A1 News

Hơ hơ thế các bạn tưởng ở Sa Pa bọn tớ làm gì :)). 2 đứa con gái 3 thằng con trai trong 1 phòng :)) :)) :)). Giấu giấu giếm giếm toán loạn cả lên mới thoát được ông Phong :)).
 
Cờ lép, cờ lép :))
Các bạn thật là tinh tế. Tao còn một lũ việc chưa sờ đến nhưng vẫn vác mặt đi rồi về lại stay up late mà làm thôi. Thú vị ghê. Đời thật phẹc :))
 
Đi ma attitude thế thì đi làm gì???

Mình tự đặt áp lực lên đấy chứ. Mọi người bớt điên đi
 
Chào các bạn.
Từ giờ mình sẽ không post bài lên A1 News nữa.
Chúc các bạn 1 năm tốt lành.

Chào thân ái & quyết thắng.
 
tao thực sự là rất xin lỗi bọn mày
tao rất muốn đi Hạ Long, muốn đi lắm ấy chứ
nhưng mà cái đời tao nó suck bọn mày ạ
mấy ngày qua tao cứ nghĩ mãi làh đi ay kô đi
đến nỗi mẹ tao cũng phát bực lên bảo tao đi mi ẹ đi cho nó im cửa im nhà
nhưng mà bọn mày đâu hiểu đc nỗi khổ của đứa thi SAT muộn như tao
tất cả mọi thứ bây giờ dường như dồn lại một đống
lại thêm bệnh đau dạ dày của tao bắt đầu tái phát
tao cứ đau bụng suốt, phát bực lên vì kô làm đc cái gì
tao có cảm giác bây giờ tao chỉ cần dừng lại một chút thì tất cả sẽ go wrong

@Linh: chính vì tao đã từng hối hận vì kô đi chơi với lớp nên bây giờ tao mới phải suy nghĩ khổ sở thế này, chứ kô thì tất cả kô đáng 1 xu đối với tao. mà bây giờ tao chẳng đủ can đảm để nghĩ như mày thùy linh
nên dù bọn mày chửi tao thế nào lần này tao đành ở nhà
ở nhà để viết 6 bài văn trả nợ thầy Việt Anh

bọn mày đi chơi vui nhá :)
Hôm nay, 9/11, Cục Khảo thí và kiểm định chất lượng giáo dục đã có thông báo về việc bảo lưu tuyển thẳng vào ĐH, CĐ đối với những học sinh lớp 11 đoạt giải trong kỳ thi chọn học sinh giỏi quốc gia lớp 12 hồi tháng 2/2006.

Theo đó, tất cả những học sinh đoạt giải nhất, nhì, ba trong kỳ thi quốc gia chọn học sinh giỏi THPT, nếu tốt nghiệp THPT từ loại khá trở lên thì được tuyển thẳng vào hệ ĐH, CĐ.



Như vậy, đối với học sinh lớp 11 đã đoạt giải trong kỳ thi chọn học sinh giỏi quốc gia lớp 12 tháng 2/2006 việc tuyển thẳng vào ĐH, CĐ vẫn được bảo lưu.



Tuy nhiên, việc xét tuyển thẳng vào ĐH, CĐ đối với đối tượng đoạt giải trong kỳ thi học sinh giỏi quốc gia sẽ tổ chức vào đầu năm 2007 nhiều khả năng sẽ bị xoá bỏ.

quay lạo sửa vì kô poz lại đc nữa
sướng vui sướng vui
http://www22.dantri.com.vn/giaoduc-khuyenhoc/2006/11/151627.vip
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Ố hố hố chiều nay mẹ tao cũng vừa bảo. Phải thế chứ. Phải vậy chứ. Bao công sức mỏi mòn phí một đời lớp 11 chả lẽ thành công cốc. Hí hí. Sướng quá.
Năm nay thì k được tuyển thẳng nữa oài. Các bạn khỏi hộc hơi như bọn tớ :D
Càng có hứng đi chơi, học hành gì nữa, Ngọc nhỉ, bét cũng có cái suất Ngoại thương chờ mình :D

Lu lu: bố tớ làm ở Ủy ban phòng chống lụt bão Trung ương này, bố tớ bảo là chả sao cả. Mùa này miền Bắc k sao hết. Nó đi về hướng Tây Nam. Bộ Thủy sản thông báo từ Quảng Ninh giở xuống để đề phòng thôi.
Ra vịnh gần bờ tí tẹo í mà, chả sao hết.

Khổ thân ngư dân mình, cứ suốt ngày nghe thông báo bão thế này, kéo tàu ra rồi kéo tàu vào, làm ăn được gì. Nhiều khi muốn giàu thì phải liều :(

@ cả lớp: Eeeeeeeeeeee, Thầy Địa bảo: Mai mang tập bản đồ thực hành đi CHẤM lấy điểm 15 phút. :)) nhưng mà nếu rủi học Sinh bấn quá, thì để mai tao bảo: Em quên k báo cho các bạn là xong í mà.
 
Mẹ, tao không thi quốc gia quốc giếc gì nữa. Hâm bỏ đời, thi xong để lấy cái danh hão à?

Hê hê, kệ bão, chết cũng phải đi Hạ Long :x :x :x.
 
Ơ lúc lẫy đọc báo bảo đêm nay bão về nhưng đần độn đọc mãi vẫn chả hiểu nó về đâu :)). Kệ, nói chung mai mọi người sẽ thác loạn nhiết tình còn mình lành mạnh nên sẽ chỉ ngồi nhìn các bạn thác loạn :smoking: :)) :D. Con Dap hôm nay moi ra 1 ý tưởng ko kém phần hoành tráng là tiện thể làm cái "One night in Hạ Long" :)) :D (mình đảm nhận vai trò đạo diễn hoặc quay camera cho nó hiền lành :"> :D. Đùa thôi, con Dap trông thế mà bậy lấy bậy để ^:)^ :D)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Khoa lành mạnh ? Nghe có vẻ "bùi tai" nhỉ ! heheheh Sắp đi chơi rồi tối nay có ngủ được ko đây lalalalala....Tối nay hay chúng mình họp hội pre-Hạ Long chat chit cho thời gian qua mau....Ôi sướng! hehehehe :p
 
@ hh : ông làm sao thế :-/ hehe , hôm nay đá bóng ở phúc xá , có thằng bị chém = kiếm :| < trông như phim trong hollywood ông ạ :)) , máu phun ra thành tia , be bét , ngón tay cứ oặt ra lủng lẳng :| quả này chú này đen rồi :)) cả 2 tay , tay thì máu phun thành tia , tay thì ngón lủng là lủng lẳng :| trông khiếp cực ^_^
 
Óe óe ọe ọe. SAo tởm thế mày. Ân oán giang hồ ah`. Khiếp quá :D

Héo nó nghỉ ngơi dưỡng sức ấy mà, tập trung học hành, bao h rỗi iem nó lại pót bài tiếp, nhỉ :x

Hí hí sướng quá. Sắp đc đi chơi rồi. Ngày mai sẽ có Hugo và Lina sâu, thật hồi hộp. :D Mình cũng là khách mời đấy, mai các bạn nhớ cổ vũ cho mình
 
Cu ơi mày có chộp được ảnh ko post lên. Nghe chả khác gì Hô li út... vãi. Cái thằng bị chém tật nguyền luôn à :-s

Eo con Thùy chưa gì đã lobby rồi. Các bạn đừng quên Phi Mộng Thiên Nga... nữ nhân tài sắc vẹn toàn ;;) mà show là tối mai à... để em tân trang tút lại nhan sắc :))
 
Show chiều mai chứ nhờ :D Lúc ngồi thuyền ý . Tao ngeh phong phanh thế :D
12h nữa có mặt ở Hạ Long, bắt đầu thác loạn rồi, sướng quá :x
ề hề hề. cả tuần nay trong đầu tao có mỗi Hạ Long :D
 
Thằng Khoa nhố nhăng lắm. Tao ghét mày lắm. Mày nói xấu tao. Nhưng các bạn cứ gọi là đón chờ Daphne fashion show nhé. Không như Paris Hilton thì cũng phải như Nicole Richie :))
 

ờ nhà buồn quá
cuối tuần lại có mấy con bé đến nhà đập phá mới bực chứ

hôm trước vừa cắt tóc
người ta bảo khi một ai đó quyết định thay đổi thì thường cắt tóc....
chắc đúng thế
tao đã quyết định thay đổi....
từ nay
tao sẽ không để tóc dài nữa
 
Tatatada... Mình về nhà an toàn rồi này:)) Đi xe bus 23 đông nghẹt thở, đã thế mình chỉ biết là xuống ở Lí Nam Đế chứ ko biết xuống ở đoạn nào thế là lanh chanh xuống sớm ***** nó 2 bến, thảo nào lúc xuống đường nhìn lên thấy em DLinh nhăn nhó chỉ trỏ:)), đi bộ về nhà vác theo cái túi to sụ, mồ hôi ra như 1 con nhợn:((
Hê hê, đấy, đi chơi là phải thế chứ lị, ko đi phí cả cuộc đời:D Ảnh trong máy tao, chưa tìm thấy dây nối, bao h tìm được sẽ up lên UKA1, các bạn cứ up trước đi:x
Bây h giọng mình lào khào thì thào ứ nói ra tiếng nữa:))Phải đến 5,6 đứa chung số phận giống mình:D Mà thôi ăn chơi thì phải chịu:x
Mệt quá, đứa nào lên report cái nhể:x có tranh ảnh, video minh họa nữa:D
 
Cảm xúc tháng mười một

Lần thứ tư tôi đến Hạ Long. Một ngày đầy gió và mây trắng xám. Sóng biến nhấp nhô cao và mạnh hơn so với những lần trước tôi đến đây. “Có lẽ là do ảnh hưởng của bão Chebi”, tôi nghĩ. Nhưng có lẽ cũng là do bây giờ là tháng mười một, gió Đông Bắc sắp về. 5 tiếng lặc lè trên đường, và xe dừng lại trước cửa khách sạn Entity. Cạnh khách sạn có một cái quán cóc. Nhìn qua cửa xe, tôi thấy vài anh trai Quảng Ninh mắt láo liên. Kệ họ, việc của tôi là vào KS cất đồ để còn ra tàu thăm vịnh.

Chúng tôi cất hết ba lô túi xách vào một phòng. Vài đứa con gái vội vàng thay quần áo. (Cả chuyến đi là một cuộc hóa thân không ngừng từ quần vải sang quần bò, sang váy, sang áo ngủ…)

Tàu thủy to và khá rộng. Nhưng thực ra cũng chẳng cần thiết vì chỉ sau vài phút tất cả đã có mặt trên nóc tàu. Gió thổi mạnh nhưng một chút nắng đã giữ ấm cho bọn con gái đang khoe sắc trước những cái camera tách tách lia lịa.

Tôi tìm một chỗ ngồi ngắm cảnh. Biển là một cái thú mà có lẽ tôi chưa bao giờ chán. Chẳng từ ngữ nào có thể lột tả được hết cái kì diệu trong màu xanh của nước biển Hạ Long. Cái màu xanh ấy huyền bí đến mức tôi có cảm giác ai đó đang nhìn tôi từ ngay bên dưới mặt nước mà tôi không biết. Nhìn xuống dưới mạn thuyền, sóng vỗ đều đều, bẹt bẹt, đều đều…vô tận. Gió và nắng bắt đầu làm tôi mệt. Tôi thấy sóng nước và núi non, những thứ từ trước đến giờ tôi yêu tha thiết, bỗng trở nên vô hồn. Và tôi đi tìm một cái gì đó có hồn. Một con người lặng yên giờ lại có thể cuốn hút tôi hơn cả không gian rộng lớn không ngừng trôi kia, bởi tôi khao khát muốn biết dòng suy nghĩ đang chảy trôi trong con người ấy.

Hang sửng sốt – chẳng có gì sửng sốt. Đảo titop – có lẽ nên đặt lên lại là đảo tibottom…Hay trình độ cảm nhận thẩm mĩ của tôi quá xoàng xĩnh thì tôi không biết. Tuy nhiên điều đó cũng chẳng mấy quan trọng. Mục đích chính của chúng tôi khi đến đây không phải là thăm động hay tắm biển. Những gì chúng tôi tìm đến là một mặt phẳng rộng vài chục mét vuông để tất cả có thể đứng lên trong vòng hai ngày và cùng nhau chứng kiến cái chớp mắt của thời gian. 2 ngày, một khoảnh khắc nhỏ trong cuộc đời mỗi con người, nhưng cũng đủ để đổ đầy tâm hồn của nhiều người trong chúng tôi. Bạn biết đấy, tâm hồn là một thứ có thể vơi cạn, và nếu ta không đổ đầy nó thì một ngày kia có thể ta sẽ biến thành một hòn đá cho người ta Sửng Sốt.

Khi chúng tôi trở về thì gió đã mang hơi lạnh . Tôi vớ cái áo khoác len mà mọi người qui cho là “ thời trang thập niên 70”, lật đật lên boong tầu. Vài đứa bạn đang hát hò ở đó. Tôi ngả người trên cái ghế dài cách chỉ vài mét. Nhưng tiếng gió và tiếng sóng át đi tiếng hát của các bạn tôi. Tôi không nghe được, tôi chỉ nhìn.

Có lẽ tôi không cảm nhận được những gì các bạn tôi cảm nhận. Vì tôi không biết hát, cũng không ở đó quây quần bên các bạn tôi ( tôi sợ lạnh ). Nhưng tôi biết chắc rằng các bạn tôi sau này, dù có bay xa đến thế nào, cũng sẽ cảm thấy xao xuyến và hạnh phúc vì họ đã có những khoảnh khắc như thế. Còn tôi, tôi cũng sẽ nhớ, sẽ xao xuyến, thậm chí sẽ buồn cười. Tôi đã nhìn mọi người và thấy mỗi một người . Ồ không, có lẽ tôi sẽ không buồn cười đâu nhỉ…

Ba đứa bạn cùng phòng của tôi là Huyền Nga, Thúy và Hoài Anh. Huyền Nga và Thúy có lẽ không phải là hai đứa nổi bật trong lớp. Nhưng người ta đã nói rồi, điều quan trọng ở một người không phải ở chỗ người ta là ai, mà ở chỗ bạn là ai bên cạnh họ. Mỗi lần tôi nghĩ đến Huyền Nga, tôi thấy cuộc sống thật trần trụi. Nhưng tôi lại cảm nhận được cái ấm cúng, cái con người trong sự trần trụi ấy. Huyền Nga là một dòng nham thạch chảy dưới lòng sông, nếu các bạn chấp nhận cách ví von đó. Thúy thật giản dị. Dung dị thì đúng hơn. Thúy yếu và chóng mệt. Nhưng nếu là việc thuyết phục tôi rằng tôi không phải là “loser” thì Thúy không bao giờ mệt mỏi. Chỉ cần tôi mở miệng ra “I’m a loser” thì Thúy lập tức bắt đầu cất giọng “ We are the champion – my friend. And we keep on fighting till the end…”, và xoa dịu cái tâm trạng semi-trầm cảm của tôi.Thúy là một người thuyết phục rất giỏi. Tôi đã suýt khóc khi nghe nó trình bày rằng tôi là người hạnh phúc. Dù sau đó tôi vẫn không chắc là tôi có hạnh phúc hay không (mà vẫn có thể là không), nhưng có điều Thúy đã thực sự hành động để giải tỏa tinh thần cho tôi. Đơn giản, nó đã nghe tôi nói, đã bênh vực tôi, đã bảo rằng nếu tôi có thể yêu nó vô điều kiện, thì sẽ có người yêu tôi vô điều kiện…

Hoài Anh là một cái gối ôm, một cái ghế tựa, một cái chăn…rất tiện. HA thích chạy chơi lông nhông, nhưng tôi chẳng bao giờ phải lo là nó quên mất tôi. Trong đời thật hiếm có và thật hạnh phúc khi có được một người bạn như thế. Hoài Anh đã trấn an tôi khi khẳng định rằng tôi rất passionate , rằng tôi đã góp phần vào đời sống tinh thần của nó. Nó đã khẳng định ý nghĩa cuộc sống của tôi. Việc tôi phải làm là phát triển ý nghĩa đó.

Sáng hôm sau, chúng tôi ra biến. 10 chàng trai A1 đã được thần tượng hóa bởi những hình “điêu khắc” trên cát. Tuy nếu xét về nghệ thuật thì những tượng điêu khắc nằm ấy chỉ đáng xếp vào thời đồ đá, nhưng ẩn chứa trong đó là bao tình cảm trìu mến. Tôi nghĩ những đứa con trai 12 Anh 1 rất đáng được nhận niềm hạnh phúc đó. Chúng nó là những đứa tuyệt vời, hết sức tuyệt vời. Rồi chúng tôi nắm tay nhau hát. Lúc ấy tôi chẳng cảm thấy gì cả, nhưng bây giờ sao cái khoảnh khắc ấy nó lại làm cho tim mình trầm xuống đến thế.

Bờ biển Bãi Cháy vào tháng 11 thật đẹp, và khác xa với mùa hè. Người vắng, nước biển trong và mát. Gió thổi … không gian bao la làm cho tôi muốn hét lên để giải phóng cho những cảm xúc lẫn lộn ngập tràn trong ngực. Tiếc là tôi đã không hét. Thay vào đó, tôi ngồi trên cát, và làm một trò ngu xuẩn : vốc cát ném ra biển. Mỗi nắm cát là một sự bực tức của tôi. Tôi gửi những bực tức của tôi cho biển. Biển đón lấy một cách nhẹ nhàng và làm lòng tôi vơi đi những dồn nén. Không biết đã có bao nhiều người làm như tôi rồi nhỉ, mà sao cát dưới đáy biển lại nhiều thế…

Chúng tôi trở về phòng thu dọn đồ đạc. Gió thổi vào phòng mát rượi. Thế mà chúng tôi lại sắp phải rời xa nơi này.Chúng tôi chụp lại ảnh cái phòng bừa bộn và ảnh 4 đứa con gái đứng trước gương. Đó sẽ là những kỉ niệm quí giá đối với chúng tôi sau này.

Trở về từ Hạ Long, tôi càng yêu những người tôi đã yêu. Và tôi cũng yêu thêm một người. Cũng có lẽ chỉ nên dừng lại ở yêu quí. Có thể tôi đã bỏ qua nhiều chi tiết mà theo các bạn là quan trọng. Nhưng đối với tôi, những điều tôi viết ở trên và hình ảnh của mỗi người trong các bạn sẽ là những gì còn lại trong tôi.

Khi bạn nghĩ bạn chỉ có một mình
Khi bạn chán nản và buồn bã
Tôi ở đó…
Điều bạn phải làm … chỉ là hãy nhìn quanh…

Đó có lẽ là điều Thúy muốn nói với tôi, và tôi muốn nói với một ai đó…We are the champion.

Cảm ơn các bạn.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
=)) Tao vừa xem lại mấy đoạn phim =))
Hay nhất vẫn là vụ tường thuật 3 chị 4 anh 1 phòng :)) Tao... tao... vẫn ko thể hiều nổi làm sao 2 thằng béo nhất quả đất là Khoa với TQ, cộng với thằng Cu vừa to vừa dài, thêm Hiển nữa lại nằm được 1 cái giường (vốn là giường đơn như thế) =))

Đi chơi vuiiiiiiiiiiiiiiiii. 1 lũ vừa nhảy vừa gào: like a virgin, touched for the very first time !!! ;;) :)) Khoa nhỉ :) :x
Cái phim buổi tối TQ chọn như kít, chả sợ, chỉ rõ bựa. Chú Andy lúc đầu xí xớn cũng ngồi xem, đến đoạn con thứ 1 đi thì cắp đít chuồn thẳng đi ngủ với anh Nghĩa cho lành :))

Hugo với Lina phải edit show còn chiếu chứ :D.
Ý tưởng đầu tiên của B day là vẽ trên cát, song vì mờ quá nên quay ra đắp mộ Pharaoh. Trông hơi kinh vật, nhưng mà giống.

Tao về ngủ một mạch 12 tiếng. Chết mẹ tao gọi đi ăn cơm (hí hí các bạn thấy mẹ tớ thay đổi chưa nào ;)) ) Đợi up ảnh up film rồi con Què ri pót chi tiết 1 thể.

Sướng quá. Học nhanh lên còn đi đú tiếp !!!
 
Tôi đã đọc những dòng viết mênh mang cảm xúc, những dòng viết rung lên đến mạch nguồn xúc động trong tôi. Của ai ư? Của người bạn từ trước đến giờ tôi cứ nghĩ là khô khan và chỉ biết học, của người bạn mà tôi nghĩ chỉ biết " Đúng" và " Sai". Chao ôi, sao tôi nông cạn thế? Sao tôi hời hợt thế? Sao tôi không nhìn?
Các bạn tôi, những người tôi yêu, vậy mà tôi đã làm gì với họ? Tôi cười, tôi nói, tôi vui, tôi hạnh phúc hết cỡ khi được ở gần họ. Tôi sống trong sự yêu thương vô điều kiện họ dành cho tôi. Và đôi lúc, tôi quên...
Tôi chợt nhận ra tất cả những gì mình nghĩ đều sai toét. Tôi lên gân, tôi dạy đời, và chao ôi, tôi nông cạn. Có đọc những dòng suy nghĩ trên mới thấy thấm thía điều ấy. Một tiếng gọi trong tôi, một tiếng gọi xé toang lồng ngực, 1 tiếng gọi tri ân những ai đã ở bên tôi, cứu vớt tôi, tiếp thêm nghị lực cho tôi, dạy tôi. Cuộc sống trần trụi khó khăn. Cuộc sống đẹp. Làm sao tôi quên được hình ảnh Diệu Linh quần quật làm bếp để tiếp đãi Andy và mấy đứa ham vui chúng tôi. Làm sao tôi quên được hình ảnh Eck hết mình với công việc của lớp. Làm sao tôi quên được Thùy đã tận tâm nhiệt tình với lớp để rồi chính hành động đó đi sâu vào tim mọi người hơn tất cả mọi lời nói. CÒn những ai tôi chưa kể tên? Còn nhiều lắm, còn Thanh Hằng- người chị, người bạn tận tâm, tận lực với tôi, còn Nhật Minh- người tôi vẫn thường coi là ngây thơ tuềnh tuệch. Còn Thớt, ôi còn nhiều nhiều lắm. Tôi ko kể hết được vì tôi hờ hợt. Nhưng lòng tôi giờ như từng cơn sóng vậy, ko có điểm đầu, chỉ biết vang vọng 1 âm thanh, âm thanh hoang dại. Âm thanh tôi muốn gào cho ra hình ra tính nhưng nó mông lung và vô điệu quá. Khó hiểu quá chăng? Phải tôi là vậy, chẳng đến tận cùng cái gì. Chỉ có 1 điều thôi, tôi học được quá nhiều điều sau 2 ngày ấy. Tôi đi tìm, đuổi theo những nhân hình nhân ảnh, tự vỗ ngực ta đây sâu sắc, mẫn tiệp. Để rồi đến 1 ngày nhận thấy trong tiếng cười, tiếng nói, ánh mắt kia là cả bầu trời rộng lớn mà con ếch nhỏ tôi đây ko biết.
Biển bảo tôi rằng hãy tiếp tục. Biển mênh mang, biển khiến tôi cười...
 
Một ông già 75 tuổi, không học hàm học vị gì, đã nghiên cứu và cho rằng: Newton, Einstein đã có sự ngộ nhận trong thuyết vạn vật hấp dẫn và thuyết tương đối. Ông đang đề nghị công bố công trình được coi là "thuyết hấp dẫn mới" của mình.

Đó là kiến trúc sư Bùi Minh Trí, chuyên viên xây dựng cơ bản thuộc Công ty phát triển hàng hải, TP HCM. Công trình nghiên cứu của ông có tên gọi Trường quyển vật thể, nêu ra một ý tưởng mới về tự nhiên: "Giải thích cấu tạo vật chất theo kiểu vật thể và trường quyển không thể tách rời của nó, đồng thời chỉ ra sự ngộ nhận của Newton và Einstein về nhiều mâu thuẫn nghịch lý, nhiều khái niệm mơ hồ không nhất quán về tự nhiên".

Ông Trí đã gửi công trình này và được Viện Vật lý và Điện tử (thuộc Viện Khoa học và công nghệ Việt Nam) thành lập hội đồng đánh giá. Hội đồng kết luận là đánh giá cao công trình, nhưng đề nghị tác giả tự công bố cho cộng đồng khoa học quốc tế tranh luận, thừa nhận một cách dân chủ.

Tiến sĩ Bùi Ngọc Oánh, Viện trưởng Viện Khoa học phát triển nhân lực và tài năng Việt Nam, nói: "Vấn đề ông Bùi Minh Trí đưa ra là có cơ sở, nghiên cứu nghiêm túc nên Viện chúng tôi quyết định hỗ trợ công bố rộng rãi cho các nhà khoa học trong nước (và sau đó là các nhà khoa học quốc tế) được biết học thuyết mới này".

Nhiều người có cơ hội tiếp xúc với tài liệu trên cũng đánh giá, lý luận của ông Trí là sự thách thức với hai cây đại thụ khoa học thế giới là Newton và Einstein.

Bạn đọc quan tâm có thể liên lạc với Viện theo địa chỉ 206 Trần Quang Khải, quận 1, TP HCM, điện thoại (08) 8.906.003, địa chỉ e.mail: [email protected].


:)) einstein của vietnam chăng :))
đi hạ long vui mà :) highly appreciate cái ideas cát củng đấy ^_^ it's touching .. :) ặc nhưing mà mệt :| hôm nay tao ngủ 16 tiếng :))
 
Back
Bên trên