vì 1 câu nói đùa của mẹ
có thjeer đấy ko phải trưởng thành mà đơn giản chỉ là tự ái của cái tuổi dở hơi này
nhưng dù sao mẹ cũng đã ko nhận ra điều đó :)
em CHƯA BAO GIỜ nói Con Yêu Mẹ cả -_-
 
mẹ rất yêu em nhưng mẹ lại không hiểu em
em đã lớn hơn mẹ nghĩ rất nhiều
nhạy cảm hơn
đủ để nhận ra sự thay đổi, dù là nhỏ nhất
đủ để cảm thấy tủi thân vì 1 câu nói đùa của mẹ

cũng chưa biết được , đa số đều nói vậy, nhưng sự thật ( theo chị :D ) thì là do mình-chưa-hiểu-bố-mẹ cho nên mới nghĩ rằng- bố-mẹ-ko- hiểu-mình :D có lẽ đúng vậy đấy. Còn nếu em nói mẹ nghĩ em chưa lớn thì nhầm :D vì đó chỉ là suy nghĩ của em thôi, còn mẹ nghĩ, và cũng thực sự là em còn bé, chưa đủ trưởng thành đâu. Nếu em thấy mình đủ nhạy cảm để nhận ra những sự thay đổi thì đó là do em đã tiếp xúc nhiều nhờ những mối quan hệ, những người bạn hoặc có thể là những người ko quen biết. Và em nói em có thể "nhận ra sự thay đổi, dù là nhỏ nhất" thì chị cũng ko tin đâu nhé :) đã bao giờ em nhận ra mẹ ko vui vì chuyện gì ko, ví dụ gần nhất như chuyện em cố tỏ ra là người lớn - ko sai, nhưng em đang khó chịu với sự quan tâm của mẹ, điều mà chính em cũng ko nhận ra ko, chính vì thế em mới nói mẹ ko hiểu em ? !
Và chị đố em nói được " Con yêu mẹ " đấy :x ( vừa thật vừa thách :D )
 
hihi, Tiếng Việt mỗi từ nói ra đều mang ý nghĩa thực sự đặc biệt và tự nhiên tìm một hoàn cảnh để nói như vậy thì cũng không phải là dễ. Để có thể gần gũi với mẹ hơn thì tốt nhất là thỉnh thoảng Pit cùng mẹ làm giề đó (nhất là khoản đi siêu thị <=> vừa ích "nước" lại vừa lợi "nhà", Pit nhỉ :D) Mà những lúc như thế, có gì khúc mắc cũng dễ nói chuyện hơn, hai cô T nhẩy.
Mà em Thanh đố, Pit nhận lời đê, hehe, rùi một lúc nào đó đi với mẹ, tình cảm cao trào nói ra, hehe lúc đấy em vừa thoải mái mà biết đâu lại còn được ăn kem của chị Thanh nữa. Kemmmmmmm [-o<
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Back
Bên trên