Chiến sự

Đúng tên topic "chiến sự" - trong này có chiến sự thật :(

Xen ngang 1 tí: tham gia chưa lâu nhưng em thấy các cuộc tranh luận trong này đều hầu hết có đặc điểm chung là đi lòng vòng một lúc rồi toàn hướng đi các vấn đề khác xa chủ đề ban đầu của nó,bắt bẻ từng câu chữ của người khác =>càng đi xa với vấn đề ban đầu => cãi nhau.
Topic này cũng thế,mục đích ban đầu là vấn đề nhân đạo trong cuộc chiến của Israel ở Lebanon,vậy mà mấy huynh đem so sánh nhận thức của mỗi người về politic mỗi người ra nói chuyện, sao ko lập hẳn 1 topic về cái này ở ngoài? :-/

Thế thôi,mấy huynh cứ tự nhiên tiếp tục :)
 
Nếu Phước lấy Resolution 1559 ra thì sẽ có người lấy Resolution 446 (http://en.wikipedia.org/wiki/United_...Resolution_446) hỏi lại Phước tại sao Israel vẫn chiếm cao nguyên Golan thôi

Cái này em cũng không biết nữa, và cũng không biết biện luận thế nào.

Lúc đầu em định đưa ra một cách nhìn từ phía Israel, hy vọng đưa cuộc tranh luận trở thành nhiều chiều khác nhau thay vì một chiều.



p/s: Mình thật sự xin lỗi Thành...mình đã cố gắng kiềm nén, tuy nhiên tuổi trẻ háo thắng nên dẫn đến cãi nhau.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Hey, tranh luận gì thì cũng đứng ở vị trí thứ ba mà nhìn nhận sự việc, chứ nếu đứng về phe này hay phe kia, rồi cãi nhau, chỉ trích nhau, dính dáng đến vấn đề chính trị, tôn giáo là "bay" đấy!
 
Hì không bình loạn nữa, đưa tin vậy:D
http://www.news.com.au/story/0,23599,19966234-2,00.html
Đây là bình luận các từ các phía về vụ tàn sát vừa rồi.

Ngày mai sau 48 tiếng "đình chiến" quân Israel sẽ mở hết hỏa lực tiếp tục tấn công nam Li Băng.
Thiệt hại về người hiện nay là ít nhất 617 người Li Băng và 51 người Israel(đếm cả dân lẫn lính).
(Nguồn Reuters)
 
@ Anh Hưng: em nhớ có lần có người nói em phán ít thôi, ít ra cũng ko nên phán với người ko thích nghe. Anh tự đọc lại bài viết của anh xem anh phán hay thế nào di ^^ Mr.Hao lời ăn tiếng nói văng quật như thế chẳng phải không hay lắm sao? *cười*

Em chẳng bình thêm gì về thread của anh, nhưng anh nói cái câu "Mình yêu Liberty của Mẽo lợn quá. Mình tình nguyện sang Trung Đông bắn chết bọn Hồi lắm râu để bảo vệ hòa bình thế giới. Dân nó chết bớt đi cho đời nó vui, nhỉ?" thì nói thật với anh, em không hiểu anh đang ra vẻ sarcastic cho nó nghe có vẻ giống yêu nhân loại thiết tha lắm, nhưng anh dùng chữ nghĩa như thế dù theo hình thức nào cũng chẳng chấp nhận được. Người da vàng, da đen thường vẫn hay kêu bị da trắng ăn hiếp, nhưng may thay vẫn còn nhưng người nhu anh Hưng, ăn to nói lớn, gọi người ta là "Bọn Hồi lắm râu" xem ra so với Nazism cũng có phần liên hệ. Em xin lỗi, tiếng Anh của em cũng không ra gì, em cũng đang cần học lại tiếng Việt ghê lắm, nhưng em dùng chữ Nazism cho nó lịch sự nói toẹt ra là Chủ Nghĩa Quốc Xã thì có phần không kính trọng anh cho lắm.

Người ta thi hoa hậu hoàn mĩ người ta nói câu "Em xin dâng hiến cuộc đời này để mà mang hòa bình cho thế giới" anh Hưng thắng Mr.Hao nhờ sáng tạo nói được một câu " Mình mang súng ra Trung Đông bắn cho bọn Hồi lắm râu để ổn định hòa bình thế giới." ^^

Anh lớn tuổi rồi, coi chừng lời ăn tiếng nói, đừng để trẻ con mặt non choẹt thế này phải nói anh ăn nói không ra gì.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
To Hoàng Long và Phước: nói chung trong diễn đàn tiếng Việt thì nên tránh dùng tiếng nước ngoài được chừng nào hay chừng đó. Một đôi khi mình do quá quen với suy nghĩ bằng tiếng Anh mà có thể dùng một từ, hoặc 1 cụm từ tiếng Anh khó dịch, hoặc nói chung là chưa có ai dịch chuẩn sang tiếng Việt thì có thể chấp nhận được. Đôi khi dùng những từ có từ tiếng Việt hẳn hỏi nhưng mà từ tiếng Anh đó nhiều người đã quá quen dùng (vd: by the way, however, ...) thì đã là hơi quá chớn rồi (bản thân anh thỉnh thoảng cũng mắc bệnh này. Thế nhưng post một đoạn dài tiếng Anh lên thì nói thật, anh cũng không muốn đọc (ừ anh cũng công nhận là tiếng Anh của anh dốt hơn người ta nên khi thấy post anh khó chịu không muốn đọc - thế nhưng các chú post bài chẳng phải là để làm cái nhiệm vụ cao cả là muốn người khác đọc hay sao?). Vì thế anh cho rằng chỗ nào có thể tránh dùng tiếng Anh thì nên cố gắng tránh. Trong này không phải anh cũng rất giỏi tiếng Anh. Hơn nữa đang đọc một mạch tiếng Việt mà lại xem tiếng ANh vào thì khó chịu lắm. Một đôi lúc đọc trên mạng đang toàn tiếng ANh tự nhiên chen vào 1 đoạn tiếng VIệt đọc cũng khó chịu như vậy. Hơn nữa, thử hình dung nếu đồng chí Thành nhà mình vào post 1 đoạn tiếng NGa/ Ucraine vào đây thì sẽ ra sao nhỉ?

Câu chuyện Israel với Arap giống như là một cuộc đối đầu không thể có lối thoát. THeo ý mình thì lối thoát là thế này:

- Israel rút toàn bộ quân ra khỏi Golla theo Resolution 446. Công nhận độc lập của Palestine.

- Các nước Arap thừa nhận quyền tồn tại hợp pháp của Israel.

Đáng tiếc là chỉ có mình nghĩ thế thôi, chứ hai bên đó họ không nghĩ vậy đâu. Điều này cũng không có gì là khó hiểu (và do đó, nói chung không thể qui kết bất cứ bên nào là không thiện chí cả). Ví dụ bây giờ một thắng Tây nào đó nó phát biểu là Trường Sa nên chia ra cho mỗi bên một mẩu, còn Hoàng Sa nên chia 1/2 cho Tàu, 1/2 cho mình. Thế thì chỉ thằng Tây ấy nó mới thấy có lý thôi. Chứ dân Việt mình thì làm sao thấy là có lý được, nhỉ?
 
Theo em hiểu thì lịch sử thế giới chứng tỏ mấy điều sau:
-Hầu hết tất cả các cuộc chiến tranh đều bắt đầu hành động quân sự chính thức bởi các nước mạnh hơn về quân sự. Rất ít khi có chuyện 2 nước mạnh tương đương gây sự với nhau vì cái gì cả, chết một vài người dân chả có nghĩa gì. Nước nhỏ gây với nước lớn thì hầu như không có bao giờ cho dù là bị nước lớn chiếm đất đi chăng nữa, tất nhiên là trừ trường hợp của các thiên tài quân sự.

-Nước lớn chỉ dừng khi thắng, thua hay thiệt hại tài chính quá lớn mà chưa thấy chiến thắng đâu cả, không bao giờ vì nhận ra những điều mình làm là tồi tệ cả. Bọn Mỹ hồi trước có đứa bảo em là Mỹ không thua với VN, hoà thôi, Mỹ rút khỏi VN. Em hỏi lại là bọn nó nghĩ là Mỹ rút khỏi VN là vì thấy việc mình làm là tồi tệ à, tự nhiên lương tâm mách bảo điều không nhận thấy suốt 20 năm trời à.

-Như thầy lịch sử em bảo thì tất cả các cuộc xâm lược đều chỉ có một lý do lớn nhất là tiền. Tôn giáo, niềm tin, tính mạng dân chúng, v.v... chỉ là lý do bề mặt.

-Mỹ? Năm ngoái hải quan Trung Quốc giết mấy ngư dân Việt Nam, không bao giờ xin lỗi. Việt Nam cũng không nói gì nhưng mấy tháng sau bác Khải sang gặp tổng thống Mỹ đọc tuyên bố với giấy trên tay (có ý nghĩa phản ánh ý muốn một liên minh lâu dài) sau 30 năm trời không có nguyên thủ cao cấp của VN nào sang Mỹ cả. Trên thực tế Nga không còn là anh cả của Việt Nam từ lâu lắm rồi, Nga đã rút tất cả mọi hỗ trợ về kể cả kinh tế, chính trị, quân sự, khoa học kỹ thuật, công nghiệp nặng, v.v... tất cả. Bây giờ chỉ có tình cảm là chính rồi. Quan hệ với khối Châu Âu thì hầu như không có, hơn nữa Châu Âu chưa bao giờ cố gắng làm việc "bảo vệ hoà bình thế giới" cả. Việt Nam không có một nước lớn về quân sự nào đứng đằng sau để có thể làm đối trọng với TQ nữa cả. Trong lúc đó thì TQ vươn lên cực nhanh với tư cách một cường quốc về cả kinh tế lẫn quân sự, không ngừng gia tăng tuyển thêm người vào quân đội bất kể các sức ép. Liên minh với Mỹ là một nước cờ phải đi, chính trị là vậy.

-Hồi trước em có đọc một bài viết về how we give meaning to wars cũng hay, chỉ có cái là bây giờ không biết là chính xác nó ở đâu.
 
Một phần đáng kể là do bất đồng tôn giáo nữa.
Chính Tôn giáo làm nên đặc trưng của Trung Đông
 
Em Nguyệt nói đúng quá. Thằng nào dám vác súng bắn bọn Hồi lắm râu là bọn Nazi diệt chủng. Em nhỉ? :D Đả đảo Mĩ lợn và Israel lắm râu nhưng thích cạo, em nhỉ?
 
Một phần đáng kể là do bất đồng tôn giáo nữa.
Chính Tôn giáo làm nên đặc trưng của Trung Đông
Thày giáo dạy: xung đột ở Trung Đông nguyên do chính là vấn đề đất đai,tài nguyên,đặc biệt là nguồn nước,vấn đề tôn giáo chỉ là cái vỏ bọc bề ngoài mà thôi.
Chừng nào Israel & Hồi giáo đi chung trên 1 con đường (kiểu TQ & VN) thì mới dễ nói chuyện,nhưng mà điều này dường như ko thể,bởi Hồi giáo (Trung Đông) chống Mỹ mờ.
 
Thày giáo dạy: xung đột ở Trung Đông nguyên do chính là vấn đề đất đai,tài nguyên,đặc biệt là nguồn nước,vấn đề tôn giáo chỉ là cái vỏ bọc bề ngoài mà thôi.

Có thể là đúng, tuy nhiên cái engine chính mà thúc đẩy nhưng cuộc tranh chấp này là vấn đề tôn giáo, lịch sử.

Giống như đi tranh cử vậy, mấy thằng đầu xỏ thì muốn tiền với quyền lực, nhưng nếu không có thù hận sẵn trong cái xã hội bắt nguồn từ những vấn đề như tôn giáo, thể diện, lịch sử, thì nó lấy đâu ra sự ủng hộ mạnh mẽ để mà thực thi cái tham vọng của nó?

Mình thiết nghĩ mọi người đánh giá vấn đề quá đơn giản...nếu về những cái secular terms như đất đai, tiền, tài nguyên thì vấn đề đã dễ hơn rất nhiều và chắc đã được giải quyền xong.

Một bằng chứng rõ ràng nhất đó là Al-Queada, nếu nó muốn đất đai, tài nguyên, hai tiền bạc...thì tại sao trước khi nó bay 2 cái máy bay vào World Trade Center, không đưa ra những điều kiện như Israel phải rút khỏi Golan Heights, rút toàn bộ khỏi West Bank. Ngay khi sau 9/11, Al-Queada cũng chỉ có một message ngắn gọn thôi, sự hủy diệt của Mỹ và Israel, không thương lượng gì cả.


nhưng mà điều này dường như ko thể,bởi Hồi giáo (Trung Đông) chống Mỹ mờ.

Chỉ đa phần là những đất nước bị ảnh hưởng lớn bởi thành phần hồi giáo cực đoan (fundamentalists) thì mới vậy, như Iran hoặc Syria muốn theo đuổi chính sách đối lập bằng mọi giá.

Những nước khác gồm có những moderate Muslims như Jordan, Egypt, Turkey, hoặc United Arab Emirates, chính sách của chính phủ họ không nhất thiết phải đối lập với Mỹ, Israel hay phương Tây, mà tập trung hơn vào ổn định của Trung Đông và phát triển kinh tế.

Hơn nữa, xin mọi người phân biệt...Hồi giáo cực đoan (fundamentalists hoặc là radical extremists) và Hồi Giáo (Islam in general) không phải là hai cái giống nhau, xin đừng có dùng như là từ đồng nghĩa.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Hơn nữa, xin mọi người phân biệt...Hồi giáo cực đoan (fundamentalists hoặc là radical extremists) và Hồi Giáo (Islam in general) không phải là hai cái giống nhau, xin đừng có dùng như là từ đồng nghĩa.
Đồng ý ạ,như Indonesia,Brunei là nước Hồi giáo nhưng ko cực đoan ^^
Từ "radical" trong tiếng Anh nghĩa thiên về cực đoan hay cấp tiến hơn ạ? Em dốt tiếng Anh nên ko biêt ^^!
 
Mọi người có vẻ không tin việc tiền là mục tiêu chính của việc xâm lược nhỉ :-?. Tưởng tượng thế này đi vậy
-Xâm lược bọn XX đi
-Được gì?
-Được đảo lớn
-....
-Có thêm dân
-....
-Trả thù vụ XYZ trong lịch sử
-....
-Bắt chúng nó tin vào chúa X000X.
-....
-Có 2 mỏ dầu lớn ngay trong hải phận xung quanh đảo
-<giá dầu đang tăng khiếp> Ừ, bọn đấy đã làm nhiều việc không phải trong quá khứ rồi, không tin vào chúa MMM thật là ngu dốt và thiển cận, lại còn làm thành vết nhơ trong lịch sử nước ta nữa, chưa kể cách nó đối xử với các nước khác trên thế giới, ( hoặc chúng nó không biết đề cao sự tự do, dân chủ của nhân dân chúng nó, đối xử với người già và trẻ em không ra gì, không tự do tôn giáo). Hãy vì chúa X000X/triết lý 110011/sự dân chủ/sự văn minh/những con người nước đó/hoà bình thế giới/v.v... cải hoá bọn vô đạo đó.

Muốn xâm lược thì lúc nào chả có lý do, làm gì có nước nào làm cái gì cũng vừa mắt tất cả các nước xung quanh. Ai vịn vào lý do nào để xâm lược sao cho tiện với hoàn cảnh thôi, cần thì đổi tí (như Mỹ thì ban đầu chiến tranh chống khủng bố, khủng bố không thấy đâu thì đổi thành dành lại sự tự do cho người dân Iraq v.v...). Cái quan trọng là làm sao nó yếu, đồng minh của nó yếu, mình dễ thắng.

Trừ tự vệ, ý nghĩa của chiến tranh với nước khác là do chúng ta tự nghĩ ra thôi. Tại sao những khu vực chó ăn đá gà ăn sỏi không phải là điểm nóng của thế giới về chiến tranh giữa các nước? Tại vì họ không có bất đồng về tôn giáo bao giờ? Hay họ chỉ chả thấy có gì đáng quan tâm vì chả có gì béo bở? Nếu có chiến tranh ở khu vực đó thì chỉ có nội chiến là giỏi, chống phần tử cực đoan, khủng bố. Chỉ có những nơi không có gì lợi ích kinh tế là sẽ vĩnh viễn thái bình như Bắc Cực với Nam Cực.

Còn các thiên tài quân sự thì thường xâm lược là vì thử thách, vì danh vọng, vì quyền lực, vì muốn vượt qua tất cả, vì muốn đạt tới đỉnh cao nhất của nhân loại.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Một nước này muốn chinh phục nước khác có thể vì vấn đề x,y,z nào đó thì chỉ có 3 cách có đúng không nhỉ?

1. Dùng tư tưởng. Ví dụ: Lấy cái chủ nghĩa xã hội gì gì đấy áp 1 phát thế là Việt Nam & 1 số nước thấy hay hay là ok.

2. Dùng tài chính.

3. Dùng quân sự.

Còn cách nào khác không nhỉ?
 
--Thấy các đàn anh tranh cãi rất nhộn nhịp, đàn em đây cũng xin góp vài lời. :D
--Nói chơi tí về lịch sử:

1. Israel:
---Từ Israel được dùng để chỉ 1 nhóm dân từ Ai Cập (hình như là Merneptah Stele gì đó). Họ là nô lệ bị áp bức, không chịu nổi nên bỏ Ai Cập đi sang vùng đất hứa và xây dựng các vương quốc riêng. Vị trí của những vương quốc đó là khu vực Trung Đông hiện nay.
---Sau đó thì các nhà nước Do Thái bị chinh phục bởi các nước mạnh hơn và ở nền văn minh khác như Babylon, Ba Tư, Hy Lạp, La Mã, Byzantine. Các cường quốc này luôn tìm cách đồng hóa dân Do Thái (như thằng Tàu làm với Việt Nam mình). Ví dụ như La Mã đổi tên vùng đất của người Do Thái thành Syria Palaestina nhằm xóa bỏ quá khứ huy hoàng của các vương quốc Do Thái. Đồng hóa không được thì trục xuất. Người Do Thái phải sang sống ở các nước khác.
---Sau gần 2000 năm sống cùng với các dân tộc khác mà k0 mất đi bản sắc của mình, việc người Do Thái muốn có 1 mảnh đất cắm dùi để xây dựng 1 quốc gia hùng mạnh là hoàn toàn chính đáng.

2. Syria:
---Sau khi đế chế Ottoman bị giải thể, các dân tộc trước kia bị đế chế cai trị được "độc lập" dưới sự bảo trợ của các cường quốc châu Âu (ngắn gọn là "trở thành thuộc địa"). Trong thời kì thuộc địa đó, ước mơ độc lập tự do thật sự là hoàn toàn chính đáng. Tư tưởng "Đại Syria", phục hồi 1 đế chế thịnh vượng như trong quá khứ trải dài từ vịnh Ba Tư đến Biển Đỏ và Địa Trung Hải, trở nên phổ biến. Vào thời điểm đó, giấc mơ "Đại Syria" này trùng với tham vọng của Hitler về việc phục hồi lại 1 đế chế dành riêng cho dân tộc Đức.

3. Iran:
---Iran thời cổ đại là đế chế Ba Tư (Persia). Đế chế này có nền văn minh riêng và chỉ bị người Hồi giáo chinh phục vào khoảng những năm 650. Đến năm 1979, cách mạng Hồi giáo ở Iran lật đổ vương triều Ba Tư cuối cùng. Tham vọng của lãnh đạo Khomeini là xây dựng 1 nhà nước dân túy thần quyền không riêng ở Iran mà bành trướng nó ra toàn bộ Trung Đông.

--3 "đại gia" ở Trung Đông với 3 giấc mộng bành trướng: Israel với giấc mơ "Đại Israel", Syria với giấc mơ "Đại Syria" và Iran với giấc mơ 1 nhà nước cộng hòa Hồi giáo. Cả 3 đều coi rằng mình có đủ "tự do" để biến ước mơ thành hiện thực mà k0 đếm xỉa đến lợi ích của hàng xóm/:) . Với Iran và Syria, họ đều là người Ả Rập và chung kẻ thù là Mĩ nên họ liên kết lại để xử lý Israel. Với Israel, họ dựa vào quan hệ thân thiết chiến lược với Mĩ để thực hiện ước mơ "Đại Israel". Người xưa có câu: "Trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết". Khi 2 "con trâu" Iran và Syria tranh chấp với "con bò" Israel thì "ruồi muỗi" Li Băng ở giữa chắc chắn là chết k0 kịp ngáp. Và thực tế đã chứng minh điều đó.

---Với Israel, Li Băng là 1 phần của giấc mơ "Đại Israel". Cố tổng thống Palestine Arafat trong lần phát biểu tại LHQ đã giơ ra 1 đồng xu của Israel, có khắc 1 vùng đất, và nói: "Xin cho phép tôi trưng ra một tài liệu. Đó là một bản đồ của “Đại Israel". Toàn thể đất nước Palestine, đất nước Jordan, phân nửa đất nước Syria, 2/3 đất nước Iraq, 1/3 đất nước Saudi Arabia, phân nửa Sinai là trong biên giới của Đại Israel"
---Với Syria, Li Băng cũng là 1 phần của "Đại Syria", và dù có độc lập thì cũng tạm thời và trước sau sẽ quay trở về với đế chế.
---Với Iran, họ có tham vọng xây dựng nhà nước dân túy thần quyền khắp Trung Đông, và chả lẽ Trung Đông lại k0 có Li Băng?

--Đó là nguyên nhân về lịch sử. Còn nguyên nhân chính thổi bùng xung đột thì lại là các vấn đề kinh tế.
--Dân Ả Rập chống Mĩ vì chính phủ Mĩ ủng hộ cho các tập toàn của mình khai thác tài nguyên ở Trung Đông 1 cách k0 công bằng. Ví dụ như cuộc cách mạng Hồi giáo tại Iran nổ ra là do khoảng cách giàu nghèo quá lớn và vì vua Iran thân Mĩ đàn áp hết người đối lập 1 cách tàn bạo (bằng mật vụ SAVAK). Vì thế nên khi Mĩ lấy đất của người Ả Rập để cho người Do Thái phục quốc thì bị phản đối bằng bạo lực là dễ hiểu. Phe cực hữu ở Israel dựa dẫm vào Mĩ chống lại người Ả Rập thì bị dân Ả Rập phản đối cũng k0 phải lạ.
--Mâu thuẫn về kinh tế cũng dẫn đến 1 sự thật nực cười là nhiều người dân Li Băng lại đi ủng hộ cho "bọn khủng bố" Hezbollah. Lý do thật đơn giản: sau nội chiến, Hezbollah dùng tiền viện trợ của Iran và Syria để xây dựng lại nhà cửa, trường học, bệnh viện, siêu thị... cho dân Li Băng trong khu vực quản lí của Hezbollah. Điều đó làm tăng uy tín cho họ và việc "bọn khủng bố" có được vài ghế trong quốc hội Li Băng đã chứng minh rằng Hezbollah k0 đơn giản chỉ là 1 nhóm du kích mà thực sự là 1 lực lượng chính trị ở Li Băng.

--Tóm lại, trong cuộc xung đột giữa chính phủ Israel và những người Ả Rập cứng rắn, k0 thể nói ai tốt ai xấu nếu 2 bên cứ oánh nhau tơi bời và k0 chịu ngồi đàm phán. Mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nếu các bên xung đột chịu sống hòa bình với nhau và dẹp bớt mấy cái tư tưởng "điên điên". Người Israel và người Ả Rập, cũng như nhân dân trên thế giới đều mong có 1 cuộc sống hòa bình và ổn định.

(bài viết lấy từ kiến thức hạn hẹp của bản thân, có sai sót mong mọi người chỉ bảo)
 
@ Anh Tâm: Cũng tùy vào việc anh định nghĩa về chữ "xâm lược" ra sao nữa. Ví Dụ trong lịch sử Việt Nam vẫn coi "Thực Dân Pháp" hay "Đế Quốc Mỹ" là sang Việt Nam để "xâm lược", nhưng thật sự thì có thể hoàn toàn mà khẳng định rằng mục đích đích thực là "Xâm lược" không?

Hay như những cuộc chiến tranh mà mình nói, có chiến tranh tôn giáo, có cái gọi là diệt chủng, hay enthicity cleansing mà có cái thì gọi bằng cái tên mỹ miều là "Thánh Chiến". Nhưng về ý kiến của em, (hoàn toàn là ko có căn cứ và rất sơ đẳng) thì chiến tranh trung đông dính dáng nhiều nhất đến tôn giáo. Có thể như bài viết của anh nói, người ta chỉ lấy tôn giáo mà khơi ngòi chiến tranh xâm lược. Nhưng theo em, văn hóa Trung Đông đặc biệt khắc sâu giá trị tôn giáo. ( Em sống trong gia đình Do Thái)

Còn nếu nói là các cuộc chiến tranh xảy ra vì mục đích "xâm lược" hay "vì tiền" thì em nói thật em không đồng tình. Mỗi lần khiêu chiến, riêng tiền nuôi vũ trang cũng đã ăn đến mòn kho bạc nhà nước rôi ^___^ mà nước tham chiến (nếu ko phải mấy nước do lí do bất đồng lịch sử/văn hóa/tín ngưỡng) thì toàn nước giàu ^^ nếu nói là đói qua đi qua nước hàng xóm vặt một miếng thì em thấy không hợp lí. ^^

Em chỉ tham gia bon chen tranh luận việc người lớn, không có ý gây sự gì cả, anh Tâm đừng giận em nhé! ^-^v
 
P/S: còn nguyên nhân chiến tranh Mỹ Iraq cũng khó mà khẳng định theo bất cứ phía nào. Rất nhiều người Mỹ coi chiến tranh Iraq đáng nhẽ ra không đáng có, là Mỹ xen ngang, là lắm chuyện, các nước nhìn từ phía ngoài như mình thì nói "Mỹ tham dầu lửa" nhưng không thể không kể đến ý kiến, có bên cho rằng trong thời gian Iraq trì hoãn việc cho nhân viên Liên Hợp Quốc vào kiểm tra, trong thời gian đấy hoàn toàn có thể di chuyển vũ khí hạt nhân (cái này chỉ là giả thuyết mà thôi) hay ít ra thì việc Mỹ tấn công vào Iraq lại được Kurdistan *lạy giời là viết đúng* hưởng ứng một cách tích cực. Nếu gọi đó là chiến tranh phi nghĩa như định nghĩa trong quyền giáo dục công dân của VN thì cũng quá phiến diện.

(>__< Aishhhh... quay lại viết nôt cái term paper thôi :(( mãi mới nhảy ra được vài phút lên HAO bon chen.)
 
lịch sử Việt Nam vẫn coi "Thực Dân Pháp" hay "Đế Quốc Mỹ" là sang Việt Nam để "xâm lược", nhưng thật sự thì có thể hoàn toàn mà khẳng định rằng mục đích đích thực là "Xâm lược" không?
Lạc đề nhưng phải nói

Xâm lược là xâm lược, làm gì có lí do khác:p Xâm = lấy cái không phải của mình. Lược= cướp đi. Xâm lược là cách sử dụng vũ lực để chiếm lấy cái không phải của mình (cụ thể là chủ quyền của nước khác). Cái chuyện Napoleon III lấy cớ dân Việt không tôn trọng dân truyền đạo rồi lôi hải quân nã pháo vào đất Việt, bắt vua Nguyễn qui hàng không thể không gọi là xâm lược. Lyndon Johnson lấy cớ Việt Cộng bắn tàu Mĩ ở vịnh bắc bộ để kéo quân vào dạy dỗ miền Bắc Việt Nam cũng là xâm lược. Ai bảo Pháp với Mỹ không xâm lược Việt Nam thì mình cãi lại ngay :D
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Thật là khó khi phải nhìn nhận nhiều khi cách hoạt động của thế giới không như những gì mình mong mỏi và không toàn vẹn, nhưng đó là một sự thật chúng ta phải chấp nhận.

Hiệt tại ở Trung Đông, có ba thực tế chúng ta phải nhìn nhận:

1) Sự tồn tại của người Do Thái và đất nước Israel ở Trung Đông là điều không thể từ chối và phải được công nhận.

2) Sự tổn thương về tinh thần và đau khổ của người dân Arab, (đặc biệt là Palestinians) là một điều không thể phủ nhận và xem thường.

3) Một sự hòa bình cho Trung Đông và sự công nhận lẫn nhau giữn người Do Thái và người Arab có lợi cho cả đôi bên.

Đi ngược lại ba điều đó thì chỉ là lời nói vô bỏ, chỉ làm tổn hại tình hình cho đôi bên hơn thôi.

Với điều đó thành lập, mình nhận thấy chúng ta ngồi đây, nói chuyện công bằng cho vui miệng, xem là một bài tập quý báu cho cái lòng thánh thiện của chúng ta, đưa ra ý kiến ở một ý nghĩa tuyệt đối (absolute term) đúng và sai một sự việc mà các bạn không biết nhiều về lịch sử, văn hóa, xã hội, chỉ đánh giá vấn đề qua những thông tin thời sự hàng ngày.

Rất dễ dàng cho người ngoài cuộc như chúng ta chỉ trích sự tàn phá của quân đội Israel lên thường dân Palestinian hay Lebanese. Cũng không khó cho một số người khác nguyền rủa những suicidal bombers tấn công thường dân Do Thái.

Tuy nhiên, dựa vào những tình cảm bồng bộc đó mà đem vào bàn luận hòa bình thì thật đáng trách và không thể chấp nhận. Chúng ta thật sự không thể làm gì hơn cho những người đã chết từ những cuộc tranh chấp này, nhưng chúng ta có thể làm nhiều điều giúp họ, bắt đầu từ một sự hòa bình cho cả hai bên.

Người đáng trách nhất trong sự thất bại của cuộc đàm phán Oslo Accord 1993 và 2000 là những kẻ đạo mạo, giả danh công lý để mà đi đến một chính sách chống đối thay vì hòa giải ở cả hai bên. Một lần nữa chúng ta không nên để những lời lẽ ngọt ngào của những lý tưởng cao cả làm mờ mắt sự thật đó là kẻ thua là từ hai bên. Họ thay vì giúp đỡ cho người dân họ như họ tin tưởng, họ mù quáng đẩy cuộc tranh chấp xa hơn, làm lu mờ đi tất cả những hy vọng cho hòa bình và ổn định. Nếu không có hòa bình và ổn định thì làm sao chúng ta có thể phát triển kinh tế, nếu không phát triển kinh tế thì làm sao chúng ta có thể chăm lo cho đời sống người dân hơn?


-----------------------------------------------------------------------------------------------------

Vì thế nên khi Mĩ lấy đất của người Ả Rập để cho người Do Thái phục quốc thì bị phản đối bằng bạo lực là dễ hiểu
Lấy đất định cư cho người Do Thái là United Nations mandate, partitioned bởi Great Britain, không phải Mỹ.
Nếu Phước lấy Resolution 1559 ra thì sẽ có người lấy Resolution 446 (http://en.wikipedia.org/wiki/United_...Resolution_446) hỏi lại Phước tại sao Israel vẫn chiếm cao nguyên Golan thôi
http://en.wikipedia.org/wiki/UN_Secu...Resolution_242

Israel có thể invoke resolution 242, và sự từ chối của Syria to comply và thừa nhận sự tồn tại của Israel để mà tiếp tục giữ Golan Heights.

Em không muốn chống đối, tuy nhiên nếu hai bên cứ đổ lỗi cho bên kia, thì sự việc không bao giờ giải quyết được. Em cũng công nhận là đưa ra một cách nhìn từ Israel, đổ hết lỗi cho Hezbollah là hoàn toàn sai và không có tính xây dựng.

P/s: Xin mọi người hãy nghiên cứu và tìm tòi kỹ về một việc gì đó trước khi đi đến một kết luận nào đó, bởi vì nhiều khi, ý tưởng ban đầu tốt không nhất thiết sẽ đem lại kết quả tốt, khi trái lại, nhiều khi nó mang nhiều hậu quả đáng tiết.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Back
Bên trên