Hoàng Bảo Long
(P3Charmed)
New Member
Nhìn em Hưng làm thơ, lại nghĩ
Follow along with the video below to see how to install our site as a web app on your home screen.
Note: This feature may not be available in some browsers.
:-ss Eo ôi 2 bạn này tán tỉnh nhau ghê quá!
Bé Hưng: Chị cũng ko hiểu lắm vần điệu âm thơ Shakespeare lắm
, tiếng anh cũng có hạn, nhưng đọc qua thì thấy hay :x + có nét giống phết
. Cũng 14 câu, cũng từng đôi một, cũng tâm trạng
. Thiên nhiên tí, "em" và "tôi"
. Đọc Sonnets của Shakespeare thì chị thấy phải đọc từ đầu theo trình tự mới thấy được sự thay đổi theo thời gian ^^. Ông i' viết theo kiểu nhật ký, nhưng lại cho một người nào đấy... Nói chung thì chị thấy hay thôi, dùng từ cổ bóng bẩy cũng làm nên cái hay
. Còn đọc cái bản dễ hiểu như chị luôn phải đọc :| thì thấy mất hay nhiều
. Giờ mới hiểu sao các cô văn cứ bảo nhất định phải thuộc bản hán việt chứ ko phải bản phiên âm :|.
) Anh có người yêu rồi
) Bạn Kiên ko đến lượt đâu
) Chẳng qua lúc đấy vào sannhac.com của bạn Kiên, tự nhiên muốn viết ra cái gì đấy nên viết thôi. Chả viết vào sannhac thì cũng viết vào chỗ khác =))
Nhìn em Hưng làm thơ, lại nghĩmình ko làm đc thơ tiếng Anh
![]()
bạn Long làm mình hụt hẫng quá)
btw, mình lên mic bạc rồi bạn Long ạ :>
Không phải em cố tình ném đá đâu, nhưng mà em cứ liuên tưởng đến bài này ý:À, thế à, chúc mừng bạn Kiên nhá)
Mà hụt hẫng gì chứ) Tưởng bạn có người yêu rồi chứ
) Ai thèm ngó ngàng tới tớ
)
Ta biết ngày mai em có vợ
Đi làm hai bữa, tối về thăm
Cơm xong, chén nước chờ bên cạnh;
Em bế thằng con được mấy năm.
Chỉ mấy năm thôi, đủ phận chồng
Chàng trai tơ mởn đã thành ông
Không còn mộng dễ ngày tươi trẻ
Mắt sáng phai rồi, má hóp không.
Em ngồi trông vợ thấy nàng tiên
Là một người thôi, mộng hão huyền
Ta bước bên đường kêu gọi mãi
Nhớ người bạn cũ thuở anh niên.
Em nghe tê tái dưới hàng mi
Tiếc thuở say nồng, nhớ bạn si
Khép mắt buồn xa, em sẽ bảo:
- Có chàng Xuân Diệu thuở xưa kia...
bạn Long post bài thơ viết tặng mình đi)
Đây, bài thơ viết tặng bạn Kiên:
Lâu rồi không về với cố nhân
Vườn xưa đã nát cánh hoa hồng
Trải một tình si cho lòng nhớ
Rải đôi xa cách để người trông
Sông rộng trời cao dòng nước biếc
Lòng mênh mang nỗi nhớ không cùng
Đàn ca ai oán ai vừa cất
Có người còn giữ chữ "thủy chung"
Còn bài này nữa ... viết tặng một người
Sương đêm lạnh
Ánh đèn buồn
Gió mùa đông khẽ luồn qua khe cửa
Tình vang lên lời lưỡng lự
Quên hay không quên?
Con đường dài, đông mặc sức kêu rền
Trời mây một màu đỏ quạnh
Tình đơn côi một mảnh
Gặm nhấm nỗi tương tư cho qua tháng đoạn ngày
Bạn từ lúc tuổi còn thơ
Hai ta hạt chín chung mùa nắng trong
Ánh đèn trên gác, dưới phòng
Cũng là đôi kén nằm trong kén trời
Ôi rét đêm nay mấy học trò
Ngủ chung giường hẹp, trốn bơ vơ
Cô hồn vạn thuở buồn đơn chiếc
Có lẽ đêm nay cũng ngủ nhờ.
Lạnh lùng biết mấy tấm thân xương!
Ân ái xưa kia kiếp ngủ giường.
Đâu nữa tay choàng làm gối ấm,
Còn đâu đôi lứa chuyện canh sương
Trốn tránh bơ vơ, chạy ngủ lang,
Hồn ơi! có nhớ giấc trần gian
Nệm là hơi thở, da: chăn ấm,
Xương cọ vào xương bớt nỗi hàn?