Sáng nay quả thật là 1 cơn ác mộng, không thể nào quên, 1 buổi sáng mà em đã ngỡ cái chết cận kề rồi.:-s Đi thi bơi cứ tưởng là thích lắm nào ngờ ngay từ đầu đã thấy điềm chẳng lành. Sớm ra vừa dậy cái bụng đã đau quằn đau quại, đau chưa từng thấy.
Cố nén cơn đau lại, dắt xe ra để đi thi cho kịp giờ thì gặp bà bô, bà bắt ăn nhẹ trước khi đi nhưng không nghe, không biết trước được tai nạn kinh khủng sau đó vì không nghe lời.
Em lên xe phóng như bay về phía địa điểm thi mà chẳng biết nó ở đâu, đi loạn hết cả lên, hỏi hết chỗ này chỗ nọ, đã muộn giờ rồi thì chớ mà toàn gặp đèn đỏ. Cuối cùng thì cũng đên được nơi, tưởng là mình đến muộn bị loại rồi, thay quần áo xong xuôi tức tốc chạy ra thì mới biết là chưa đến lượt. Thế là phải đứng ngoài chờ mốc mép. Trời sáng sớm lạnh vãi hàng, người lại ướt nên mỗi cơn gió thổi qua là em lại thấy run cầm cập. Chờ mãi rồi cũng đến, em bước vào vị trí, người bỗng dưng nóng bừng hết cả lên, như kiểu bị sốt í, cơn đau bụng đột nhiên lại đến nhưng vẫn phải cố chịu vì thi đến nơi rồi. :-s
1 tiếng súng vang lên, tất cả các thí sinh đều xuất phát và bơi như bay về phía đích. Nửa chặng đường đầu diễn ra rất khả quan, em cảm thấy mình bơi rất nhịp nhàng.
Nửa chặng sau thì tai nạn ập đến, đột nhiên cổ họng em tắc nghẹn, mũi cũng không thể thở được vì không có hơi hít vào và dường như hai lá phổi ngừng hoạt động. Em bị hụt hơi rõ nhưng vì đang là giai đoạn quyết định nên không thể dừng được, phải cố đến cùng. Em bơi chậm dần, chậm dần, các đối thủ đều vượt lên gần hết rồi về đích trong tình trạng kiệt sức hoàn toàn. Em lên khỏi bể, tất cả mọi vật đều quay cuồng, đầu đau như búa bổ, 2 mắt tê dại không thể mở ra được, cứ cố nhìn là lại bị nhức. :-s Lê lết mãi cũng vào được đến phòng thay đồ, em nằm vật ra sõng soài tại chỗ, 2 chân không còn tí cảm giác nào. Em hít thở như điên, cố gắng lắm nhưng không hề có được tí cảm giác không khí đang vào phổi, em chỉ muốn nôn nhưng không nôn được vì trong bụng làm gì có gì. Em cố gắng ngồi dậy, nhưng cứ trụ được vài giây là lại ngã vật ra, mọi chuyện diễn ra thật kinh khủng, đã có lúc em nản định buông xuôi cho ra sao thì ra nhưng không dám, sợ mình mà chợp mắt thì sẽ không dậy nổi nữa. Thế là em lại nỗ lực thở, cố gắng bình tĩnh để nhịp thở được điều hòa, rồi rốt cuộc em cũng cảm thấy khá hơn đôi chút, 2 chân đã bắt đầu cử động được. Lấy hết sức, em đứng dậy thay quần áo cho xong rồi ra ngoài. Ánh sáng lúc này làm em cảm thấy chói mắt và mọi thứ lại trở nên điên đảo. Em tìm 1 chỗ ngồi để lấy lại hơi. Việc lên xe để ra về lúc này là 1 điều quá sức, em không thể làm được vì lường trước nếu mình lên xe trong tình trạng đó thì không biết điều gì sẽ xảy ra.
Đang trong tâm trạng hốt hoảng bất ổn vì không biết cơ thể mình có bị làm sao không cũng như em sẽ về kiểu gì thì Khánh râu xuất hiện bên cạnh em như 1 vị ân nhân cứu mạng. Khánh rất quan tâm đến em, mua bánh cho em ăn, mua nước cho em uống nhưng em thấy đắng miệng vô cùng, chả muốn cho gì vào người cả. Thế rồi Khánh bảo em để xe lại để Khánh đưa em đi đâu đó nghỉ ngơi cho đàng hoàng. Và em đã chọn nhà bác em.
Chiếc xe đỗ xịch trước cửa ngôi nhà nhỏ tại phố Hàng Gà cách đó vài cây số. Em xuống xe, bước vào nhà với tư thế siêu vẹo như 1 kẻ nghiện đang thiếu thuốc. Tất cả những gì em muốn làm là đi nằm. Đến tận lúc này em mới cảm thấy khát. Em tìm cho mình 1 cốc nước mát rồi sau đó cái bụng nó mới sôi lên. Em muốn ăn.
1 chiếc bánh quy nhỏ, 2 chiếc rồi 3 chiếc và sau đó là 1 bát mì tôm. Em thấy mình khỏe lên rất nhiều. Nghỉ ngơi thêm 1 tẹo, em đã hồi phục gần như đầy đủ.
Ngay bây giờ đây, khi mà em đang ngồi hoàn thành bài này để gửi đến mọi người thì em rất bình thường rồi. Câu truyện trên đây em viết là có thật. Tất cả những gì em muốn nói là cảm ơn ông trời, cảm ơn Khánh râu, bác em và cảm ơn chính bản thân em. Và thêm 1 điều nữa mà em muốn bày tỏ cuối bài viết là: Mỗi người trong chúng ta không nên xem nhẹ bất kì 1 lời khuyên nào, cho dù nó nhỏ đến đâu vì chúng, không ít thì nhiều đều là muốn tốt cho ta. Em cũng khuyên mọi người không nên bỏ bữa sáng vì nó là bữa ăn quan trọng nhất trong ngày, đem lại nguồn sinh lực dồi dào để bắt đầu 1 ngày mới. Em xin được dừng lại ở đây.