Đã định không post bài rồi, lại quay lại tọc mạch một tí thôi...
Tao đọc essays anh Quốc ED Princeton năm nay rồi, bạn nào muốn copy thì tự liên hệ anh ý (anh ý lên VA đấy), sorry k trung gian đc. Ba bai essays đều viết rất sâu về niềm say mê một chủ đề - Toán , Lý, engineering. (anh ý vào major computer engineering). Về những mày mò cả một mùa hè ngồi programming; lập connection between a PC and a microchip; rồi program hệ thống tự động cho physics lab... Mấy composition piano của ổng thì nghe như Secret garden, phê... :x. Toefl còn chưa thi. Trong essay ổng có câu "thiên tài 1% bẩm sinh, 99% nước mắt". Anh ấy cũng bắt đầu từ trượt đội tuyển năm lớp 7 trc khi đc giải QG; cũng vẫn đang giành phần lớn free time trong physics lab/piano; từ hồi sang đây chưa xuống Victoria 5 times (lol tao sắp tiêu hết $ ở đấy rồi); Tết này tao lôi mới xuống Vancouver chơi. Nói thế này đừng để đứa nào bấn giàn giuạ trong nước mắt (*xin đấy*); cũng chỉ muốn nói không có ai là superstar học nhẹ tựa lông hồng cả thôi. Bên này tao được coi là superstar math (vãi.., chúng mày biết Toán tao rồi đấy) nhưng để đạt được thế, chẳng qua cái gì tao cũng học rồi thôi (trừ calculus... bố cái phần khó nhất); đánh đổi bằng 11 năm, à 8, à không vẫn 11 năm cày SGK Toán khủng bố VN? Cho nên đừng để devastated bởi những người thành công trước, nhất là bởi ED, chúng mày international đòi 1 đống tiền của nó như thế, nuôi mày 4 năm ăn học chứ có ít đâu, phải để nó ngẫm với cân đo chứ... Mọi thứ mới chỉ bắt đầu. Đời mình chung quy cũng mới chỉ bắt đầu.
Thik câu con Nga thế, có ai ép đâu... Phấn đấu vì ai? Vì bản thân thôi. Vì ước mơ và hoài bão bản thân. Đừng để ước mơ đấy giết chết cái tôi, cái tuổi trẻ, cái hạnh phúc và sức trẻ hiện tại chứ. Đừng để bài essay nào, hay thì có hay cũng là những nỗ lực tuyệt vọng của em vào ĐH Mỹ nhé. Sẽ nghĩ j thế? Where's your life, then, dude?????
Đang đà say, nói thêm một tí về du học nào, vì đàn anh đi du học đc ít khi kể về cái khó, toàn kể chuyện vui thôi. Tao thì cũng sướng, được vào UWC là cái môi trường tử tế nhất; nó tống 200 đứa vào 1 trại bắt ăn ngủ học cùng nhau; đứa nào cũng phải bắt bạn bắt bè mới chứ không điên mất, điên mất. Tuần trước chúng nó vừa làm triển lãm đòi bãi bỏ IB, lol, cái program rõ trâu bò intense đến ra nước mắt. IB + application + far away from home => not good combination i swear. Có khoảng 30 lượt đến trung tâm y tế vì stress/health/breakdown problems; TB 1 năm độ 5 người bỏ học; nămnay mới mất 1 bà thôi nhưng bù lại có 4 ông bà bị đuổi học vì drugs.. lol! 3, 4 giờ sáng vẫn có người lang thang ôm sách học. Life divided by classes in the day, activities in the afternoon, xem kẽ dance practises + homework in the evening, tối thì thế nào chả procastinate rồi cố mà làm nốt HMW, viết extended essay, prepare for the test tomorrow rồi lại ôm SAT tiếp... , cho nên tao cứ lên mạng đc nửa tiếng là lại thấy tiếc thời gian... Bạn bè cũng k như ở nhà, hoặc có lẽ vẫn mới chăng chứ tao k thân đc như ở nhà... Đấy là UWC, có ng care cho từng tí, hình dung chúng mày bị vứt 1 mình giữa 1 cái thành phố xa lạ giữa 1 cái lớp 200 ng xa lạ nhé? Hỏi sao hs VN toàn học nhiều và túm tụm lại hs VN!
Có nhiều thứ sang đây tao mới học được. Khi những thứ ở nhà tao take pride in (kiểu English hay communication hay leadership) đầy rẫy như ngoài chợ; khi mấy cái chưa bao giờ biết mình có (intelligence, lol) lại được tuyên dương; khi tiếc vì không dám học IB Art; khi hiểu thêm 1 chút về bọn Tây... Cái bà Thái đang ở cùng tao, điểm cũng thấp mà Toefl SAT lung tung cả, cũng chưa biết thế nào đây... Cho nên ừ thì năm nay tao chưa apply, tao đang ở UWC sướng như tiên im mẹ nó mồm đi biết gì mà nói; bạn nào k thích đọc thì thôi tớ xin lỗi; tao chỉ muốn nói là ai cũng đã đang hoặc sẽ đi qua giai đoạn này, và mọi người đều đang cố thôi. Cliche đến mấy vẫn phải nói lại là đứa nào cũng tài năng + cá tính riêng, sẽ có con đường riêng, cố lên để đi tìm con đường đấy.
HH bạn yêu nhà mình take gap year :x. Yêu.
Tao cũng mất 1 năm, Phong mất 2 năm (haha), Ku 3 năm (hahaha). À mà, dùng từ k chính xác, sao lại là mất nhỉ, là thêm chứ... thêm 3 năm tuổi trẻ, lol.
Cho nên cho Hoài Anh; nếu mày thực sự nhận ra điều mày CẦN và MUỐN; 1 năm gap year liệu có là 1 cái giá đắt? Chuyên anh hay những gì mày đã cố gắng, không thể nói là phí được, chắc chắn sẽ giúp mày sau này. Còn rẽ ngang hay đâm lao tiếp, thực sự đấy tùy mày thôi...
Cho những đứa còn lại. Dù đang vừa thi học kỳ vừa apply, vừa nghỉ Xmas break đang ngồi viết EE hay học AP Calculus; cho những người đánh vật với thi đại học cũng đủ mệt lắm rồi, cho những kẻ IELTS, cho những người ngồi cô đơn giữa campus hay ngủ trọ ở host chả hề quen biết;cho những kẻ năm nay đứng ngoài cuộc chơi; dù ở Colorado hay Hà Nội; các chú cố lên
. Cố hết sức, nhưng đừng để đánh mắt bản thân. Đừng bấn vì chúng nó bấn.
Tin mà, yêu mà :x
Thinh thoang viet Tieng Viet luyen cho Self taught...
Sắp 18 rồi, già dễ sợ, life is yours to mold now
Merry Xmas and happy new year.