Nguyễn Thanh Thảo
(Violethn)
Điều hành viên
Bây giờ thật khó tìm trên đường phố Hà Nội những bóng hồng tóc dài, cặp lửng sau lưng, dáng hình mảnh mai, thon thả trong chiếc áo dài trắng tinh khôi. Càng khó tìm thấy trong những cô gái Hà Nội tóc tém nhiều màu, quần áo đúng mốt... cái nết "công, dung, ngôn, hạnh" vốn là niềm tự hào của con gái Hà Nội xưa. Bởi họ là hiện thân của một Hà Nội hiện đại, một Hà Nội ồn ào, náo nhiệt và đầy sức sống mới.
Nhưng vẫn có một Hà Nội khác. Hà Nội của những mẹ, những bà... một Hà Nội chịu thương chịu khó, một Hà Nội dịu dàng và đảm đang, một Hà Nội mà mọi người vẫn tự hào gọi bằng cái tên "Con gái Hà Nội gốc". Hầu hết họ đã ở lứa tuổi 50,-60, thậm chí còn nhiều hơn thế. Sáng sáng, họ dậy sớm, nấu cho chồng bát phở, cho con ít mỳ, hay quả trứng ốp la, hoặc ra phố mua về món bánh cuốn mỏng tang, chính gốc Thanh Trì thơm mùi Cà cuống. Rồi khi chồng, con lên xe đi làm, cũng là lúc họ thong thả xách chiếc làn ra chợ chuẩn bị bữa cơm trưa và chiều cho gia đình. Khác hẳn với các cô gái thế hệ mới, tranh thủ thời gian chạy ù ra chợ chọn cho nhanh, mua cho "no con mắt" hơn là theo nhu cầu ăn uống. Những chiếc làn của "con gái Hà Nội gốc" ấy thường ít mà tinh. Chọn con cá chép thật béo, rán lên phải thơm phức, chọn con ốc cũng đúng là ốc mít Hồ Tây, luộc lên chấm mắm gừng thì ngon phải biết ...Mùa nào thức nấy, cứ khi những hạt mưa cuối thu rơi lắc rắc là lúc trên bàn nhà họ có món chả rươi thơm lừng, vàng ruộm. Khi gió heo may bắt đầu se se đường phố cũng là lúc trên bàn thờ không thể thiếu hương cốm xanh thoang thoảng và đĩa hồng chín đỏ au.
Mẹ bạn thân tôi cũng là một "con gái Hà Nội gốc". Gặp bác trong cái không gian chật hẹp của căn ngõ nhỏ phố Hàng BẠc, khi đang nấu món canh cua rau gút trên bếp. Cũng là cua, cũng là rau gút, lại nấu trong chiếc nồi nhôm lâu năm, nhưng sao trông ngon mắt và thèm đến vậy. Cua nổi gạch từng mảng nâu se trắng trên mặt nồi canh, lại thấp thoáng màu vàng của gạch cua, rau gút trắng nõn như ngó cần... bát canh cũng vừa nước trông thanh thoát, thơm dịu dàng - nhất là trong những trưa hè oi bức. Đó là cái tài của con gái Hà Nội. Thế mới biết, không phải cứ sơn hào, hải vị mới là ngon.
Lại nhớ chuyện cụ bà "Hà Nội gốc" ở cạnh nhà. Mỗi lần nhà bà ăn bún mắm tép là bà lại mất cả nửa buổi sáng để đi chợ mua cho đủ gần 20 thứ rau các loại. Mắm tép cũng phải do chính tay bà làm, để lên mầu đỏ au, thơm lựng. Gắp đủ các thứ rau, đặt trên một lát bún lá cắt nhỏ, một lát thịt lợn ba chỉ và rưới mắm tép thơm mùi riềng, mùi thính. Ăn hệt như đang thưởng thức trà đạo...Thấy nó thật thiêng liêng và đáng nâng niu lắm. Khác hẳn cái cách một số người Hà Nội bây giờ vẫn ngồi xổm ngay trên vỉa hè, hồn nhiên thưởng thức món bún đậu mắm tôm. Và tự thấy mình nhiều khi cũng "xuề xòa" với miếng ăn, một phần không hề nhỏ và rất quan trọng cho cuộc sống. Thế mới biết vì sao các vị khách từ xa tới, nhất là khách nước ngoài, mỗi lần tới Hà Nội, dẫu được mời đi nhà hàng, họ vẵn năn nỉ được tới nhà của những người bạn Việt Nam để thưởng thức món nem rán, món thịt chân giò ... tay cầm đũa có vẻ ngượng nghịu nhưng họ ăn rất nhiệt tình vì ngon, vì được những người bà, người mẹ của bạn chăm sóc rất ân cần, chu đáo...
Chỉ còn không lâu nữa Hà Nội sẽ kỷ niệm 1000 năm tuổi. Sống trong tầng không gian cổ kính ấy, người Hà Nội chúng ta dường như "hấp thụ" đầy đủ nét thanh lịch của người Hà Nội được "đúc" lên từ nhiều nét riêng, và đương nhiên những người "con gái Hà Nội gốc" kia cũng góp một phần không nhỏ....
" Chẳng thơm cũng thể hoa nhài
Dẫu không thanh lịch cũng người Tràng An"
Nhưng vẫn có một Hà Nội khác. Hà Nội của những mẹ, những bà... một Hà Nội chịu thương chịu khó, một Hà Nội dịu dàng và đảm đang, một Hà Nội mà mọi người vẫn tự hào gọi bằng cái tên "Con gái Hà Nội gốc". Hầu hết họ đã ở lứa tuổi 50,-60, thậm chí còn nhiều hơn thế. Sáng sáng, họ dậy sớm, nấu cho chồng bát phở, cho con ít mỳ, hay quả trứng ốp la, hoặc ra phố mua về món bánh cuốn mỏng tang, chính gốc Thanh Trì thơm mùi Cà cuống. Rồi khi chồng, con lên xe đi làm, cũng là lúc họ thong thả xách chiếc làn ra chợ chuẩn bị bữa cơm trưa và chiều cho gia đình. Khác hẳn với các cô gái thế hệ mới, tranh thủ thời gian chạy ù ra chợ chọn cho nhanh, mua cho "no con mắt" hơn là theo nhu cầu ăn uống. Những chiếc làn của "con gái Hà Nội gốc" ấy thường ít mà tinh. Chọn con cá chép thật béo, rán lên phải thơm phức, chọn con ốc cũng đúng là ốc mít Hồ Tây, luộc lên chấm mắm gừng thì ngon phải biết ...Mùa nào thức nấy, cứ khi những hạt mưa cuối thu rơi lắc rắc là lúc trên bàn nhà họ có món chả rươi thơm lừng, vàng ruộm. Khi gió heo may bắt đầu se se đường phố cũng là lúc trên bàn thờ không thể thiếu hương cốm xanh thoang thoảng và đĩa hồng chín đỏ au.
Mẹ bạn thân tôi cũng là một "con gái Hà Nội gốc". Gặp bác trong cái không gian chật hẹp của căn ngõ nhỏ phố Hàng BẠc, khi đang nấu món canh cua rau gút trên bếp. Cũng là cua, cũng là rau gút, lại nấu trong chiếc nồi nhôm lâu năm, nhưng sao trông ngon mắt và thèm đến vậy. Cua nổi gạch từng mảng nâu se trắng trên mặt nồi canh, lại thấp thoáng màu vàng của gạch cua, rau gút trắng nõn như ngó cần... bát canh cũng vừa nước trông thanh thoát, thơm dịu dàng - nhất là trong những trưa hè oi bức. Đó là cái tài của con gái Hà Nội. Thế mới biết, không phải cứ sơn hào, hải vị mới là ngon.
Lại nhớ chuyện cụ bà "Hà Nội gốc" ở cạnh nhà. Mỗi lần nhà bà ăn bún mắm tép là bà lại mất cả nửa buổi sáng để đi chợ mua cho đủ gần 20 thứ rau các loại. Mắm tép cũng phải do chính tay bà làm, để lên mầu đỏ au, thơm lựng. Gắp đủ các thứ rau, đặt trên một lát bún lá cắt nhỏ, một lát thịt lợn ba chỉ và rưới mắm tép thơm mùi riềng, mùi thính. Ăn hệt như đang thưởng thức trà đạo...Thấy nó thật thiêng liêng và đáng nâng niu lắm. Khác hẳn cái cách một số người Hà Nội bây giờ vẫn ngồi xổm ngay trên vỉa hè, hồn nhiên thưởng thức món bún đậu mắm tôm. Và tự thấy mình nhiều khi cũng "xuề xòa" với miếng ăn, một phần không hề nhỏ và rất quan trọng cho cuộc sống. Thế mới biết vì sao các vị khách từ xa tới, nhất là khách nước ngoài, mỗi lần tới Hà Nội, dẫu được mời đi nhà hàng, họ vẵn năn nỉ được tới nhà của những người bạn Việt Nam để thưởng thức món nem rán, món thịt chân giò ... tay cầm đũa có vẻ ngượng nghịu nhưng họ ăn rất nhiệt tình vì ngon, vì được những người bà, người mẹ của bạn chăm sóc rất ân cần, chu đáo...
Chỉ còn không lâu nữa Hà Nội sẽ kỷ niệm 1000 năm tuổi. Sống trong tầng không gian cổ kính ấy, người Hà Nội chúng ta dường như "hấp thụ" đầy đủ nét thanh lịch của người Hà Nội được "đúc" lên từ nhiều nét riêng, và đương nhiên những người "con gái Hà Nội gốc" kia cũng góp một phần không nhỏ....
" Chẳng thơm cũng thể hoa nhài
Dẫu không thanh lịch cũng người Tràng An"