Đang đóng gói hành lý rồi, nhìn lại căn phòng mình đã ở trong suốt gần 3 tháng.
Ghét nó, ghét mỗi buổi sáng thức dậy gió lạnh ùa vào qua cửa sổ ( dù đóng kín nhưng vẫn lạnh ), ghét cái bãi cỏ nơi đàn ngựa đang thong dong gặm cỏ.
Ghét mỗi sớm mai mặt trời lên lại thấy ngày dài và mệt mỏi.
Nhưng mỗi góc ở căn phòng này, mình tự tay dọn dẹp mỗi ngày, tự tay lau chùi, dù ghét thì nó vẫn đã gắn bó với mình, hay vẫn đang, ít nhất đến giờ phút này.
Liệu rằng chỉ vài tiếng nữa, rời xa căn phòng này, có khi nào mình thấy nhớ nó không nhỉ?
Không, nó không còn là gì với mình nữa, vì nơi nào mình đến, sẽ là căn phòng của mình.
Gỡ từng thứ mình đã treo trên tường xuống, như cảm giác gỡ từng mảng thịt của một ký ức loang lổ.
Rồi đây mình sẽ đến một nơi mới, nơi dù không phải là nhà của mình, nhưng hy vọng sẽ có nhiều nắng hơn.
Ít nhất trong mùa đông lạnh giá này.
Đôi lúc cũng tự dằn vặt, liệu mình làm như thế này có ác quá không?
Ai cũng bảo mình là tuyệt vời, phải, cái mặt nạ mỗi ngày mình đeo thật hoàn hảo, mình đã vẽ lên nó thì tất nhiên nó phải tuyệt vời.
Tuyệt vời đến mức đôi lúc trong giấc mơ lạ nào đó, cũng lầm tưởng đấy là bộ mặt thật của mình.
Hoàn hảo đến mức đến giờ phút này có lẽ nạn nhân, à không đối tượng, vẫn chưa biết mình ra tay.
Và cả chủ nhà mới cũng không biết rằng, tất cả đều là kế hoạch của mình bày ra.
Đôi khi cũng tự ngưỡng mộ mình một cách đầy huyễn hoặc, như một thiên tài nào đó, đã ra tay, chỉ một đòn thôi là thắng.
Và mình đã thắng.
Mùi vị của chiến thắng, một chút háo hức, nhưng cũng một chút trống trải cô liêu.
Mình không ác, không làm đau ai cả, à có, nhưng mà không có niềm hạnh phúc nào mà không phải đánh đổi bằng nỗi đau cả, kể cả là nỗi đau của kẻ khác. Hay nỗi đau khiến nước mắt trào ra, buổi sáng lạnh bước hàng mấy cây số tới trường.
Ai trả lại nước mắt cho tôi?
Mình không ác, mình chỉ đang đòi lại hạnh phúc mà mình đáng được hưởng.
Vậy là giờ phút này cũng đến.
Giã từ.
(24/11/2008-Chuyển nhà).