Chương V
Những ngày đầu hè thật đáng ghét, nóng chẳng ra nóng, lạnh chẳng ra lạnh, thỉnh thoảng lại đổ những trận mưa rào thấy run cả người. Ngọc ghét cái nóng nực của mùa hè, ghét cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông, ghét cái nhầy nhụa của những trận mưa phùn mùa xuân, suy ra chỉ còn mùa thu là mùa đẹp nhất. Ngọc tự nhủ như vậy và nó chỉ mong cả năm 12 tháng chỉ có một mùa, mùa thu. Mỗi khi mùa thu đến, khi những chiếc lá vàng trải thảm dưới gốc cây, trên hè phố, hay trong những bãi cỏ công viên, Ngọc lại thấy lòng mình bâng khuâng quá đỗi, nó sung sướng cảm nhận cái mát mẻ của đất trời, từng bước nhẹ nhàng dạo trên con đường quen thuộc và thích thú để cho những làn gió nhẹ mơn trớn mái tóc nó, khuôn mặt nó và hai cái má ửng hồng. Thế nhưng bây giờ không phải mùa thu, cũng không có là vàng hay gió nhẹ, mà thay vào đó là cái sự nóng nực của mùa hè, và cả một vấn đề nghiêm trọng, kì thi học kì 2 của nó. Ngọc ngồi trong lớp mơ màng nghĩ đến cái mùa thu tươi đẹp, rồi bất giác nó ngước lên bảng nhìn cô, cô dạy Địa của nó vẫn đang thao thao bất tuyệt với “các hình thức tổ chức sản xuất, các nhân tố ảnh hưởng đến ngành giao thông vận tải..v..vv..”. Ngọc chẳng có cảm giác gì với kì thi sắp tới, không phải vì nó đã quá giỏi đến mức chẳng lo lắng gì về thi cử, cũng chẳng phải nó lo sợ đến nỗi mất hết cảm giác, mà….cũng chẳng biết nữa, tự dưng nó thế, mặt cứ thẫn ra khiến Phong ngồi bàn cuối phải “mơ màng” theo nó, nghĩa là chẳng chú ý gì đến bài giảng của cô. Chuông hết tiết. Cả lớp đứa nào cũng mặt mày hớn hở xếp sách vở vào cặp khi cô kết thúc bài giảng bằng câu “Các con nhớ học bài kĩ để tuần sau thi học kì, chúng ta nghỉ”. Ngọc cứ ngồi đấy, thẫn thờ và nhìn ra ngoài cửa sổ. Bí đỏ định ra hỏi thăm thì đã có người làm việc đó trước nó
- Đệ tử làm sao thế ? có chuyện buồn à ? – Câu hỏi quen thuộc của thằng sư phụ ngồi bên cạnh khiến Ngọc bất giác mỉm cười, nó cười vì lần nào sư phụ nó cũng bắt đầu bằng câu hỏi đó mỗi khi nó gặp chuyện không vui.
Ngọc khe khẽ lắc đầu, tự dưng nó thấy mệt mỏi không buồn cất tiếng.
- Có chuyện gì thì nói ra xem nào, thằng nào bắt nạt con để sư phụ xử lý ?
- Con không sao, sư phụ kệ con
- Thế này mà nói không sao, chắc thằng Phong hả?
Phong từ lúc nãy đến giờ vẫn nghe lén câu chuyện, nghe tới tên mình nó giật nảy “Ừ, biết đâu đấy, Ngọc vẫn còn giận mình vụ tinh tinh thì sao, chết, nó mà méc thằng sư phụ thì mình bẹp dí mất.” Nhưng Phong cũng chẳng phải lo xa, Ngọc đã lên tiếng “minh oan” cho nó:
- Không đâu sư phụ ạ, - vừa nói Ngọc vừa thu dọn hộp bút và sách vở trên bàn- Thôi về đi
- Sư phụ đưa con về nhé- Hoàng Linh hỏi như chưa yên tâm về cái “không sao” của cô nhóc đệ tử.
- Thôi, để Bí đỏ đưa con về cũng được mà- Ngọc buông một câu rồi lặng lẽ bước chân ra khỏi lớp, bỏ lại đằng sau hai cặp mắt tò mò.
- Mày nhìn gì ? – Hoàng Linh quay sang Phong – đưa nó về cho cẩn thận không tao cho mày lên thớt đấy con ạ.
Phong chẳng buồn hách dịch Hoàng Linh, nó vội vã lấy xe chạy theo Ngọc đã khuất bóng sau cổng trường.
Hôm nay khác với mọi ngày, Phong đạp xe chậm rãi, thong thả như muốn kéo dài thời gian ở bên Ngọc. Đường Kim Mã giờ tan tầm thật mát mẻ, thỉnh thoảng lại có những tia nắng tinh nghịch nhảy nhót trên mái tóc cô nữ sinh, cái đuôi gà đung đưa trong gió phảng phất một mùi hương nhè nhẹ. Ngồi sau xe đạp và thưởng thức cái mát mẻ của buổi chiều tà, Ngọc cũng chẳng buồn giục Bí đỏ đạp nhanh, đầu óc nó cứ nghĩ lan man đến những chuyện vu vơ, và cuối cùng bao giờ cũng nghĩ đến anh, lâu thật lâu, và cũng chỉ luẩn quẩn mấy ý nghĩ như vậy mà nó không biết rằng nó đã làm cho hai thằng con trai lo cho nó đến mức nào. Bí đỏ đạp xe nhưng đầu không ngừng nghĩ xem nên bắt chuyện với Ngọc như thế nào, nó vẫn đang rất thắc mắc về sự thẫn thờ của con bé suốt 4 tiết học chiều nay. Lấy hết can đảm, nuốt nước bọt mấy lần, Phong mới dám lên tiếng:
- Hôm nay mày sao vậy ?
Không có tiếng trả lời, Bí đỏ càng thấy khó xử, nó cảm giác như con bạn thân đang cố lẩn tránh sự quan tâm của nó, Phong hiểu Ngọc là đứa lúc nào cũng nghĩ cho người khác còn chuyện của mình cứ giấu mãi trong lòng, đến một ngày bùng phát nó không chịu nổi mới nói ra. Nhưng giờ đây, Phong không đủ kiên nhẫn để chờ nó bùng phát, nó lại nuốt nước bọt lần nữa, hít một hơi thật dài như để tiếp thêm oxi, rồi…
- Tao sẽ nói…- 3 tiếng của Ngọc khiến Phong giật mình, nó chưa kịp hỏi lần hai, nó cứ nghĩ rằng Ngọc không trả lời nó, mà nó càng không hiểu tại sao nó chưa đánh mà con bé đã khai, nó vểnh tai lên chờ đợi điều mà “tao sẽ nói” của Ngọc, nhưng hai cái đèn xanh rồi mà Ngọc vẫn im re, dường như muốn trêu tức Phong.
- Mày nói gì mày nói đi, mày làm tao lo quá rồi đấy – Bí đỏ gắt lên, giọng nó đã bắt đầu tức tối
- Tao có bảo là tao nói với mày đâu ?- Kít… “ui da”, Ngọc đập đầu vào lưng Phong, nó hét lên “Mày đi cái kiểu gì thế…đau quá….lưng mày thì êm lắm đấy!”
- Tao xin lỗi….- Phong gãi gãi đầu- Nhưng mà….mày…mày vừa nói cái gì?
- Tao nói mày đi đứng kiểu gì…- Ngọc chưa nói dứt câu Phong đã cắt ngang – Tao không nói cái đó, ý tao là mày bảo là mày không nói với tao là sao ?
- Sao là sao ? hỏi kiểu gì ngớ ngẩn thế ?
- Thì mày vừa bảo “tao sẽ nói”, rồi bây giờ lại “tao có bảo là nói với mày đâu”, ở đây chỉ có tao với mày, chẳng nhẽ mày nói với bà tóc xoăn phóng quả Atila kia chắc !
- Hahahaha – Ngọc cười sặc sụa, ngất ngưởng trên con ngựa sắt quen thuộc của hai đứa, bỗng chốc Phong thấy một niềm vui thoáng qua, “cả buổi nay giờ mới thấy nó cười…”, không muốn chấm dứt tiếng cười hồn nhiên đó, Phong im lặng đạp xe mặc cho nó cười, và cũng thật nực cười, chính sự im lặng của Phong lại làm Ngọc ngạc nhiên, nó không cười nữa mà nhô cái đầu lên phía trước hỏi:
- Mày giận tao hay sao mà không nói gì ?
Phong chống chế :
- Đâu, tao đang nghe thử tiếng cười của yêu tinh khác người ở chỗ nào
Biết là Phong trêu nó nhưng Ngọc vẫn giả vờ hỏi ngây ngô
- Vậy chứ nó khác ở chỗ nào?
- Ờ ờ….- Phong không ngờ Ngọc không nổi giận như mọi khi mà nó lại vặn vẹo như vậy khiến Phong lúng túng
Ngọc sáng mắt lên như Acsimet vừa tìm ra lực đẩy của nước:
- A, giỏi hén, khác nhau ở chỗ “ờ ờ”, hay quá, ừ nhỉ, sao tao không nghĩ ra – Ngọc reo lên hồn nhiên đến mức nó quên mất là thằng bạn đang trêu nó với con yêu tinh.
Giờ thì Phong chẳng buồn hách dịch Ngọc nữa, bởi sắp đến nhà Ngọc, mà mục đích cuối cùng nó vẫn chưa đạt được. Phong đành lên tiếng lần ba:
- Thôi giờ thì nói đi, tao không có thời gian đùa với mày đâu
- Có chứ, mày phải đùa với tao cả đời – Rồi Ngọc lại cười sằng sặc, Phong bỗng nhận ra sự khác thường, nó phanh xe rồi lập tức tấp vào bên đường. Có tiếng Ngọc sau lưng “ui da, mày lại làm trò gì thế, đau quá”. Không nói gì, Phong lẳng lặng cầm tay Ngọc lôi vào quán sinh tố nhỏ nhắn với cái tên cũng dễ thương không kém, Quán Titi.
- Mày làm cái trò gì đấy ? mấy giờ rồi mà còn vào uống sinh tố, về muộn mẹ tao la chết – Ngọc bực bội. Rõ ràng cái giọng vừa rồi mới thực sự là tâm trạng của Ngọc, rõ ràng nó có vấn đề gì đó không ổn, Phong cũng không hiểu sao nó lại cảm nhận được điều đó, chỉ biết rằng lòng nó không yên, và trái tim nó mách bảo nếu chưa biết rõ chuyện thì nó sẽ không để cho Ngọc về.
Sau khi gọi hai cốc sinh tố đu đủ, món ưa thích của “nhóc yêu tinh”, Phong bắt đầu nhìn thẳng vào mắt Ngọc khiến Ngọc có chút gì đó bối rối, nhưng rồi nó lấy ngay lại vẻ tự nhiên vờ như ta đây chỉ ngồi uống nước, nhà ngươi muốn nhìn gì thì nhìn
- Nói cho tao biết, nói sự thật đấy, mày có chuyện gì mà như người mất hồn thế?
- Tao chả có chuyện gì cả, sắp thi học kì thì tao lo thôi
- Nói dối ! – Một câu nói hay một lời trách móc đau lòng – Tao là thế nào, mày coi tao là gì, mà mày còn giấu tao thế, hả! – Phong nhấn mạnh từ cuối cùng trong câu nói, lòng nó giờ đang pha trộn nhiều thứ cảm xúc, lo lắng, bực dọc, và hình như có chút gì đó tuyệt vọng…
Ngọc cúi gằm mặt xuống, nó sợ Phong trông thấy đôi mắt long lanh của nó, nó thấy mắt cay xè và hình như mũi đang dần đỏ ửng lên, nó vơ vội cốc sinh tố ngay sau khi chị phục vụ đặt xuống bàn, uống một ngụm dài, hi vọng lấy lại được vẻ bình tĩnh ban đầu, hi vọng những giọt nước mắt chực tuôn ra trên khuôn mặt sẽ dừng lại với vận tốc v=0. Phong vẫn quan sát thái độ của Ngọc, càng lúc nó càng nhận ra Ngọc có vẻ gì đó không bình thường, bởi thói quen của Ngọc là dằm cho những cục đá tan ra rồi mới nhấm nháp từng ngụm để “tận hưởng cái mát lạnh lan dần xuống cổ họng”, Ngọc đã từng nói với Phong như thế, và Phong nhớ rất rõ, rất rõ…Nó nhấc chiếc cốc thủy tinh lên ngắm nghía những miếng đu đủ màu da cam trông thật đẹp mắt, Ngọc cũng đã từng nhận xét như vậy..
- Dằm đá ra và tận hưởng cái mát lạnh lan dần xuống cổ họng sẽ thú vị hơn rất nhiều đúng không Ngọc ?
- Những miếng đu đủ màu cam thật dễ thương, dễ thương như chiếc váy da cam mà mẹ tặng mày sinh nhật lần thứ 8 đúng không?
Ngọc im lặng, nó vẫn cúi gằm mặt nhưng tay bắt đầu chọc mạnh những cục đá trong cốc.
- Tao nhớ rõ lắm chứ, tất cả…sở thích của mày, thói quen của mày, niềm đam mê của mày….tao luôn nhớ, bởi tao là vị thần hộ mệnh của mày, là người luôn sẵn sàng lắng nghe mày nói, luôn ở bên mày lúc mày cần, luôn bảo vệ mày….dù mày có xa lánh tao, tao vẫn luôn dõi theo bước chân của mày….
- Xin lỗi – Ngọc nói thật nhẹ, dường như có cái âm thanh gì đó như át đi tiếng nói của nó, âm thanh gì….như âm thanh của những giọt nước mắt đang rơi trong lòng nó.
Ngọc chạy. Nó chạy thật nhanh ra khỏi cái không gian vang vang điệu nhạc quen thuộc của bài “Un roman d’amitié” mà mỗi lần nghe bài đó, nó lại nghĩ đến anh.
Ngoài trời đang mưa, mưa to lắm, ai cũng hối hả phóng thật nhanh để có thể về nhà với mái ấm của riêng mình, bởi đó là nơi an toàn nhất để tránh cơn mưa, để quên đi những lo toan mệt mỏi của cuộc sống. Chỉ có hai bóng người dưới mưa, dường như chúng không biết đến cơn mưa như tát vào mặt thằng con trai, còn đứa con gái…trong giây phút đó, nó chỉ biết gục mặt vào đôi vai gầy của vị thần hộ mệnh, để tránh những cái tát dữ dội của trận mưa, hay để che giấu, mặc dù trời rất tối, những giọt nước mắt thổn thức “Tao đã quá yêu anh ấy, tao phải làm sao đây, tao quá đau đớn khi nghe anh ấy gọi hai tiếng “em gái”….tao ….tao không biết mình có thể vượt qua như hai năm trước đây, tao đã đánh mất đi hạnh phúc tươi đẹp, giờ đây, tao không thể có được hạnh phúc đó một lần nữa, có phải vậy không Phong ơi!”. Thằng con trai ôm thật chặt con nhóc trong đôi tay mềm yếu, bàn tay nó run lên, run lên vì cái giá lạnh của trận mưa, hay vì nỗi lo sợ, nó sợ mất đi con bạn thân nhất, sợ …Hình như Phong nghe thấy tiếng lòng nó đang vang lên “Tao không thể mang lại hạnh phúc cho mày được Ngọc ơi, bởi trái tim mày đã mang một bóng hình khác, nhưng tao sẽ luôn ở bên mày, dõi theo bước chân của mày, bất cứ lúc nào mày gục ngã, bất cứ lúc nào mày quay đầu, mày sẽ vẫn nhìn thấy tao, và đôi vai tao…lúc nào cũng dành cho mày, cho những giọt nước mắt của một người con gái, chỉ duy nhất một mình mày mà thôi”. Không biết Ngọc có nghe được nỗi lòng của Phong không, chỉ biết rằng trời đang mưa rất to, và Ngọc cũng đang khóc…