Có thật APEC tổ chức thành công thế ko

Đào Huy Kiên
(spider kien)

Thành viên<br><a href="http://www.hn-ams.org/forum
security pass (bài viết của một tình nguyện viên - blog's pittypat)

Chưa bao giờ tôi thấy nhục thế này.

Tối qua tôi trực ca đêm từ 22h-6h sáng. Nhưng đấy không phải là vấn đề. Vấn đề nằm ở chỗ chúng tôi, 6 người - 3 từ bộ phận phát thẻ, 3 làm lễ tân - cuống quýt lo chuyện phát security pass cho khách. APEC VN 2006 khởi động từ rất lâu, mà cho tới giờ phút này, khi khách đến nhận phòng ngày một đông, VCCI vẫn còn chuẩn bị thiếu thẻ an ninh cho 28 vị khách quý (mà trong số đó có không ít các vị đại diện cho những tập đoàn lớn của Mỹ và các nước). Suốt ngày hôm trước, chúng tôi đã phải xin lỗi lên xuống người ta, hứa hẹn sẽ giao thẻ sớm nhất có thể. Những vị khách ấy cũng vì thế mà phải quanh quẩn trong khách sạn, bỏ lỡ những cuộc hẹn với người quen và đối tác tại Việt Nam. Ban đầu, bộ phận làm thẻ của VCCI báo sẽ giao trong ngày; sau đó, khi các khách sạn dồn dập hỏi thẻ, họ lại sửa thành 2h đêm 16/11sẽ chuyển tới từng khách sạn. Chúng tôi chẳng còn cách nào khác, đành phải thông báo sẽ giao thẻ cho khách vào 6h sáng 16/11, đảm bảo khách kịp có thẻ để tham dự bữa sáng tại NCC cũng như diện kiến thủ tướng của chúng ta.

2h đêm, VCCI báo lại: sẽ xong thẻ vào lúc 4h và khoảng 5h sẽ chuyển tới các khách sạn.

5h15': tiếng chị T - điều hành bên VCCI trên bộ đàm:
-Bộ phận phát thẻ đã chuẩn bị xong chưa ạ?
- Thẻ thì xong rồi. Bên em cử xe đến đón đi.
- Anh ơi, bây giờ điều hành xe họ ngủ hết cả rồi. Anh chịu khó bắt taxi đi để kịp giao thẻ cho khách.
- Ở bên này ra tới chỗ có taxi rất xa. Phải chờ thôi.
- Anh ơi, nếu thế thì đến 8h tối thẻ mới về được khách sạn mất!
- 8h tối cũng phải chờ!!!

Chờ thế nào được?! Theo lịch trình, 6h15' đoàn khách Mỹ sẽ có mặt tại đại sảnh để 6h30' bắt đầu lên xe bus đến NCC. Trong số họ, có rất nhiều người chưa có thẻ an ninh, mà theo quy định, khách không có thẻ an ninh sẽ không được ra khỏi khách sạn, không được vào NCC, không được diện kiến thủ tướng.

Họ nổi khùng với chúng tôi. Những vị khách phương xa mang cơ hội đầu tư đến Việt Nam ấy. Họ nói chúng tôi cứ khất lần, cứ dựng chuyện chứ thực ra là chưa làm thẻ cho họ. Họ đã quay đi quay lại chỗ bàn của chúng tôi 6-7 lần rồi, và lần nào cũng hứa, hứa và hứa. Họ không còn tin chúng tôi tí nào nữa. Họ cần tên người phụ trách chúng tôi. Họ cần biết thẻ của họ ở đâu và họ sẵn sàng trả tiền bắt taxi đến lấy thẻ của họ. Họ bảo nếu không tham dự bữa sáng này, không gặp được thủ tướng, họ sẽ không đại diện được cho công ty của họ. Họ còn nói nếu trong vòng nửa tiếng không có thẻ, họ sẽ rời khỏi khách sạn ngay lập tức và sẽ không bao giờ trở lại cái 'goddamn country' này nữa.

Chúng tôi chỉ còn biết câm lặng nín nhịn. Suýt chút nữa thì òa khóc. Chúng tôi biết cái khó của họ, chúng tôi quá rõ cái cung cách làm ăn quan liêu, dốt nát, cửa quyền của đất nước này. Nhưng chúng tôi bất lực.

Vâng, hàng ngày bạn sẽ nghe ra rả trên đài, TV những câu khen ngợi trích từ đâu đó về 'công tác tổ chức tuyệt vời của chúng ta'. Trên báo, bạn cũng sẽ chỉ thấy rặt những bài viết ca tụng, ca tụng và ca tụng. Trong khi đó, chúng tôi, những tình nguyện viên tham gia tuần lễ APEC này, hàng ngày, hàng giờ phải chứng kiến và hứng chịu những hậu quả từ cái gọi là 'công tác tổ chức tuyệt vời' đấy. Chúng tôi biết, chúng tôi thương cho khách, thương cho cái cơ hội và tương lai của đất nước mình đã bị hủy hoại dưới bàn tay của một vài cá nhân thiển cận. Làm sao Việt Nam phát triển và thu hút đầu tư hơn khi mà chúng ta đang từng ngày từng giờ đuổi khách của chính mình?! Sáng nay, khi một vị khách Mỹ do uất ức quá không chịu được đã mắng sa sả chúng tôi giữa sảnh, tôi biết rằng rất nhiều trong số những doanh nhân tên tuổi trong đoàn khách đó rồi sẽ một đi không trở lại thôi.

...

(phần tiếp trong comment)

Chán quá các bác ạ. Từ lúc em tiếp nhận ca 2 (1h chiều) đến tận 10h tối hôm nay, câu chuyện security pass vẫn chưa có hồi kết thúc. Thậm chí ông trưởng đòan Mỹ ở khách sạn khác cũng không có thẻ an ninh. Tình trạng càng trở nên trầm trọng hơn kể từ khi toàn quyền HK đến khách sạn em. Bên an ninh không cho khách thiếu thẻ lên phòng, kể cả khách đã check-in và cầm trong tay chìa khóa phòng. Có một bà là phu nhân của một ông đoàn HK-TQ nằm trong số những người xui xẻo đó. Bà ấy phải ngồi suốt dưới sảnh trong tâm trạng bực bội, bên bọn em tìm mọi cách để bảo lãnh cũng không được. Mãi đến gần tối mới lấy được thẻ về cho bà ấy - bà ta mới được lên phòng nghỉ ngơi đấy ạ.

Nói chung mấy chuyện tương tự thì nhiều cực kỳ luôn. Ngày mai các vị khách có một cuộc họp rất quan trọng trên NCC; thế mà tính tới thời điểm em giao ca ở khách sạn thì riêng Plaza vẫn còn thiếu 18 thẻ. Qua bộ đàm thì thấy tình trạng này là phổ biến, 'nỗi đau không của riêng ai'.

Nhiều lúc nghĩ cũng bực mình, người ta làm ăn cứng nhắc quá! Tất cả những người tham dự APEC lần này đều là những nhân vật rất quan trong ở khắp nơi trên thế giới. Mình xử lý mọi chuyện phải linh hoạt, tìm cách làm cho họ hài lòng. Đằng này, cứ nguyên tắc mà theo, làm bọn em đến muối mặt với khách. Theo như lịch, sáng mai 8h họ phải đón xe bus lên NCC dự hội nghị. Nhưng có một vị do có cuộc họp đột xuất, 8h30' mới xuất phát được. Họ muốn hỏi có thể tìm cho họ một chiếc xe biển APEC có thể đưa họ đi lúc 8h30' cho kịp cuộc họp lúc 9h không. Thế mà bên điều hành xe nhất quyết từ chối yêu cầu nhỏ đấy. Nếu bắt khách phải đi taxi - đến đoạn đường cấm, họ buộc phải xuống xe đi bộ vào NCC. Mọi người cứ tưởng tượng cả quãng đường Trần Duy Hưng như thế mà đi bộ thì... Sáng mai em không biết phải nói gì với khách nữa đây.

Chúng ta cứ đầu tư chăm chút cho nào lá cờ khổng lồ, nào quần áo của các vị nguyên thủ, nào trung tâm hội nghị quốc gia... Tất cả những thứ đó chỉ là cái mẽ ngòai phù phiếm. Ấn tượng đầu tiên và cuối cùng đọng lại trong lòng khách phương xa chính là việc tiếp đón của chúng ta dành cho họ có chu đáo, có trọng thị hay không. Thế nhưng, như chúng ta đã biết, tất cả mọi thứ đều lộn xộn, lung tung hết cả lên. Chính em bây giờ cũng chẳng hiểu câu chuyện thẻ an ninh bao giờ mới có hồi kết. Và liệu đó có phải cái kết có hậu hay không?!


Grao`....! (một bài viết khác)


Đã định chờ đến hết Apec mới viết thế nhưng hôm nay thấy anh em TNV đã viết hết cả rùi nên quyết định phải góp sức cho mọi người biết cái bộ mặt lố lăng của Apec Vietnam.


Ngay từ khi đi tập huấn mình đã nhân rõ cái gọi là công tác tổ chức cho hội nghị cấp cao Apec rùi nhưng không ngờ mọi thứ lại thảm đến thế này. Không nhắc đến những cái trước đó nữa, bây giờ chỉ nói về cái tuần lễ cấp cao thui.


Mình ở nhóm Báo chí thuộc BNG quản lí, theo dự kiến ban đầu mình sẽ làm việc tại NCC. Thế mà đùng một cái hôm thứ năm tuần trước khi Apec mình và một vài bạn khác trong nhóm "được" chuyển sang bên khách sạn của các phóng viên nhà báo. Không hề được tập huấn một chút j, tất cả những gì mình có là một quyển nói về Apec rất chung chung, một cái schedule shuttle bus và một cái chặn bàn ghi Apec Information Desk. Đã trót thì đành phải trét vậy vì dù ý chí đã mất nhưng tinh thần trách nhiệm còn cao lắm.


Nhiệm vụ của hai TNV tại khách sạn là cung cấp thông tin cho khách mặc dù TNV cũng chả có thông tin dek gì. Hôm đầu tiên vào khách sạn thấy một đoàn phóng viên Nhật, hai đứa đang vui mừng vì ít ra cũng có việc mà làm. Thê nhưng khi niềm nở ra hỏi có cần xe đưa đi không thì họ xua tay rối rít và chỉ ra một cái xe khác ở ngoài. Đến 90% chắc chắn họ nghĩ chúng mình là cò xe mặc dù hai đứa đeo hai cái thẻ Apec to đùng đoàng trước ngực. Tức phát điên lên được! Dù sao cũng thấy người Nhật thông minh thật vì đã tự di thuê xe chứ không phải dính dáng đến mấy cái dịch vụ dở hơi của ban tổ chức Apec.


Thế là từ đó đến cuối ngày, hai đứa ngồi đuổi ruồi trong khách sạn với những ánh mắt khó chịu của các nhân viên, chắc họ nghĩ hai con bé dở hơi làm cái qué j ở đây thế này. Đến trưa bụng đói meo vì sáng nay 5h đã phải dậy để đi cho kịp.Trước đó máy người trên Vụ Báo chí bảo buổi trưa nếu khách sạn cho ăn thì ăn không thì phải tự túc. Thế đấy. Khách sạn không cho ăn, mà tự túc cũng không xong vì xung quanh đó vắng teo, hàng ăn gần nhất theo mình quan sát cũng cách đó 2,3 km. Còn thì toàn quán cafe, giải khát thui. Thế là hai đứa lê lết ra hàng kem cách đấy 500m ăn kem trừ bữa. Đau đớn wa.


May mà có bác phụ trách xe tốt bụng đã xin phiếu ăn cho hai đứa ở NCC. Thế nhưng mỗi lần đến đấy uống lại có một số người không hiểu vì tò mò hay "hữu ý" hỏi đi hỏi lại đến đây làm j. Cùng là TNV như nhau, đã không thông cảm thì thôi lại còn muốn ganh đua làm j.Đời!


Đến hết ngày thứ hai, thay vì việc trả lời thắc mắc của phóng viên thì chúng minh cứ phải nhai đi nhai lại đoạn đối thoại sau đây:


Tò mò: Các em làm cho Apec ah?


TNV: Dạ vâng ạ


Tò mò: Các em làm cho đơn vị nào?


TNV: Dạ vụ báo chí ạ


Tò mò: Các em là nhân viên à


TNV: không, bọn em là sinh viên ạ


Tò mò: Sinh viên trường nào thế?


TNV: dạ trường đại học (Ngoại ngữ) Hà Nội ạ


Tò mò: Sinh viên năm thứ mấy ấy nhỉ?


TNV: năm thứ ba ạ


Tò mò: Khoa jì thế?


TNV: Khoa Anh ạ


Tò mò: thế các em trực ở đây cả ngày ah?


TNV: dạ vâng ạ (Thôi các bác đi chỗ khác cho chúng em hít tí không khí trong lành với)


Cho tới hôm nay thì hai đứa đã phải nhai lại đoạn này không dưới 10 lần, biết thế này mang cái loa đi bật cho cả khách sạn nghe cho xong.


Ngày thứ hai đang chán chường mệt mỏi hết sức thì có một chị tiến đến, khuôn mặt rất suy tư, hai đứa hí hửng chuẩn bị tinh thần giải đáp thắc mắc thì:


Chị ấy: Em ơi cho chị hỏi phòng vệ sinh ở đâu thế?


TNV: Dạ, ở đằng kia ạ (aaaaaaaaaaa'........., grừưưưưư .............,gràooo....................)


Tiếp đến một vài tiếng sau,


Người: Em ơi bật hộ anh cái thang máy, anh không biết sử dụng.


TNV: (Xộc xệch chạy ra cái thang máy) đây, thế này ạ.


Đến ngày hôm qua mới thực sự có việc nhưng mọi thứ rối tung hết cả. Cái shuttle bus theo lịch trình phải đi lại như con thoi giữa NC và khách sạn đề đón khách đi và đưa về. Thê nhưng ba người lái xe đâu có chịu chấp hành. Họ cứ ngồi đấy hút thuốc chán chê, chờ khách, no khói rồi lại về phòng ngủ, mỗi khi có khách lại phải gọi đi động cho họ vì hai đứa đâu được phát bộ đàm. Mà nhắc nhở thì đâu dám vì hai đứa không có quyền quản lí họ, chỉ có một bác nhưng bác đấy cũng đâu có mặt ở đấy! Trời ơi!


Hôm qua lại có một số đồng chí là lãnh đạo các tỉnh trong Nam ra nói là có giấy mời đến dự Apec và hỏi han một số chuyện.Hai đứa thấy lạ nên check lại. Đúng là họ có giấy mời dự Apec thât và đúng là họ là các vị chủ tịch tỉnh. Vì không được tập huấn trước lại không có thông tin nên hai đứa phải hỏi lại quản lí cấp trên xem thê nào và sau đây là những chỉ đạo của anh:


TNV: Alô, dạ chúng em là TNV Apec làm ở khách sạn XYZ ạ


Trưởng ban chỉ đạo (TBCĐ): Alô, alố, nói to lên.


TNV: Dạ, chúng em là TNV Apec làm ở khách sạn XYZ ạ. Chúng em cần hỏi một việc ạ


TBCĐ: Ừ, có việc gì thế?


TNV: Dạ ở đây có mấy bác chủ tịch tỉnh có giấy mời đi dự Apec ạ. blah blah blah


TBCĐ: ơ, lạ nhỉ, sao chủ tịch tỉnh lại đi Apec, (anh hỏi em thì em biết hỏi ai)


TNV: dạ các bác ấy đều có giấy mời cả và sáng mai sẽ đến dự một hội nghị trên NCC nên muốn hỏi ....


TBCĐ: (vẫn chưa hết bàng hoàng) ơ, sao lại thế nhỉ, Apec thì làm gì có chủ tịch tỉnh


TNV: Dạ chúng em kiểm tra thì đúng là họ có giấy mời thật ạ. Họ muốn ...


TBCĐ: Sao lại thế nhỉ, chủ tịch tỉnh làm gì được dự Apec đâu. (Ối giời ơi, thế ông là ông nào thế, chúng tôi tổ chức hay ông tổ chức)


TNV: Dạ, thế cuối cùng phải giải quyết thế nào ạ?


TBCĐ: Ôi, thế này thì anh cũng không biết đâu, em phải hỏi chỗ này chỗ kia. Rụp!


Đấy, cái đấy người ta gọi là sự chỉ đạo ... của ban tổ chức đấy, sướng chưa!








Crazy (cập nhật thêm từ blog Thủy Anh)


Cuộc sống trong tuần lễ APEC thật nhìu câu chuyện vui và buồn. Vui là vì mình được tham gia vào một hội nghị lớn nhất từ trước đến nay, được quen nhiều người bạn mới zui tính và nhí nhảnh. Hi hi. Nhưng xen lẫn niềm vui này là sự tức giận vì trình độ tổ chức lởm của người Việt Nam. Công việc của mình chỉ là Lễ Tân Khách Sạn và theo như lệnh thì mình chỉ hỗ trợ phần nào đó bên phát thẻ. Nhưng công việc cứ rối mù lên. Chuyện thiếu Security Pass ở khách sạn nào cũng xảy ra và trong đó có Horison. Mệt nhất đây lại là việc thiếu thẻ của đoàn người TQ. Đoàn TQ này gồm 7 người và đều là những doanh nhân lớn ở TQ nhưng không hiểu sao chỉ có 4 người được thẻ mà 3 người lại ko có. Mà ở Horison, ko có thẻ là ko thể vào dù khách sạn có bảo lãnh. Ngay từ hôm trước khi đoàn sang, người đại diện của họ đã đến và hỏi về chuyện thẻ. Họ đã giục là phải làm thật nhanh vì ko thể để 3 nhân vật quan trọng của họ đêm đến lại ko được vào khách sạn để nghỉ ngơi. Ấy thế mà hẹn đi hẹn lại, đều không thấy thẻ đâu. Họ tức tối vì họ đã đặt trước hàng tháng trời và cũng trả tiền đầy đủ đúng hẹn mà sao phía VCCI lại ko làm đủ thẻ cho họ, rồi cứ khất lần mà ko đưa cho họ một câu trả lời rõ ràng. Bên KS cũng sang thúc giục vì đó là những khách rất VIP của họ. Người đại diện phía TQ bực mình và bắt đầu kêu ca, chửi rủa (mặc dù họ nói tiếng TQ ko hỉu j nhưng hành động và nét mặt cũng đủ hỉu). Họ quyết định ko thể trông cậy vào bên VCCI được nữa, họ tự động làm việc với Bộ Công An. Và 30 phút sau, họ đã có một cái thẻ tạm thời để đưa đoàn của họ vào Khách sạn. Sao họ chỉ mất 30 phút mà mình thì mất đến cả ngày cũng ko thể đưa ra cho họ một phương án giải quyết??? Họ gia hạn 7h sáng hôm sau phải có thẻ chính thức cho họ và bên mình cũng hứa. Thế nhưng 7h chả thấy thẻ đâu. Họ xuống và bực mình. 2 người bên phát thẻ thì chỉ có một bạn học khoa Anh trường mình là nói TA còn ok chứ anh chàng còn lại thì ... Damn, anh chàng mở miệng cười duyên còn nói thì như đánh vần từng chữ. Nghe anh nói mà đến mình cũng thấy sốt hết cả ruột chứ đừng nói là khách. Có lẽ vì thế mà khách cứ nhìn bên Lễ tân mình mà hỏi chuyện của bên phát thẻ chứ chả hề hỏi anh chàng kia. Tiếp tục vụ thẻ thiếu, anh chàng lại hẹn họ 12h trưa. Thật may là cô bạn còn lại cũng kịp mang thẻ về cho khách.


Nhưng câu chuyện dở khóc dở cười với đoàn khách này vẫn chưa kết thúc. Thật tình cờ và thật bất ngờ là cả đoàn 7 người ko một ai biết TA còn 2 người đại diện thì họ ko còn ở KS nữa vì chắc họ cho rằng đã có mình rồi. Đến lúc gom khách đi họp vào buổi sáng. Mình và một chàng bên khoa QTDL đều chết nấc vì lúc đó mới phát hiện ra họ chỉ nói được tiếng TQ. 2 đứa muốn gọi điện báo cho họ xuống sảnh để đi ra NCC mà ko được. May sao một cô đại biểu người VN lại biết nói tiếng TQ. Thế là 2 đứa khóc dở mếu dở nhờ cô gọi điện dùm thì mới bít đoàn ấy hôm nay chưa có họp nên họ ko đi. Nhục quá đi mất!!! Vì thế ngay lập tức 2 đứa phải báo để điều ngay một người biết tiếng TQ sang trợ giúp vì gần một nửa số khách ở đây là người TQ mà họ lại hoàn toàn 1 chữ bẻ đôi TA ko bít. Lúc đầu còn định bắt họ trả tiền để thuê một người biết tiếng TQ nhưng may là một chị ở bên Hilton biết tiếng TQ nên đã được điều sang để làm việc.


Tiếp theo là câu chuyện với đoàn Thái. Thái chỉ có 2 ông nhưng còn mệt hơn cả 5 người Úc. Sao mình thấy 5 người Úc dễ thương và tốt bụng bao nhiêu thì 2 ông Thái này khủng khiếp bấy nhiêu. Tiếp tục hôm gom khách buổi sáng. 6h15 ko thấy 2 vị đi xuống. Vậy là lập tức phải gọi điện lên phòng nhắc. Vậy mà ông Thái nói rằng vừa mới dậy, sẽ xuống muộn, bảo xe cứ đi trước đi. Tiếp theo anh điều hành xe nói rằng mình vẫn còn một xe dự phòng nên em cứ báo với khách. Thế là lần hai gọi điện, mr Thái lại tiếp tục trả lời: "I haven't take a bath yet. I can't go". My god!!! Mãi đến 8h30, 2 mr Thái mới xuống sảnh thì bên điều hành xe nói 2 ông phải tự đi taxi. 2 mr Thái tỏ vẻ bực tức và lên tầng 2 của Khách Sạn ăn sáng. Sau đó họ xuống và hỏi rất ngây thơ, các bạn có thể xếp xe limousine cho tôi ko??? Ak ak. Đến vị cấp cao như bộ trưởng mới được có một cái limousine mà mr Thái đòi thì lấy đâu ra!!!


Tiếp theo là đến chiều nay đi tiệc. 2 mr Thái này đi từ NCC về và đến tận lúc 8h30 mới xuống hỏi. Các bạn có xe bus cho tôi đi không. Thôi rồi, rất tiếc là điều hành xe nói không và lại yêu cầu 2 ông đi taxi. 2 mr tức giận và nói thế cái xe tôi thấy ở kia thì sao. Hik biết trả lời thế nào đây. Đành nói rằng đó là xe cho đoàn khác vì anh điều hành xe vẫn cương quyết làm theo lịch trình, ko thể thay đổi. Thế là mr Thái giận dỗi và nói "taxi is everywhere".


Thực ra cũng là do công tác tổ chức của mình yếu kém. Theo như anh Giám đốc Kinh doanh của Horison thì với các hội nghị cấp cao ở các nước khác, chả nói đi đâu xa xôi mà ngay ở Thái Lan thôi, họ tổ chức hết sức quy củ và hoàn toàn ko có gì đánh chê trách. Nói đơn giản chuyện thẻ an ninh ko bao giờ lộn xộn như mình. Với Lễ tân thì luôn luôn có người nói được 3 thứ tiếng để không có chuyện bất đồng ngôn ngữ. Với xe cộ thì họ có một lượng xe shuttle bus hùng hậu, cứ 15' lại có một chuyến nên khách chả bao h phải lo. Thậm chí khách nếu đi chơi mà ko kịp về khách sạn cũng có thể đón xe ở ngoài đường theo lộ trình đi và chỉ cần trình thẻ. Thế mới thấy VN vẫn còn kém xa các nước trong khu vực chứ không nói là trên thế giới.


P/S: Còn việc ở bên tiệc Văn Miếu nữa nhỉ, kể nốt cho có chị có em. Theo như thông tin thì bên Văn Miếu làm tiệc kiểu gì mà không đủ đồ ăn cho khách. Ko chỉ là những delegate thông thường mà đến cả những khách VIP cũng thiếu ăn. Đúng là khổ sở cho họ. Thảo nào hum nay có người muốn đến Daewoo dự tiệc còn có người thì thà về KS. Chắc họ sợ đói như hum qua đây mà Ấy vậy mà trên TV vẫn chiếu ầm ầm khen nức nở buổi Gala dinner ở Văn Miếu???


(trích từ blog của một vài TNV phục vụ Apec)

message from Tuanbalu:

Mình toàn thấy trên tivi người ta khen công tác tổ chức APEC của Việt Nam. Nhưng không thể nghĩ được công tác tổ chức lại kém cỏi như vậy. Mình làm ở Bộ Y tế nơi chịu trách nhiệm đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm cho APEC. Hôm qua mình có nói chuyện với một sếp bên mình phụ trách chính về vấn đề đó ông ấy nói rằng Bữa ăn ở Văn Miếu bị mọi người chê nhiều lắm. Chê vì tiệc thiếu thì mình không biết, chỉ chê về vệ sinh của Việt Nam mình kém, ruồi muỗi bay đầy.

Comment from "Loneliness knowing me by name"

hic mình phục vụ ở Văn miếu nè, cả hôm ở bảo tàng lịch sử nữa chứ. Đồ ăn không những thiếu đâu mà còn dở ẹc nữa chứ. Kiều gì toàn đồ ăn châu á, mà bầy toàn theo kiểu phương đông. Cái bàn 10 người thì chen thêm 2 cái ghế nữa thành 12, bàn vip 8 người thì chen thêm 2 ghế nữa thành 10. Hic mấy anh chị tổ thức có thấu hiểu cái nỗi khổ của mình đâu. ngượng chín người khi cầm cái đĩa đi chia đồ ăn cho khách. Ko cẩn thận lỡ tay cái thôi là có người phải nhịn rồi. Cũng phải công nhận là mình cũng giỏi, chia phat nào hết sạch phát đấy. hic hic. Mà đồ ăn có ngon gì cho cam, cơm rang thì nát, miến xào thì khô đết, cá thì nguội tanh lòm, phở sup thì để lâu nên nó hút hết nước, trương phềnh lên... ui ngượng cả mặt
 
Vấn đề này hơi nhạy cảm vì động đến chính trị. Các báo đài cũng chỉ thấy ca ngợi là chính, có dám vạch áo cho người xem lưng đâu. Mang vào đây mổ xẻ liệu có động chạm gì không [-( Bạn nào trước khi định phát biểu câu gì có lẽ nên liếc qua phần quy định của HAO để tránh bị ác min dòm ngó ;)
 
Chuyện này nghiêm túc , bàn nghiêm túc hok sao đâu mừ !! :D

Thế mà lúc đầu cứ tiếc hùi hụi sv năm 1 ko được đi Apec , h mới thấy hok đi thì còn hok bit những chuyện này ! Thương các a chị TNV khóa trên mình we' (nhứt là anh ở khoa QTDL ):|
 
Không phải là nói xấu nhà mình mà chỉ mong chúng ta hãy nhìn nhận vấn đề 1 cách toàn diện hơn. Đây là những bài viết lấy trên blog nên nó cũng mang nặng quan điểm cá nhân của những TNV đấy, mang tính xả xì trét nên tất nhiên lời lẽ cũng ko được khách quan cho lắm.
 
He he, em xin xác nhận vì em làm cho đoàn Mĩ đây :D, mấy hôm làm cùng hội Accreditation(vì mình nhàn nhất còn chúng nó bận nhất :D), cùng chúng nó nhận và gắn thẻ, thiếu lung tung. Nhưng nguyên nhân thì từ nhiều khâu chứ không chỉ tại VN. Các khâu bắt đầu từ đăng kí qua mạng hoặc đến tận nơi đăng kí. Thằng thì đăng kí nhầm rồi đăng kí lại, thằng trùng passport number… Đến T4 vừa rồi vẫn còn gửi danh sách sang NCC làm thẻ, T6 gửi tiếp 1 cái mail cho mọi ng để hỏi xem còn ai chưa có thẻ. Xong đoạn đăng kí đến mụ phụ trách làm thẻ :(. Cái bọn làm cùng nguyền rủa mụ này không thương tiếc (xong lại hơi sợ vì hình như nó biết 1 ít tiếng Việt :)) ). Kiểu chúng nó làm xong gửi cho nó rồi không thấy gửi đi, mấy hôm cuối director phải cử một ng bên IT hỗ trợ thì mới biết có bao nhiêu cái đã gửi cho nó nhưng ko thấy trong Inbox.

Xong phía Mĩ thì đến VN :|. Đến tay NCC rồi thì chuyển đến in thẻ và gọi bên này đi nhận. Có một số thẻ bên kia nằng nặc là in rồi nhưng bên này không thấy. Bảo in lại vì chưa có thì không chịu vì bảo tra trong database đã có nên không in lại. Cuối cùng hình như có sức ép nào đó nên vẫn in nhưng cũng lắm công đoạn. Đến T6 vừa rồi em mới nhận dc thẻ vì trong cái diện này :(. Số này cũng không ít và cũng có một số lại có 2 thẻ!!! Thế mà mấy chú công an thì thấy có thẻ mới cho vào, không thì cứ đứng mà khóc :D.

Tiếp đến đoạn cái thẻ x(. Mình đổ bao nhiêu tiền cho các loại công đoạn, đến cái thẻ thì làm chuối không chịu đc. Cái đeo thì làm rất ẩu, nhiều cái động vào là rách. Thiết kế thì rất dễ rơi. Lúc em cho thẻ vào gặp cái nào kiểu này là em ném ngay. Chả biết ấn tượng từ đâu chứ đưa cho nó một cái bagde rách thì ấn tượng cái gì x(
 
Hôm nay đã đọc & mình làm nguyên 1 entrry phản hồi trên blog . Không thể chấp nhận được lời nói của Pittypat :
Chúng tôi chỉ còn biết câm lặng nín nhịn. Suýt chút nữa thì òa khóc. Chúng tôi biết cái khó của họ, chúng tôi quá rõ cái cung cách làm ăn quan liêu, dốt nát, cửa quyền của đất nước này. Nhưng chúng tôi bất lực.
Một công dân trẻ được đất nước chọn mặt gửi vàng mà có cái nhìn bi quan này sao ? Đòi hỏi j ở 1 đất nước đang phát triển , vẫn còn bỡ ngỡ & đang cần có thời gian & kinh nghiệm để tổ chức những sự kiện lớn đây ?
 
Chỉnh sửa lần cuối bởi người điều hành:
Riêng tôi, thấy hiện hữu rõ ràng 1 điều qua quoted blogs : Nước chủ nhà Việt Nam còn quá ít kinh nghiệm cho những diễn đàn hợp tác tầm cỡ quốc tế !
 
anh Phúc ạ , tại sao anh lại thấy nhục vì có một đồng bào như thế , tất nhiên là nước ta còn quá ít kinh nghiệm tổ chức cho một hội nghị lớn tầm cỡ như vậy, nhưng ta thấy gì qua vụ security pass , đó là cái CUNG CÁCH LÀM VIỆC quan liêu , tắc trách đã ăn vào máu của các cơ quan nhà nước
điều này ai cũng biết cả rồi , nhưng vẫn cứ phải nhắc lại để mà sửa .
Với lại , trong một dịp long trọng thế này , cả bộ máy chính trị đã dồn sức vào ,tập trung cho nó , mà còn thế , thử hỏi , sau khi sự kiện APEC đã kết thúc , mọi thứ trở lại bình thường , đâu lại vào đó (một cái commonplace ở nước ta rồi ) thì sẽ còn trầm trọng và gây khó chịu cho các quan khách , doanh nhân nước ngoài thế nào nữa . Lần này , họ gọi là "GODDAMN COUNTRY" , lần sau còn thế , họ sẽ gọi là cái gì nữa ?

Ai cũng biết nước ta đã cố hết sức để tổ chức APEC , và về cơ bản , chúng ta đã thành công , nhưng chỉ cần một sự kiện nhỏ như vậy thôi , cũng có thể gây mất thiện cảm trong mắt bè bạn thế giới về nước mình .

Chúng ta có thể lạc quan rằng khi vào WTO , hội nhập thì mọi thói quen , lề lối cũ , lạc hậu sẽ bị đào thải , thế nhưng , KO THỂ CỨ LẠC QUAN TẾU NHƯ VẬY RỒI MỌI THỨ SẼ TỰ NÓ KHÁ LÊN ĐÂU .

Nhắc đến vụ security pass này , ko chỉ là một bài học cho hệ thống chính trị , mà còn là cho TOÀN XÃ HỘI , cho MỖI CÁ NHÂN nếu muốn thành công trên con đường hội nhập !


<...>
 
Chỉnh sửa lần cuối bởi người điều hành:
Một công dân trẻ được đất nước chọn mặt gửi vàng mà có cái nhìn bi quan này sao ? Đòi hỏi j ở 1 đất nước đang phát triển , vẫn còn bỡ ngỡ & đang cần có thời gian & kinh nghiệm để tổ chức những sự kiện lớn đây ? Tôi thấy nhục vì có 1 đồng bào như vậy .

Ko hiểu ý anh là gì khi nói "đòi hỏi gì ở một nước đang phát triển"? Chắc anh cho rằng vì chúng ta lần đầu tổ chức nên ko cần đòi hỏi gì nhiều? Vậy nếu đã tự biết sức chúng ta chưa tổ chức hoàn hảo được thì từ đầu đừng nên tổ chức nữa, để qua vài lần tổ chức những hội nghị bé hơn thêm kinh nghiệm rồi mới làm cái to cho đỡ ê mặt.

Hơn nữa, đa phần người viết ko chỉ nói về cách tổ chức APEC mà hơn nữa là cái nhìn của báo chí đối với APEC. Vẫn biết báo chí VN là vậy, khi tung hứng cái gì thì cho lên mấy, khi đè thằng nào thì dìm nó 3 đời ko ngóc lên được, Đảng bảo viết gì thì viết, cho in gì thi in. Hội nghị nào, họp hành nào từ cấp phường cấp xã, đến cấp QG rồi cấp quốc tế như cái APEC này cũng tổ chức thành công, kết thúc tốt đẹp cả. Những thứ bất cập dù nêu nửa ngày ko hết nhưng cũng chỉ được nói qua đôi ba dòng cho có mắm có muối. Dốt ko có gì đáng xấu hổ, còn kém thì phải học hỏi, sai thì phải sửa, dốt nhưng vẫn tự cho là giỏi, thất bại nhưng vẫn tự cho là thành công thì mới đáng xấu hổ. Thử hỏi VN đã làm gì để cơ quan hành chính bớt quan liêu, cửa quyền, có mấy ông lãnh đạo dốt nát ngu đần chịu từ chức hoặc bị cách chức? Có mấy người giỏi được tiến thân nhờ năng lực làm việc thực sự, hay chỉ nhờ vào bản lĩnh luồn lách và cha chú của họ? Đó ko phải là cái nhìn bi quan mà chỉ là sự thất vọng. Một chính quyền như vậy chắc chắn sẽ ko thể tồn tại mãi, tuy nhiên hiện tại nó vẫn hiện hữu, và trong thời gian nó tồn tại thì nó vẫn làm đất nước ì ạch, kém phát triển.


Chốt lại về APEC, dù thế nào thì tổ chức cái này vị thế của VN cũng được tăng lên đáng kể, đặc biệt khi chúng ta đã vào WTO. Hơi chán cái là PNTR chưa đc thông qua nhưng cũng chỉ là vấn đề thời gian. Qua thông tin từ báo chí (cả của VN, CNN, BBC...) thì nói chung APEC đã thành công, tuy nhiên qua lời một số TNV thì vẫn còn một số vấn đề liên quan đến cung cách tổ chức, làm việc mà báo chí ko (dám) đề cập đến.
 
Paste bài trên blog của a Phúc vào đây cho mọi người cùng đọc tham khảo cái.

APEC 14 thành công hay ko ????

Đọc khá nhiều blog & 4r , thấy rất nhiều đặt câu hỏi & đưa ra những dẫn chứng từ những " người trong cuộc " -những TNV trẻ : APEC liệu có thật như báo chí nói ? Khiến mình ko thể ko có ý kiến .

Rõ ràng dẫn chứng trong hàng loạt blog & 4r cho thấy , họ có những góc nhìn riêng , cụ thể là từ cá nhân họ gặp phải cũng như những chuyện " trong " của công tác tổ chức APEC , chỉ vài dẫn chứng kiểu như thiếu sót trong thẻ an ninh của vài chục vị khách , sai sót trong sắp xếp TNV , vậy mà cũng có thể đặt câu hỏi tu từ về sự thành công của APEC , về sự thật của báo chí ?

Những cái nhìn & đánh giá như vậy rõ ràng thể hiện 1 tầm nhìn thiển cận , những suy nghĩ kém cỏi về chính trị , sự non nớt của 1 bộ phận không nhỏ sinh viên về chính trị , lập trường quan điểm , về thái độ nhận thức đánh giá vấn đề . Quả là ngu dốt khi chỉ nhìn vào mấy lỗi lầm đó . Thừa nhận những thiếu sót đó là có ( cứ cho là có đi , tôi tin là họ nói thật ) . Nhưng ngọc còn có vết xước , công tác tổ chức của 1 Hội nghị rất lớn như vậy làm sao tránh nổi sai sót ? Ngu dốt khi lấy vài sai sót đó để đánh giá cho cả quá trình tổ chức của cả 1 đất nước , chính xác hơn là của chính đất nước mình , tổ quốc mình . Họ có thể nêu sai sót đó ra , nhưng ít ra cũng phải thừa nhận thành công rất lơn của APEC . Đã bao giờ mà chỉ trong 1 ngày đất nước ta ký được thỏa thuận hợp tác trị giá tới 5,6 tỷ USD chưa ? Vậy mà ngày 16/11 chúng ta đã làm được ... An ninh tốt mặc dù có sự tham gia của rất nhiều nguyên thủ của các nước lớn , những nước mà an ninh cho lãnh đạo của họ là vấn đề rất nhạy cảm . Có ai biết chỉ trong 1 tuần lễ ngắn ngủi này đã có bao nhiêu âm mưu của bọn phản động bị bẻ gẫy ko ???? Chỉ nhìn cái nhìn phiến diện , 1 chiều về 1 sự kiện lớn thì quả là đáng thất vọng cho những người giữ cái quan điểm đó . Báo chí sẽ đưa về những thành công lớn về kinh tế , chính trị mà tổ quốc đạt được , chứ họ không thừa hơi chọc ngoáy những sai sót mặc dù ko đáng có , cũng rất đáng tiếc nhưng là rất nhỏ so với những j chúng ta đã đạt được ...

Thật đáng thất vọng cho những TNV đã được tổ quốc chọn mặt gửi vàng mà chỉ vì mấy cái sỹ diện hão cá nhân đã che lấp đi cái nhìn tổng quát về 1 sự kiện quốc tế lớn mà nước nhà vinh dự được tổ chức. Lại còn đưa ra những giọng điệu phản động nói đất nước , chính quyền quan liêu , thối nát . Mặc dù cá nhân phải hứng chịu sai sót đó , có ngại , nhưng hãy sáng suốt đưa ra cái nhìn khách quan với 1 sự kiện lớn , đừng vì vài lỗi nhỏ mà nhìn hỏng cả 1 sự kiện lớn ...APEC 14 đã thành công , rất thành công , những thiếu sót lần này sẽ là kinh nghiệm cho chúng ta lần sau , có ai dám khẳng định những bước đi đầu, lóng ngóng mà ko gặp gì đó trục trặc ko ? Thậm chí khi người ta ko bỡ ngỡ , nhưng vẫn có thể sai sót , con người thì chẳng bao giờ hoàn hảo ...

http://blog.360.yahoo.com/blog-2ePzu3I6crGHMKQ5Rq6Qm8WH7w--?cq=1


HAO ko cho post nhiều bài 1 lúc, tạm thời chưa nói gì được. :(
 
Chiều nay mình ngồi với một nguồn tin nội bộ không chính thức, ảnh bảo là vụ thẻ APEC bị chậm một phần là do thủ tục kiểm tra an ninh kỹ càng quá nên phía in không kịp tiến độ. Tất nhiên VCCI chuối ở khâu chuẩn bị và không có kế hoạch dự phòng các sự cố, nhưng dù sao thì với khâu an ninh như vậy là đạt.
 
Hôm nay đã đọc & mình làm nguyên 1 entrry phản hồi trên blog . Không thể chấp nhận được lời nói của Pittypat :

Một công dân trẻ được đất nước chọn mặt gửi vàng mà có cái nhìn bi quan này sao ? Đòi hỏi j ở 1 đất nước đang phát triển , vẫn còn bỡ ngỡ & đang cần có thời gian & kinh nghiệm để tổ chức những sự kiện lớn đây ? Tôi thấy nhục vì có 1 đồng bào như vậy .

Đã bảo đấy chỉ là 1 câu trên blog mang tính giãi bày tâm sự. Nếu anh đặt câu nói trong hoàn cảnh của nó thì sẽ hiểu rằng đây ko phản ánh tư tưởng bi quan của TNV này. Nó là nỗi trăn trở của 1 con người yêu nước ko kìm nén được nên đã thốt ra như vậy.
Nếu đây là APEC tổ chức ở 1 nước khác thì ok chúng ta có thể nói rằng họ đã thành công rực rỡ. Nhưng nó lại tổ chức ở VN, ở Hà nội này, chẳng nhẽ chúng ta lại bằng lòng, xuề xòa với những thiếu sót như vậy. Phê bình chính là để chính phủ này, đất nước này tốt đẹp hơn. Nhất là trong tình cảnh trên các báo đài chỉ 1 giọng điệu ca ngợi như hiện nay. 1 sự kiện lớn như thế được chuẩn bị kĩ càng như thế thì ko thể đổ cho cái sự thiếu kinh nghiệm. Chúng ta đóng thuế để các viên chức đi nước ngoài học hỏi kinh nghiệm chán rồi còn gì. Nói thế ko phải để reo giắc tâm lí bi quan chán nản cho mọi người mà để mỗi chúng ta rút ra kinh nghiệm sau này đưa đất nước đi lên. Vậy thôi
 
Gần đây, anh thấy có một hiện tượng truyền bá nhau về vài cái blog gọi là phê phán về công tác an ninh, rồi comment với những từ như nhục vì công tác tổ chức, nhục vì thế này thế khác, thất hết sức là thiển cận và bồng bột.

Anh chưa định nói gì nhiều vì ko có thời gian, nhưng chỉ muốn các bạn sinh viên hiểu rằng, ko ai hiểu tình cảnh VN hơn người VN. Ko ai muốn tắc trách và đuổi khách vì đây là chỉ thị từ trên, tắc trách quan liêu khâu nào khâu đó bị kỉ luật nội bộ ngay..

Với một lực lượng quan khách cấp cao và lớn như vậy, công tác an ninh phải đảm bảo đặt lên hàng đầu. Một vài cằn nhằn lặt vặt như vậy, liệu có ảnh hưởng đến hình ảnh của VN trong tương lai. Trái lại, nếu chúng ta để ra an ninh bất cập, như bắt cóc, tống tiền, cháy nổ, ám sát... những tin như vậy sẽ phát tán toàn cầu và cả thế giới sẽ biết. VN sẽ ko bao giờ có cơ hội đón tiếp hay tổ chức bất cứ một cơ hội như vậy nữa.Thiệt hại là khôn lường. Công tác an ninh phải đặt lên hàng đầu, dù cho no có thể gây ra một số khó chịu, đấy là chuyện bình thường. Có thể một số khâu còn sơ sót, song với một khối lượng công việc khổng lồ như vậy, các con số thống kê cho thấy nó đã diễn ra hết sức thành công: là hội nghị đạt được nhiều thứ nhất, số đại biểu tham dự đông nhất từ trước tới nay... thiết nghĩ chúng ta phải có cái nhìn thông cảm hơn về công tác tổ chức

Hơn ai hết, các bạn sinh viên phải hiểu rằng, cả nước ai ai cũng đều có tâm nguyện mong muốn phục vụ APEC tốt nhất, ngay cả từ một người dân bình thường huống hồ đến người làm tổ chức. Mỗi người VN đều hiểu rằng họ làm ko chỉ vì nhiệm vụ mà còn mang trong mình trọng trách với niềm tự hào của dân tộc trước mặt bạn bè bốn phương. Những từ các bạn đưa ra phê phán ngay rằng Vn chúng ta quan liêu, VN chúng ta trình độ thối nát, liệu các bạn đã hiểu hết vấn đề. Hơn nữa chúng ta thấy ách tắc, thấy nhục thì chúng ta phải làm tốt hơn, vì chúng ta là một phần trong cái tắc trách đó. Phải ý thức như vậy để gánh vác, chứ ko phải để bỏ đi và phê phán, đất nước này là của chúng ta, thế giới này là của chúng mình hehe...

Hơn nữa, chúng ta cũng cần dẹp bỏ cái tính tự ti, tôn nước ngoài lên làm bố từ xưa đến nay của người VN chúng ta. Tại sao những an ninh bất cập của nước ngoài khi chúng ta sang nước họ thì ta cum cúp tuân theo ko phản kháng, còn khen họ là nghiêm, trong khi có nhưng đòi hỏi vô lý thì chúng ta phải ngoan ngoãn phục vụ. Con người VN mến khách song ko phải vì thế mà quỵ lụy.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
... Thế thì cuối cùng chỉ cần có tinh thần là ok à? Tất nhiên các bé TNV đi về viết như thế là chúng nó đừng từ đáy nhìn lên, lấy tiểu tiết để đánh giá đại tiết thế nhưng mà rõ ràng là từ những cái tiểu tiết đấy có thể thấy được là tổ chức có nhiều cái chuối, cái bất câp. cái đấy đã không được đưa lên báo đài rồi thì phải để cho các bé nó nói underrground chứ. Theo như bác Tuấn nói thì cứ củ chuối mà có tinh thần tốt là oke à? thế là duy tâm chủ nghĩa đấy nhé.

Mà nói gì thì nói, Tây nó chả phải bố VN nhưng mà có những cái Vn cũng nên học nó như nó là bố mình ý: ví dụ như là phải biết tự phê và phải biết tự phê công khai chứ không phải là đóng cửa vuốt ve nhau rồi ra ngoài gào to lên như là vừa cầm roi quất vào đít nhau ấy.
 
Chỉnh sửa lần cuối bởi người điều hành:
bác Tuấn nói chuyện chuối bỏ mẹ. Thế thì cuối cùng chỉ cần có tinh thần là ok à? Tất nhiên các bé TNV đi về viết như thế là chúng nó đừng từ đáy nhìn lên, lấy tiểu tiết để đánh giá đại tiết thế nhưng mà rõ ràng là từ những cái tiểu tiết đấy có thể thấy được là tổ chức có nhiều cái chuối, cái bất câp. cái đấy đã không được đưa lên báo đài rồi thì phải để cho các bé nó nói underrground chứ. Theo như bác Tuấn nói thì cứ củ chuối mà có tinh thần tốt là oke à? thế là duy tâm chủ nghĩa đấy nhé.

Mà nói gì thì nói, Tây nó chả phải bố VN nhưng mà có những cái Vn cũng nên học nó như nó là bố mình ý: ví dụ như là phải biết tự phê và phải biết tự phê công khai chứ không phải là đóng cửa vuốt ve nhau rồi ra ngoài gào to lên như là vừa cầm roi quất vào đít nhau ấy.

Đây là bài viết trên New York Times về chuyến đi của Bush ở VN (so sánh với hồi Clinton tới cách đây 6 năm.)

November 19, 2006
Reporters' Notebook
Unlike Clinton, Bush Sees Hanoi in Bit of a Hurry
By DAVID E. SANGER and HELENE COOPER

HANOI, Vietnam, Sunday, Nov. 19 — President Bush likes speed golf and speed tourism — this is the man who did the treasures of Red Square in less than 20 minutes — but here in the lake-studded capital of a nation desperately eager to connect with America, he set a record.

On Saturday, Mr. Bush emerged from his hotel for only one nonofficial event, a 15-minute visit to the Joint P.O.W./M.I.A. Accounting Command, which searches for the remains of the 1,800 Americans still listed as missing in the Vietnam War.

There were almost no Vietnamese present, just a series of tables displaying photographs of the group’s painstaking work, and helmets, shoes and replicas of bones recovered by the 425 members of the command. He asked a few questions and then sped off in his motorcade.

On Sunday morning, Mr. Bush attended an ecumenical church service in an old French-built Catholic basilica to underscore the need for greater religious freedom.

But the mood of this trip could not have been more different from the visit of another president, Bill Clinton, exactly six years ago this weekend, when he seemed to be everywhere.

And while the difference says much about the personalities of two presidents who both famously avoided serving in the war here, it reveals a lot about how significantly times have changed — and perhaps why America’s “public diplomacy” seems unable to shift into gear.

In 2000, tens of thousands of Hanoi’s residents poured into the streets to witness the visit of the first American head of state since the end of the Vietnam War. Mr. Clinton toured the thousand-year-old Temple of Literature, grabbed lunch at a noodle shop, argued with Communist Party leaders about American imperialism and sifted the earth for the remains of a missing airman.

On Saturday, Mr. Bush’s national security adviser, Stephen J. Hadley, conceded that the president had not come into direct contact with ordinary Vietnamese, but said that they connected anyway.

“If you’d been part of the president’s motorcade as we’ve shuttled back and forth,” he said, reporters would have seen that “the president has been doing a lot of waving and getting a lot of waving and smiles.”

He continued: “I think he’s gotten a real sense of the warmth of the Vietnamese people and their willingness to put a very difficult period for both the United States and Vietnam behind them.”

Perhaps, but the Vietnamese have barely seen or heard from Mr. Bush. He spoke at his first stop, Singapore, promising that “America will remain engaged in Asia.” But the response was tepid — the invited audience somehow missed several of built-in applause lines — and one senior Singaporean diplomat, declining to be quoted by name, said there was little in the speech “that his father didn’t say to us 15 years ago.”

Others questioned whether the United States was so fixated on the Middle East that China had been given free rein to spread its influence.

Here in Vietnam, what has been missing, at least so far, are the kinds of emotional moments of reconciliation that marked Mr. Clinton’s visit. Mr. Clinton took the two sons of the missing airman, Lt. Col Lawrence G. Evert, to a rice paddy in Tien Chau, a tiny town 17 miles northeast of Hanoi. There, they searched for remnants of the colonel’s F-150D Thunderchief, which crashed during a bombing run in 1967. Scores of nearby villagers joined in the effort, and the soil gave up the airman’s bones.

There will be none of that for Mr. Bush, but he plans to highlight the new Vietnam on Sunday and Monday at its stock exchange in Ho Chi Minh City. Then he moves on to Indonesia for a few hours to meet “civic leaders,” something he did three years ago in a stopover in Bali.

But Mr. Bush is not staying overnight in the world’s most populous Muslim nation, which Washington has portrayed as a critical test in the struggle to promote moderate, democratic Islamic states. The Secret Service said it was too dangerous, so he will spend the night in Hawaii.

Waiting for One More Star

The Hadong Silk shop in this city’s Old Quarter is the first port of call for well-heeled visitors on the hunt for the tailor-made silkwares for which Vietnam has become famous. This weekend, with heads of state from 21 countries in town for the Asia Pacific Economic Cooperation, a parade of dignitaries streamed in for fittings of made-to-order shirts, dresses and suits.

Laureen Harper, the wife of Canada’s prime minister, Stephen Harper, showed up on Friday, made a few purchases and signed the guestbook for Dang Thi Thu Thuy, the petite, exquisitely dressed owner. Ditto for Australia’s first lady, Janette Howard.

But Mrs. Thuy was searching for more. “We really hope that Mrs. Bush will come into our store,” she says. “We are waiting for her, but she hasn’t come.”

The walls of Hadong Silk are lined with giant framed photos of Hillary Rodham Clinton, who came to the shop during Mr. Clinton’s visit in 2000. There is a photo of Mrs. Clinton towering over three saleswomen, another of her standing next to Mrs. Thuy, both clad in silk suits, and one upstairs of her, surrounded by Secret Service agents, perusing silk blouses.

Vu Thi Thu Huong, a saleswoman, said the shop was so excited after Mrs. Clinton left, having bought 10 raw silk shirts for her husband, that the distinctive square collar on their men’s silk shirts was renamed the “Bill Clinton Collar.”

So, will there be a “George Bush Collar”?

Mrs. Thuy shrugged. “I’m not sure,” she said. She gestured to her camera, and said, “If she comes we will take her picture, too.”

Mrs. Bush visited the Temple of Literature, a monument to the legacy of Confucius, and the Museum of Ethnology, which focuses on Vietnam’s 54 ethnic groups. With the spouses of other leaders, she saw water puppets. It is unclear whether she bought any silk.

Statements of New Times

The Vietnamese are teetering somewhere between welcoming and overwhelmed as world leaders zoom through their streets and jam the hotels so fully that several diplomats have been housed in youth hostels.

The country wants to portray itself as a rising competitor to China, but this is still a city with the slow-paced feel of an Asia that has been largely lost, one where the bicycle and the moped are the chief modes of transportation, and where old houses cooled by lazy ceiling fans have yet to be bulldozed for look-alike condos, Beijing-style.

But it is also a place that reminds visitors of who prevailed over the Americans. One building that Mr. Bush zipped past is the Military History Museum, which displays a giant sculpture made of the broken fuselages and wings of downed French and American aircraft. The place was close to empty when Mr. Bush and his colleagues were meeting, but had he stopped by he would have heard a pretty one-sided account of the December 1972 bombing of Hanoi, and seen photographs of a troubled President Lyndon Johnson.

Just down the road, a giant banner mixes old and new. “The Great Ho Chi Minh Is Still Alive in Our Modernizaton and Industrial Progress!” it proclaims of the man who proclaimed Vietnamese independence.

If Mr. Ho were still alive, and able to sit up from his spot in the mausoleum, he would have seen road signs advertising the underwriting of the conference by Citigroup and Samsung.

 
cái bài trên NYT có gì mà bảo là nó khinh Vn? nó viết chủ yếu là để móc máy Bush thôi. Còn cái đoạn cuối tớ bold là vì thấy nó viết rất ngộ... chỉ bằng vài câu mà có thể mô tả một cách rất khéo tình cảnh ở VN bây giờ - tư tưởng mới cũ hòa trộn.
 
Back
Bên trên