điều thú vị là bất cứ lúc nào nghe Cánh Cung cũng đều tìm được mình trong đó, góc độ này hay góc độ khác. và có khi là cùng một góc độ nhưng cách cảm và mức độ cũng khác nhau! vì thế mà Cánh Cung không bao giờ cũ..
ấn tượng nhất với mọi người nghe Cánh Cung có lẽ là "ngôi nhà và những đứa trẻ" của Đỗ Bảo. cảm giác khi nghe đến câu đó giống như là khi nghe anh ấy nhà em nói những lời yêu thương nhất, ngọt ngào và đằm thắm, một thứ tình yêu vừa trưởng thành, vừa nguyên sơ.
cũng trong Bức thư tình thứ nhất, những câu cuối cùng đã trở thành một hình ảnh mà em mơ ước, khi mà "mỗi sớm tỉnh giấc, mắt em kiếm tìm, tai em lắng nghe, môi em cất tiếng gọi, và vòng tay anh rộng mở đón em vào lòng". để những yêu thương physically mình vẫn nói với nhau không chỉ là tưởng tượng. để anh thực sự ở bên em trong những khoảnh khắc sống. sẽ không phải đốt cháy mình trên bàn phím cho những imagination không thể thực hiện ngay được.
Bức thư tình thứ hai là định mệnh anh nhỉ? hì, phải cám ơn cái cô nào vác anh đến HDC ;
không có cái cô ý lôi cổ anh đến thì chắc mãi về sau anh mới chịu đến
anh của em là vớ vấn lắm
nhưng anh đã đến rồi
vì anh phải đến! và chúng mình phải gặp nhau! và rồi yêu nhau! để em gọi anh "người đương thời ơi", "em yêu anh, em yêu anh rất nhiều" :*
however, em không thích cách Đỗ Bảo decode cái từ "người đương thời" này. anh Đỗ Bảo nói "người đương thời" là tất cả những con người đang sống ngoài kia, tất cả mọi người. em thì cho rằng "người đương thời" là hiện tại, là người em yêu ngày hôm nay, người em rất yêu và sẽ giữ những yêu thương ấy cháy mãi, để người đương thời không bao giờ là quá khứ. "người đương thời" là người đã đi qua quá khứ của em, dắt em qua đó để đến với hiện tại của em. em yêu người đó.
Điều ngọt ngào nhất là cổ tích cho niềm tin! cho những yêu thương luôn cháy, luôn tin và luôn yêu. yêu nhiều và tin nhiều như thế
Đỗ Bảo viết bài này tặng cho một đôi bạn của mình. về sau thì hai con người đó cũng đã đến được với nhau và sống rất hạnh phúc!
Bài hát cho em đúng kiểu tâm sự một cô bé mới lớn nhé
mình chỉ nhớ cái hồi nghe em Tóc Tiên hát bài này, ấn tượng nhất là cái đoạn "môi gặp môi" ^^
nhưng cũng là kiểu yêu đốt cháy mình nhỉ? "chẳng cần biết" đến quá khứ, đến những ngày xa xôi nào đó, chỉ cần biết ngày hôm nay em yêu anh và anh yêu em nhiều thật nhiều. thế là đủ.
em cũng sẽ cố gắng yêu anh như thế
( khổ lắm cơ ạ, chúng mình cứ bị giống nhau quá
nhất là cái khoản hờn hờn ghen ghen này
----
to be continued ^^