Chợ dưa lê của Toán 1

Nguyễn Hoàng Dũng đã viết:
To Hà: tao không còn say mê Toán cơ bản nữa đâu. Pure math càng ngày càng trừu tượng ( rất khó hình dung được thực sự mình đang làm cái gì ), và những cái hot nhất của pure maths hiện giờ ( Number theory, Quantum theory ...) đúng là chẳng giúp ích được gì cho đất nước cả ( khoảng cách quá xa, như anh Quang béo đã nói ).
Cần gì nhiều lý do đâu hah Dũng, yêu thích là quá đủ rồi. Chỉ cần tính đủ các đường 3bi là ngon lành rồi :D ... cần de'ck gì Number theory .... :p j/k
Nói vậy chứ trong số ít những người làm toán, nếu có vị trí nổi bật trong nền toán học (như các thầy Hòa, thầy Hà , Đức (ghét vật) ....) thì kiếm ra bộn tiền đó Dũng ạ (cái này mày phải kiên trì chút, lo học chứ ko được tham kiếm tiền vội vàng) , tao chỉ thấy bất lợi nhất là các em không thích yêu các nhà toán học thôi ... chỉ thích nhà giàu, đú đởn, vô học /:) b-) ... nên nhiều khi tao phải giả vờ là mình học ngu lắm lắm :)) :)) :))
 
Nguyễn Đình Hà đã viết:
tao chỉ thấy bất lợi nhất là các em không thích yêu các nhà toán học thôi ... chỉ thích nhà giàu, đú đởn, vô học /:) b-) ... nên nhiều khi tao phải giả vờ là mình học ngu lắm lắm :)) :)) :))

Wow, you're a genius!! :eek:. Anyway, your new photos already spoke for your talent :))
Actually, Mr Duc and Mr Ha are not considered as mathematicians. Mr Hoa is more a computer scientist ( He taught at HUT a lot, but not at my school ).
For the issue of girls :)x:x:x), I really do not know if they are willing to love a mathematician, but I'm pretty sure about if they are willing to love me ( baseless confidence :D:D )
 
Nguyễn Hoàng Dũng đã viết:
For the issue of girls :)x:x:x), I really do not know if they are willing to love a mathematician, but I'm pretty sure about if they are willing to love me ( baseless confidence :D:D )
Sure, I dont have doubt about your talent, Dung b-)

Nhưng mà :-s ... suỵt :-$ anh em làm ơn nương tay lúc vào binh luận ảnh nhé, có địch ở đấy ... :-s ... she's the reason that I prefer not going to Us! /:) ;) 8-}
... pls .... :-$
 
Oài, anh em muốn giàu thì chỉ có nước buôn bán thôi (mở công ty hoặc chơi cổ phiếu ...), chứ chỉ có nghiên cứu không thì chẳng bao giờ giàu được đâu, may ra thì có của ăn của để.
 
Anh Trung là đầu tầu của cả lớp mà lại thốt ra những lời chán chường như vậy sao, thật là thất vọng qua!!!!
 
Lâu lâu mới có chủ đề hay do Quang béo đặt ra, em vào tham gia với các bạc với, hi hi ;;) !

Name : Nguyễn Hải Đăng
Age : 21 :)>-
Major : Map cho (Finance) Telecom - Info. Chắc là có thiên về Map chút chút sau có gì đi nghiên cứu chắc cũng về phần này. Tuy nhiên dự định vẫn là dự định, sau còn nhiều thay đổi :-? .

Thứ nhất bàn về lựa chọn của tao thì rất đơn giản, tao lựa chọn cái mà tao thích học :x :x :x thôi và phù hợp với khả năng của mình một chút để có đc một chút lợi thế của mình + một chút đam mê, tao nghĩ thế là ổn. Tao nghĩ chắc bọn mày cũng chọn những thứ mà bọn mày thích chứ không phải là do xu thế bây giờ phải chọn nghành này ngành kia :| . Còn trong lớp thì phục nhất Dũng vì có niềm đam mê Toán học và theo đuổi nó đến cùng =D> =D> =D> . Thật sự thì tao cũng nghĩ rằng bây giờ để phát triển đất nước thì chỉ cần áp dụng những kết quả sẵn có của toán học là đủ rồi. Tuy nhiên đấy chỉ là suy nghĩ hẹp trong pham vi một nước, một thằng có tài năng, có niềm đam mê về Toán học như Dũng thì tao nghĩ việc học, nghiên cứu không dừng lại ở phạm vi nước mình mà là ở sự phát triển của Toán học trên thế giới nói chung [-( [-( [-( .

Thứ 2 là tao rất thích về Việt Nam :)>- :)>- :)>- , tao ở đây 4 năm rồi nhưng cũng không có một mảy may thay đổi trong suy nghĩ về chuyện ở lại hay về. Tao sẽ về nhưng có lẽ không phải là do những tư tưởng lớn như bọn mày về chuyện phát triển đất nước theo hướng này hướng kia??? Tao về đơn giản vì tao cảm thấy sống thoải mái, vui vẻ và hạnh phúc hơn ở nơi mình sinh ra và lớn lên, đc nói tiếng mẹ đẻ(dễ hơn nhiều so với việc bi bô các thứ tiếng khác), đc miăm ngon hơn hẳn mấy cái nước phương tây khỉ nợ này,.... ;;) ;;) ;;) Hi vọng là nếu tao sống và làm việc tốt ở VN thì đã giúp ích một phần cho sự phát triển của đất nước là ổn rồi :| :| :) :) !

Thứ 3 là về chuyện kiếm tiền! Tao cũng nghĩ mọi người nói đúng, thằng lớp trưởng Trung nó nói cũng đúng, phi thương bất phú ;) . Muốn làm giàu phải có tư tường làm "ông chủ" như thằng Hà nói ý 8-} . Nói chung chuyện kinh doanh là chuyện rất hay, mà về phía cạnh phát triển kinh tế đất nước thì tao nghĩ kinh doanh cũng đóng vai trò quan trong, nếu mà sau này mấy đứa tụi lớp mình về làm công ty thì cũng ổn, tao xin một chân. Nhưng mà tao nghĩ ngoài kinh doanh thì cần thêm sản xuất nữa, không thể chỉ kiểu buôn đi bán lại không đc, kiểu kinh doanh chỉ nhập khẩu từ nước ngoài rùi bán lại cho nước mình thì chắc cũng không có gì phát triển đc :| ! Còn về phần tao, tao thích có nhiều tiền(ai mà chẳng thế) nhưng mà thích hơn là một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc vì vậy đặt mục tiêu về gia đình, bạn bè nhiều hơn là chuyện kiếm ra nhiều tiền, tạm thời tao nghĩ với vốn kiến thức sau khi học đc sau này đi làm cũng đủ kiếm tiền nuôi gia đình nên không lo lắng lắm b-) b-) b-) !

Có gì lần sau bàn tiếp, đặc biệt là chủ đề mới về girl friend của Hà :)) :)) :)) !
 
Nguyễn Hải Đăng đã viết:
Lâu lâu mới có chủ đề hay do Quang béo đặt ra, em vào tham gia với các bạc với, hi hi ;;) !

Name : Nguyễn Hải Đăng
Age : 21 :)>-
Major : Map cho (Finance) Telecom - Info. Chắc là có thiên về Map chút chút sau có gì đi nghiên cứu chắc cũng về phần này. Tuy nhiên dự định vẫn là dự định, sau còn nhiều thay đổi :-? .

Thứ nhất bàn về lựa chọn của tao thì rất đơn giản, tao lựa chọn cái mà tao thích học :x :x :x thôi và phù hợp với khả năng của mình một chút để có đc một chút lợi thế của mình + một chút đam mê, tao nghĩ thế là ổn. Tao nghĩ chắc bọn mày cũng chọn những thứ mà bọn mày thích chứ không phải là do xu thế bây giờ phải chọn nghành này ngành kia :| . Còn trong lớp thì phục nhất Dũng vì có niềm đam mê Toán học và theo đuổi nó đến cùng =D> =D> =D> . Thật sự thì tao cũng nghĩ rằng bây giờ để phát triển đất nước thì chỉ cần áp dụng những kết quả sẵn có của toán học là đủ rồi. Tuy nhiên đấy chỉ là suy nghĩ hẹp trong pham vi một nước, một thằng có tài năng, có niềm đam mê về Toán học như Dũng thì tao nghĩ việc học, nghiên cứu không dừng lại ở phạm vi nước mình mà là ở sự phát triển của Toán học trên thế giới nói chung [-( [-( [-( .

Thứ 2 là tao rất thích về Việt Nam :)>- :)>- :)>- , tao ở đây 4 năm rồi nhưng cũng không có một mảy may thay đổi trong suy nghĩ về chuyện ở lại hay về. Tao sẽ về nhưng có lẽ không phải là do những tư tưởng lớn như bọn mày về chuyện phát triển đất nước theo hướng này hướng kia??? Tao về đơn giản vì tao cảm thấy sống thoải mái, vui vẻ và hạnh phúc hơn ở nơi mình sinh ra và lớn lên, đc nói tiếng mẹ đẻ(dễ hơn nhiều so với việc bi bô các thứ tiếng khác), đc miăm ngon hơn hẳn mấy cái nước phương tây khỉ nợ này,.... ;;) ;;) ;;) Hi vọng là nếu tao sống và làm việc tốt ở VN thì đã giúp ích một phần cho sự phát triển của đất nước là ổn rồi :| :| :) :) !

Thứ 3 là về chuyện kiếm tiền! Tao cũng nghĩ mọi người nói đúng, thằng lớp trưởng Trung nó nói cũng đúng, phi thương bất phú ;) . Muốn làm giàu phải có tư tường làm "ông chủ" như thằng Hà nói ý 8-} . Nói chung chuyện kinh doanh là chuyện rất hay, mà về phía cạnh phát triển kinh tế đất nước thì tao nghĩ kinh doanh cũng đóng vai trò quan trong, nếu mà sau này mấy đứa tụi lớp mình về làm công ty thì cũng ổn, tao xin một chân. Nhưng mà tao nghĩ ngoài kinh doanh thì cần thêm sản xuất nữa, không thể chỉ kiểu buôn đi bán lại không đc, kiểu kinh doanh chỉ nhập khẩu từ nước ngoài rùi bán lại cho nước mình thì chắc cũng không có gì phát triển đc :| ! Còn về phần tao, tao thích có nhiều tiền(ai mà chẳng thế) nhưng mà thích hơn là một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc vì vậy đặt mục tiêu về gia đình, bạn bè nhiều hơn là chuyện kiếm ra nhiều tiền, tạm thời tao nghĩ với vốn kiến thức sau khi học đc sau này đi làm cũng đủ kiếm tiền nuôi gia đình nên không lo lắng lắm b-) b-) b-) !

Có gì lần sau bàn tiếp, đặc biệt là chủ đề mới về girl friend của Hà :)) :)) :)) !

- Hà gặp địch rồi, khỏi bàn girlfriend nữa :))
- Anh em mình làm cùng nhau cũng tốt, nhưng mà phân xem thằng nào làm sếp khó phết đấy. Khéo sếp nhiều hơn nhân viên :D
- Bọn mày đì tao, ép tao học Toán để các em ghét tao chứ gì [-x ( kidding /:) )
 
-Thằng Đăng ko làm lạc chủ đề thảo luận rất nghiêm túc của anh em nhé b-)
-Nếu anh em có thể đứng ra tổ chức được thì tao nguyện làm nhân viên kiếm lương tháng vài K :p
-Các em có em nào không yêu mày đâu hah Dũng ...hehe /:)/:)/:)
 
Mấy hôm thi cử quay lại thấy các chú này đã viết nhiều quá. Toàn các bác IT cả làm cho Ngoại thương, Xây dựng chạy mất dép.
Lại nói về chuyện làm giàu, tao đặc biệt đề cao ý tưởng và nắm bắt cơ hội. Nhiều người lầm tưởng đã qua cái thời mà Yahoo! và Google một tay làm nên nghiệp lớn, chắc bọn mày cũng đã biết qua - và bây giờ chúng đã lớn mạnh như thế nào.
Tao nghĩ mảnh đât Internet, vẫn còn rất nhiều tiềm năng - điển hình là một thằng tỷ phú mới của TQ, nó đi lên từ gamesonline (thằng HQ,NB đi trước nhiều) - tất nhiên với đất nước hàng tỷ dân như thế thì đó là chính là cơ hội.
Còn làm gì cho đất nước 80 triệu dân mình, còn là 1 câu hỏi. Đồng ý luôn với Trung, phi thương bất phú.
 
Cái gì đã khiến mọi người đứng ngồi không yên bàn chuyên làm giàu thế nhỉ?
Thực tế thì vẫn có những nhà khoa học giàu nứt đố đổ vách, những nhà buôn nợ nần chồng chất hay tồi tệ hơn là vì tiền mà phải ngồi trong nhà đá. Mọi người không nên đứng núi này trông núi nọ mà vấn đề là phải tìm cách đứng hàng đầu trong lĩnh vực mình đã chọn. Có thể không nhiều tiền nhưng chúng ta vẫn là những người giàu có nhất. (Tự nhận xét: đây là cách nói của những người chưa biết thế nào là cuộc sống). Dù sao thì lạc quan vẫn luôn rất cần thiết! Hi vọng ý kiến của tớ sẽ được mọi người ủng hộ!!!!!
 
Lê Thị Bích Hạnh đã viết:
Cái gì đã khiến mọi người đứng ngồi không yên bàn chuyên làm giàu thế nhỉ?
Thực tế thì vẫn có những nhà khoa học giàu nứt đố đổ vách, những nhà buôn nợ nần chồng chất hay tồi tệ hơn là vì tiền mà phải ngồi trong nhà đá. Mọi người không nên đứng núi này trông núi nọ mà vấn đề là phải tìm cách đứng hàng đầu trong lĩnh vực mình đã chọn. Có thể không nhiều tiền nhưng chúng ta vẫn là những người giàu có nhất. (Tự nhận xét: đây là cách nói của những người chưa biết thế nào là cuộc sống). Dù sao thì lạc quan vẫn luôn rất cần thiết! Hi vọng ý kiến của tớ sẽ được mọi người ủng hộ!!!!!

Đứng ngồi không yên vì giàu sướng quá , thằng nào cũng thích dù mỗi thằng thích một kiểu. Có thằng thích giàu vì giàu có đồng nghĩa với quyền lực ( vd thằng Quang /:) ), có thằng thích giàu vì như thế sẽ được nhiều em xinh đẹp phục vụ ( thằng Hà b-) ), có thằng thích giàu để có đủ tiền thoải mái theo đuổi những ham muốn khác ( Hiệp :-? ), có thằng thích làm giàu vì ưa thích sự mạo hiểm ( Ngọc :p).
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Nguyễn Hoàng Dũng đã viết:
Đứng ngồi không yên vì giàu sướng quá , thằng nào cũng thích dù mỗi thằng thích một kiểu. Có thằng thích giàu vì giàu có đồng nghĩa với quyền lực ( vd thằng Quang /:) ), có thằng thích giàu vì như thế sẽ được nhiều em xinh đẹp phục vụ ( thằng Hà b-) ), có thằng thích giàu để có đủ tiền thoải mái theo đuổi những ham muốn khác ( Hiệp :-? ), có thằng thích làm giàu vì ưa thích sự mạo hiểm ( Ngọc :p).
=D> Đúng là làm gì cũng cần biết rõ mục đích của mình thì mới làm tốt được. Lý do làm giàu của Dũng là gì? Tại sao lại toàn đem bạn ra làm ví dụ thế? Không lẽ lại hiểu bạn hơn hiểu chính mình???????
 
Kinh thật, hồi xưa tao ở lớp không biết là lớp mình toàn người văn giỏi đến thế này, vô cùng khâm phục ! Tao mất đúng 1 tiếng để đọc hai trang cuối cùng :((

Đầu tiên phải biểu dương bạn Quang béo (tại tao thấy mọi người đều gọi thế :D) có công sức "hút" các nhân tại lớp toán về. Các bạn khen thêm Quang lần nữa nào !

Hehe, tranh thủ cập nhật thông tin của mọi người luôn, còn đây là "cái" của tao :
Tên : Đặng Ngọc Minh
Trường : INSA Lyon
Khoa : Informatique (chắc là Tin học, hay la CS)
Email : [email protected] | [email protected]

Bây giờ về dự định sau này. Tao thấy tao cũng ko khác bọn mày lắm, nghĩa là tao thấy không làm kinh doanh thì khó mà khá được. Tao đã ngồi tính thử rồi, đi làm cả đời chắc là cũng tiết kiệm dược đấy, nhưng mà còn khá hơn thì khó lắm. Thế nên phương châm của tao là học xong rồi làm chừng 3-5 năm, đến khi về thì làm cái gì riêng cho mình :), giống mọi người ko ?

Về chuyện lớp mình học tin nhiều hơn toán, tao thấy những gì mà tao nghĩ thì mọi người đều nói hết rồi (ặc ặc, trâu chậm nên ...), chẳng còn gì để thêm vào cả :(. Tuy vậy tao thấy tuy trong tin nhưng mà cũng còn nhiều cái khác nhau lắm. Ví dụ như cái mà thằng Trung học với thằng Đăng học chắc là khác cái tao đang học. Bây h đụng đến toán là chỉ có giải mấy bài cho em tao ở nhà thôi, chứ còn cao hơn là chết ngay. Của đáng tội tao cũng học thêm toán đấy, nhưng mà đỡ không nổi :((

Hiện giờ tao nghĩ ở VN cái còn thiếu nhất ko phải là nhân lực mà là kĩ năng. Trình độ của người làm tin ở VN ko hề thua kém các nước khác, nhưng mà thiếu những người đầu tầu để dẫn đường. Ý của tao ở đây là chúng ta làm việc chưa thật 'quy củ' lắm, thế nên sản phẩm làm ra chưa nuốt được các sản phẩm từ ngoài vào. Tao thấy rất khâm phục Ấn Độ (nhắc đến làm nhớ đến thằng Giang, có ai biết nó đang làm gì ko ?) vì toàn bộ thị trường nội địa là do nó làm chủ. Phải như thế thì nó mới yên tâm xuất khẩu chứ !

Để góp phần nâng cao sức cạnh tranh của sản phẩm, việc không thể thiếu được là các quy trình sản xuất phải được chuẩn hóa. Việc chuẩn hóa đấy không phải là ở giai đoạn sắp đưa vào thực tế, gọi một thằng kiểm định đến rồi bảo là sản phẩm tao OK lắm, mày thử thì biết, mà là toàn bộ những tài liệu, hồ sơ làm ra trong suốt quá trình sản xuất. Chính dựa trên những thứ này mà chất lượng của một sản phẩm được.

Không phải là một sớm một chiều mà làm được những thứ này. Điều đơn giản nhất là vì chúng ta chưa có thói quen, hoặc thói quen chưa đủ.

Tao thấy rất khâm phục những người học tin ở VN, đặc biệt là ở trong phần kiến thức (tất tần tật, từ cơ sở dữ liệu, ngôn ngữ lập trình, công cụ lập trình ...). Bởi vậy tao nghĩ là chỉ cần trang bị thêm những kĩ năng phụ như vậy (ít ra là khái niệm, cách áp dụng các chuẩn chất lượng vào quy trình sản xuất) thì chúng ta không lo gì thua kém các nước khác, ít nhất là về tin :)

Hehe, hơi dài dòng và nội dung không mới, cảm ơn đã đọc (và sẽ góp ý) :)

Chúc một tuần vui vẻ tất cả mọi người !
 
Không hiểu sao từ ngày Minh phát biểu cái, anh em đột nhiên câm nín hết??? Đâu hết rùi! Bọn mày làm Minh buồn bây giờ!
 
OK, trước tiên, anh Quang béo đã có công xây dựng nên một hướng phát triển mới cho forum, bổ ích hơn và tích cực hơn, anh em ta phải "cùng nhau giữ lấy nước" :D.
Nếu mọi người thích cái ý tưởng "cùng nhau làm nên nghiệp lớn", thì cũng nên tìm hiểu về nhau ngay từ bây giờ đi. Bây giờ anh em còn thân nhau, chứ mấy năm nữa thì cũng chả biết thế nào :D.
Tao đề nghị mọi người có thể thuyết trình cho nhau nghe về cái ngành mình học. Như thế anh em có thể nắm rõ hơn về background của nhau và, hơn nữa, đây là một cách học hỏi tốt.
Nói thêm một chút, anh em mình đều theo học ở những chuyên ngành khác nhau, ngay cả cùng là IT thì cũng khác nhau về chuyên ngành hẹp. Nếu như giả sử anh em mình đều là những thằng học khá, có tâm huyết ( hope so :p ), thì như vậy vốn kiến thức của lớp Toán cộng lại sẽ là khá đa dạng.
Tao nghĩ sẽ rất phí nếu như anh em mình không share cho nhau những kiến thức đó , và hơn nữa là những lối tư duy riêng của từng người được thể hiện qua đó. Nếu bảo là đọc sách thì biết thì cũng không hẳn. Đọc sách vừa mệt vừa không thú vị mà sách chỉ nói những điều cơ bản thôi .
Lấy ví dụ nhé, tao đang học Toán, nhưng cũng rất muốn hiểu về IT, và rất muốn biết về cái lối tư duy năng động của những người làm IT. Tao cũng rất muốn nghe về cách kiếm tiền bằng Toán của Hà với Đăng :)). Thằng Quang rất thích ngành Artificial Intelligence, một bài viết hay của anh Trung có thể sẽ giúp ích cho nó chăng?? Hay là thằng Hiệp rất tâm huyết với Toán, thế nên là bài viết của tao sẽ có người đọc /:) /:) /:)
Một điểm nữa tao muốn nói, đó là qua việc thuyết trình, mọi người có thể tự check lại xem thực sự hiểu biết của mình đến đâu rồi, và cần củng cố cái gì. Và tao cũng tin là ở lớp Toán không có chuyện so bì , không thèm học hỏi, vì cái lối suy nghĩ ấy khá cũ rồi. Xin hết. Chờ ý kiến của anh em
 
Ý kiến của Dũng rất hay. Mặc dù cảm thấy hơi lạc lõng khi mọi người toàn nói về IT hay toán nhưng vì thấy không khí có vẻ ảm đạm quá (mọi người im hơi lặng tiếng suốt mấy ngày liền rồi, chẳng hề sôi nổi như khi nói về chủ đề girlfriend) nên tớ muốn góp vài lời.
Có thể có ai đó đã có những kế hoạch cụ thể nhưng chắc đại đa số chắc vẫn còn rất mơ hồ về những dự định của mình, chỉ biết là muốn làm việc lớn nhưng không rõ việc đó như thế nào, phải bắt đầu từ đâu. Chính vì thế nên việc thuyết trình về mình là rất khó.
Nếu mọi dự định đều chưa rõ ràng thì chắc là để giới thiệu mọi người chỉ có thể đem các môn học ra mà kể thôi. VD: "tớ đã học các môn triết học Mac-Lenin, kinh tế chính trị M-L, chủ nghĩa xã hội khoa học, tư tưởng Hồ Chí Minh, lịch sử Đảng... Tớ có thể lãnh đạo đất nước đi lên chủ nghĩa xã hội." Nghe buồn cười quá nhỉ? Cũng chẳng khác nào khi nói "tớ học công nghệ thông tin, tớ có thể làm ra các phần mềm giúp đất nước". Vấn đề là phải xác định rõ mục đích của mình là gì (phải cụ thể chứ không phải giống như là "mục đích xây dựng đất nước" đâu), mình phải bắt đầu từ đâu và sẽ thực hiện như thế nào? Nói như vậy không phải là tớ có ý chế nhạo hay thể hiện sự bi quan đâu.
Kiến thức cơ bản vẫn là rất quan trọng. Nếu kiến thức cơ bản không tốt thì về lâu dài sẽ bị đuối sức. Sau này ra làm việc, mọi ý tưởng sẽ hình thành rõ nét dần. Vì thế, ai có thể liền một mạch làm luôn tiến sĩ thì cố gắng nhé.
Để mọi người lên tiếng, tớ thảo ra mấy ý thế này để mọi người điền nhé
- Họ tên:
- Ngành học:
- Quốc gia đang theo học:
- Dự định sau khi học xong đại học:
+ Tiếp tục học cao học, tiến sĩ (tại nước nào?)
+ Về nước làm việc:
Xin việc
Lập công ty riêng (kinh doanh gì?)
+ Dự định khác (VD: lập gia đình năm 2005,2006...)
Ai đã vào đây thì phải post bài rồi mới được ra đấy. Nếu không sẽ chịu hậu quả khôn lường (Tớ chưa nghĩ ra là hậu quả sẽ gì, ntn nhưng chỉ biết là rất nghiêm trọng đấy)
Hi vọng sẽ có điều gì đó mới mẻ vào ngày mai!
 
Hạnh ah, dạo này thấy ấy hay lên HAO. Nhân đọc một số bài viết của các bạn lớp toán, tớ thấy có bài này hay hay nên post lên cho mọi người cùng đọc nhé.
Chúa sẽ luôn ở bên cạnh
Tôi sắp tốt nghiệp. Lựa chọn lớn nhất tôi phải làm là quyết định xin việc ở nước ngoài hay về nước làm việc. Gần 5 năm đi học, trầy trật hết làm nghiên cứu lại chấm bài thuê, phụ chữa bài tập và hướng dẫn thí nghiệm (nói phụ giảng sao thấy mắc cỡ quá). Cuối cùng rồi cũng bảo vệ xong. Gần 5 năm gần thành quen với mái trường đại học ở nước ngoài, rồi cũng phải đến một quyết định.

*

Vợ bảo, anh muốn làm gì thì làm, nhưng em chán đi làm ở Việt Nam lắm. Anh nhớ là em đi làm 4 năm mà lương cứ mãi 500 ngàn, chẳng đủ tiền ăn không? Ngày xưa còn son thì dễ, bây giờ có con rồi chẳng lẽ lại thế mãi. Vợ bảo, anh quyết định thế nào thì em theo, nhưng anh lại muốn quay về làm ở chỗ cũ, lại chúi đầu vào mấy cái máy tính trong cái phòng như nhà kho ấy, lại lãnh lương 3 cọc 3 đồng, chỉ đủ lo cho bản thân ư? Vợ bảo, anh có nghĩ rằng mình sẽ có tiền không? Anh làm gì cũng được, nhưng em chắc là về thì em và con sẽ phải khổ, bao giờ mình mới có nhà, mới có tiền cho con đi học trường tốt. Nghe nói bây giờ học trường tốt cũng phải đóng tiền cao lắm. Mà anh và em về bây giờ không được mua xe máy nữa đâu. Ở nhà cấm đăng kí rồi. Vợ bảo, anh quyết định thế nào cũng được.

Chồng bảo, thế em tưởng đi xin việc dễ lắm à? Mà ở nhà sẽ phải thay đổi chứ, không lẽ lại thế mãi. Với lại ở nhà mọi người đều thế cả, Bố Mẹ mình đã đi làm cả đời mới lo được cái nhà nhỏ thì sao, mình về ổn định rồi dần dần cái gì cũng có. Còn chuyện học của con thì học ở đâu chẳng được. Ngày xưa anh chẳng đi bắt cua bắt ốc ở nhà quê mãi, vậy mà bây giờ cũng học hành đỗ đạt. Quan trọng là ở bản thân chứ! Chồng bảo, chẳng lẽ em không tin ở bản thân ư, có kiến thức, có bằng cấp, có ngoại ngữ về nhà phải khác, không thì đi xin việc ở bên ngoài, bây giờ thiếu gì. Mấy đứa bạn anh về nhà đi làm công ty nước ngoài bây giờ cũng đều khá. Còn mấy đứa đi làm nhà nước thì chẳng sớm thì muộn cũng sẽ làm lớn. Không có xe máy thì đi xe buýt. Đi gần thì bố con tôi đi xe đạp. Chồng bảo, mà mình cũng phải về chứ. Đi học thu thập kiến thức ở bên ngoài rồi phải về để góp phần xây dựng chứ. Thay đổi và điều kiện làm việc phải do chúng mình làm ra chứ ai mang đến tận miệng cho. Mỗi người góp một tí.

*

Chị H. bảo, về cho chị nhờ em ghi lại tất cả những cảm xúc của những ngày đầu tiên. Ghi cho em là chính thôi. Chị quen vài người đầy nhiệt huyết. Hừng hực sức trẻ. Nhưng khi về thì mất tích luôn. Hoàn toàn. Có người biệt tích thực sự. Có người biệt tích đầy nhiệt huyết. Có người biệt tích hừng hực sức trẻ. Hiện thực Việt Nam như một đầm lầy vĩ đại mà không ai nhấc chân lên được.

Tôi bảo, vì hiện thực đó quá đậm đặc. Nó như một mạng nhện khổng lồ mà mỗi cá nhân là một con ruồi hơn là một mắt lưới. Dương Thu Hương bảo đó là một bình a-xít âm thầm tiêu hủy mọi thứ. Nguyễn Quốc Chánh hình như bảo khí hậu ở đó buồng tắm và đồ vật lắm. Tôi nghĩ, ở đó Chúa đã bị xua đuổi lâu quá rồi.

*

Vợ bảo, thế anh có chạy được như mấy đứa có tiền ở nhà không? Thế anh có làm quan chức được không? Em thì nhìn thấy chắc là anh về rồi lại được nhét hồ sơ xuống dưới đáy. Anh đi 5 năm, kinh nghiệm ở nhà không có, quan hệ thì không, chẳng chịu phấn đấu vào đảng, chỉ có một mớ kiến thức chuyên ngành cùng một đầu óc ô nhiễm tinh thần tự do, ai cho anh làm gì? Mà anh cũng chẳng thể làm tốt hơn bạn ở nhà. Các ông tiến sĩ hâm như ở đây, em thấy chỉ về nhà đi dạy đại học thì hợp, mà chắc gì họ nhận. Muốn đi làm ở Việt Nam, các anh phải mất mấy năm để Việt Nam hoá lại, gột rửa hết những gì anh nhìn thấy ở ngoài này đi người ta mới cho anh làm. Vợ bảo, em thấy bọn sinh viên Trung Quốc ở lại hết, có đứa nào về đâu. Mà chúng nó cũng như anh thôi. Vợ bảo, mấy chú tự đi học ở trường này ở lại hết, có ai về đâu, trừ mấy anh đi Fullbright bắt buộc phải về thì đành phải về. Ở ngoài này thì muốn về lúc nào cũng được, còn về nhà rồi thì chẳng bao giờ có cơ hội nữa. Vợ bảo, mà anh thôi viết viết lách lách đa sự đi, ai thèm đọc mấy thứ hâm hấp của anh. Lỡ mai mốt họ gô cổ lại thì khổ. Vẫn biết rằng đó chỉ là suy nghĩ của anh, anh chẳng hô hào, chống phá ai, nhưng mà ai quan tâm. Anh về mà lại còn nhiễm cái thói quen đó rồi chỉ khổ vợ khổ con. Bao nhiêu người giỏi bằng trăm lần mình!

Vợ bảo, số em thế mà khổ! Em biết thế này thì hồi xưa đã chẳng cho anh đi học. Em cũng chẳng đi theo anh sang bên này làm gì. Cứ u u minh minh như bọn bạn em ở nhà mà lại sướng. Cái M. đấy, ngày xưa học dốt như bò, mẹ nó phải xin cho mới được đi học đại học, thế mà bây giờ phó phòng rồi, nhà 3 tầng, có xe, có đất. Cái L. cũng thế. Con cái N. thì đi học trường quốc tế, 400 đô một tháng, vừa rồi nó cũng làm xong cái thạc sĩ. Nhẹ như lông hồng. Mình bên này đi học như chưa bao giờ khổ như vậy. Bây giờ về lại bắt tay từ đầu.

Chồng bảo, thế mình có tháo vát chạy chọt được như chúng nó không. Kém tài nên mới phải đi học chứ. Vừa khổ vừa không có tiền. Nhưng em cũng phải thấy là nếu mình không đi học thì cũng vẫn quanh quẩn một triệu một tháng chứ làm sao hơn. May ra thì lên vài bậc lương. Có phải ai cũng nhiều tiền đâu. Thu nhập trung bình một năm của dân Việt Nam là 450 đô. Còn nhiều người sống nghèo, khổ. Còn bao nhiêu người chỉ mong có việc làm. Còn …

Vợ bảo, anh so thế thì em chịu. Anh quyết thế nào thì quyết.

*

L. bảo, nói thực với ông, kiến thức tôi thu thập được chẳng dùng được tí gì. Có chăng còn lại tí ngoại ngữ, mà cũng lõm bõm rồi. Tôi về 3 năm rồi chẳng làm được gì, vẫn lại xếp hàng thôi, vẫn lại như trước khi đi học thôi. Ông hỏi sao không bỏ ra ngoài? Cũng không dễ đâu. Với lại đã gần ổn định rồi, xin ra ngoài lại phải đi xa. Thôi đành theo giấc mơ con vậy. Đôi khi nghĩ lại thấy mấy năm đi học nước ngoài như một khúc ruột thừa, cắt đi không được. L. bảo, phòng mình bây giờ chẳng thiếu tiến sĩ đâu. Mà thực tế thì cơ quan quản lí của ta chẳng cần tiến sĩ, chỉ cần kĩ sư thôi. Đấy là tôi còn chưa đổ tại “cơ chế” kẻo lại bảo là tôi mất lập trường, quan điểm. Ông về thì kiếm công ty ngoài hay vào trường mà dạy, cống hiến được nhiều hơn. Nếu về chỗ cũ thì phải binh con đường chức sắc. Ở nhà thì vui còn đi xa thì mới thấy Tổ Quốc. Ông chọn.

Anh L. bảo, nếu có điều kiện thì ở lại mươi năm rồi hẵng về. Anh về hơn năm thì lên làm giám đốc cái trung tâm mới mở, cũng vẫn chạy sô như hồi trước thôi. Thu nhập thì thậm chí không bằng ngày xưa chạy sô vì bây giờ cạnh tranh nhiều hơn. Anh L. bảo, hôm rồi mới đi nộp hồ sơ học phổ thông cho 2 đứa. Tình hình căng thẳng lắm, anh ở trong ngành giáo dục mà cũng không biết đằng nào mà lần. Rồi cũng phải theo thiên hạ, học thêm học nếm đủ cả. Chứ không thì biết làm sao? Hồi mới về, chúng nó kêu trời kêu đất, sao học phổ thông ở Việt Nam khó quá vậy. Đi học phổ thông ở Mĩ nhiều thứ hơn mà có khổ thế này đâu. Anh L. bảo, nếu về thì đi làm cho công ti ngoài cũng được. Lương không tệ, ít cũng khoảng 600, 700 đô/tháng. Có vợ có con thì phải lo thôi, không thể chỉ nghĩ đến mình. Chắc là không đói. Anh nghĩ rằng ở đâu cũng làm trâu thôi. Không làm rồng được đâu. Em về thì đàn trâu ở nhà đông thêm một con. Em ở lại thì đàn trâu bên ấy đông thêm một con.

T. bảo, nếu anh về rồi đi làm cho công ti nước ngoài thì khác gì đi làm ở ngoài nước. Lại còn chiếm mất một xuất của người trong nước, mà lại ít tiền hơn. Mà anh thôi cái ý nghĩ cống hiến đi. Ai cần anh cống hiến. Em nghĩ là anh chỉ cần sống hết mình, anh thoả mãn bản thân hết mức thôi. Cống hiến cũng là thoả mãn, gần nhà cũng là thoả mãn, kiếm tiền cũng là thoả mãn. Anh mà đi làm ở nước ngoài có nhiều tiền thì gửi cho em mấy trăm một tháng với đem tiền về đây em mua đất, góp vốn lập công ti kinh doanh cho. Thế là đóng góp rồi. Còn em thì, mùa hè năm nay nóng quá, em đang tính lắp điều hoà cho các cụ. Em đang cố gắng sửa lại cái nhà. Nếu mấy năm nữa có tiền thì mua cái ô tô cũ thỉnh thoảng đi chơi, thế là lên tiên rồi.

*

Bố bảo, tùy các con. Bố chỉ mong con cái gần gũi, ông được bế cháu thôi. Bố mẹ cũng già rồi, mấy năm nay thỉnh thoảng lại đau. Con cháu cứ đi hết, lâu quá chẳng về, ông nhớ cháu lắm. Sống ở đâu cũng được. Có mấy anh ở cơ quan thỉnh thoảng gặp bố vẫn hỏi bao giờ con về. Hôm bố đi họp hội đồng hương, ai cũng nhắc.

Con tôi bảo, con thíc, về với ông, như không thíc, đi học, trư ường, Việt Nan!

Mẹ bảo, nếu đi làm ở nước ngoài kiếm ít tiền rồi về cũng được.

Bố bảo, nó lại về cho bà! Mấy năm. Rồi con nó đi học trường nước ngoài, không nói tiếng Việt nữa. Rồi chúng nó vướng mắc công việc, nhà cửa xe cộ, con cái thi cử. Rồi quen cuộc sống bên ấy. Chúng nó lại về cho bà! Hoặc là về bây giờ, hoặc là đi luôn chứ chúng nó lại về cho bà! Tiền với chả bạc!

*

J.K. bảo, tao tin là mày sẽ được nhận thôi. Tao sẽ ủng hộ hết sức việc mày về đây làm cho chúng tao. Nhưng tao nói với tư cách là một người bạn nhé. Mày phải suy nghĩ thật kĩ. Chắc chắn ở đây mày sẽ thu thập được rất nhiều thứ, mày sẽ có kinh nghiệm, có môi trường làm việc tốt, mày sẽ phát huy và phải phát huy được những thứ mày đã học và sẽ học, mày sẽ có tiền. Nhưng rồi mày sẽ biết rằng tiền không phải là tất cả để làm cho mày hạnh phúc. Tao biết mày, và tao nghĩ rằng mày giống tao nên tao nói thật. Nếu bây giờ tao được quay trở lại 20 năm trước thì tao đã quyết định khác. Bây giờ thì tao không thể làm gì được nữa rồi. Nhưng mày thì phải nghĩ kĩ. Ở đó, những người được đào tạo như mày ở trong ngành của mày có lẽ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ở đây mày chẳng là gì cả. Ở đó, mày có thể chỉ sử dụng 1/3 kiến thức mày có. Mày có thể thậm chí chẳng dùng đến nó nữa, nhưng tao nghĩ là mày sẽ làm được nhiều việc, nhiều thứ hơn là mày ở lại đây. Theo tao thì làm được nhiều cái difference thì quan trọng hơn là làm được cái gì. Mày suy nghĩ cho kĩ. Là bạn mày tao mới nói thế, bằng cả kinh nghiệm 20 năm của tao. Dù mày quyết định thế nào thì Chuá cũng luôn ở bên cạnh mày.

Ôi, ở chỗ tôi, Chúa của tôi đã bị xua đuổi quá lâu rồi. Tôi xa lạ với ông ấy, như một đứa con xa lạ với một ông bố biệt tích 20 năm bỗng trở về vào một ngày oi bức. Tôi cố tìm cách thân cận với ông ấy và hiểu ông ấy nhưng tình hình tuyệt vọng lắm. Tôi mất 20 năm không được ông ấy chỉ bảo. Tôi mất 20 năm có dư chỉ để biết rằng tôi đã không có ông ấy nhiều như thế nào. Có thể ông ấy rồi sẽ luôn ở bên tôi, nhưng chẳng bao giờ còn gần gũi với tôi được nữa. Tôi khao khát ông ấy. Tôi đã vội vã đọc những ông ấy. Rồi tôi khám phá là tôi không thể vội được. Hình như tôi đã mãi trễ cái con tàu chúng tôi đang cùng đi. Chúng tôi có thể chạm nhẹ hay va đập với nhau, nhưng tôi đã không có thể có những lớp trầm tích lẽ ra ông ấy đã lắng xuống chúng tôi trong suốt 20 năm. Tôi chỉ có thể sờ thấy vẻ mặt râu ria bụi bậm và cái vẻ ngoài xập xệ của ông ấy. Và bây giờ, lẽ ra chúng tôi phải có với nhau nhiều thời gian hơn nữa. Thế mà ông ấy vẫn tiếp tục bị xua đuổi.

Mà ông ấy ở cạnh tôi làm gì cơ chứ nếu như ông ấy luôn ở cạnh J.K. 20 năm qua mà J.K. vẫn không yên ổn như vậy? Chúa của J.K. đã chẳng giúp gì J.K. ư?

J.K. bảo, Chúa không quyết định thay cho mày. Tao không yên ổn cũng vì Chúa muốn thế. Lòng tin của tao vào sự có mặt của Chúa là sự hiện diện của Ngài và là sự nâng đỡ của Ngài. Câu hỏi của mày là sự có mặt của Ngài và ý muốn của mày là thử thách của Ngài. Ngài ở bất cứ đâu mày có mặt và nhiệm vụ của mày là sửa soạn mình để nhìn thấy Ngài. Chỉ khi ấy, mày sẽ biết được là Chúa nâng đỡ mày như thế nào.

Ừ, ừ, xin lỗi, xin lỗi, tôi phải đi thôi. Chuông rồi. 5 giờ rồi mà ông chưa về ư?

J.K. bảo, ừ, tạm biệt. Tao có thể về bây giờ nhưng tao muốn làm nốt mấy thứ. Mày thấy đó. Ngay cả đó cũng là ý của Ngài.

*

Tôi bảo, cảm ơn, tạm biệt và chúc mọi sự tốt lành. Cả Chúa và tôi đều biết ngày mai là như thế nào. Nhưng tôi lại không muốn thế. Cả điều đó cũng là ý của Ngài.
 
Tao hoàn toàn đồng ý với ý kiến của Dũng. Tao sẽ luôn thành tâm lắng nghe và học hỏi từ mọi người ...
Đồng thời cũng xin thông báo với bọn mày là tao đã ở VN gần được 1 tuần rồi, nóng quá. Như tao biết thì anh em trong BK cũng vừa mới thi xong, bọn mày có phi vụ gì thì nhớ ới tao một tiếng, hoặc là liên lạc với nhau qua forum này. Lâu ngày thèm được đi đá bóng quá ... Long ới ời ... mày ở đâu :D :X
 
Thằng Hiệp hôm nay lén đi bơi sung sướng với em nào mà dám bảo với mọi người là đi bơi với tao hử
 
Back
Bên trên