Ngày xửa ngày xưa , ở vương quốc 11B Ngô Sĩ Liên có một nhà hiền triết tên là Đặng Minh Phương . Ở vương quốc của ngài , ngài cũng thuộc vào loại hiểu biết nhất . Nhưng vì không muốn những hiểu biết chỉ bó hẹp trong khuôn khổ diện tích 35m2 , ngài đã đi khắp chốn để tìm hiểu cuộc sống , hy vọng sẽ biết thêm được nhiều điều .
Và nhà hiền triết thực sự ngạc nhiên , khi ở tầng mây thứ 3 , có một vương quốc mà quanh năm đều tỏa ánh sáng cầu vồng . Ngài tò mò lắm , và quyết tâm tìm hiểu cho bằng được , quyết mang một chút vầng dương về cho vương quốc 11B Ngô Sĩ Liên .
Vương quốc ấy có xấp xỉ 30 thần dân , sở dĩ gọi là "thần dân" vì dân ở đây ai cũng là ... thần . Và , ở đâu cũng có vua , ở đây cũng vậy . Hoàng thượng LePhaHu - vị thần của sự lãng mạn bay bổng , và Hoàng Hậu VuThiHo - vị thần của trí tuệ . Hic , nói đến đây tôi lại chợt nhớ đến một ý thơ của một nhà văn dưới trần gian :
"Là thi sĩ nghĩa là ru với gió
Bay theo trăng và vơ vẩn cùng mây" (một số chỗ có thể khác với nguyên tác)
Hoàng thượng là con người đầy nhiệt huyết , sống cuồng nhiệt , ngài hút từng giọt nhựa sống của cuộc đời , ngài giữ trọn từng phút giây của cuộc sống , ko để phí một khoảnh khắc nào . Còn Hoàng Hậu là nữ thần băng giá , ngài có sự tỉnh táo của một nhà toán học và có sự uy nghiêm của một cô giáo chủ nhiệm (các bạn đừng hoảng , đây là tôi ví von thế cho sinh động) . Và sự cuồng nhiệt bốc lửa với sự lạnh lùng băng giá đã hòa quyện vào nhau , tạo nên "một mùa xuân mơn mởn ở khắp trăm nơi"(vâng thưa các bạn tôi lại tiếp tục nảy ra một ý thơ) . Màu xanh tràn ngập khắp vương quốc , một màu xanh non mơn mởn , các cô gái của vương quốc thì đều nhí nhảnh tung tăng như mầm non mới nhú , như hoa mới trổ , như nước mới tràn nguồn . Ôi thôi chết , tôi quên , còn 3 chàng trai nữa ko thể được so sánh như trên , hỏng hết bánh kẹo .
Một chàng có tư thế ... chà , biết nói sao ... chàng khá là tròn trịa . Chàng được mệnh danh là American beauty , tức vẻ đẹp Mỹ . Tôi trộm nghĩ , có lẽ bạn sẽ hỏi tôi tại sao anh ấy lại có vẻ đẹp Mỹ , chẳng nhẽ người Mỹ ai cũng tròn trịa hay sao , nên tôi xin giải thích luôn . Số là thế này , ngày xưa , cái thời khắc mà chàng vừa mới ra đời , thì Việt Nam mình lại ... đá bóng vào , nên toàn dân ai cũng cười vui vẻ cả . Có phải vì thế chăng , nên đến tuổi mà chàng không biết nói , chỉ biết cười , mà nụ cười rõ xinh tươi , cười như mùa thu tỏa nắng ý . Hoàng Thượng và Hoàng Hậu thấy hơi lo , nghĩ bụng mãi "Nó cười nhiều cũng tốt , vui cửa nhà , nhưng nó cứ cười mãi thế này , ko nói năng gì , hỏng hẳn" . Hoàng Thượng(HT)và Hoàng Hậu(HH) đã dùng cây đũa thần , trổ hết ngón đòn tài phép ra , vẫn ko chữa được , cảm thấy buồn rầu lắm .
Một hôm , tự nhiên có tiếng sấm nổ trên tầng mây thứ ... 4 : "Cho nó đi Mỹ , cho nó đi Mỹ" . HH suýt xoa "Sấm truyền ông ạ" . Mọi người nghe được thế , đều mừng cho chàng , thế là đã có cách cứu chữa . HH lại ngửa mặt lên trời hỏi tiếp "Ai có thể cứu được nó ?" . Tiếng sấm nổ ra to hơn "Bác sĩ Michael Jordan" ....HH và HT ko biết làm cách nào khác , bèn cho đứa con yêu quý của mình xuống trần gian , đến tận nước Mỹ xa xôi , trên đường đi , chàng vẫn cười vui vẻ , vẫn xinh tươi như thường .