Xây dựng các tập đoàn kinh tế tại Vn

Nguyễn Vân Trang
(Van Trang)

Thành viên danh dự
Đây là tên chuyên đề nhóm em đang cần phải làm. Cho em hỏi:
Theo em được biết, mỗi nước có một definition khác nhau về tập đoàn Kinh tế và bản thân các tập đoàn kinh tế ở các nước khác nhau thì cũng có kết cấu khác nhau. ( như Keiretsu hay Conglomerate...)

_ Có phải các tập đoàn kinh tế ở VN chủ yếu là chuyển đổi từ tổng công ty Nhà nước sang ko? Có phải các tập đoàn kinh tế ở VN tồn tại dưới dạng công ty cổ phần và nhà nước nắm giữ phần lớn số vốn ko?
_ Có phải bản chất của hình thức này là công ty mẹ và công ty con không?
_ Có thể nêu cho em một vài VD về các tập đoàn KT ở VN ko (tổ chức, cơ cấu....)
 
lanh tranh cai nhe:
1/ tap doan kinh te o VN = cac tong cong ty, hinh nhu chua co cai nao co phan hoa ca, von hoan toan nha nuoc (tru vinamilk :)
2/ vi quy mo lon, nen chac chan se la co che cong ty me cong ty con.
3/ chang han buu chinh vien thong vua thanh lap tong cong ty, hay cong ty vinaconnex vua xay vua ban
http://www.vnn.vn/kinhte/caicachdnnn/2005/03/399255/

nha minh nhieu tong cong ty to lam, to lam, lung doan thi truong noi dia luon... Nhung chuyen thanh lap tong cong ty chi la hinh thuc, co che quan ly thi cha co tien bo gi ca, cho nen cac cong ty nay lam an hieu qua chu yeu dua tren the doc quyen ma thoi chu vuon ra the gioi duoc may.

Cac bac chuyen gia ra "sửa" tớ cái nhé, cho sáng ra.
XS
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Thanks anh Hoài for ur useful things;)
Cho em hỏi:
Như vậy thì chính xác ra là ở VN chưa có tập đoàn kinh tế nào và tất cả là chỉ ở dạng "mô hình" đúng ko?
Với cả tổng công ty 90, 91 là j vậy :(
 
Tổng công ty 90,91

Các tổng công ty 90 và 91 được thành lập theo Quyết định số 90/TTG ngaỳ 7-3-1994 cuả Thủ tướng Chính phủ về việc tiếp tục sắp xếp doanh nghiệp Nhà nước, và Quyết định số 91/TTG Ngày 7-3-1994 của Thủ tướng Chính phủ về việc thí điểm thành lập tập đoàn kinh doanh.

Ngày 7/3/1994, Thủ tướng Chính phủ đã ban hành Quyết định số 90/TTg, yêu cầu tiếp tục làm thủ tục thành lập và đăng ký lại doanh nghiệp nhà nước chưa đượcc sắp xếp theo Nghị định số 388/HĐBT. Đồng thời tiến hành sắp xếp, thành lập và đăng ký lại các liên hiệp xí nghiệp, tổng công ty. Các doanh nghiệp nhà nước và liên hiệp xí nghiệp, tổng công ty không đủ điều kiện thì tiến hành sắp xếp lại theo các hình thức khác nhau (bao gồm sáp nhập, hợp nhất, hạ cấp) hoặc giải thể. Quy định rõ tiêu chí thành lập mới doanh nghiệp nhà nước, tổng công ty nhà nước.

Để tạo điều kiện thúc đẩy tích tụ và tập trung, nâng cao khả năng cạnh tranh, đồng thời thực hiện chủ trương xóa bỏ dần chế độ bộ chủ quản, cấp hành hính chủ quản và sự phân biệt doanh nghiệp trung ương, doanh nghiệp địa phương và tăng cường vai trò quản lý nhà nước đối với các doanh nghiệp thuộc mọi thành phần kinh tế, nâng cao hiệu quả của nền kinh tế, ngày 7/3/1994, Thủ tướng Chính phủ đã ra Quyết định số 91/TTg về thí điểm thành lập tập đoàn kinh doanh.

Luật Doanh nghiệp nhà nước được Quốc hội thông qua ngày 20/4/1995 quy định "Tổng công ty nhà nước được thành lập và hoạt động trên cơ sở liên kết của nhiều đơn vị thành viên có mối quan hệ gắn bó với nhau về lợi ích kinh tế, công nghệ, cung ứng, tiêu thụ, dịch vụ, thông tin, đào tạo, nghiên cứu, tiếp thị, hoạt động trong một hoặc một số chuyên ngành kinh tế - kỹ thuật chính, nhằm tăng cường khả năng kinh doanh của các đơn vị thành viên và thực hiện các nhiệm vụ của chiến lược phát triển kinh tế - xã hội trong từng thời kỳ" và chỉ rõ cơ chế hoạt động của các loại thành viên của tổng công ty.

Cụ thể hóa Luật Doanh nghiệp nhà nước, ngày 27/6/1995, Chính phủ có Nghị định 39/CP ban hành Điều lệ mẫu về tổ chức và hoạt động của tổng công ty nhà nước quy định rõ quyền và nghĩa vụ của tổng công ty; Hội đồng quản trị và Ban kiểm soát; Tổng giám đốc và bộ máy giúp việc; tập thể người lao động trong tổng công ty; đơn vị thành viên của tổng công ty; quản lý phần vốn góp của tổng công ty và doanh nghiệp thành viên ở các doanh nghiệp khác; tài chính của tổng công ty; mối quan hệ của tổng công ty với các cơ quan nhà nước và cơ quan địa phương,...

xem thêm thông tin về Tổng cty 90,91 và Luật DNNN tại đây: http://www.moi.gov.vn/BForum/detail.asp?Cat=10&id=502
 
Em đã hoàn thành gần xong, chỉ còn phần thuận lợi, khó khăn.
Bọn em nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có từng này:
_ Thuận lợi:
+ Có nền tảng là các tổng công ty
+ Có được kinh nghiệm và bài học từ các nước đi trước.
_ Khó khăn:
+ CPH khép kín
+ Pháp luật, chính sách không rõ ràng.

Thực ra trong khi làm em thấy khó khăn nhiều hơn thuận lợi mà khó khăn cũng chẳng nói ra được cụ thể:D.
Giúp em với!
 
những cái links của anh Hoài thật bổ ích, fasciating...im really looking foward to ur next lecture...^__^
 
Cái này cứ bát nháo thế nào ấy, thích thì đặt một cái tên cho nó oách - "tập đoàn" - chứ về bản chất nó cũng chỉ là một công ty mà thôi. Còn cái gọi là Tổng công ty của VN là cách liên kết một đống công ty lại với nhau, không nhất thiết chúng phải có quan hệ gì mật thiết với nhau.

Từ thực tiễn và logic anh nhận thấy để hình thành một tập đoàn tiền thân của nó phải là một công ty hay một tổ chức kinh tế làm ăn phát đạt, tăng trưởng nhanh, đã có một tiềm lực tài chính vững mạnh và bên cạnh đấy là khả năng quản lý tốt thì tất nhiên sẽ đến một lúc nào đấy trở thành một tập đoàn. Một tập đoàn ở đây có nghĩa là họ đã đa dạng hóa các hình thức hoạt động kinh doanh của mình, và mỗi hình thức hoạt động kinh doanh của mình tuy có hỗ trợ hay bổ trợ cho các hình thức hoạt động kinh doanh khác nhưng mục đích của chúng lại là phát triển độc lập...

Đại ý là như vậy, khi nào có thời gian anh sẽ thử mô tả sự phát triển của một số tập đoàn kinh tế 100% tư nhân của VN.
 
À, em cũng có một chút khái niệm về cái đó. Kiểu như bình thường các tập đoàn hình thành một cách khá tự nhiên do nhu cầu mở rộng phát triển kinh doanh và tăng khả năng cạnh tranh. Còn việc cơ cấu lại các tổng công ty ở Việt Nam thành Tập đoàn KT thì thực chất là theo danh nghĩa cho phù hợp với "xu thế của thời đại" thôi đúng ko ạ?

Cho em hỏi, có phải trong 1 TDKT, chỉ có công ty mẹ mới có tư cách pháp nhân đúng ko ạ? Đại thể như nếu công ty con phạm luật thì công ty mẹ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Điều này khác với ở tổng công ty, các công ty thành phần đều có tư cách pháp nhân, hầu như ko có mối liên hệ ràng buộc về mặt pháp lý với tổng công ty. Em hiểu thế có đúng ko?

Anyway, em thấy viết cái đề tài này rất buồn cười, ở trường bọn em còn chưa được học Macro, các môn chuyên ngành chưa học. Ý tưởng thì có nhưng cũng chẳng biết chứng minh kiểu gì. Hậu quả là khi làm đề tài thì chỉ hô hào vài câu đao to búa lớn như kiểu trong mấy cái nghị quyết, nghe cứ funny kiểu j í ^_^

Anh Thành: em rất eager and interested về việc "mô tả sự phát triển của một số tập đoàn kinh tế 100% tư nhân của VN" của anh. --> Really look forward to seeing this a.s.a.p ;)
 
Bất kể một công ty con nào cũng có tư cách pháp nhân cả. :)

Để em thử suy nghĩ nhé:

- Ở VN có những công ty bé tí tẹ teo theo cách nhìn quốc tế, nhưng lại gọi là "tập đoàn";

- Ở Mỹ chẳng hạn, Microsroft, IBM, Ford, Boeing... đều gọi là công ty :p

Cái kia anh sẽ trả lời em sau.
 
@Thành: em cũng rất mong chờ được đọc bản mô tả sự phát triển của một số tập đoàn kinh tế 100% tư nhân của VN.^_^

@Vân Trang: em thấy đề tài này kô hề buồn cười, chị nên post nhiều đề tài tương tự vậy, để tụi em còn tham khảo.
 
bài của anh Thành đi đâu mất rồi , em chờ mãi :((
 
OK Anh sẽ trả lời trong tuần này :) Đang thu thập dữ liệu
 
Bắt đầu trả lời nhé. :D

Thực sự thì anh cũng không bắt đầu câu chuyện như thế nào đây - vì anh chỉ có một mớ thông tin rời rạc, không hệ thống, ngoài ra nhiều điều chưa biệt, còn những điều biết chưa chắc đã phản ánh đúng sự thật. Nhưng dù sao anh cũng đã hứa nên cũng cố trả lời vậy.

Thay vì kể chuyện đi lên của một doanh nghiệp (tập đoàn) thì anh sẽ cố gắng dẫn dụ nó về những kết luận mang tính chất đúc kết kinh nghiệm về việc xây dựng / hình thành một tập đoàn kinh tế.

Những chuyện ngoài lề

Từ nhỏ mình đã rất thích ngắm nghía, theo dõi tất cả những gì xảy ra xung quanh mình và cố gắng tìm ra một quy luật phát triển / biến đổi nào đấy của các sự kiện đấy. Hồi nhỏ vì tình cờ đánh rơi mất hạt đỗ vào một cái khay đất, mình đã được chứng kiến hạt đỗ đó đã dần phát triển như thế nào. Và quá trình phát triển đó đã tạo cho mình một cảm giác vô cùng thích thú vì quá trình nảy mầm và kết quả của nó khá nhanh. Và từ đó mình biết được rằng, từ một hạt đỗ nếu đem gieo trồng sẽ cho ra rất nhiều hạt đỗ. Vậy nếu cứ trồng tiếp và trồng tiếp thì có lẽ chẳng mấy chốc mà mình có cả một rừng đỗ. Đấy là suy nghĩ ngây ngô của một đứa trẻ 8-9 tuổi.

Lớn lên, sự ham muốn tìm tòi của mình cũng khác dần, tùy thuộc vào hoàn cảnh và điều kiện. Khi đã trưởng thành, hay ít ra bắt đầu có những suy nghĩ mang tính chất nghiêm túc hơn tôi bắt đầu để ý đến những vấn đề mang tính chất kinh tế - xã hội hơn. Một trong những câu hỏi trọng tâm mà tôi đem bán suốt một thời gian dài đó là vì sao người ta lại giàu và vì sao người ta lại nghèo. Nói thật thì câu hỏi này mình đã có trong đầu từ những năm học cấp 2, tuy rằng những nhận xét và phán đoán hoàn toàn là không vững chắc và bản thân mình cũng kô nhớ chính xác mình đã nghĩ gì hồi đó. Câu hỏi đó dần dần chuyển thành câu hỏi tương lai con người đó sẽ đi về đâu (ý ám chỉ là sẽ giàu hơn hay nghèo hơn). Và rồi khi lớn hơn một chút nữa tôi lại đặt cho mình câu hỏi: làm sao để có thể trở thành giàu có?

Những câu hỏi đó đối với tôi mang tính chất tìm tòi nghiên cứu nhiều hơn là để bản thân mình lập nghiệp nên phần lớn tôi chỉ đi tìm tòi chứ không mấy khi chủ động thực hiện nó cả.

Những ghi nhận ban đầu (cũng ngoài lề)

Những ghi nhận ban đầu của tôi về sự phát triển một doanh nghiệp của tôi khá là mâu thuẫn. Vì sống ở Ucraina, được tiếp xúc với một cộng đồng người VN khá là hỗn tạp nên tôi thu được cho mình nhiều thông tin bổ ích.

Thường thì khi ở trong trường hay quan điểm chung của xã hội vẫn rất chê bai về tiểu thương, về con buôn hay bất cứ một thứ nghề nào đó mà không phải ngồi trong văn phòng.

Mình đã có dịp nói chuyện với các anh sinh viên tốt nghiệp trên mình nhiều khóa, các anh này được cái sáng sủa và bắt đầu sự nghiệp kinh doanh của mình bằng việc mở công ty, thuê văn phòng và nói với mình rằng "làm ăn phải chính quy thì mới đi xa được" (trước đó, các anh này đã kiếm được một ít tiền nhờ buôn bán thời sinh viên và là những năm nhốn nháo của cải tổ). Sự thật thì 5-10 năm sau các anh này không tiến xa được mấy, công ty làm ăn không nên nổi rồi cũng buộc phải giải tán. Người thì chuyển sang làm thuê cho công ty khác, người chuyển sang đi buôn với dân đi chợ, còn người thì bỏ về VN tìm việc và tìm vợ :D

Một nhóm sinh viên khác, nhóm này xuất thân từ các gia đình nghèo, các anh cũng không có điều kiện lắm (mà cũng không phải loại anh hùng hảo hán) nên cam chịu số phận đi làm thuê cho các anh khác máu mặt hơn. Cuộc sống của các anh này nói chung không có gì đặc biệt, phụ thuộc rất nhiều công ty mà các anh đến làm thuê. Nếu công ty làm ăn nên nổi thì các anh ấy cũng được khấm khá lây. Nhưng trong số các anh đi làm thuê cũng tách làm 2 nhóm khác nhau, nhóm thụ động đi làm, được giao ít trọng trách thì sau 5-10 năm cũng không có gì khác lắm, may ra có nhiều tiền tiết kiệm hơn, còn nhóm kia là những người đi làm thuê, nhưng lại rất năng động, được tín nhiệm, thạo nghề thì sau 5-10 năm không ít trong số đó (chỉ là một phần thôi) đã tách ra làm riêng, hoặc được thăng tiến lên vị trí lãnh đạo đồng thời là cổ đông của công ty, và nghiễm nhiên họ bước vào nhóm ngừơi có máu mặt.

Một nhóm sinh viên khác không chọn con đường công ty mà lao vào thương trường một cách bình dân nhất. Họ lao vào các phi vụ buôn lậu, đánh quả, làm giả giấy tờ, làm thủ tục hải quan v.v. và v.v. Những người này rất nhanh nhẹn, láu cá và khá bản lĩnh. 5-10 năm sau, những con người này phần lớn đã trở thành những ông chủ cỡ bự, một vài người lọt vào danh sách những người giàu nhất VN nếu không nói là giàu nhất. Con đường của một trong số họ sẽ là nhân vật chính của câu chuyện của mình.

Một ít sinh viên thì lại chọn con đường đơn giản hơn nhiều, họ từ bỏ hết những kiến thức đã học ở ĐH (thực ra, bất cứ ai lao vào cuộc sống kiếm tiền đều bỏ lại kiến thức ĐH) và đi vào con đường đi chợ bán hàng như những người công nhân xuất khẩu lao động. Số phận của những người này phần lớn là bấp bênh vì phần nào họ cũng là trí thức, không thể xông pha như những người lao động chân tay, không thể bỗ bã như những người chỉ biết đi buôn. 5-10 năm trôi đi, những dấu ấn của thời sinh viên đối với những người này gần như đã biến mất, họ trở thành những người phơi sương dãi nắng ngoài chợ và con người họ cũng biến đổi, không khác gì những người đi chợ khác. Sự thành đạt của họ cũng khác nhau, nhưng ít ai có thể nói là thành đạt.

Số phận của những người đi chợ thì sao? Các bạn đừng vội kết luận là rất bấp bênh, không hẳn như thế - ở đây số phận của từng con người là khá đa dạng, không ai giống ai cả, thành đạt có, mà bi đát cũng có. Điều đáng nói là có những người đã rất thành đạt - nhờ biết cách buôn bán, nhạy cảm trong vấn đề thị trường, khéo léo trong quan hệ v.v... Những người này tuy là nhờ thời cơ, nhưng trong họ đã có tố chất của những ông chủ nên họ trở nên giàu có là điều tất yếu. Khi đã giàu rồi, bản thân những người này cũng biến đổi về tính chất, và họ trở thành một giới chủ, tuy không có nhiều học vấn cho lắm, nhưng cũng có thể nói là đáng kính hay đáng nể.

Việc tổng kết trên cho ta thấy, con đường sự nghiệp không ai giống ai cả, cái chính là phải biết mình biết người, biết thời thế thì sẽ lên, không có một phương sách, bài bản nào cả. Sự cứng nhắc sẽ làm hại cả sự nghiệp.

Thực ra một kết luận khác lại quan trọng hơn: để trở nên giàu có thì trước hết phải nghĩ đến cách kiếm thật nhiều tiền :D Cái này nghe nó hơi ngớ ngẩn, nhưng ý nghĩa sâu xa của nó lại gần với quan niệm của Marx về tích lũy tư bản ban đầu. Những ghi chép tiếp theo của mình sẽ cho các bạn thấy suy nghĩ trên của mình được hình thành thế nào qua các năm tháng.

Các công ty lớn hình thành như thế nào

(bây giờ đã gần 2 giờ sáng - vậy xin khất lần sau)
 
anh cứ từ từ mà post anh ạ...ko có tổn hại sức khỏe :D
mới tập 1 em đọc thấy hấp dẫn rồi...như truyện dài kỳ ý :D
 
Thế FPT nhà mình đã là tập đoàn chưa, dạo này cái j` cũng thấy bọn nó nhúng mũi vào.
 
Bây giờ tiếp đến chủ đề các công ty lớn được hình thành như thế nào. Ở đây, chủ yếu là nói đến các công ty của người Việt Nam. Cũng như phần trên, mình xin phép lan man một chút.

Mình vẫn thích trò chuyện về sự hình thành các doanh nghiệp lớn với bạn bè mình. Nhưng có một đặc điểm mình thấy rất nổi bật, là bạn bè mình đi học ở Mỹ với Úc thường có quan niệm chê bai tiểu thương, và đầu óc con buôn, chê sự làm ăn manh mún v.v. và v.v. Thực chất thì việc làm ăn chụp giật, nay hay mai chớ thì không ai thích thật, nhưng định nghĩa thế nào là đầu óc tiểu thương? Làm ăn nhỏ không thể có nghĩa là sẽ không làm ăn lớn được và sự thật là phần lớn các CEO ở các tập đoàn xuyên quốc gia đều đi lên từ cái gọi là "shop-floor". Ngay cái ông Bộ trưởng Thương mại hiện nay của Hoa Kỳ là Carlos Guterrez cũng đã từng là một người lái xe đi bán hàng thực phẩm. Vì sao vậy?

Theo quan điểm cá nhân của mình thì nền kinh tế thị trường khắp nơi đều vận hành như nhau mà thôi, do đó các quy luật phát triển cũng không thể khác nhau.

Có lần mình đi cắt tóc trên đường đê Yên Phụ, ngồi nói chuyện với anh cắt tóc bảo rằng thời xưa hay cắt ở phố Quang Trung, nhưng giờ chỗ đó không còn ai nữa. Anh thợ cắt tóc liên nói là mấy người cắt tóc ở Quang Trung thời xưa giờ đều trở thành ông chủ, có cửa hàng cửa hiệu đàng hoàng cả rồi. Tôi cũng không biết là các ông ấy là ông chủ tầm cỡ nào, nhưng dù sao tôi nghĩ họ cũng đã "upgrade" lên một tầng lớp khác rồi, chứ không phải anh thợ cắt tóc đứng đầu đường như xưa nữa.

Đối diện nhà mình ở khu Hoàng Cầu có một gia đình thời xưa có ông bố chỉ làm nghề bơm xe đạp. Như tôi nhớ thì ông ấy chỉ có mỗi một cái bơm làm công cụ sống. Nhưng không hiểu sao hơn 10 năm sau tôi trở về thì thay vì một cái ghế nhựa bên cạnh một cái bơm tay giờ đã là một cửa hiệu sửa chữa xe máy kiêm bán dầu nhớt castrol mang tên "Đại dương" to tướng với 5-6 người làm công. Không biết thu nhập của cái hiệu sửa xe đấy thế nào, nhưng có vẻ như gia đình ông hàng xóm sống cũng khấm khá, cũng có đồng ra đồng vào, không phải đầu tắt mặt tối như trước đây. Dù sao cũng đáng khen.

Phố Đinh Liệt như mọi người cũng biết là con phố chuyên bán sách "lậu" với những căn phòng bé nhỏ, chật hẹp, chất đầy sách. Cách làm ăn này chắc chắn nhiều người cho rằng là không "bền" và rất manh mún. Không hiểu sao, một năm trở lại đây các quầy sách bẩn thỉu kia đang biến hóa thành những cửa hàng sách khang trang lịch sự và có đầy đủ "tư cách" để cạnh tranh với các cửa hàng quốc doanh.

Trên kia chỉ là những ví dụ rất nhỏ chỉ để nói lên rằng bất kể anh xuất phát từ đâu đều có thể trưởng thành lên được, và không phải những người kinh doanh "nhỏ" đều có đầu óc "tiểu thương". Thực chất thì chính những con người đấy lại là những con người có "chiến lược" kinh doanh bài bản nhất và sự nghiệp của họ vô cùng vững chãi.

Như chúng ta thấy đấy, từ những ví dụ trên ta có thể đưa ra một kết luận là trong kinh doanh quan trọng nhất là tạo ra cho mình công việc kinh doanh ổn định thì nhất định một ngày nào đó sẽ ngóc đầu và trở thành một ông chủ thực thụ.

Tuy vậy, chúng ta cũng cần nhìn nhận lại là cũng có những con người có khởi đầu tương tự như những người kể trên, nhưng lại không ngóc đầu lên được. Tại sao vậy? Tôi cũng đã cố gắng đi tìm hiểu nguyên nhân. Phần lớn tôi chỉ quy về một nguyên nhân đó là họ kinh doanh kém (doanh thu và lợi nhuận thấp), mà bản thân họ lại không nhận ra điều đó. Xét trên phương diện rộng lớn hơn thì có rất nhiều người kinh doanh kém mà không tự nhận ra được, nên suốt đời họ vẫn cứ dẫm chận tại chỗ.

Tất nhiên, để trở thành một đại gia thì ngoài việc kinh doanh ổn định còn cần có thu nhập cao ổn định. Chỉ cần làm một phép tính đơn giản, nếu như mỗi năm doanh nghiệp đó sinh lời được 100.000$, thì phải cần đến 10 năm họ mới có trong tay được 1 triệu $, và cần đến 100 năm mới có được 10 triệu $ mà đồng tiền mất giá theo thời gian, cũng như xã hội cũng phát triển theo thời gian, do đó những doanh nghiệp với quy mô như vậy, sẽ không bao giờ trở thành đại gia được.

Vậy câu hỏi đặt ra là làm sao để có được thu nhập cao?

Có lần mình nói chuyện với người thuê nhà của mình, bà này kinh doanh hàng văn phòng phẩm quy mô nhỏ thôi, nhưng bà ta lại có suy nghĩ rất độc đáo. Bà ta chê bai cái người bán hàng khô, nói là kinh doanh như thế thì làm sao mà giàu lên được. Bà ta giải thích bằng cách nói cái mặt hàng khô, giá chỉ có vài ngàn đồng, trong khi cái hàng văn phòng phẩm của bà loại be bé cũng đã vài chục ngàn đồng --> thu nhập kinh doanh hàng văn phòng phẩm cao hơn. :) Mặc dù bà ta không đúng, nhưng bà ta cũng có cái lý của mình.

Qua theo dõi tôi nhận thấy là lợi nhuận của mỗi mặt hàng kinh doanh trên thị trường là không giống nhau. Như người bán hàng rau, thì thu nhập không thể bằng người đi buôn hàng vải. Người buôn hàng vải thì không bằng người đi buôn hàng điện tử. Người buôn hàng điện tử thì không bằng người buôn ô-tô, xe máy v.v. và v.v. Quy luật chung là cứ buôn bán mặt hàng gì có giá trị cao hơn thì sẽ có thu nhập cao hơn.

Mỗi một lĩnh vực kinh doanh đều có một mặt bằng lợi nhuận, mặt bằng lợi nhuận giữa các ngành nghề khác nhau là khác nhau, và mỗi một thời kỳ vị trí của chúng cũng khác nhau do nhu cầu mỗi thời kỳ mỗi khác. Lịch sử kinh tế cũng cho ta minh chứng về điều này: ở Nhật Bản, ban đầu những công ty kinh doanh hàng dệt may và thực phẩm, sau đó những doanh nghiệp này đã phải nhường vị trí cho các nhà công nghiệp, và vào cuối thế kỷ 20 là các nhà sản xuất hàng điện tử. Nếu theo dõi danh sách của Forbes về những người giàu nhất nước Mỹ ta cũng thấy sử dịch chuyển tương tự và giờ đây những người giàu có nhất nước Mỹ là những ông chủ các hãng phần mềm.

Những ông chủ tương lai của chúng ta lúc đó cũng đã rất nhanh chóng tìm ra cho mình những nghề ổn định với mức thu nhập cao:

1. Buôn đô-la: Vì đồng tiền rúp mất giá nhanh, hàng hóa bán được trên thị trường Nga cần nhanh chóng chuyển đổi sang dollar để quay vòng nên đã xuất hiện những sinh viên chuyên đi buôn đô-la. Ban đầu, đám sinh viên này chủ yếu là thu mua đô-la ở các ký túc xá sinh viên dành cho người nước ngoài ở mấy thằng da đen, hay mỹ latinh, ả-rập rồi đem bán lại cho người VN. Vì nhu cầu mua đô-la là vô hạn và ổn định, những sinh viên này từ chỗ coi việc buôn bán đô-la là việc kiếm thêm thành nghề nghiệp ổn định của mình. Với sự nhanh nhẹn và hiểu biết của mình, các sinh viên này dần dần quan hệ được cả với nhân viên các ngân hàng (đơn giản là các ngân hàng cũng cần có những người này). Thu nhập của những người này cũng tăng đáng kể, do quy mô buôn bán hàng hóa của người VN tăng rất cao. Chỉ cần một ví dụ nhỏ: họ chỉ cần đổi 1 triệu $ / ngày với mức chênh lệch là 1% thì cũng đã có thể bỏ túi 10.000$/ngày. Tất nhiên, họ biết rằng một mình mình làm thì không nổi, nên họ tuyển thêm chân rết để mở rộng hoạt động. Cũng theo thời gian, họ sống trong môi trường kinh doanh tiền tệ nên họ cũng học thêm được nhiều nghiệp vụ ngân hàng, và họ dần mở rộng lĩnh vực kinh doanh sang những dịch vụ ngân hàng khác như chuyển tiền, thanh toán, giải ngân, thuế VAT :D

2. Khai thuế hải quan: Nước Nga từ nền kinh tế xã hội chủ nghĩa chuyển sang nền kinh tế thị trường không tránh khỏi nhiều bỡ ngỡ. Những chuyến hàng áo gió chở sang bán đem lại lợi nhuận khổng lồ cho những chủ hàng, nhưng họ lại không biết làm thủ tục hải quan như thế nào, khai báo ra sao với lại thuế suất thường rất cao. Vậy cũng xuất hiện những cậu sinh viên tìm tòi, lân la làm quen được với ngành hải quan. Họ "giúp đỡ" các chủ hàng mở containers, và đổi lại họ được một khoản hoa hồng nho nhỏ 500-1000$ cho mỗi containers. Đây cũng là một lĩnh vực ổn định và nhu cầu mỗi ngày một cao do giao thương mở cửa, nên các sinh viên cũng đã xác định là nghề nghiệp kiếm sống của mình. Càng làm, càng quen nên dần dần họ trở thành những người làm thuế hải quan chuyên nghiệp, đơn đặt hàng mỗi lúc một tăng. Và ngoài mở cont. cho hàng từ VN, còn làm cho các lô hàng đến từ Trung Quốc - mà đây mới là nguồn thu chính. Chỉ cần làm phép tính: Nếu mỗi ngày họ khai thuế cho 10 cont. với lệ phí là 500$/cont thì cũng đã kiếm được 5000$/ngày. Trên thực tế thì lệ phí đó mỗi ngày một tăng và không còn là 500$/cont nữa và số cont. mỗi ngày không chỉ là 10 cont. mà lớn hơn thế rất nhiều.

3. Mở chợ: Người VN buôn bán tại Nga và Ucraina nói riêng, và ở Đông Âu nói chung, buôn bán chủ yếu là ở ngoài chợ. Nhưng vì phần đông họ là lao động xuất khẩu, không thông thạo thổ ngữ, ít giao tiếp, thiếu hiểu biết về luật pháp, giấy tờ thường là lởm khởm nên rất hay bị ức hiếp. Những chủ chợ người Nga cũng rất khó khăn trong việc giao tiếp với đám người này và họ cần một người VN thông thạo tiếng Nga, có hiểu biết, có thể tin cậy được đứng ra làm đại diện một mặt để dễ quản lý, một mặt cũng là để thu hút thêm người VN đến kinh doanh. Thế là xuất hiện những sinh viên, đứng ra giúp đỡ bà con thuê chỗ ở chợ Tây. Lúc đầu họ chỉ thầu 10-20 chỗ, dần dần số người kinh doanh tăng lên nhanh chóng, họ thầu đến từ vài trăm đến vài ngàn chỗ. Vì kinh doanh có vốn, họ đầu tư xây dựng, cơi nới chợ - kinh doanh trên một quy mô rộng lớn. Chỉ cần làm một phép tính nhỏ, nếu họ thu 100$/một sạp hàng mỗi tháng, thì cứ 1000 sạp hàng, mỗi tháng họ cũng đã có thu nhập lên đến 100.000$, mà trên thực tế số sạp hàng lên đến trên 10.000 sạp và số tiền họ thu về không rõ là bao nhiêu nữa.

Đấy là bước khởi đầu của các đại gia, sau này trở thành những ông chủ tập đoàn lớn nhất của VN :) Hôm sau mình sẽ kể tiếp việc hình thành tập đoàn ra làm sao.
 
Em cám ơn anh Thành rất nhiều ,dù anh chưa vào vấn đề chính nhưng anh đã nêu ra khá nhiều ví dụ để cho chúng em thấy một "cái gì đó "trong đầu .Chính 'cái gì đó mà anh chỉ nghĩ thôi mà chưa làm được hồi xưa ' đã vào trong đầu của bọn em .Và em nghĩ nếu có một "cái gì đó trong đầu "rồi thì chỉ cần một chút gì đó cố gắng là thực hiên đc thôi anh nhỉ?
Em có vài thắc mắc xin mọi người cho y' kiến đc ko ạ
*Có phải nền kt của mình đang chuyển từ kt XHCN sang kt thị trường đúng ko ạ?
*Thế thì nền kt thị trường quả đúng là rất quan trọng và ko thể thiếu đúng ko ạ?
*Với những gì đã học hồi trước môn GDCD thì XHCN:công bằn ,dân chủ ...TBCN :bóc lột người,con người ko có chủ quyền.
Nhưng em nhận thấy điều ngược lại. Pháp ,một nước coi là TBCN tiêu biểu ,người dân ở đây kêu ca rất nhiều đến chuyện thế nặng bên cạnh đó người Pháp họ có phúc lợi rất nhiều.
-Họ bắt những người thu nhập cao nộp thuế nhiều .Để làm gì?Để cho người thất nghiệp,để hỗ trợ nhà ,để cho thêm bảo hiểm sức khỏe .....
-Những đứa trẻ con đẻ ở Pháp dù quốc tịch gì,một trong hai bố mẹ ko đi làm,những đứa trẻ đó đều được một tài khoản riêng trong ngân hàng
-những đứa trẻ nào tàn tật đều được hỗ trợ tiền ăn ở .3 lần/ tuần lại có người đến dọn dẹp nhà cửa cho bố mẹ đứa bé đấy
và còn rất nhiều thứ khác nữa mà em nhân thấy cũng hay ở đây .....
Em bây giờ cũng hơi mâu thuẫn ,theo những gì mình nhận thấy,nhìn thấy ,quan sát được lại thấy TBCN lại hay hơn .Ý nghĩ đấy có đúng ko ạ?
 
Hôm nay cuối tuần rỗi rãi viết tiếp nhé.

Qua những gì anh đã nói ở trên thì việc hình thành một doanh nghiệp lớn đòi hỏi phải biết kinh doanh đúng chỗ và đúng thời: tức tập trung vào đầu tư, kinh doanh những lĩnh vực mà sinh nhiều lợi nhuận nhất lúc đó (mà không phải trong tương lai), và chỉ có duy trì mức kinh doanh siêu lợi nhuận trong khoảng một thời gian dài (5-10 năm hoặc hơn thế nữa) thì mới đảm bảo doanh nghiệp của bạn trở thành một doanh nghiệp lớn.

Điều này đúng không chỉ với hoàn cảnh của các doanh nghiệp VN ở Nga, mà với tất cả các công ty lớn trên thế giới trong đó có Microsoft, Apple, Ford Motors...

Nhưng một khi đã trở thành một doanh nghiệp khổng lồ thì nảy sinh những vấn đề sau:

- Lĩnh vực kinh doanh bị hạn chế và không cho phép tiếp tục mức tăng trưởng như cũ, không những thế việc kinh doanh có nguy cơ sẽ không còn phát đạt như trước và suy thoái dần;

- Lợi nhuận thu được sau khi đã tái đầu tư vào lĩnh vực kinh doanh vẫn còn lại là một con số khổng lồ và mỗi ngày một tăng chóng mặt đã đặt ra một nhu cầu cấp thiết là phải tìm chỗ đầu tư cho những khoản tiền này.

Khi vấp phải vấn đề này, các doanh nghiệp lớn ở Nga đã phản ứng khác nhau, và kết quả là có công ty sau đấy thì phá sản, có công ty ngừng kinh doanh và có công ty trở thành tập đoàn.

Phải nói rằng, các doanh nghiệp giàu có ở Nga được chia làm nhiều thế hệ khác nhau, và thất bại của thế hệ đi trước là bài học đáng quý cho thế hệ sau.

Những sai lầm đầu tiên vấp phải

Vào đầu những năm 90 gần như chả mấy ai có nhiều kinh nghiệm về quản lý kinh doanh, lúc đó Luật Doanh nghiệp cũng chưa ra đời, và phần lớn người dân lớn lên dưới thời bao cấp không có mấy kiến thức về nền kinh tế thị trường nên những sai lầm trong kinh doanh là chuyện dễ vấp phải.

Hồi đấy những người có nhiều tiền ở Nga (có thể chỉ là vài trăm ngàn $) là được phong "soái" và các soái này sau khi đã xúc được một ít tiền từ dân Nga liền nghĩ đến chuyện sử dụng đồng tiền thế nào cho hợp lý. Ngoài một ít tiền họ đầu tư vào bất động sản (thường thì mua phải giá cắt cổ, ở những vị trí dở hơi do chính người nhà mua hộ - thế mới biết anh em, họ hàng mà dính đến tiền đều không ra gì cả), phần lớn họ đầu tư vào việc kinh doanh.

Có người đầu tư vào lĩnh vực khách sạn - thời đó việc kinh doanh nhà cho chuyên gia nước ngoài thuê thì phát đạt, chứ khách sạn cũng chả ăn thua vì VN thời đó có mấy du lịch đâu, ngoài ra thì khi kinh doanh họ thường góp vốn với đối tác ở VN - đối tác này thường thì khai vống phần đóng góp, gian lận trong thu chi và cấu kết với lực lượng chính quyền, công an địa phương để chiếm đoạt tài sản. Chính vì thế, sau một khoản thời gian, các doanh nghiệp ở Nga về đầu tư như thế này đều thua lỗ hoặc bỏ của chạy lấy người. (tương tự với đầu tư vào các lĩnh vực khác)

Có người đầu tư về kinh doanh theo kiểu mafia mà họ vẫn quen làm ở bên Nga. Nhưng họ lại quên mất rằng, ở VN tuy không có luật pháp, nhưng chính quyền quản lý rất chặt, nắm bắt tình hình rất vững, con người thường hay lật lọng, không những thế ở VN vẫn phải đi nhiều cửa, mà đi không biết bao giờ cho hết... Nên cách làm ăn này cũng không tồn tại lâu được, các "soái" này cũng đều lần lượt ra đi.

Một nhóm khác thì quay sang việc cho vay nặng lãi (gọi là nặng nhưng cũng có thể coi là chấp nhận được vào thời điểm kinh doanh dễ dàng như thời đó). Nhưng mà cho vay thì dễ, đòi đựơc lại khó. Hoặc là người đi vay làm ăn thua lỗ (hoặc đi tiêu xài hết) nên không có tiền để trả, hoặc là người đi vay lại đầu tư mua bất động sản ở VN. Mọi người đều nghĩ là giá bất động sản ở VN cũng sẽ tăng chóng mặt như những năm trước đấy, ai ngờ từ năm 1995 đến 1999 thị trường đóng băng, giá không tăng, trong khi lãi suất lại cao --> nên họ lại chí phèo, cũng kô giả cả lãi lẫn vốn luôn. Việc đi đòi nợ trở nên vô cùng gian nan, phải nhờ đến các băng đảng xã hội đen --> nhưng không hiệu quả lắm, nếu như bản thân con nợ không có tiền để trả. Còn ở VN, thì việc sử dụng xã hội đen là một sai lầm lớn -- có người đã phải vào tù vì đến đòi nợ kiểu này...


Đại ý là các soái ở Nga về đều lần lượt rụng hết trên đất VN và những sai lầm này của thế hệ đi trước (chủ yếu là các bác nghiên cứu sinh, cán bộ, đại diện cty nhà nước ở Nga) đã giúp cho thế hệ đi sau (chủ yếu là sinh viên) đúc kết kinh nghiệm về việc sử dụng đồng tiền khi đã trở thành một doanh nghiệp lớn.

Những kinh nghiệm này có thể liệt kê như sau:

1. Phải trở thành nhà đầu tư tại chính thị trường mình đang kinh doanh trước đã rồi mới đầu tư ở một thị trường mới lạ như VN;

2. Kinh doanh cần có quan hệ mật thiết với chính quyền (cả trong và ngoài nước);

3. Đối tác hợp tác đầu tư phải là đối tác kinh doanh chiến lược (chứ không phải bạn học, đồng nghiệp hay họ hàng)

Tất nhiên, các doanh nghiệp thế hệ sau tầm cỡ hơn nhiều các doanh nghiệp thế hệ trước, không những thế cách họ đi lên cũng có khác, nhưng không thể phủ nhận những kinh nghiệm quý báu kể trên.

(phần sau sẽ nói đến nội dung chính của topic :D)
 
Back
Bên trên