Đi đó đi đây

Hoàng Đạo Hiệp
(Hoang-Dao Hiep)

New Member
Nhân dịp bạn Nhung xù xui mình nói tiếng H'Mông cho thằng Vinh nó sợ, mình "tiện tay dắt dê" mở thêm cái bài này, về cái sự đi lại lang thang chắc mẩm rằng lắm bạn hưởng ứng lắm đây... Chẳng gì thì hai chủ đề "Món ăn Hà Nội" và "Đẻ" do mình xui các bạn mở đã thành ra hào hứng lắm đấy sao.
Nói đi đó đi đây, chắc 87-90 ôi thôi thì là lang thang nhiều lắm, tỉ dụ như thằng Vinh ở Liên Xô có khi phải đi đến tận Bắc Cực ấy chứ lị, cũng như một số bạn khác ở Tân Tây Lan ở Úc Đại Lợi có nhẽ vui chân đi đến tận Nam Cực chứ chẳng chơi...

Quay lại cái anh tiếng H'Mông. Ngày xưa do hoàn cảnh xô đẩy có một số thời gian "ba cùng" với đồng bào (bây giờ người ta gọi là "homestay" cho nó nhã), đâm ra tao võ vẽ biết một tí thật, không thì đói, quanh đấy đồng bào có mấy người giỏi tiếng Kinh đâu.
Tiếng H'Mông, là "thổ ngữ" (dialect), và không có chữ viết. Đồng bào bảo rằng ông tổ người H'Mông và ông tổ người Dao ở bên Trung Quốc lánh nạn bơi vượt sông vượt suối sang đây, đều mang theo giấy viết chữ của dân tộc mình, vượt qua bao hiểm nguy mới thoát không chết đuối, nhưng có điều là ông người H'Mông giắt giấy chữ viết vào cạp quần, trôi tuột đi cả, đâm ra người H'Mông không còn chữ. Còn ông người Dao lại ngậm trong mồm, đến nơi nhè ra thì vẫn còn chữ, tuy là nhòe lắm chữ được chữ không, đâm ra chữ viết người Dao bây giờ cũng hơi bị lủng củng. Nhưng cũng còn để soạn được một bộ sách, gọi là "Lỷ Su", tức là "Lý Sự" đấy, để dạy làm người, để giải thích vũ trụ, thần linh và quan hệ xã hội.

Anh em H'Mông diễn đạt thô sơ lắm, và rất thật tình, ví dụ "lù" là to, thì "lù lù lù" là to vừa vừa, mà "lù lù lù lù lù lù lù lù lù lù..." là to lắm. Cũng theo kiểu ấy "Mí mí mí mí mí mí..." nghĩa là bé lắm. Chả cần từ ngữ phụ trợ điêu chác các kiểu như tiếng Kinh. Và đại từ nhân xưng cũng đơn giản như tiếng Anh, "cú" là tao, "cầu" là mày, "cú nhả cầu thể, nhả nhả thể" tức là "tao thích mày lắm, thích thích lắm", đơn giản thế thôi. Mẫu câu tao hay sử dụng nhất, là "cú xáng tháo cầu", nghĩa là "tao muốn xin mày" - "cú xáng tháo cầu ao, pê, lu chí đùa" có nghĩa là "tao muốn xin mày một, hai, ba quả đào", hay "cú xáng tháo cầu hầu giàng dinh" là "tao muốn xin hút thuốc phiện với mày".

Đến nhà đồng bào H'Mông, thì chả cần chào, cứ tự nhiên thôi, nhưng khi về, thì cái kiểu chào tạm biệt lại lưu luyến lắm, vì mỗi bản cứ cách nhau cả ngày đường. Chủ nhà bảo "Nhào chế", tức là "về nhá", thằng khách đáp "ừ", thằng chủ nhà còn nghe tiếng "ừ' của thằng khách thì còn chào "nhào chế" cho đến lúc tiếng thằng khách nó khuất xa sau núi mới thôi. Cảm động thế.

Đám ma, thì ví dụ như thằng Vinh mà là người H'Mông, mà là chả hiểu thế nào lại bị chết chẳng hạn (ví dụ thôi đấy), thì nhà thằng Vinh lại tổ chức viên một số viên cơm nếp với lại có cái bát rượu ngô, để cạnh thằng Vinh nằm đấy. Thế là thằng Hiệp hàng xóm mò sang ngay. Ngồi cạnh, nói chuyện với thằng Vinh (lúc ấy đã chết đứ đừ rồi), bảo là "Thằng Vinh ơi mày mệt à / mày ốm à / mày ngủ à, mày dậy mà ăn cơm uống rượu đi chứ?", nói đoạn cầm viên cơm nếp dí vào mồm thằng Vinh, lấy bát rượu kê vào mép. Thằng Vinh thì rõ là chết rồi, ăn cơm uống rượu thế nào được. Tập tục là làm vài ba lần hỏi han như thế, ("triple-checking" cho nó chắc), thì thằng Hiệp mới thốt lên "Ối giời ôi thế mày không ăn được à? Thế này thì mày không ăn không uống được thật rồi! Thế này thì mày chết thật rồi!..." Đoạn nổi khóc om lên, kể lể vớ vẩn thằng Vinh ơi con ma nó bắt mày đi mày thì bỏ vợ bỏ con...
Các thằng hàng xóm khác, thằng Thường thằng Sơn thằng Dương Anh... mò sang cũng đều thực hiện từng ấy bước, thế là cả lũ chúng nó ăn uống hết sạch cả mấy viên cơm nếp với mấy bát rượu ngô, sau khi đã gí làm phép vào mồm cái thằng đã chết rồi. Lại còn tiện tay cắt hết cả tí thịt lợn ướp san-pết trên gác bếp xuống nữa. Suốt đêm khóc than, thằng nào cũng say túy lúy hết sất cả.

Vợ chồng con cái người H'Mông xuống đến chợ thì thôi rồi. Vợ làm tất cả các thứ, mua bán khuân vác nọ kia, còn cái thằng chồng thì chỉ uống rượu, hết bát nọ bát kia, cầm cái can nhựa thì hết nắp can nọ nắp can kia, mời mọc lướt khướt với bao nhiêu thằng khác nữa. Xong rồi thì say quá, mềm xác ra nằm vắt người lên lưng con ngựa, như cái bao tải, vợ địu con đi bộ đằng sau mà về. Đàn ông dân tộc thiểu số nói chung lười lắm, lười quá thể. Có ông ngồi bần thần cả ngày ở suối, bên cạnh có nắm lá, ông ý câu lên mấy cái con cá bé tí tẹo, được con nào thì ông ý cứ quấn thẳng vào lá ông ý ăn luôn, sang thì kèm theo tí muối. Cứ thế đến chiều tối về cũng chả mang được cái gì về nhà. Phụ nữ khổ lắm, chắc chả bạn nữ nào muốn mình sinh ra lại là phụ nữ H'Mông phụ nữ Mán phụ nữ Hà Nhì.

Người Mán, có tục quý chó lắm, vì theo truyện cổ tích thì con chó nó cứu ông tổ. Đâm ra trong bản có chó nhưng lại không được cho chó ăn thức ăn thừa. Báo hại mấy ông chó phải tự lực cánh sinh đi kiếm ăn. Người ta bảo "khổ như chó Mán" là vì thế. Khách lạ qua bản, mấy con chó Mán nó thường phải kiếm chỗ hàng rào mà dựa lưng dựa sườn vào, rồi mới sủa. Nếu không thì chó ngã quay ra đấy, đói quá đấy mà... :D

Cách đặt tên địa phương, đồng bào dùng những cách đặt tên rất điển hình và mô tả được đặc điểm nơi ấy, rất cụ thể. Tỉ dụ như Sử Pán, thì là chỗ có hòn đá phẳng to. Hay Hầu Thào là đất ruộng của cái ông họ Thào. Tả Trung Hồ là cái bản ở chỗ có con suối to, Séo Trung Hồ là bản ở suối nhỏ, Séo Mí Tỉ, là nơi làm ra "lương thực nhỏ", tức là hạt kê, còn nơi trồng được nhiều ngô, thì tên rất buồn cười là Tả Cu Tỉ, quê đồng chí Tráng A Pao chủ tịch ủy ban dân tộc Quốc hội đấy. Cán bộ ta ngày xưa có đợt đổi hết cả địa danh sang tiếng Kinh, những là Quyết Thắng với Tiền Phong lại Đồng Tiến... nhưng sau thì phải thôi, vì là bất tiện quá, gây khó khăn cho chính các cán bộ. Tỉ như hỏi đồng bào rằng đường đi về xã Quyết Thắng ở đâu thì y như rằng đồng bào lại hỏi "cán bộ hỏi thăm về cái chỗ nào ý nhỉ?"

Bây giờ đồng bào Mông, đồng bào Tày, Dáy, Thái, Dao Đỏ, Xa Phó... mà ở huyện Sa Pa hay huyện Mường Hum chẳng hạn, thì sướng hơn trước nhiều, vì rằng có dự án nọ kia của nhà nước, của ngành du lịch, của "Tây" ("en-gi-ô" phi chính phủ đấy) giúp đồng bào ăn ở sạch hơn, sống sướng hơn, nhiều tiền hơn. Tây du lịch đến nhà "homestay" cứ lũ lượt đợt nọ đợt kia vui lắm. Nhưng mà những đồng bào ở xa - Người H'Mông ở Sìn Hồ, ở Hoàng Su Phì, hoặc gần hơn nữa là Suối Giàng, Văn Chấn (từ những chỗ đấy đi nhiều nơi chỉ có đi bộ mấy ngày mới vào được thôi) - thì vẫn còn khổ lắm.

Vài chuyện ba lăng nhăng nửa thật nửa bịa thoang thoáng bề ngoài về mấy chỗ tao đã đi lang thang qua... chỉ để kiếm chuyện mua vui một tí với chúng mày, như bạn Hoa Vịt nói. Đứa nào muốn nghiên cứu chuyên sâu thì đi mà đọc khảo cứu nhá. Chính xác hơn Hiệp hấp kể vớ kể vẩn nhiều. Cựu học sinh trường Am, nhiều tay sau này anh hùng lăn lộn hải hồ lắm.

Bây giờ thì chả còn thời gian nào công tác nào để mà ở với bà con dân tộc lâu được. Nhưng mà nếu có bạn nào muốn đi chơi, du lịch thôi, chỗ bà con - chả cần đi hẻo lánh đâu xa, lên ngay quanh quanh Sa Pa cho nó lành, thì cứ bảo tao, tao "the rough guide" cho. Lên Sa Pa rồi thì bỏ ra mấy ngày đi xe u-oát xe com-măng-ca xe min-khù-khờ đi sâu hơn về các bản, chỗ nào xe đi không được thì đi bộ. Đi chơi với đúng người, ăn uống rượu thịt bắt cá suối hít thở ngắm cảnh núi non mây khói mấy ngày thì sướng nhớ đời chả muốn về nữa.
 
Thú vị lắm Hiệp ạ. Vừa đọc vừa há hốc miệng ra hóng chuyện, thỉnh thoảng lại tạm ngừng há hốc để cười hí hí. Viết nữa nhá!

Chúng mày có được đi đâu hay thì nhớ viết cho tao hóng với. Tao là rất thích nghe kể chuyện.
 
hehe bạn Hiệp duyên thế nhỉ. Thế mà hôm nọ bay ra HN uống rượu ko rủ tớ. chúng mình làm tao nhân mặc khách khề khà đối ẩm buôn dưa chuyện thằng Vinh H'Mông có phải nhã hơn nhiều ko :D
 
hehe bạn Hiệp duyên thế nhỉ. Thế mà hôm nọ bay ra HN uống rượu ko rủ tớ. chúng mình làm tao nhân mặc khách khề khà đối ẩm buôn dưa chuyện thằng Vinh H'Mông có phải nhã hơn nhiều ko :D

Ôkìa tưởng bạn Thủy Minh ở tận Tân Tây Lan chứ nhỉ. Ở Hà Nội thì gặp nhau chắc là vui rồi --- cả lúc tỉnh lẫn lúc say chắc chắn mình trông giống thằng chuột cống vai u hơn thằng thi sĩ rên rỉ đấy.
Mình ít nhất một tháng có mặt ở Hà Nội một lần. Nhưng nói đến đây cũng xấu hổ lắm, hẹn hò mãi tháng 9 ra tụ hội với đông đảo các bạn thì đã không ra được rồi. Sau đó mấy lần nữa ra Hà Nội cũng lu xu bu quá chả gọi được cho bạn nào...
Hay tiện thể đây lại cố tổ chức gặp mặt Hà Nội cái nhỉ. Ý các bạn thế nào? Tuần đầu tháng 12 mình ở ngoài ấy đấy.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Tớ hay chạy loăng quảng, mỗi lúc một nơi không cố định. Nhưng tháng 12 thì có mặt dài dài ở Hn là chắc chắn. Tụ tập nhé. Các bạn 87-90 đang ở HN đâu í nhỉ, giơ bàn phím cái xem nào?

----------

à chuột cống cũng hay đấy, tớ dạo này có lẽ đổi gouts :D
 
Tớ hay chạy loăng quảng, mỗi lúc một nơi không cố định. Nhưng tháng 12 thì có mặt dài dài ở Hn là chắc chắn. Tụ tập nhé. Các bạn 87-90 đang ở HN đâu í nhỉ, giơ bàn phím cái xem nào?

----------

à chuột cống cũng hay đấy, tớ dạo này có lẽ đổi gouts :D

Táo bạo quá nhỉ. Táo bạo quá.

Thế này nhá,

Tao ở Hà Nội từ ngày 5 đến ngày 9 tháng 12. Ngày đi làm. Rỗi hơi tất cả các buổi tối. Sẵn sàng đi làm chuột cống đến sáng. Cao một mét bảy nhăm. Nặng tám mươi cân. Dai sức. Nhiệt tình. Vai u thịt bắp. Đã làm gì là làm thật tàn bạo.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
haha, để gặp xem mặt hàng có giống như quảng cáo ko rồi mới quyết :))
 
Ối giời ôi sướng quá sướng quá... nhiều bạn oánh giá tốt cái bài của tao quá. Cảm ơn nhiều nhá. Phấn khởi thế này thì thế nào tao cũng viết nữa. Các bạn ở khắp nơi, đi nhiều chỗ thú vị, kể chuyện lên đây nhé. Ai chả thích đi đó đi đây... nước ngoài nước trong, cả chỗ lạ lẫn chỗ quen... chỗ nào cũng có lắm thứ hay.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Đú với bạn chuột cống, tớ cũng kể chuyện tớ đi Tây Bắc hehe, có hẳn ảnh mình họa nhá ;)
------------


U7zTn5T56T9laPWLMn3oNFHj5kjjpYqj
[/URL][/IMG]


(Tớ và chị tớ ở Sapa)

Đường lên Tây Bắc xa xôi nếp nhà sàn lấp ló, từ xa tiếng hát dân quân lúa reo lừng đồi nương blahblahblah.

Xung phong đi Tây Bắc vì thích nghe tiếng hát dân quân (hehe nói "xung phong" cho nó hoành tráng chứ ko đi thì ai đi). Từ HN lên đến thị xã Sơn La là hơn 320km, từ thị xã lên Thuận Châu gần 40km nữa. Thuận Châu ở gần Tuần Giáo (nói gần chứ cũng phải mấy chục km), nơi có anh Nhẫn chăn bò . Trường ĐH Tây Bắc nằm dựa lưng vào núi, khuôn viên rộng rãi, phong cảnh hữu tình, chỉ tội nhà tranh vách đất sập xệ. Một cháu học viên chỉ cho mình dãy nhà tập thể giáo viên vách trát bùn, mái lô xô (nhìn kinh hoàng hơn xóm nhà lá trường mình những năm 80), bảo: chúng em sống trong những ngôi nhà như thế đấy cô ạ. Phục thật. Sống thế mà các cháu vẫn hát tuần hai ba chục tiết được thì mình nể. Mà đừng có tưởng xin dạy ở đây dễ nhé. Nghe Tây nó đồn muốn xin về dạy miền núi phải mất mấy trăm triệu một xuất. Eo kinh, yêu miền núi nhà em thà đi dân quân :D.

Nhà trường bố trí cho mình ăn ở một khu được gọi là nhà khách. Nhà khách có 1 cái bình nóng lạnh không bao giờ nóng và 1 cái TV không bắt được kênh nào. Báo hại mình không được tắm giặt cứ gãi như gãi ghẻ và mỗi đêm phải buôn điện thoại linh tinh cho đỡ buồn. Thế mà có lần đang buôn với bẹn T. thì tạch, ôi thôi hết tiền. Ra hàng internet thì 5' nó lại phụt, đứt mạng. Túm lại, buồn hơn con chuồn chuồn.

Đúng là đáng đời con cáo gian ác. Đảm bảo có đứa đọc đến đây sướng lắm cho mà coi :(.

xBNHpJKU5D8aLoMNWv-Ol6qLsv95MmXP
[/URL][/IMG]

Nhà khách có cô cấp dưỡng hơi bị dễ thương. Người miền núi nên ăn nói chân chất buồn cười lắm. Cô kể hồi thầy N.Q lên dạy, đi chơi đèo Pha-đin bị ngã hay sao đấy mà bẩn hết quần. Sáng hôm sau thầy vội về HN nên vứt tạm quần vào chậu giặt, rồi nhắn học sinh giặt hộ và cất để khi nào thầy lên sẽ dùng. Cô cấp dưỡng thật thà, giặt xong lại gửi em D. tổ 3 mang về cho thầy. Vợ thầy đùng đùng tra hỏi đi đâu mà quên cả quần để người ta phải mang trả thế này .

Đợt lên cùng mình có 2 bác giáo viên thỉnh giảng của trường Sư. Một giai một gái. Đ/c gái thì dễ chuyện, vui vẻ. Đ/c giai thoáng thấy bóng gái thì mắt đảo như lạc rang. Tối hôm ấy tự nhiên trường bị mất điện. Đ/c gái đi ăn liên hoan chia tay với học sinh. Chỉ còn mình với đ/c giai ăn cơm tối. Dưới ánh nên lung linh của nhà bếp, tự nhiên đ/c ấy nhìn thằng vào mắt mình, kiểu như một cách long lanh í, và bảo tôi không dậy em sao gọi tôi là thầy, xa cách lắm ẹ ẹ.

Mình hoảng quá, bảo:

Vầng các thầy cô dù không dậy nhưng nhiều tuổi thì em vẫn gọi là thầy cô

Kiểu như nhấn mạnh cái sự già của bác í (bác này phải già ít nhất bằng bố mình, thề). Thế nhưng mà bác í vẫn cứ tiếp tục "gọi là anh em cho nó tình cảm nhá, em để anh xới cơm cho blahblah".

Đến đây thì mình đột ngột no :D. Vội vàng cáo từ chui tọt về phòng khoá cửa lại.

Hôm sau buôn chuyện với cô cấp dưỡng cô í bảo bác í vừa gạ cô í là em ở lại ăn cơm cùng anh cho vui nhá

Nói chung là bó tay nhiều tập.

Đi Tây Bắc còn chuyện gì nữa í nhỉ, à chuyện các cháu chiều chiều chở mình đi dạo núi. Công nhận cán bộ miền xuôi lên thăm hỏi bà con miền núi được trọng vọng ra phết. Đi thăm bản bà con ta cứ ùa ra ngắm nghía rồi xì xồ cái ngoại ngữ gì í, mình chưa bao giờ học .

Công nhận càng lên núi càng thấy bà con người Mèo ta giàu có hoành tráng. Ko thèm đi 2 bánh à nha, mà có đi thì bét ra cũng phải win trở lên. Còn đâu toàn chơi 4 bánh, carmy kia nha. Nhìn nhà cửa sập xệ thế mà toàn đại gia cả đấy. Nằm sát biên giới Lào, Sơn La là một trong những điểm nóng ma tuý mà lại.

Có một bản người Thái gần trường, trước đây có một đường dây buôn ma tuý bị bắt. Nghe đồn dân ngoài bản mà cứ lảng vảng là bị trói giữ ngay. Kinh hoàng phết.

Dạy đến ngày cuối thì thầy C. nhắn từ HN bảo dạy tiếp cho thầy môn của thầy. Thôi ạ, thầy khôn thế . Thầy ngồi dưới HN vặt râu 1 cái ngày cũng ra triệu bạc, thầy nỡ lòng nào bắt em ngồi vặt râu chả ra đồng nào ở trên này thía.

Hôm về công nhận mới giật gân cơ. Đi qua Mộc Châu trời mù mịt sương, ô tô xe máy bật đèn pha sáng choang, thế mà thỉnh thoảng lại nghe phanh két một cái đứng tim. Trời cứ mù mịt như thế mấy chục cây số từ Mộc Châu về đến tận Đồng Bảng. May mà lái xe có kinh nghiệm, nếu không, khéo hồn về Sầm Nứa chẳng về xuôi chữ chả đùa!

Đi từ 12h30 đến 7h tối mới về được tới HN, kết thúc chuyến viếng thăm tốt đẹp của đoàn đại biểu nước ta ở nước nó Lần sau có biếu thêm mấy anh dân quân, nhà em cũng xin kiếu :p
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Hay quá. Nhưng mà có mấy băn khoăn tức thời nhứ sau:

1. Trong ảnh thứ nhất, tựa đề là "tớ và chị tớ ở Sapa" --- có hai phụ nữ đều đeo kính cả --- vậy: ai là Thủy Minh ai là chị Thủy Minh? Lại triple-checking cho nó chắc ý mà.
2. Làm sao đưa được ảnh lên bài viết, tao cũng như một số tay khác đã thử nhưng chả được, có nhẽ vì dốt cái anh ai-ti? Chủ quan nghiệm thấy rằng, mới chỉ có Hoài và Thủy Minh cho được ảnh lên bài viết, mà cả hai tay này đều là nam nữ điều hành viên sao vạch lấp loáng cả --- vậy: Chỉ có điều hành viên mới làm được việc ấy thôi ư? Nếu quả có thế thật, thì thôi tao nghĩ cũng chả sao.
3. Đến đoạn "đáng đời con cáo gian ác" --- cũng trộm nghĩ rằng cô giáo Thủy Minh hóa ra lắm lúc "không được tắm giặt gãi như gãi ghẻ" có nhẽ cũng hình dung ra cảm giác mạnh đến nghẹn người... về một con chuột cống, nhỉ?
4. Đoạn giáo viên nam già tính chũm chọe giáo viên nữ trẻ --- Giáo viên nữ trẻ giải quyết thế thì chả táo bạo gì. Có khối cách hay hơn táo bạo hơn đỡ "hoảng" hơn mà vẫn đầy tính giải trí, đỡ phải "buồn hơn con chuồn chuồn", cô giáo nhỉ?
5. Cô giáo táo bạo oánh máy thế nào thành "... có lần đang buôn với bẹn T. thì tạch,..." xem đến là cứ hết cả hồn.:D

Liên tưởng một hồi quanh cái khu vực này, mới lại nhớ ra chuyện một đồng chí lão thành cách mạng hồi tưởng về giai đoạn đấu tranh lịch sử trên vùng cao: "Tôi bị hai vết thương, một vết ở đùi một vết ở Đèo Khế".

Cha tiên nhân bố chúng mày, chỉ được cái phải gió nghĩ bậy là giỏi thôi.
 
Hiệp ơi, đúng là hình như chỉ có điều hành viên mới được paste ảnh lên bài thôi. Còn đoạn sáo nhấp nháy, Hiệp cứ cố gắng câu thêm 3 bài nữa là cũng lên sao đấy. Cố lên Hiệp ơi =D>

Hôm nay đi công tác Tân Tây Lan nhà bạn Minh ngày xưa, đưa khách đi ăn tối xong, mới 8h tối khách đã lục tục bỏ về, vì là tối thứ hai, vì là bận bịu gia đình con cái. Mình mò về khách sạn ngồi một mình, đành lõ mõ gõ mấy cái sự kêu ca về cái đời đi công tác xa nhà.

Bạn bè thấy mình hay đi thì khen: "Mày hay được đi đây đi đó, thích thế". Ừ, đi thì nhiều, nhưng cảnh thì chỉ được ngắm qua, từ trên máy bay, ngồi trong taxi. Còn cảnh được nhìn nhiều nhất, lặp đi lặp lại, ở đâu cũng thế, là cái phòng khách sạn, với cái giường, cái buồng tắm. Khổ cái thời hiện đại, máy tính để trên đùi (laptop) xách đi khắp nơi, nối mạng in-tách-nách ở đâu cũng có, nên đi công tác, họp khách xong, về lại ngồi túi bụi ôm lấy cái máy tính.

Người ta đi nghỉ có đôi, chồng chồng vợ vợ, đi tham quan thưởng thức phong cảnh nó thú vị. Mình thì phải đưa khách đi ăn, vừa ăn vừa phải nói chuyện công việc. Có chén rượu để đấy uống nhấm nháp cũng chẳng dám uống say. Nếu không đi khách thì có một mình mình, không gọi room service thì cũng ngồi nhà hàng ôm tờ tạp chí vừa ăn vừa đọc.

Ừ thì đi đây đi đó, được ngắm hoa daffodil nở vàng rực ở Botanical Garden ở Christchurch, được đi thuyền dọc sông Guilin, được xem terracota warriors ở Trung Quốc, được đi scuba diving ở Sabah, nhưng không có ai chia xẻ cùng. Hơn nữa tối về nhà, lại chỉ có mình với mình. Có ngắm cảnh đẹp cũng chẳng có ai háo hức để bình luận cùng. Lại ôm cái máy tính, lại chech email, lại làm việc, lại kêu ca. Cô đơn lắm.

Tớ thấy mình may mắn hay được đi đây đi đó. Nhưng tớ thà đổi 10 chuyến đi công tác lấy một weekend ở nhà với chồng, đi bộ sang Fish Market ở Sydney, ngồi ngắm hải âu quạc nhau, ăn đồ biển, uống bia với chồng. Để tối về, cũng vẫn là phòng, là giường, nhưng có chồng bên cạnh để ôn lại chuyện vui trong ngày. Thế mới biết đi lại nhiều một mình không vui bằng những cái giản dị hàng ngày chia xẻ với cái người mà mình yêu thương.
 
Hay quá. Nhưng mà có mấy băn khoăn tức thời nhứ sau:

1. Trong ảnh thứ nhất, tựa đề là "tớ và chị tớ ở Sapa" --- có hai phụ nữ đều đeo kính cả --- vậy: ai là Thủy Minh ai là chị Thủy Minh? Lại triple-checking cho nó chắc ý mà.
2. Làm sao đưa được ảnh lên bài viết, tao cũng như một số tay khác đã thử nhưng chả được, có nhẽ vì dốt cái anh ai-ti? Chủ quan nghiệm thấy rằng, mới chỉ có Hoài và Thủy Minh cho được ảnh lên bài viết, mà cả hai tay này đều là nam nữ điều hành viên sao vạch lấp loáng cả --- vậy: Chỉ có điều hành viên mới làm được việc ấy thôi ư? Nếu quả có thế thật, thì thôi tao nghĩ cũng chả sao.
3. Đến đoạn "đáng đời con cáo gian ác" --- cũng trộm nghĩ rằng cô giáo Thủy Minh hóa ra lắm lúc "không được tắm giặt gãi như gãi ghẻ" có nhẽ cũng hình dung ra cảm giác mạnh đến nghẹn người... về một con chuột cống, nhỉ?
4. Đoạn giáo viên nam già tính chũm chọe giáo viên nữ trẻ --- Giáo viên nữ trẻ giải quyết thế thì chả táo bạo gì. Có khối cách hay hơn táo bạo hơn đỡ "hoảng" hơn mà vẫn đầy tính giải trí, đỡ phải "buồn hơn con chuồn chuồn", cô giáo nhỉ?
5. Cô giáo táo bạo oánh máy thế nào thành "... có lần đang buôn với bẹn T. thì tạch,..." xem đến là cứ hết cả hồn.:D

Liên tưởng một hồi quanh cái khu vực này, mới lại nhớ ra chuyện một đồng chí lão thành cách mạng hồi tưởng về giai đoạn đấu tranh lịch sử trên vùng cao: "Tôi bị hai vết thương, một vết ở đùi một vết ở Đèo Khế".

Cha tiên nhân bố chúng mày, chỉ được cái phải gió nghĩ bậy là giỏi thôi.

1. Cô giáo Thủy Minh là chị mặc áo sẫm màu, đeo túi

2. Cách post ảnh lên topic rất đơn giản: anh upload ảnh lên một website nào đó ví dụ photobucket.com, sau đó copy cái dòng IMG Code paste vào bài viết là nó hiện ra ảnh


em cũng đã đi Tây bắc, cũng chụp vài cái ảnh làm kỷ niệm

IMG_0119.jpg


IMG_suongmu.jpg


có vài điều thú vị mà em còn nhớ:

- chị em phụ nữ tây bắc xinh đẹp, uống rượu tốt
- lên Sơn La cũng có hàng game-internet chơi được AOE
- có một cái cầu tên là Tạo Khoa, khoảng cách từ cầu xuống mặt nước áng chừng 50m, nhìn phong cảnh rất hùng vĩ
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Hoàn toàn đồng ý với Nhung. Đi lắm quá đúng là chán thật. Cô đơn thật. Đặc biệt là khi đi công tác "về" lại là đi về đất nước Úc Đại Lợi không phải nhà mình nữa chứ.

Không biết Nhung và các bạn đi công tác nhiều có cảm giác này không, chứ lắm lúc tao ngồi trên máy bay ngủ gật, bất giác giật nẩy cả mình, nhìn qua cửa sổ giời đêm thấy đèn đóm nhấp nháy ở dưới phải một lúc mới định thần ra được là mình đang bay trên thành phố nào, đang đi hay đang về, hay chỉ đơn giản là đang tiếp tục một chặng đi khác... Hoặc có những đợt đi nhiều quá, đến nỗi sáng sớm tự dưng ngồi phắt dậy trên giường trong phòng khách sạn (phần lớn giông giống nhau), tóc dựng ngược mắt mở thô lố, hoảng hồn vì chịu chết không làm sao biết được mình đang ở đâu mất một lúc... Hoặc lắm lúc muốn lia mẹ nó cái máy tính ra cửa sổ cho rồi, láp với chả tốp, nẫu ruột. Xong việc, lại đi uống đến say mềm. Chỉ để sáng hôm sau lại hung over rức hết cả đầu, chả ra thế nào cả.

Đúng là "những kỷ niệm sâu sắc trong đời bộ đội" qua cái việc đi đó đi đây chỉ có được khi mình đi chơi, hay đi cùng với ai đấy thân thiết, hoặc giả là có thời gian đủ dài để gắn bó với con người cảnh vật nơi ấy. Chứ còn đi công tác thoáng qua thì đúng là khó lòng. Chẳng hạn như không thể nào đếm được, không thể nào nhớ được là tao đã ở Singapore bao nhiêu lần, và không thể nào nhắc một cái nhớ ngay ra được một kỷ niệm gì gắn với Singapore, chỉ biết là thành phố ấy với mình quen thuộc, rất quen thuộc là đằng khác, nhưng chẳng thích, cũng chẳng ghét, cũng chẳng có gì phải phàn nàn. Nhưng nếu hỏi rằng mình có tí vấn vương gì, thì tuyệt nhiên không.

Bây giờ mà ngồi một mình nhớ về những nơi chốn đã đi qua, thì nhớ về những khoảnh khắc chẳng bao giờ còn gặp lại, những cảnh vật đã mãi mãi không còn, những con người bây giờ không biết đang ở nơi đâu...

Tao không bao giờ đủ can đảm dám quay lại để nhìn đảo Cát Bà thời hiện tại. Làm gì còn đường hầm pháo binh đi xuyên sang các bãi Cát Cò, làm gì còn xóm Tùng Dinh chênh vênh bên ghềnh đá, làm gì còn cảm giác có mình mình trên bãi cát, trên đảo không một bóng người giữa nắng và gió, làm gì còn không khí hớn hở buổi sớm mai trên thuyền đánh cá ngoài khơi xa...

Chắc ông "đại tá" Hải (bệnh nhân khu điều trị phong Quy Hòa, cựu trung úy công binh chế độ cũ - tao cứ phong bừa lên thành "đại tá") cũng chẳng còn. Nhớ biết bao nhiêu là những lần uống rượu suốt đêm với ông trên bãi biển, ngồi lâu đến nỗi cát lún ngập đến nửa người, chú cháu cười ha hả ngâm to: "Dữ quân nhất dạ thoại / Thắng độc thập niên thư" (tôi với ông nói chuyện một đêm / hơn mười năm đọc sách). "Trại hủi đẹp nhất thế giới" ấy là quê hương thứ hai của tao đấy.

Và cũng chẳng còn hào khí, chẳng còn hồn nhiên, chẳng còn bốc đồng của hồi ấy khi tao với thằng Hà (lớp Toán ngày xưa) cả mùa hè đi suốt dọc miền Trung và Tây Nguyên, dè sẻn từng đồng (ngày ấy đi dịch thuê kiếm được), đến đâu thì xin ở nhờ nhà người quen, nhà dân, ai cho ăn gì cũng ăn, ai rủ đi đâu cũng đi, tham gia giao thông trên suốt hành trình lắm lúc vắt vẻo chỉ đu được một chân một tay bám đằng sau những chuyến xe đò chật ních người... Này, sao cái anh rượu rhum Sơn Hà (làm từ mía) rẻ hều pha với chanh đường đá ngày ấy ngon thế say thế.

Rồi thì bao nhiêu nơi trên khắp vòng cung Tây Bắc, Việt Bắc vòng sang Đông Bắc mà đôi khi tao có dịp đảo lại, kể từ thời đầu tiên "tướng quân" dắt thằng con giai thăm lại chiến trường kháng Pháp ngày xưa. Đầm Hồng - Bản Thi, Bắc Kạn, Quản Bạ, Cao Bằng, Đông Khê, Quảng Uyên, Thất Khê, Na Sầm, Lạng Sơn (theo Đường Số Bốn)... mỗi nơi là bao nhiêu chuyện.
Nhiều lần, mình thấy cũng ấm no khi gõ cửa một nhà nào đó trên đường lang thang, đưa cho người ta thư tay của tướng quân viết trên giấy ba-hào-sáu, đại ý rằng "Cháu Hoàng Đạo Hiệp con giai tôi, họa sĩ, đi thăm đất nước, tôi bảo cháu qua thăm anh... vvv... mong anh tạo điều kiện giúp đỡ cháu...vvv... Bắt tay trái anh". Giờ thì tướng quân đã già quá rồi, mỗi lần ở Hà Nội con giai đưa tướng quân đi xơi cốc bia hơi thì đã phải cầm tay dắt, lại nghĩ chả biết có còn được mấy lần uống được cốc bia với tướng quân.

Lại lan man rồi. Lại suy tưởng rồi. Vừa lúc có đứa nó quẳng vào cho một cái Travel Request chuyến công tác tới. Mẹ kiếp, lại Băng Cốc à, Sa-thỏn Nừng à, ở một đêm à, nẫu nhỉ. Điệu này chắc tối đi xem có chỗ nào nó chiếu phim Lust Caution mà xem không, ở đây chưa có đĩa lậu bản đẹp - xong rồi thì lại dạt về Soi Lảng-Suan mà uống vớ uống vẩn đến khuya. Với những con những thằng tá hơm ông chẳng bà chuộc. Nói những chuyện vô nghĩa chẳng đâu vào đâu nốt. Chán.
 
Chắc bạn Hiệp tối hôm trước uống nhiều rượu quá nên mới nửa đêm tỉnh dậy không biết mình ở đâu chứ gì.

Anh Ni nhà tớ cũng đi công tác nhiều, cũng uống rượu nhiều, cho tớ kinh nghiệm là đến phòng khách sạn nào trước khi đi ngủ nên nhớ bật đèn nhà vệ sinh, rồi để mở cửa he hé. Để nếu có nửa đêm tỉnh dậy, lớ ngớ không biết mình ở đâu, ít ra còn tìm được nhà vệ sinh ở đâu. Nếu không, (chuyện này thì chỉ các bạn trai thì mới làm được) lại quay mặt vào tường khách sạn đái bậy thì khách sạn chúng nó cho vào sổ đen của chúng nó mất.
 
Chắc bạn Hiệp tối hôm trước uống nhiều rượu quá nên mới nửa đêm tỉnh dậy không biết mình ở đâu chứ gì.

Anh Ni nhà tớ cũng đi công tác nhiều, cũng uống rượu nhiều, cho tớ kinh nghiệm là đến phòng khách sạn nào trước khi đi ngủ nên nhớ bật đèn nhà vệ sinh, rồi để mở cửa he hé. Để nếu có nửa đêm tỉnh dậy, lớ ngớ không biết mình ở đâu, ít ra còn tìm được nhà vệ sinh ở đâu. Nếu không, (chuyện này thì chỉ các bạn trai thì mới làm được) lại quay mặt vào tường khách sạn đái bậy thì khách sạn chúng nó cho vào sổ đen của chúng nó mất.

Tình hình này thì tớ mang theo cái đèn con, tới nơi lắp ngay vào ngăn kéo bàn hay ngăn kéo táp-đờ-nuy, rồi để mở he hé... phòng khi hữu sự. :D
Nhưng công nhận là đêm trong phòng khách sạn nếu mình say quá nóng hết cả đầu, thì mở tủ lạnh minibar ra mà chui đầu vào thích lắm chúng mày ạ.
 
Ơ sao em Hoài lại biết mặt chị nhỉ? Công nhận lên TB toàn gị ép uống rượu, sợ phát khiếp. Có lần chị còn phải giả vờ là đang có con ở tuổi ... bú ti để không bị ép rượu nữa hehe.

Bạn Hiệp: tớ thuộc dạng NATO (No Action Talk Only), trông thế thôi dưng mà dát lắm. Có gì bạn phải chủ động hehehe

Ah mà cái chữ "bẹn" đó ko phải là typo đâu. Cơ quan tớ mọi người toàn xưng hô với nhau như thế (dã man!) :D

Bạn Nhung: tình hình là năm sau tớ lại qua Úc, tọa ở đó 6 tháng. Có gì hẹn hò offline với bạn nhỉ.
 
thằng mặt lai cu-tỷ Hiệp ăn pí-lù-lù nhá, mày ví von ông toạch nằm thẳng cẳng để chúng mày say xỉn nhét cơm vào mồm ông nhá, ông thì ông ngồi phắt dậy ông nốc rượu thi cho chúng mày đái hết cả ra quần nhá,

cả 3 tháng hè 1988 ông ở Mộc Châu, ông đi khắp Chiềng Vang- Chiềng Ve-Chiềng Sại- Chiềng Hắc- Chiềng Khùa nhá,

hồi đấy, phí quá ông chưa biết nốc rượu nhá,

ban ngày ông đi tắm suối lặn không cần nhắm mắt thi với bọn cu-tỷ xem đứa nào mò được nhiều mận hậu hơn nhá. Mận hậu bé tý, ngoài vỏ xanh lè trông đã ghê răng, nhưng thịt quả lại đỏ thẫm ăn ngọt lịm nhá,

nước suối trong vắt nhá, nhắm mắt lặn là cụng đầu vào đá nhá, mắt mở thao láo mà chẳng bi đau mắt nhá,

đàn bà con gái chúng nó chui đầu vào cái yếm trông như cái nơm màu xanh đen, tắm bì bõm, có người lạ đi qua là ngồi thụp xuống nhá,

đàn ông chúng nó mặc cái quần nỉ đen mà đũng xệ xuống quá đầu gối nhá, bên trong kô mặc gì nhá, lần đi đá bóng có đứa nói nguyên văn "thằng gì Kinh có mặc cái đeo ...uồi nên chạy nhanh" nhá,

có thằng 15 tuổi tên là Lứ , đi học lớp 2 trường Kinh ở thị trấn Mộc Châu, nó đọc bài thơ "con bỏi con boi, cái bòi đi trước..." nhá,

22 tháng 7 năm 1988 ông đổi cho thằng Lứ cái bút chì bấm để lâý cái răng nanh mà nó bảo là nanh cọp nhá, ông đeo lên cổ ông sướng vênh mặt nhá, gần 20 năm sau ông ngẫm lại ông mới vỡ lẽ đấy là nanh con lợn sề nhá,

dưới xuôi muốn hái quả thì ta trèo cây, trên này muốn hái bất cứ cái gì ta cứ chặt cả cây nhá,

thằng Lứ đưa ông đi hái quả mắc-chai (tựa như quả bứa lai quả muỗm) với cả quả nhãn rừng (cùi mỏng dính màu xanh lét) nhá, bố con nhà nó vác dao vác búa chặt cả cây đem lên xe cút kít thằng kéo thằng ủn mang gỗ về nhá, ông vừa chạy theo xe vừa bứt quả nhá,

quả đào Mèo to gấp 4-5 quả đào thường nhá, đỏ phớt thơm lừng nhưng 10 quả thì 9 quả trong hột ngo ngoe dòi nhá,

ban đêm ông vác đèn pin đi hái trộm ngô, có giống ngô thì hạt trắng, giống thì hạt vàng, giống thì hạt maù đỏ tím huyết dụ nhá. Có bắp ngô lẫn vào giữa hạt vàng là vài hạt đỏ tía nhá, nướng ăn ngọt lừ nhá.

có lần ông mặc quần xệ đũng theo thằng Lứ đi bán đào ở bến xe Mộc Châu, có bà cô khen ông sõi tiếng Kinh nhá, ông tưởng tượng lúc đấy mà đọc thơ Pushkin khéo bà ấy lăn đùng ra cấm khẩu nhá,

có ông Hưng thọt (Kinh) bảo vệ nông trường bò sữa Mộc Châu mở tiệc khoản đãi khách nhá, lấy bùn đất trát vào con chuột rừng lông sọc như bộ pijama, vùi than nướng, lúc sau đập cục đất ra, lông chuột dính hết vào đất, thịt trắng thơm phức, nhưng ăn vào thấy hơi thum thủm vì không mổ bụng, khi ăn mới moi lòng ra vứt đi nhá,

vừa ăn vừa xem tivi đen trắng trận chung kết EURO 88, Zavarov-Belanov-Protasov bị Gullit-Basten-Rijkaard hạ nhục 2-0 nhá,

------------------

12-2004, đường lên xứ Mộc vẫn những con dốc ấy nhá, vẫn lần lượt dốc Cun, dốc Má, dốc 75, rồi cả loạt dốc ngoằn ngoèo không tên nhưng cơi nới rông ra dễ đi hơn nhiều nhá,

mấy vạt đồi quen thuộc bị đào lấy cát hết nhá,
suối cạn sạch.
không còn bóng dáng nòng nọc, không 1 tiếng ếch nhái chẫu chàng nhá,


nhan nhản "Internet siêu tốc" với chả "Pô tô copy" nhá,
nhà cửa nhô ra thụt vào cao chất ngất, người xe như ngụa áo quần như nêm tâm hồn toàn heroin ngày dăm bảy bánh bán sỉn nhá,

anh Lứ đổi tên thành Khôi, về xuôi cưới vợ, nghe đâu 2 nhóc rồi nhá.

ông thì chừng nào còn chưa toạch là chừng ấy ông còn phỉ báng lũ hủy hoại môi sinh nhá. Tại chúng nó mà từ miền ngược tới miền xuôi bây giờ nơi nào cũng na ná nhau nhá.
 
Chết cười mất thôi... tao nẫu cái thằng phải gió này quá thể...
:D :D :D :D :D :D :D :D :D :D :D :D :D :D

Vinh ơi mày về ngay đây đi thôi. Ở Liên Xô làm cái xxx lùlùlù gì cơ chứ.
Về Sài Gòn ở với tao với thằng Thường nhá.
Nghiêm túc đấy bạn thân mến ạ.

Mày có thể về đây, ở với tao một tuần (hoặc sang mà ở với thằng Thường, thằng ấy nó ở một mình, đái đứng ;) ), rồi thì xem xét qua tình hình. Thích thì ở lại. Không thích lại đi, mất gì. Như trước đã nói, đây đất lành chim đậu cứ tơi tới. Hôm nọ nói chuyện với một đứa đang ở Sài Gòn mà cả tao lẫn mày đều biết, nó bảo mày mà về đây là đúng quá rồi còn gì.

Trước mắt hay là plan quả Tết này đi, về đây tao chất mày lên xe tao đưa mày đi chơi, nhá.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Hehe, đọc cái thằng Vinh này cứ cười đi cười lại mãi. Thế ra mày vênh mặt đeo cái răng con lợn sề suốt 20 năm nay à? Ngoài cái răng ra thì gần đây, có nhớn có khôn, còn vỡ nhẽ ra được thêm gì khác nữa không?

Hiệp mời mọc thằng Vinh về SG nồng nhiệt thế thì có nhẽ nó cũng sốt ruột muốn về lắm, nhưng mà đến khúc nghe Hiệp mô tả "đây đất lành chim đậu cứ tơi tới", thì có khi nó lại chột dạ băn khoăn rằng là nó muốn đậu mà chả có "phương tiện" nên chưa về với Hiệp được.
 
con vịt phưỡn phẹo kia, bên Nhật có sóc Bom Bo ko? Liệu hồn nhá! Tao sang đấy mang đồ lề vật dụng ra giã gạo cho mày hết xỏ lá nhá,

thằng Hiệp ơi, tao cũng muốn vác chim về tao đậu xứ lành nhà mày lắm nhá,
mày cứ lấy oto đèo tao đi chơi là tao thích lắm nhá, đi xe ở VN như làm xiếc nhá, chắc 2 ngày thay còi 1 lần nhá,

à mà ko, mày với thằng Thường làm sao cho tao say xỉn đần độn nằm vắt ra như cái bao tải rách trên xe, chúng mày thằng ủn thằng kéo xe tao mới khoái nhá,

xong rồi về đến nhà mày khuya quá sợ chị thức giấc chửi mắng đánh đập, 3 thằng cố lết vào toalet đái nhè nhẹ vào chân, để từ chân chảy xuống bồn cho khởi gây tiếng động nhá,

chúng mày cứ chờ còn tao cứ cố gắng nhá, nói trước sợ bước không qua, hẹn 1 ngày gần nhá,
 
Back
Bên trên