01-04...ngày... ngày... mở lòng...

Lớn như thế nào ? đủ tuổi hành sự, đủ tuổi làm những gì mèo không làm được hồi cấp 3 phải không ? :D
Gian bà cố! :D
 
Kiên không thấy thoải mái. Hoàn toàn không thấy thoải mái. Mọi người làm như mọi việc đã xong rồi, nhưng chưa có gì xong, chẳng có gì được giải quyết cả.
Cũng tự nhiên thôi đúng không ?
He he he, nếu mọi người để ý thì sẽ thấy gần đây bài Kiên post lên liên tục bị chỉnh sửa lại. Kiên chửi Phượng, nhưng nói bằng một cái giọng Phượng không chửi lại được, rồi đứng ngoài bình phẩm, cổ vũ, khích Huy. Kiên thấy Kiên đểu thật.
Bạn bè chưởng nhau, không thể đứng ngoài, nhưng cũng không nên bè cánh. Mình suy nghĩ nhiều quá.
Tôi tự nhận tôi đểu rồi nhé.
Nói thía này mong các bạn đừng buồn.
Đối với Kiên, heo mọi tức là bạn bè mình, có hay không có cái tên HM đấy, thì cũng không ảnh hưởng đến mình nhiều. Đương nhiên cái tên ấy còn tồn tại là bởi vì nó đẹp..nó quá đẹp.
Lời của Việt và Hoàng Lynh nói đều rất hợp lý, hợp tình, nhưng rất tiếc, những lời ấy chỉ ém sự xung đột ấy lại, cố hướng nó theo một hướng lịch sự hơn mà thôi. Cũng tốt, cũng không tốt. Mà có lẽ thế cũng là tuyệt lắm rồi nhỉ.
Nhưng Kiên vẫn không hề cảm thấy thoải mái.
Cho Kiên nói nốt mấy câu này thì Kiên sẽ thấy thoải mái này :D
Phượng ạ. Tôi cũng mừng cho ông vì ông kiên định với cách sống của mình. Nhưng hãy nhớ rằng, nó làm tôi ngứa mắt. Rất ngứa mắt. Nếu tôi có nói chuyện với ông, thì hãy nhớ lấy và đừng trả lời. Nếu tôi có cười với ông, thì hãy nhớ lấy và đừng cười với tôi. Nhớ lấy, tôi là một thằng đểu, và thằng đểu này không ưa ông. Một tẹo nào.

----------

Ah, Kiên biết là Kiên viết thế này thì chỉ sướng cho mình thôi :p.
Hix hix hix
Thế mọi người thấy Kiên sướng có sướng cho Kiên không :).
Chắc là không đâu nhỉ :)).
Xin lỗi bà con nhé >:).
 
--Thế rốt cuộc a Ken muốn cái giề để thoải mái, tất nhiên việc được giải quyết hay chưa không phải chuyện muốn ngay là được, anh Ken có thay đổi được ngay cái kiểu "đểu" của a ken ko ? sau 1 ngày, a Ken hết "đểu" được ko ? phù, thì ai cũng biết phải từ từ mà nó "ngấm" chứ...
thế nào là "ém" xung đột ? phù phù, thế nào là "xung đột" ? Em thì ko thấy đây là xung đột, em cũng hay chơi với bạn bè zống như a Huy, có cái gì ko ổn thì nói, bất đồng quan điểm cách sống thì trình bày, trình bày xong rồi là xong một nửa "trách nhiệm" và "chặng đường", nửa còn lại là cùng nhau làm thế nào dần dần mà dung hòa nhau được, để cả hai vẫn sống được và tôn trọng nhau được mà vẫn ko mất đi cái tôi, nửa còn lại này thì dài, tốn sức và mất công hơn nửa đầu tiên ( như em chơi với bạn thân nhất của em 12 năm mà đến bây giờ hai đứa vẫn trong thời kỳ nửa sau )...thế nên...phù...cũng phải có niềm tin rằng người đối thoại mình đang thực sự lắng nghe mình và dần dần vỡ vạc chứ ???
------em thì thấy ,thực sự thoải mái hơn ( đúng ko nhỉ ) khi thế này, lâu rồi ko gặp nhau, nói được những chuyện thế này, thẳng thắn thế này cũng tốt, 3 năm rồi, hiểu nhau đến thế nào cũng biết rồi, em thấy đây là 1 khởi đầu không tồi cho những ngày "hội tụ" sắp tới...Em càng thấy yêu mọi người hơn, tính mọi người vẫn thế...chợt nhớ đến sign "Sống thật" em viết vào những ngày em mới quen mọi người...Heo Mọi vẫn thế...
càng nhớ mọi người nhiều hơn, cảm thấy ấm áp hơn (ngay cả khi thế này,hì ) vì thấy tất cả vẫn còn rất nhiều tình cảm, nhiều " nhiệt tình" với HM lắm lắm...Yêu cả nhà nhiều !!!!
-------Chồng ơi, thế bây giờ đến lượt vợ hỏi tội chồng đi "lăng nhăng" được chưa ? Bỏ con bỏ cái bỏ vợ nheo nhóc là thế nào thế ?
-------Mèo mà lớn gì, còn bé lắm nhé !! Thế Mèo bao giờ bị "xuất khẩu" đấy ?
Đi thực tập mệt ko ? ăn nhiều đấy nhé, vẫn còn "bé" lắm !!! hihihi
--------Các chị "nồi cơm điện" đâu rồi ???
 
@Chi: ừ, chị cũng đồng ý với Chi ... nói hết ra được những thứ mình nghĩ, theo cách thoải mái nhất (mà ko phải nể nang - ràng buộc bởi những nể nang - ràng buộc bình thường) ... phần còn lại thì phải có thời gian, và thậm chí nếu đến cuối vẫn thấy không (có hi vọng) thay đổi được gì thì cũng chấp nhận vậy thôi, ý tốt đã nói ra hết rồi, tiếp thu (cả cái ý và cả cái tốt) hay không thì ép buộc người khác kiểu gì ...
(Không hiểu ý Kiên lắm, muốn mọi việc 'xong' là 'xong' như thế nào ...)
Tự nhiên mấy ngày vừa rồi, có lại thói quen là hàng ngày mở topic của HM ra xem ... thấy ừ thì chiến tranh, ừ thì nhiều thứ lẫn lộn nhưng tóm lại không phủ nhận được cảm giác gì đó, mừng mừng vui vui nhớ nhớ tất cả mọi người, nhiều can đảm hơn để gặp lại tất cả :) HM vẫn là một thứ gì đó độc nhất (cảm giác không thể lặp lại, không có điều thứ hai giống như thế) và khiến mình cảm thấy ấm áp và tự hào khi chợt bắt gặp, khi nhớ lại ...
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Này, bạn Kiên cẩn thận đấy, tớ chuẩn bị giơ nắm đấm cho ấy một bông hoa bây giờ. Muốn giải quyết được chuyện, muốn thấy thoả mãn mà lại còn khích đểu như chính mình viết. :)
Hỏi thật, ấy có còn là Tạcdăng boy không mà không biết luật rừng : ''ăn cây nào trả cây nấy” đấy hả?

Việt ơi, vì câu trả lời của ấy, ấy nhân một gói kẹo và bó hương thơm! ( nhớ rớt nước mắt nhé, hương xịn đuổi muỗi mà).
Thế còn gì nữa? Nói thật từ khi có cái để đo được tình yêu do chính mình tìm ra, ngày nào tớ cũng sống như một củ khoai tây biết nhảy múa ấy.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Cảm ơn Sếp, tớ rất hạnh phúc vì được ăn kẹo trong mùi hương muỗi nồng nàn ấy trao tặng, còn gì độc ác và dã man hơn... (ơ lộn, còn gì may mắn và sung sướng hơn...)

Mà ấy còn muốn "còn gì nữa" cơ ? :D những điều ấy với tớ là rất lớn, cực lớn, đủ lớn để bản thân nó đã là những điều quá lớn để giúp gìn giữ tình cảm rồi. "Sống như củ khoai tây biết nhảy múa" cũng hay đấy chứ, dưng cơ mà ấy "đo tình yêu do chính mình tìm ra", hay là "tìm ra cái để đo tình yêu" ? thế ý kiến của ấy là thế nào ? phản đối câu ở chữ kí của tớ không ? ^^
 
:)) Chẳng biết nói giè. Chị em mình thật là vừa dễ thương lại vừa đáng yêu :-*.
Chẹp. Xong chuyện tức là nói cho nó hết lẽ ra đó mà Nhung :).

----------

Ak. Nếu như bạn nào có niềm tin là bạn Phượng sẽ gỡ gạc được gì từ lời tớ với Huy nói thì giơ tay nhé :).
Kiên thì không có. Kiên không nói là Kiên đúng, Phượng sai. Kiên chỉ nói là Kiên không ưa thôi. Cái này thì chẳng ai ngăn được Kiên đâu à nha.

----------

Ah ha. Kiên hổng có phản đối chữ kí của Việt. Nhưng mà cũng hông hoàn toàn đồng ý đâu. Thực tế nó đâu có đẹp vậy :((. Dù nó cũng không quá xấu :p.

----------

Oh này. Tự nhiên có thằng bạn cho một cái trang web nhắn tin miễn phí mà là toàn cầu cơ nhé. :D.
Mọi người cho hết số di động lên đây đi. Để còn nhắn nhau :D.
haylam.com/sms.
Kiên nè : 447726792798
 
---Việt này,ko phải đến lúc nào đâu,chúng ta đã và đang dựa vào nhau để mà sống rồi,và tất nhiên,ko phải nói “sẽ” ra thì ai cũng hiểu,và cũng ko phải đánh mất đi tình bạn vì tranh cãi mà tranh cãi để tìm thấy tình bạn,tranh cãi để mà học cách sống với nhau.Còn đối với sự nể nang,mỗi ng 1 cách nghĩ,có thể quan niệm của Việt là đúng,vi có lẽ Việt tiếp xúc với nhiều ng hơn mình,Việt có nhiều mối quan hệ hơn minh,có cách nhìn vè những vấn đề xung quanh sâu sắc hơn,chắc chắn mình sẽ phải học tập,còn với riêng mình,những ng xung quanh trừ ruột thịt thì gồm có “bạn” và “bè”,bất kể ai cũng vậy,mọi lứa tuồi,mọi ngành nghể.Với những ng mình coi là “bạn” thì mình ko có sự nể nang, với nghĩa “ko tính đến sự chấp vặt trong sự nể nang”,đã nể nang thì ko chấp vặt,đã chấp vặt thì ko nể nang,nói chung nể nang có nhiều mặt,để mà đĩnh nghĩa 1 khái niệm trừu tượng thì khó lắm,bỏ qua,rồi dần dần sẽ hiểu thôi.
---Phượng này,mày có lập trường như thế là rất tốt,nhưng nói thật,cách mày nói nó hơi văn vẻ,hơi hoa mỹ,thành ra …ko thật lắm,nói thật,tao vẫn chưa cảm thấy có sự tiến triển,và ai cũng có thể nhận thấy sự miễn cưỡng của mày.Đúng,quá đúng,tất nhiên,cuộc sông của mày thì ai khác ngoài mày quyết định,mà mày dung sai từ rồi kưng ơi,”đẽo cày giữa đường” dùng trong hoàn cảnh này la ko hợp lý,tiếng Việt phong phú lắm,mày mà dùng từ đấy thì mày ko coi bạn bè mày ra cái gì đâu. “Tao sẽ vẫn sống tiếp như thế, sẽ cố gắng để sống tốt hơn”…hay đấy,rất hay,khá lắm,ai cũng có mong muốn giống mày…nhưng câu sau thì như…”mày hãy cứ ngồi quan sát đánh giá qua hành động của tao, thế thì hay hơn là tao cố gắng bào chữa trong khi bản thân tao cũng không cảm thấy cần thiết và hứng thú, và mày tiếp tục tranh luận gay gắt”…Ê con zai,mày nghĩ mày là ai,tao là ai,mày nghĩ mày đáng giá lắm à,mày nghĩ tao rỗi việc đến nỗi chỉ có ngồi mà đánh giá nhận xét mày à,lượn đi kưng,chẳng qua là…cũng như Kiên thôi…tao chướng mắt,vậy đấy,đc chưa.Mày hèn lắm,mày quá hèn,mày ko dám đối mặt với những điều ko đúng mà làm,mày ko dám đối mặt với ng khác khi họ nói về mày,nhưng cái hèn nhất của mày là mày ko biết chấp nhân,chẳng qua đấy chỉ là cái sĩ diện của 1 thẳng đàn ông mới có 1 chút sự nghiệp,quan trọng hơn là cái tôi của mày quá lớn,nó làm cho mày ko đủ để can đảm để ngước nhìn ng khác.Còn mày biết đau(nói thật,tao ko nghĩ là như mày nói đâu),tao mừng cho mày.
---Linh thân à,cám ơn Linh nhiều(bảo làm sao mà chúng mình yêu nhau),mình cũng đang cố gắng để sống như Linh nói đây…đúng,tốt,và phải nhất,oh yeah…Trước khi có hòa bình thì phải có chiến tranh,trước khi có bình yên thì phải có xung đột,nhưng trong chiến tranh vẫn có hòa bình,trong xung đột vẫn có bình yên.Còn về câu hỏi kinh điển của Linh thân,còn câu trả lời nào khác của Việt,theo bước anh hùng.
---Kiên kưng e,việc gì mày phải nghĩ là bè cánh,mày nghĩ thế nào nói thế,tao nghĩ thế nào nói thế,khích gì,khích ai?cái đấy gọi là…đồng quan điểm,phải ko kưng yêu?
---Vợ yêu,chồng đi lăng nhăng đâu,có bao giờ đâu,đấy là bị…”cái ấy”…nó bắt cóc chứ.Mà này,vợ chồng mình đã có với nhau…mụn nào đâu,đến cái “tàu ngầm” của vợ mà chồng còn chả biết màu gì,huống hồ…khổ,ở với vợ,chồng bị…”mất gốc” rồi,phục hồi chức năng cho a đi nào vợ yêu.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Hehe, Kiên không hoàn toàn đồng ý là do Kiên nghĩ nghiêng về tình yêu nam nữ quá, phải không nhỉ ? :D ừ thì tớ cũng nghĩ là nếu như nói về tình yêu nam nữ, thì câu ấy không hoàn toàn đúng được, thực tế là rất dễ bị rạn nứt do khoảng cách không gian và sự mòn mỏi tạo bởi thời gian... nhưng nếu không phải tình cảm ấy thì lại khác, Kiên không nghĩ thế hả ? ^^

Huy lèm bèm đến khó hiểu :D

Chi còm ơi, đâu òi, anh bảo này, anh mới rec chơi bài này, nghe thần kinh dã man :)) nhưng mà ném em nghe thử :p >>> Hết thu rồi! :D
 
:)) Việt ơi là Việt :)). Nghe chưa ku Huy. Thôi, anh em mình cũng tốp đi ku ạ. Nói nữa lại bức xúc nữa :p. Đồng quan điểm, hén. :).
Uhm, hôm mình đọc một cuốn truyện, truyện tranh Việt ạ. Có đoạn này hay lắm. Để mình viết cho các bạn nghĩ coi. Đoạn này là đoạn Rie gặp lại và nhậu nhẹt với đám bạn cũ...
All these friends who haven't seen her since a long time...
To say: "You haven't changed !".
All agreed...But...
It's a lie. A kind lie.
Days and months each one passed on his side brought a little something
Different from "the good old days"
But... A song from those days is enough
At the first listening...Every one pricks his ears...
And forget what lies heavy on his heart
Our heart were stirring...
On the nostalgic refrain...
 
Thường thì với một câu hỏi thì tớ sẽ trả lời nhờ ba đối tượng: mục đích của tôi, tôi và cuộc đời (xã hội, trường học, gia đình … reste of the world).

*Mục đích


*Tôi * Cuộc đời

Tôi: (Thì xem tôi là ai? Là củ khoai tây hay là người tạo ra tình yêu, quá khứ tương lai, của tôi là gì, có phải hay mặc quần chim cò không hay còn gì khác, rồi cả điểm mạnh, điểm yếu của tôi nữa chứ)
Mục đích: (có thể nói là chân lí, hay điều gì cao cả hơn tôi mà tôi muốn đạt tới, hoặc đơn giản hơn là điều gì mà tôi cực kì muốn, muốn lắm ý, thể hiện nhất trong từng phút giây hít thở)
Cuộc đời: (cuộc đời nó đang ra sao, nó đang cần gì, muốn gì?)
Câu trả lời của Việt không có gì sai đâu.(trên đời này mà có gì sai thì tớ thà làm nén hương cắm trên củ khoai tây còn hơn).Tớ đang muốn thảo luận và chia sẻ với mọi người ấy mà.
Mọi người trả lời đi rồi sẽ được những phần quà hết ý.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
-to aKiên : có nhiều cái thay đổi và có nhiều cái không đổi, ko phải ko đủ nhạy cảm để nhận ra, chỉ có điều mình đang nhìn từ vị trí nào...Năm 2003, em nhìn a Ken qua trái tim, thấy aKen dễ thương chỗ này, dễ ghét chỗ kia, thương yêu anh Ken nhiều...Năm 2005, sau 1 năm a Ken ko còn học Ams, em vẫn thốt lên "a Ken vẫn thế ! " vì đôi mắt em nhìn anh Ken qua trái tim ko thay đổi, có thể nói những câu " A Ken lớn rồi nhé !" " A Ken đẹp trai ra nhé !" hay "a Ken hư hơn nhé" vì đủ nhạy cảm để thấy những thay đổi nhưng mà cũng đủ mẫn cảm để thấy lại những điều quen quen trong kí ức, trong ấn tượng...và vì tình cảm dành cho a Ken vẫn cứ vậy, vẫn cứ nhận ra a Ken dễ thương thế nào, dễ ghét chỗ nào...Tại sao phải nói dối nhau ? em không có lý do để nói dối...Con người ta có xu hướng xích lại gần nhau bằng những điểm chung thế nên thường mẫn cảm hơn vói những hình ảnh thân quen...Nếu như một ngày gần đây, lại thấy aKen, gầy hơn, trông già dặn hơn , suy nghĩ trưởng thành hơn cách đây 3 năm thì em vẫn cứ thốt lên :"a Ken à, anh không thay đổi nhiều nhỉ ?", cũng giống như em đang tự hỏi " mỗi lần gặp a Ken, tình cảm của mình dành cho anh ấy vẫn nhiều như thế nhỉ ?"
Cũng có thế vì em là con...gái (nói cứ thấy ngường ngượng ) nên thế chăng...Cũng có lẽ thế em và các chị có những fản ứng và cảm zác khác, đọc xong bài mọi người vẫn đọng lại những xúc động ngày hôm qua, của những ngày 3 năm trước...
Card Noel a Hoàng gửi e, anh Hoàng nói rằng, khi a về Hà Nội, mới chỉ nghe giọng mọi người qua tel thôi cũng thấy rằng mọi người ko thay đổi...
em ko biết, có điều gì thay đổi, em chỉ thấy ở phía em, cảm giác mỗi lần gặp mọi người ko đổi, lúc nào cũng vậy, giống như đến một nơi ấm ấp và chan hoà...Cả những phản ứng cũng thế, 3 năm rồi, cảm giác rộn ràng hạnh phúc khi được gặp mọi người...em ko phải là người biết nói dối trong những xung động của bản thân...
và cho đến cả giờ, a Ken à, em vẫn cứ muốn nói :" Kiên ơi, Kiên chẳng thay đổi gì cả" cuời như thế và bẹo má a Ken 1 cái như thế...
----------------------------------------------------------------
anh Việt ơi, anh có bản karaoke của "Không còn mùa thu" ạ ? anh cho em được ko ? hay quá, anh vẫn hát nhẹ như thế (lại nhận ra điều gì đó quen quen rồi )...tại sao có những thứ đến 3 năm mà ko thực hiện được nhỉ ? Nhóm mình làm CD kỉ niệm đi...Mỗi người góp vui 1 thứ, hay là mỗi người thu âm 1 đoạn gì đó bất kể rồi...uhm...
------------------------------------------------------------------
tự nhiên muốn gọi tên mọi người, như 1 đêm nào đó, nơi trước mắt là một màn mờ ...nơi trước mắt em là mọi người đang quang tay nhau...
A Việt à, a Kiên à, chị Trang à, chị Nhung à, chị Loan à, chị Dung à, a Minh à, anh Hoàng à, a Cu à, a Huy à, chị Ngân à, Diệu à, chị Minh à, chị Lynh à, a Dũng à, a Phượng à, a Chung à, a Quân à...

lại một cảm giác thân quen...
--------------------------------------------------------
em đang nghe một điệu sáo Mèo tên là "Đêm",em như thấy chạm được vào từng người một...nhẹ như gió ấy...
( nhưng mà béo thế này sao mà bay được ...Somewhere over the rainbow ,Blue birds can fly, why can't I ? 'cose U're so heavy, hihihi)
--------------------------------------------------------
chị Lynh chờ đợi mỗi người 3 câu hỏi về giá trị...
em chờ mỗi người những điều về cuộc sống hôm nay...em thực sự muốn nghe quá, 1 ngày bất kỳ đã trôi qua thế nào trong cuộc sống riêng mỗi người...
Ngày hôm nay, em dậy lúc 9h sáng, lên net 5 lần để xem bài mọi người post, đến thư viện học và lấy lại tinh thần cân bằng khi nghĩ về một cái cây trên một miền đồi hoang vu nào đó luôn mở sẵn những tán lá rộng cho mình trú mưa, tránh những tia nắng quá chói chang, cho mình ngủ quên, cho mình một khoảng trời phía ngoài.buổi tối, giúp đứa bạn fáp cùng nhà làm hai cái bánh gato cho người yêu nó và giúp nó chọn đồ để mai xuất hiện một cách "yểu điệu"hơn, xem Badfamily ep 4 và đang nghe nhạc,post bài lên đây như đang trải qua điều gì đó rất dễ chịu...
Và ngày của mọi người thế nào...
----------------------------------------------------
em yêu cả nhà mình...
 
Huy à!
Mày cứ tiếp tục như thế cũng chả giải quyết được gì đâu.
Có thể tao dùng từ chưa đúng, tao xin được nói lại, ngắn gọn: tao không muốn dùng lời nói, dùng những bài reply tranh cãi, mà thay vào đó là bằng hành động, để chứng tỏ rằng mày đúng, hoặc tao đúng, hoặc cả hai đều sai. Hành động thực tế hơn lời nói nhiều, mày ạ...
Chào mày, thân ái và quyết thắng!
Heo ơi, cám ơn và yêu các Heo nhiều. Heo muỗi yêu nhà mình lắm!
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Hề, Chi còm, anh không có nhạc karaoke xịn, anh hát trên nhạc hòa tấu mà em, download từ Nhacso.net :))
Ờ, ai ghi âm được thì hay, mix vào kỉ niệm ^^

Phượng kệ đi, không tranh cãi nữa! mong là từ nay ấy điềm đạm hơn chút, tiếp tục lắng nghe.. ^^
 
... tự nhiên ngồi khóc ngon lành ... chẳng ra sao cả :p Hôm nay là một ngày nhiều cảm xúc, phần lớn cảm xúc thuộc về quá khứ (và phần lớn những ngày này cảm xúc của mình rất hay trôi về quá khứ ...?!?) Yêu thương được đo bằng gì ... ừ nếu nói cụ thể vào từng trường hợp thì có rất nhiều câu trả lời ... nhưng nếu để chung nhất thì thấy câu trả lời của Việt 'hay' rồi :X 'Yêu thương' không phải là lúc nào cũng nhớ, lúc nào cũng nghĩ về ... mà là khi chợt bắt gặp, chợt cảm thấy - thì nhận ra nỗi nhớ ấy lớn biết bao, những cảm xúc và suy nghĩ sâu và mạnh mẽ đến chừng nào :) Ngọn lửa nhỏ lại còn đám than hồng - nhưng có gió thì lửa lại bùng lên mah :D
@Chi: ý của em về 'một ngày' tự nhiên làm chị thấy rất phấn chấn, ò, thêm vào kế hoạch 'pursue targets' của mình lun :">
 
Hơ hơ,tốt rồi,có thế chứ,mày nghĩ ko giải quyết đc vấn đề gì sao Phượng,nhầm rồi,nhiều là đằng khác,vấn đề của nhiều ng,ko phải của riêng mình mày.Stop,ok,bây giờ nếu tao đưa tay ra bắt tay mày thì mày có làm tương tự ko,đừng làm những điều bản thân mình ko thấy thoải mái?
Chậc,mk,mình lăng nhăng thật rồi,bỏ m..
 
Gợi ý cho Huy: thay vì hỏi "nếu tao đưa tay ra bắt tay mày thì mày có làm tương tự không", hãy thử nói "bây giờ tao với mày bắt tay cho qua nhé!", thì hiệu quả sẽ hơn nhiều... Hãy để cái Tôi của mình nhỏ hơn một tí, tôn trọng cái Tôi của người khác hơn một tẹo, và đặc biệt là hãy tạo điều kiện để hai cái Tôi ở gần nhau hơn ;)
 
Tao có, Huy ạ, quan trọng là khi tao bắt tay mày, mày sẽ siết nhẹ tay, bóp mạnh tay tao hay chỉ hờ hững chạm vào. Tao nghĩ mày sẽ bóp mạnh, như mày vẫn đang làm. Còn tao, tao sẽ siết nhẹ, và gồng lên để chịu cái bóp của mày!
Hay là tao hiểu nhầm.
Việt! Tớ xin được bắt tay Việt, không phải một, mà là cả hai tay.
 
Okie, bi giờ chờ Huy vào rồi mấy anh em bắt tay để khẳng định tinh thần đoàn kết lung lay bà cố của chúng ta (hic, mình nhảm :)))
Bắt tay bóp mạnh bóp nhẹ là tùy sức nhé :)) tớ bây giờ rất èo oặt, cho nên mọi người nương tay cho :p
Một cái bắt tay thật sự có thể giải quyết được nhiều vấn đề đấy. Ở Pháp người ta bắt tay nhau thành thói quen, nhưng mỗi cái bắt tay đều thể hiện sự thân thiện đối với người kia. Có lẽ vì thế mà người ta có suy nghĩ rộng mở và hào phóng hơn với xã hội chăng ? (con trai bắt tay, con gái hun má :D)
Đấy là một trong những điều tớ học được ở đây. Chia sẻ với các chiến sĩ Heo :D
 
Buổi sáng, chia sẻ với một chị chuyện dịch thì chị ấy ra hạn dịch sách 70 trang trong 4 ngày nghỉ, giọng nói bên trong nhỏ đi, tớ ngập ngừng: “Em… còn một quyển sách nữa cần… biên tập. . “Em hãy tập trung làm cái này trước đã” . Tớ nhăn nhở “Em… em sẽ gửi những gì có thể xong cho chị vào thứ 3… ”
Mãi mới phát hiện ra là lúc đó tớ bị bối rối: vừa muốn hài lòng chị ấy ngay, vừa không muốn tớ bị thất hứa, bị xáo động với kế hoạch đã lập sẵn. Chiều, viết xả hết ra lung tung, nhìn thấy rõ điểm khấc. Đối mặt luôn, nhẹ như núi: không thể để quá khứ và tương lai lôi kéo lãng phí làm mất tâm trạng hiện tại được. Làm hết sức đến bao nhiêu được thì làm, đừng cuống vội để rồi làm không kĩ.
Tới chiều, quyết liên tục làm cái cần thiết, tất cả xuôi chèo, buổi chiều sướng ngây ngây, có hét thật to lên cũng không diễn tả được.
Ngày hôm nay điều rõ ràng nhất mà tớ trải nghiệm là nếu muốn thể hiện hiệu quả thì cần có hai thứ: một là kiến thức hay điều cốt lõi tớ muốn thể hiện, thứ hai là thái độ của mình (cứ thoải mái, vui vẻ yêu thương mình và họ, kệ người khác phản ứng ra sao, đồng tình càng tốt nhưng nếu không thì nhất định không sử dụng vũ khí của họ). Tối lại được củng cốbằng việc em mình đang nằm ốm nằng nặc đòi mẹ đi ngủ cùng, nghe tớ nhí nhảnh, cũng lồm cồm bò dậy chơi con mèo bị đau rốn cùng.
Hôm nay tớ gặp một anh tên Quỳnh, anh cho tớ xem ảnh một người bạn của anh ấy chụp khi anh ấy khi ngồi tĩnh tâm, nhớ và gửi lời cầu chúc cho một người bạn của anh. Ảnh chụp bằng máy kĩ thuật số, trên trán anh tớ thấy rõ khuôn mặt của bạn ấy hiện lên. Rồi khi anh ấy tưởng tượng ra những gì bình yên cho tớ nhất thì trên trán anh ấy là một quầng sáng rộng. Khi nhận ra là mình nhìn thấy gì, tớ phá lên cười: ‘’ ơ, hiện ra thật kìa!” Tự dưng càng tin tưởng hơn vào những điều đang đi theo.
 
Back
Bên trên