Buồn

hic, anh Việt sao thế?Đến lượt em nói với anh câu "có chuyện gì thì nói ra để giải tỏa đi nào".
 
các bạn biết ko hồi còn ở hn mình hay đi học về khuya trong cặp bao giợ cũng có heddphone để vừa đi xe đạp vừa nghe sướng cực kì nhất là vào tẩm 10h hơn gi` đó đạp xe trên đương phố Huế lúc đó dường phố vắng lắm có cảm giác như chỉ co 1 mình mình vặn volume maximum đạp xe thả tay ra wow quá đã rùi mỗi lần đi học vế tớ cùng con bạn thân đạp xe mấy vòng quanh bờ hồ xả stress giờ nghĩ lại ma bun ghê ghóm phát thèm cả lên
 
Hôm nay buồn ghê gớm nhưng mà tự an ủi ngày mai sẽ ko thế nữa, chỉ cho phép mình buồn trong 1 ngày thôi mà thế cũng đã hơi nhiều.ko sao, buồn lại đi ngủ nào.
 
1 ngày không buồn nhưng mệt mỏi,chỉ muốn tựa vào bờ vai 1 ai đó....không thấy
muốn tìm 1 chiếc giường êm ái để nghỉ ngơi.....chẳng có
muốn chia sẻ suy nghĩ với 1 người thân yêu......không biết phải nói gì
cuộc sống dường như là màu đen.Luôn tự nhủ sống không cần ai quan tâm...mình ta với ta,thế là đủ.Những lúc như thế này mới nhận ra mình cô đơn.Nhiều lúc suy nghĩ thấy ghét bản thân,ghét suy nghĩ của chính mình,hận bản thân.
Nhìn lại quá khứ thấy xấu hổ
Đối mặt với thực tại đau lòng:gia đình ...bạn bè không...sống bất cần đờ /:) i
Hướng về tương lai:mờ mịt..tự hỏi bản thân rồi sẽ là ai trong cuộc đời?
chán...muốn vứt bỏ tất cả,nhưng lại không thể khi nghĩ tới những người thương mình
Sinh ra là 1 đứa yếu đuối,luôn tìm cách chạy trốn những đau đớn trong đời--->ghét mình trách mình mà chẳng biết làm gì hơn
Chỉ muốn ngủ 1 giấc ngủ vĩnh viễn ,trở về thiên đường vui vẻ với người bạn đã đi xa 0:)
 
....mệt mỏi...lần đầu tiên thừa nhận với tất cả là mình đang buồn...thật sự buồn....chỉ muốn ôm cái gối khóc thật to...thất vọng vì những gì mình đã tin tưởng......thất vọng vì mình đã hi vọng...thất vọng và cảm thấy buồn hơn khi mà có những cái ko được cân bằng...mình đặt nó cao hơn nó đặt mình...
mọi thứ lại quya trở lại....thất vọng....và mọi thứ đều là lý do xứng đáng để buồn...
thử nghe lời đứa bạn enjoy cuộc sống...nhưng mà....chẳng có gì...
muốn biến đi...muốn vùi mặt vào chăn mà ngủ...nhưng mà...cũng ko thể như thế được...
chán thì sẽ tìm được cái để hứng thú...
nhưng buồn thì...nó ám ảnh mình như 1 con ma....và mình ko làm gì được...
:)
 
Ku ơi ,sao thế?......( tao lại hỏi câu này ).....Dạo này mày ko ổn ku ah ? 8-| .....tao thấy lo đấy...tao ko biết nữa....tao ở xa wa,chẳng thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra ....1 đứa như tao hình như chỉ biết hỏi....mày biết tao ko biết an ủi mà ...việc tốt nhất mà tao có thể làm khi thấy mày lúc này là im lặng thì phải ....tao chờ mày trở lại là mày đấy-lúc nào cũng phởn phởn....mày ơi,đừng tự làm mình buồn nhé........
 
Chán. Buồn...
hix hix...cuộc sống xung quanh biết bao nhiêu chuyện đang xảy ra. Lúc nào cũng thấy khó chịu. Bây h tự dưng nghĩ.. mình lúc nào cũng khó chịu như thế, mình lúc nào cũng buồn thì cuộc sống chỉ là 1 màu đen kịt thôi. Nên....Cứ cố mà vui lên....
hix hix..lúc nào buồn quá thì khóc...rồi ngủ là quên hết ý mà....
 
hôm nay buồn quá, nhiều chuyện buồn ập đến cùng lúc, mình ko khóc, cảm giác nhẹ bẫng, tựa hồ như 1 dự cảm ko lành, mình biết nó sẽ đến mà, nhưng mình chạy trốn nó. Bây giờ thì ko thể chạy trốn được nữa .... Nó đến thật rồi. Mình vẫn ko tin là nó đã chấm dứt. Tại sao? tại sao? tại sao? tại sao?...........mình đã làm gì sai? sống vì người khác thế này mệt mỏi quá! Định chỉ viết rồi lưu lại cho riêng mình thôi, nhưng rồi lại post lên đây, mong 1 ai đó đọc được và hiểu mình.... Ngày mai lại là 1 ngày mới, tiếp tục khoác lên mình cái áo đi mượn, tiếp tục cười nói, tiếp tục ngây ngô........mãi mãi mình sẽ như vậy sao? Mình ghét "nó" quá, nhưng mình ko thể ko là "nó" được. "Nó" mang đến cho mình nhiều thứ và cũng lấy đi của mình thật nhiều, thật nhiều. Ai thực sự yêu mình ????.......... Buồn quá.
 
Minh Trang đã viết:
hôm nay buồn quá, nhiều chuyện buồn ập đến cùng lúc, mình ko khóc, cảm giác nhẹ bẫng, tựa hồ như 1 dự cảm ko lành, mình biết nó sẽ đến mà, nhưng mình chạy trốn nó. Bây giờ thì ko thể chạy trốn được nữa .... Nó đến thật rồi. Mình vẫn ko tin là nó đã chấm dứt. Tại sao? tại sao? tại sao? tại sao?...........mình đã làm gì sai? sống vì người khác thế này mệt mỏi quá! Định chỉ viết rồi lưu lại cho riêng mình thôi, nhưng rồi lại post lên đây, mong 1 ai đó đọc được và hiểu mình.... Ngày mai lại là 1 ngày mới, tiếp tục khoác lên mình cái áo đi mượn, tiếp tục cười nói, tiếp tục ngây ngô........mãi mãi mình sẽ như vậy sao? Mình ghét "nó" quá, nhưng mình ko thể ko là "nó" được. "Nó" mang đến cho mình nhiều thứ và cũng lấy đi của mình thật nhiều, thật nhiều. Ai thực sự yêu mình ????.......... Buồn quá.
Trút hết ra đi em Minh Trang :) đừng để cái gì buồn bã dằn vặt mình.
Ôi cái lẽ thường, sống vì người khác thì sớm muộn gì cũng sẽ thấy mệt mỏi. Nhưng đến một lúc nào đấy, tự nhiên lại nhận ra là tuy mệt mỏi nhưng thật có ích, và thật tuyệt khi làm cho người ấy hạnh phúc.. Thế là bao nhiêu mệt mỏi lại tan biến, để mình lại tiếp tục sống vì người ta, và bắt đầu lại một chu kì mới, sung sướng cho đến khi mệt mỏi.. Thế đấy, nhưng nếu cứ mệt mỏi mãi như thế thì rồi cũng sẽ nản, và mọi chuyện kết thúc khi mình đã chán ngấy mọi thứ mình làm cho người khác. Cũng có nghĩa là mình hết hứng thú làm những việc tốt đẹp cho người mình yêu quí. Hiển nhiên thế cũng nghĩa là.. hết tất cả.
Vậy thì hãy cứ tiếp tục mang lại hạnh phúc cho người khác, đừng băn khoăn, đừng cho là mệt mỏi. Cứ như thế, hạnh phúc sẽ sinh sôi nảy nở, và mình sẽ càng lớn hơn, lớn thế nào thì.. mình chẳng biết :p
Vui lên nhé em Minh Trang ;)
 
Ngọc Anh đã viết:
Chán. Buồn...
hix hix...cuộc sống xung quanh biết bao nhiêu chuyện đang xảy ra. Lúc nào cũng thấy khó chịu. Bây h tự dưng nghĩ.. mình lúc nào cũng khó chịu như thế, mình lúc nào cũng buồn thì cuộc sống chỉ là 1 màu đen kịt thôi. Nên....Cứ cố mà vui lên....
hix hix..lúc nào buồn quá thì khóc...rồi ngủ là quên hết ý mà....
Ừ đúng thế đấy. Đôi khi mình cũng tự nhận thấy việc tự tạo ra niềm vui ngay trong sự bức bối khó chịu.. đúng là ngớ ngẩn. Ngớ ngẩn nhưng lại thật cần thiết, bởi nếu cứ buồn mãi thì mọi việc đều đổ bể.
Em Ngọc Anh nhận ra điều ấy là một cái đáng mừng =D>. Vui lên em :)
 
"- Quê bà ở đâu?
- Quê tôi ở Văn Giang.
- Con cái bà đâu mà bà phải đi ăn xin khổ thế này?
- Tôi có mỗi một đứa con gái. Chồng tôi đi bộ đội hi sinh từ năm 24 tuổi, tôi không tái giá ở vậy nuôi con. Bây giờ nó lấy chồng sinh được 11 đứa con, 5 con trai, 6 con gái. Nó cũng vất vả lắm. Con nó tức cháu tôi mới có 3 đứa lập gia đình còn lại là vẫn phải ăn bám bố mẹ.
- Thế chẳng nhẽ nó không nuôi nổi cụ để cụ phải đi ăn xin?
- Vâng, chuyện là thế này. Tôi ở nhà nó cũng thương nó vất vả nó biết vậy nên nó để tôi sang nhà con cả của nó đã lập gia đình để ở. Hồi trước thì nhà thằng cháu tôi làm ăn cũng được nhưng mà từ khi nó làm ăn kém, cả nó và vợ nó bảo thế này chị ạ: "Nhà này có con chó 79 ăn bám đuổi mãi không đi".
- Thế là thế nào hả cụ?
- À, tôi 79 tuổi chị ạ."


buồn quá . Sao trên đời lại có những số phận ntn ?
 
Gấu con đừng buồn nữa.Cứ khóc đi khóc vì những nỗi buồn ko tên vì những nỗi buồn trước cuộc đời nhưng đừng từ bỏ niềm tin cuộc sống nhé.Đừng để stress và buồn như hôm nay đấy gấu nhé. :)
 
Có những mảnh đời lướt qua trước mặt mình như thế, tuy chẳng quen chẳng biết mà sao vẫn thấy chạnh lòng.. Ở đời vẫn có những kẻ vô tình như thế đấy, vô tình với cả chính người thân của mình.
Nhưng biết làm sao, mình chẳng thể chọc vào gia đình người ta. Thôi thì chỉ biết chia sẻ qua suy nghĩ, qua sự thông cảm vậy. Hơn nữa, phải cố sống sao cho ra người, để ít nhất thì trên đời này chắc chắn sẽ không có thêm một trường hợp nào như thế nữa, thiết nghĩ cũng là một sự đóng góp cho xã hội.
Lại mỉm cười đi nào :)
 
"- Quê bà ở đâu?
- Quê tôi ở Văn Giang.
- Con cái bà đâu mà bà phải đi ăn xin khổ thế này?
- Tôi có mỗi một đứa con gái. Chồng tôi đi bộ đội hi sinh từ năm 24 tuổi, tôi không tái giá ở vậy nuôi con. Bây giờ nó lấy chồng sinh được 11 đứa con, 5 con trai, 6 con gái. Nó cũng vất vả lắm. Con nó tức cháu tôi mới có 3 đứa lập gia đình còn lại là vẫn phải ăn bám bố mẹ.
- Thế chẳng nhẽ nó không nuôi nổi cụ để cụ phải đi ăn xin?
- Vâng, chuyện là thế này. Tôi ở nhà nó cũng thương nó vất vả nó biết vậy nên nó để tôi sang nhà con cả của nó đã lập gia đình để ở. Hồi trước thì nhà thằng cháu tôi làm ăn cũng được nhưng mà từ khi nó làm ăn kém, cả nó và vợ nó bảo thế này chị ạ: "Nhà này có con chó 79 ăn bám đuổi mãi không đi".
- Thế là thế nào hả cụ?
- À, tôi 79 tuổi chị ạ."

Em ơi ... sao buồn thế hả em ... :( ... nghe mà buồn lắm ý :(
Người nào nói ra được cái câu đấy chắc cũng không phải là người có văn hóa :)
 
:eek: :eek: :eek: có loại người như thế này được nữa à :eek: loại này nói thật nếu có quyền thì mình phang cho chết chứ chả để nó sống làm gì, loại rác rưởi của xã hội x-(
 
Anh Hà làm thế thì chẳng phải tự biến mình thành một kiểu người tàn nhẫn khác ạ ? :)
 
Nếu xã hội không còn loại rác rưởi đó nữa thì có lẽ không ai phải tàn nhẫn với ai nữa em ạ!
 
Có những mảnh đời lướt qua trước mặt mình như thế, tuy chẳng quen chẳng biết mà sao vẫn thấy chạnh lòng.. Ở đời vẫn có những kẻ vô tình như thế đấy, vô tình với cả chính người thân của mình.
Câu chuyện này buồn thật :(
Trong cuộc sống có những lúc cần hướng về phía trước , suy nghĩ và chuyển động nhanh , nhưng cũng có những lúc cần tĩnh lặng , nhìn lại và điều chỉnh chính mình . Giữa dòng đời hối hả , cũng có những lúc người ta cảm thấy đuối sức vì áp lực công việc và cuộc sống . ( anonymous )

Có lẽ muốn được sống trong yêu thương phải học cách yêu thương người khác :) Đôi khi em cũng cảm thấy mình phải có những "phút nhìn lại mình " để thực sự cảm nhận được rằng mình đang thiếu vắng một cái gì đó rất quan trọng , sự tĩnh lặng , thanh thản , để trở về với chính mình . Em rất thích quyển " PHút nhìn lại mình " của Spencer Johnson .

:) . Không bao giờ cảm thấy Mất đi khi Yêu thương và Cho đi . Bạn chỉ mất khi cố Giữ lại .Hãy cư xử với bản thân theo cách mà bạn thưc sự mong muốn người khác sẽ đối xử với mình

Hôm qua em tình cờ xem được những bức ảnh của vụ thảm sát Mỹ Lai và những em bé bị ảnh hưởng chất độc màu da cam trên một trang web . Nhìn những em bé quái thai dặt dẹo đang phải chiến đấu với cuộc sống hàng ngày mà tự nhiên buồn ứa nước mắt . Đột nhiên em cảm thấy mình còn rất may mắn vì mình còn lành lặn , còn có một mái nhà , được sống vô tư yên ấm trong bàn tay chăm sóc của cha mẹ , và được sống hết mình vì bè bạn thân thiết sát bên vai .

Anh Việt : mỉm cười lên nào :)
 
Anh chẳng có gì để nói về những lời trên của Phương.
Ừ thôi, lại cười vậy :)
 
Back
Bên trên