---Việt này,ko phải đến lúc nào đâu,chúng ta đã và đang dựa vào nhau để mà sống rồi,và tất nhiên,ko phải nói “sẽ” ra thì ai cũng hiểu,và cũng ko phải đánh mất đi tình bạn vì tranh cãi mà tranh cãi để tìm thấy tình bạn,tranh cãi để mà học cách sống với nhau.Còn đối với sự nể nang,mỗi ng 1 cách nghĩ,có thể quan niệm của Việt là đúng,vi có lẽ Việt tiếp xúc với nhiều ng hơn mình,Việt có nhiều mối quan hệ hơn minh,có cách nhìn vè những vấn đề xung quanh sâu sắc hơn,chắc chắn mình sẽ phải học tập,còn với riêng mình,những ng xung quanh trừ ruột thịt thì gồm có “bạn” và “bè”,bất kể ai cũng vậy,mọi lứa tuồi,mọi ngành nghể.Với những ng mình coi là “bạn” thì mình ko có sự nể nang, với nghĩa “ko tính đến sự chấp vặt trong sự nể nang”,đã nể nang thì ko chấp vặt,đã chấp vặt thì ko nể nang,nói chung nể nang có nhiều mặt,để mà đĩnh nghĩa 1 khái niệm trừu tượng thì khó lắm,bỏ qua,rồi dần dần sẽ hiểu thôi.
---Phượng này,mày có lập trường như thế là rất tốt,nhưng nói thật,cách mày nói nó hơi văn vẻ,hơi hoa mỹ,thành ra …ko thật lắm,nói thật,tao vẫn chưa cảm thấy có sự tiến triển,và ai cũng có thể nhận thấy sự miễn cưỡng của mày.Đúng,quá đúng,tất nhiên,cuộc sông của mày thì ai khác ngoài mày quyết định,mà mày dung sai từ rồi kưng ơi,”đẽo cày giữa đường” dùng trong hoàn cảnh này la ko hợp lý,tiếng Việt phong phú lắm,mày mà dùng từ đấy thì mày ko coi bạn bè mày ra cái gì đâu. “Tao sẽ vẫn sống tiếp như thế, sẽ cố gắng để sống tốt hơn”…hay đấy,rất hay,khá lắm,ai cũng có mong muốn giống mày…nhưng câu sau thì như…”mày hãy cứ ngồi quan sát đánh giá qua hành động của tao, thế thì hay hơn là tao cố gắng bào chữa trong khi bản thân tao cũng không cảm thấy cần thiết và hứng thú, và mày tiếp tục tranh luận gay gắt”…Ê con zai,mày nghĩ mày là ai,tao là ai,mày nghĩ mày đáng giá lắm à,mày nghĩ tao rỗi việc đến nỗi chỉ có ngồi mà đánh giá nhận xét mày à,lượn đi kưng,chẳng qua là…cũng như Kiên thôi…tao chướng mắt,vậy đấy,đc chưa.Mày hèn lắm,mày quá hèn,mày ko dám đối mặt với những điều ko đúng mà làm,mày ko dám đối mặt với ng khác khi họ nói về mày,nhưng cái hèn nhất của mày là mày ko biết chấp nhân,chẳng qua đấy chỉ là cái sĩ diện của 1 thẳng đàn ông mới có 1 chút sự nghiệp,quan trọng hơn là cái tôi của mày quá lớn,nó làm cho mày ko đủ để can đảm để ngước nhìn ng khác.Còn mày biết đau(nói thật,tao ko nghĩ là như mày nói đâu),tao mừng cho mày.
---Linh thân à,cám ơn Linh nhiều(bảo làm sao mà chúng mình yêu nhau),mình cũng đang cố gắng để sống như Linh nói đây…đúng,tốt,và phải nhất,oh yeah…Trước khi có hòa bình thì phải có chiến tranh,trước khi có bình yên thì phải có xung đột,nhưng trong chiến tranh vẫn có hòa bình,trong xung đột vẫn có bình yên.Còn về câu hỏi kinh điển của Linh thân,còn câu trả lời nào khác của Việt,theo bước anh hùng.
---Kiên kưng e,việc gì mày phải nghĩ là bè cánh,mày nghĩ thế nào nói thế,tao nghĩ thế nào nói thế,khích gì,khích ai?cái đấy gọi là…đồng quan điểm,phải ko kưng yêu?
---Vợ yêu,chồng đi lăng nhăng đâu,có bao giờ đâu,đấy là bị…”cái ấy”…nó bắt cóc chứ.Mà này,vợ chồng mình đã có với nhau…mụn nào đâu,đến cái “tàu ngầm” của vợ mà chồng còn chả biết màu gì,huống hồ…khổ,ở với vợ,chồng bị…”mất gốc” rồi,phục hồi chức năng cho a đi nào vợ yêu.