Mai Hải Đăng
(dangsquall)
Member
Bây giờ đang là 2:37 AM ngày 17/4/09. Thú thực là đúng ra tớ phải đang ngủ khò để chuẩn bị ngày mai đi làm lúc 9h sáng và một loạt các công việc khác, nhưng tự dưng có gì đó thôi thúc khiến tớ lại phải vào A1 News check 1 phát, kết quả là cả trang dài vô tận với biết bao cảm xúc của các bạn. Nói thực thì tớ trước giờ vẫn muốn viết 1 bài như cô Q, hay như anh H, nhưng vốn từ ngữ không đầy đủ, tự lượng sức mình không đặng nên đành ngậm ngùi đóng tab chỉ sau vài dòng. Nhưng nay, sau một loạt các bài ở phía trên, tớ tự ngẫm lại, ít nhất cũng phải cố viết ra đây ít cảm xúc hiện tại, nếu ngôn ngữ có phần không chau chuốt cũng mong được các bạn thông cảm.
Hiện tại thì tớ không ở trong tình trạng như anh H, mà thậm chí còn có thể nói là tớ đang trong giai đoạn hạnh phúc nhất trong đời sinh viên (tính đến nay là gần tròn 2 năm rồi). Bạn bè sum vầy đầy đủ, công việc thuận lợi (năm sau có 2 prof nhờ làm faculty aide, tổng cộng 3 việc chưa biết lấy đâu ra thời gian làm), ăn chơi bù khú cũng không thiếu. Mặc dù hôm nọ đá bóng bị rách chân máu chảy ròng ròng, nhưng do có tấm gương sáng của anh H. nên tớ tránh xa Health Center, tự băng bó lại nên bây giờ lại chạy nhảy ngon lành, ngẫm lại cũng thấy mình may mắn hơn anh H nhiều lần. Ấy vậy mà nhiều lúc tớ cũng chạnh lòng nghĩ lại về lớp cấp 3, và cảm giác có những thứ tớ trải nghiệm ở cấp 3 mà bây giờ lên đại học không còn nữa.
Có lẽ phần lớn cảm giác đấy là vì ở đại học, tớ không nói chuyện được với bạn tớ như trước kia tớ nói chuyện với các cậu. Dù tớ có rất nhiều bạn tốt ở đây, đi chơi bù khú cũng không kém gì so với anh H, làm project cũng nhiều chả kém j lúc ở VN (CampusMovieFest đang ở trường tớ, các cậu hãy chờ tớ ẵm giải về vinh danh UKA1 >), nhưng có lẽ tớ chỉ bộc lộ được 1 phần tính cách của mình với bọn nó. Với các cậu thì khác, tớ có nói chuyện kiểu emo, hay nói chuyện kiểu bỗ bã thế nào các cậu cũng hiểu tớ. Không biết các cậu có cái cảm giác đấy ở các TOP LAC không, vì nếu có chắc các cậu đã vào HAO thường xuyên hơn và viết bài tâm sự nhiều hơn.
Ấy cũng là lý do tớ lập ra cái UKA1, gọi là 1 hình thức để mọi người biết tin tức về nhau nhiều hơn, nhưng thực chất cũng là để tớ không có cảm giác là mọi người đang ngày một xa cách nhau hơn. UKA1 cũng lên voi xuống chó, chỉ đến khi có anh H cùng cộng tác nó mới thật sự trở nên sống động và nhiều tin tức như vậy (một điều tớ vẫn cảm thấy vui vui là đến tận bây giờ tớ vẫn thường xuyên nhận được thông tin một thành viên mới đăng ký UKA1, sau bao nhiêu lâu website ngừng hoạt động). Tớ cũng không hy vọng nhiều, vì trên HAO các cậu có post bài bao h đâu, nói chi đến 1 website khác? Ấy thế mà tớ lầm, mỗi bài viết trên UKA1 phải có tới hơn ba chục bốn chục lượt người comment. Dù biết là bị bắt buộc comment, nhưng nó cũng thể hiện là mọi người vẫn nhớ đến nhau, vẫn muốn tìm hiểu tin tức về bạn bè mình trước đây.
Thế rồi cái UKA1 cũng phải ngừng hoạt động, khi anh H và tớ không còn đủ thời gian để duy trì nó nữa. Thế rồi mọi thứ lại quay trở về cái quỹ đạo trước UKA1.com, mọi người lại vào HAO, đọc 1 vài bài rồi ấn nút close tab, bởi đâu có ai ép buộc các cậu reply trên HAO được? Nhiều lúc ngẫm lại, tớ lại không hiểu thời gian mình dành cho UKA1 có để làm gì không. Câu trả lời cho cái đó thì tớ cũng chưa biết được, nhưng ít ra tớ cũng biết các cậu vẫn chưa quên!
Ấy là tớ cũng có đôi lời như vậy muốn chia sẻ với các cậu thế thôi, tớ cũng không muốn ép các cậu viết bài hay gì cả (tớ không phải Hà Trung =))). Chẳng qua là thấy anh H và cô Q cùng có tí tâm trạng nên tớ cũng viết vài dòng góp vui, cho A1 News đỡ vắng bóng người qua lại. Nếu cậu nào thấy có tí cảm xúc thì cũng thử ngồi viết ra A1 News xem, có khi lại thấy bao người đang có cùng tâm trạng với mình ấy chứ!
Vậy thôi tớ xin dừng ở đây, cái bài này của tớ còn dài hơn email hàng tuần về cho ba mẹ già yếu ở quê nhà rồi. Mong các cậu thông cảm với đống wall of text ở cái trang này lol =))
Hiện tại thì tớ không ở trong tình trạng như anh H, mà thậm chí còn có thể nói là tớ đang trong giai đoạn hạnh phúc nhất trong đời sinh viên (tính đến nay là gần tròn 2 năm rồi). Bạn bè sum vầy đầy đủ, công việc thuận lợi (năm sau có 2 prof nhờ làm faculty aide, tổng cộng 3 việc chưa biết lấy đâu ra thời gian làm), ăn chơi bù khú cũng không thiếu. Mặc dù hôm nọ đá bóng bị rách chân máu chảy ròng ròng, nhưng do có tấm gương sáng của anh H. nên tớ tránh xa Health Center, tự băng bó lại nên bây giờ lại chạy nhảy ngon lành, ngẫm lại cũng thấy mình may mắn hơn anh H nhiều lần. Ấy vậy mà nhiều lúc tớ cũng chạnh lòng nghĩ lại về lớp cấp 3, và cảm giác có những thứ tớ trải nghiệm ở cấp 3 mà bây giờ lên đại học không còn nữa.
Có lẽ phần lớn cảm giác đấy là vì ở đại học, tớ không nói chuyện được với bạn tớ như trước kia tớ nói chuyện với các cậu. Dù tớ có rất nhiều bạn tốt ở đây, đi chơi bù khú cũng không kém gì so với anh H, làm project cũng nhiều chả kém j lúc ở VN (CampusMovieFest đang ở trường tớ, các cậu hãy chờ tớ ẵm giải về vinh danh UKA1 >), nhưng có lẽ tớ chỉ bộc lộ được 1 phần tính cách của mình với bọn nó. Với các cậu thì khác, tớ có nói chuyện kiểu emo, hay nói chuyện kiểu bỗ bã thế nào các cậu cũng hiểu tớ. Không biết các cậu có cái cảm giác đấy ở các TOP LAC không, vì nếu có chắc các cậu đã vào HAO thường xuyên hơn và viết bài tâm sự nhiều hơn.
Ấy cũng là lý do tớ lập ra cái UKA1, gọi là 1 hình thức để mọi người biết tin tức về nhau nhiều hơn, nhưng thực chất cũng là để tớ không có cảm giác là mọi người đang ngày một xa cách nhau hơn. UKA1 cũng lên voi xuống chó, chỉ đến khi có anh H cùng cộng tác nó mới thật sự trở nên sống động và nhiều tin tức như vậy (một điều tớ vẫn cảm thấy vui vui là đến tận bây giờ tớ vẫn thường xuyên nhận được thông tin một thành viên mới đăng ký UKA1, sau bao nhiêu lâu website ngừng hoạt động). Tớ cũng không hy vọng nhiều, vì trên HAO các cậu có post bài bao h đâu, nói chi đến 1 website khác? Ấy thế mà tớ lầm, mỗi bài viết trên UKA1 phải có tới hơn ba chục bốn chục lượt người comment. Dù biết là bị bắt buộc comment, nhưng nó cũng thể hiện là mọi người vẫn nhớ đến nhau, vẫn muốn tìm hiểu tin tức về bạn bè mình trước đây.
Thế rồi cái UKA1 cũng phải ngừng hoạt động, khi anh H và tớ không còn đủ thời gian để duy trì nó nữa. Thế rồi mọi thứ lại quay trở về cái quỹ đạo trước UKA1.com, mọi người lại vào HAO, đọc 1 vài bài rồi ấn nút close tab, bởi đâu có ai ép buộc các cậu reply trên HAO được? Nhiều lúc ngẫm lại, tớ lại không hiểu thời gian mình dành cho UKA1 có để làm gì không. Câu trả lời cho cái đó thì tớ cũng chưa biết được, nhưng ít ra tớ cũng biết các cậu vẫn chưa quên!
Ấy là tớ cũng có đôi lời như vậy muốn chia sẻ với các cậu thế thôi, tớ cũng không muốn ép các cậu viết bài hay gì cả (tớ không phải Hà Trung =))). Chẳng qua là thấy anh H và cô Q cùng có tí tâm trạng nên tớ cũng viết vài dòng góp vui, cho A1 News đỡ vắng bóng người qua lại. Nếu cậu nào thấy có tí cảm xúc thì cũng thử ngồi viết ra A1 News xem, có khi lại thấy bao người đang có cùng tâm trạng với mình ấy chứ!
Vậy thôi tớ xin dừng ở đây, cái bài này của tớ còn dài hơn email hàng tuần về cho ba mẹ già yếu ở quê nhà rồi. Mong các cậu thông cảm với đống wall of text ở cái trang này lol =))