Apr. 2[sup]nd[/sup], 2003
By VHà
Eo ơi, vừa chào kiểu “Korean” xong, phê wá trời! Cứ được nghỉ tiết làm những cái này thì em sẽ xung phong làm dài dài…
Hì hì
By Cường
Mình cũng vừa diễn thuyết đấy chứ nhỉ. Mình giỏi ra phết. Hôm nay mình vuốt keo, tắm rửa làm lông, là quần áo. Tưởng mấy iem A2 xinh tươi trắn trẻo thế nào. Ai ngờ… xách dép cho con gái làng ta. Phí công mình điệu lần đầu trong năm. Từ nay đếch thèm keo cọt gì nữa. Đã thế lại còn bị bạn Mai B chê xấu nữa.
By A.Phương
Thôi được, bớt chút thời gian vàng ngọc ra để viết vài dòng nhật ký lớp vậy, ko kẻo sau này gặp lại chúng nó lại hỏi mình là ai thì ngượng lắm. Hôm nay ko phải là một ngày đặc biệt nhưng cũng ko đến nỗi là ko có gì để viết. 2 tiết đầu dành cho presentation. Theo phân công, tổ em – tổ thằng Bí thư đáng ghét phải hùng biện đầu tiên. Xin nói một chút về cái chức “bí thư đáng ghét” mà bọn lớp mình mới bầu cho em, ko hiểu tại sao chúng nó lại “lũng cú” đến thế khi “được” ra ngồi cạnh cửa sổ, có hơi nắng một tí, nhưng ko sao, chúc các bạn sẽ có một làn da hồng hào (pha lẫn chút nâu đen) dưới những tia nắng tươi đẹp mà cuộc đời đã ban tặng cho ta. Mà nói thật nhé, ý kiến của tớ hơi bị sắc đáng hơi bị có tình, có lý (về khoản “có tình” thì tớ cũng ko dám chắc lăm), nhưng mà bằng chứng rằng cô chủ nhiệm cũng phải gật đầu mà tâm tắc khen “sao thăng bé nó lại thông minh thế (mà thạt ra có cái điều đơn giản ấy mà sao mãi cô ko nghĩ ra, cứ phải đầy đọa thân dân tổ 2 với 4 thay nhau ra ngồi “cái chỗ mà ko ai muốn ấy”) Hehe… bây giờ thì các bạn tổ 1+3 sẽ cùng được chia xẻ đắng cay với bọn tớ nhé, xin chúc mừng, xin chúc mừng. Trở lại với buổi presentation nhé, chị lớp trưởng Trần Linh Thùy là người diễn thuyết đầu tiên. Hay đáo để các bạn ah, tổ bọn em đang bàn về chiến tranh ở trong lớp 11A3 mà sao cứ nghe như có tiếng súng nổ ở ngòai chiến trường thật ấy. Lắng nghe mãi mới thấy thì ra chẳng có súng đạn nào cả mà chính là tiếng của bà Trần LInh nhà ta. Kể ra thì âm tiết cũng ko đến nỗi nào, nhưng sao nhanh thế, liên hồi nữa, nghe như một loại súng tối tân mà Mỹ chuẩn bị đem áp dụng vào chiến tranh Irap vậy. Thế nên tiếng súng liên thanh (tức tiếng TLinh) kết thúc trong sự bàng hoàng và ngỡ ngàng của mọi người. Hình như chưa ai kịp hoàn hồn sau những đợt oanh kích dữ dội của những tấn… từ mói và những “phạm trù cao siêu” như vậy thì phải. Tổ 3 là nhóm thứ 2 bước ra pháp trường, tổ này cũng có nhiều cái đáng nói. Phải nói rằng dân Việt mình đất chật, người đông, dân cư rải rác khắp toàn cầu, thế nên hình như tất cả những nhân mà “ả” KVân giới thiều là “… come from America, Korea, Gulf” đều là Việt Kiều hay sao ấy mà trông nó cứ… đậm chất Á Đông (nếu sau này đọc lại mà ko nhớ thì xin giải thích rằng toàn dân nhà mình cả ấy mà)
Tiếp đến là tổ 1 với những thành viên thân thương, đáng yêu (xin nhấn mạnh chữ “những”) Nhưng mà cái ấy có thân thương và đáng yêu thật đấy thì tớ cũng mạn phép chẳng thèm nghe các ấy nói gì. Bởi lúc ấy tớ vừa phải đọc nhật ký lớp vừa phải nghe hai ông Trần Thắng và Lê Cường giảng về “nghệ thuật vuốt keo”. Đúng là các bố “sành điệu” rởm, có tí cái chất dinh dính trát lên đầu mà cũng có vẻ rất hùng hồn (có khi còn hơn mấy bác đang hùng biện trên kia ấy chứ) à một bọn dở hơi. Quên mất, trên kia nói về phần hùng biện của tổ KVân (con Vân sướng nhé) mà quên đi phần trình diễn của anh Cường. Kể ra thì tài thật, cứ mỗi khi chàng đứng trước đám đông là thân hình uốn lượn như sóng. Đầu tiên là cái đầu gối hơi khuỳnh, cái lưng hơi ngả về phía sau, đã thế cái đầu lại thò lên trước à trông như hình chữ S ngược à quả là một con người yêu nước. Có lẽ vấn đề tình yêu vẫn luôn là chủ đề nóng bóng của lớp mình, chính vì thế mà topic mang tên “love” đã đạt được sự thành công ngoài tưởng tượng. Xem chừng mấy bố Tây đã qua rồi cái tuổi yêu đương vẫn còn rất háo hức với chủ đề này. Xin kể lại các bạn (chuyện của ông “Tây trắng” (ông còn lại có nước da tương đối giống người da đỏ) để thấy được sự phũ phàng của tình yêu. Đại loại là thế này, khi 2 người xa nhau, tình yêu của họ dường như chẳng vì thế mà phai mời, cứ mỗi chàng và nàng lại gửi cho nhau một bức thư. Thế rồi ngày chàng trở về quê hương, hành trang trên vai chẳng có gì ngòai vài trăm bức thư tượng trưng cho tình yêu thật lãng mạn. Nhưng rồi cái tình yêu đó đã tan vỡ chỉ 6 tháng sau ngày trở về à bi kịch à tội nghiệp ông Tây à bài học cho những kẻ ko biết tìm chuyện để nói với người yêu (thì còn được cái gì sau mấy trăm bức thư nữa mà kể)). Câu hỏi vẫn còn nhiều nhưng hay nhất vẫn là của em gái (hoặc mẹ vợ) Phan Thu Phương: “nếu người yêu và mẹ bạn cùng chết đuối thì bạn sẽ cứu ai?” Khó quá nhỉ, bố nhỉ, tại sao ít người biết bơi thế nhỉ? Tuy hơi phũ phàng nhưng cũng đành phải thú thật với người mà tớ yêu thương rằng có lẽ chữ hiếu phải đặt trước chữ tình rồi à đành vậy nhé!!! Đùa chút thôi chứ chuyện ấy khó có thể xảy ra với mình lắm, bở mẹ tớ còn bơi giỏi hơn tớ nhiều, cũng chẳng biết tài năng bơi lội của “vợ” thế nào nhưng trong trường hợp ấy thì vợ cứ yên tâm rằng… hai mẹ con sẽ tự cứu nhau, chồng mà xuống có khi lại là người duy nhất phải ra đi ấy chứ. Hu, hu…
Chưa dừng vội, phải kể chuyện thằng Bình ko phí. Ko hiểu cái thằng béo vừa đô vừa khỏe ấy sao lại yêu về đường ruột thế ko biết. Hay tại thằng con mình tham ăn quá, nhưng sao lúc bố gọi đến nghe giọng con buồn thế (chắc lúc ấy đang giải quyết àhơi thô bỉ) Đi học đi con ơi, con gái Thu Trang dạo này gấu quá rồi à phải xử nó ngay ko nó hư mất. Tuy nhiện xin khuyến cáo với con rằng nếu đi học trong hoàn cảnh chưa an toàn thì nhớ mang theo đồ đạc đầy đủ nhé, lúc cần, mượn là ko ai có đâu nhé.
Thôi, tạm dừng, mất mấy em mực rồi à tiếc quá!