Những con đường Vân Nam - phần 2
Tôi nghĩ đến hoàn cảnh, đến số phận, hay là sự lựa chọn. Thật khó nói, vì cuộc sống đôi khi không cho chúng ta sự lựa chọn, vấn đề là phải chấp nhận nó với thái độ như thế nào. Như những người dân sơn cước ở nơi rìa thế giới này, cuộc sống vẫn trôi qua. Những ngôi nhà Tạng được trang trí cầu kỳ, từ con sơn, mái gỗ, đến những khung cửa sổ, một sự tỷ mỉ đặc trưng của người Tạng, dù cho cái tổng thể vẫn là tính chất cục mịch, thô nháp. Có lẽ đó là sự thể hiện tinh thần của những con người sống trên mái nhà thế giới này. Và những bài hát của người Tạng, những giai điệu có âm vực cao vút, có nét nhạc tươi sáng và phóng khoáng, phơi phới như ánh mặt trời buổi sớm trên những vách đá khô cằn. Trong suốt cả hành trình vượt qua những con đèo Vân Nam, bác tài của chúng tôi chỉ bật duy nhất một đĩa nhạc. Chúng tôi nghe, dần thành thuộc từng giai điệu. Không hiểu lời, mà sao nghe mãi vẫn không biết chán. Chỉ thấy trước mắt là những tầng mây cao, những áng mây mỏng và nhẹ, trôi thật nhanh trên cao nguyên, thấy những đỉnh núi cao ngất, những đỉnh núi khô cằn không có sự sống, nơi đá hoa cương cũng biến dần thành vụn cát, nơi tuyết về đêm và khô cháy ban ngày. Và những cánh rừng thu thay lá, im lặng chuyển mình theo vệt thời gian. Và những con vực sâu thăm thẳm, sâu đến rợn người, phía dưới, những dòng sông thành sợi chỉ, những đỉnh núi thấp thành những hòn sỏi, những mái nhà thành những chấm đen. Chúng tôi đi chênh vênh bên mép vực, vực ở đây thường thẳng đứng, từ cửa sổ ô tô nhìn xuống, chỉ thấy một khoảng không. Nhưng những bài hát thật quyến rũ, đôi khi chúng tôi lặng người khi vào những điệp khúc hùng tráng và phóng khoáng, khi những giọng nam trầm ấm và giọng nữ kim cùng hòa quyện vào nhau, tạo nên điệp khúc của núi rừng. Chúng tôi cùng cất giọng hòa theo lời hát, thấy lòng mênh mang, thấy cuộc đời thật nhẹ. Và cứ thế, theo lời hát, chúng tôi đi mãi lên phía bắc, lên cao hơn... Trở lại những suy nghĩ về cuộc sống, về sự lựa chọn, có lẽ người Tạng đã chọn cho mình một cách sống, một niềm yêu đời, những niềm vui riêng, vượt lên hoàn cảnh, vượt lên khó khăn, có lẽ, vì thế mà cuộc sống không khi nào ngừng chảy, như những dòng sông trên cao nguyên băng giá này, chảy lặng lẽ nhưng không bao giờ cạn. Núi rừng, băng tuyết là nguồn vô tận...
Xe nghỉ lại ở Benzalin, một thị tứ nhỏ nằm giữa hành trình từ Shangrila đến Deqin, chủ yếu chỉ có những nhà nghỉ dành cho dân du lịch. Thị tứ này chạy men theo sườn núi, dài khoảng trên 1 km, hàng ăn kiêm nhà nghỉ san sát, hầu như ít dân, chỉ có những vị lạtma đến từ ngôi chùa nào đó đi chơi, mua chút văn hóa phẩm, chơi bi -a. Thị tứ này nằm đúng nơi con đường không chạy ven theo dòng sông nữa, mà ngoặt lên núi, bỏ lại những thung lũng, bỏ lại dòng sông. Bữa trưa ngắn ngủi, và chuẩn bị phòng nghỉ cho ngày về, chúng tôi lại lên đường. Con đường bắt đầu thay đổi, đi vào những đoạn cua gắt và những triền dốc ngày một cao hơn. Hai bên chỉ còn bờ vực và vách núi, nhưng đường vẫn rất đẹp, dường như rất tốt nếu so với các con đường quê nhà. Không có người, không có làng xóm, chỉ có núi. Đôi khi chúng tôi tự hỏi, vì sao cuộc sống lại đến nơi này, cảm giác sự sống không tồn tại ở đây, chỉ có con đường là minh chứng cho sự hiện diện của con người giữa hoang vu và cô quạnh. Rời Benzalin chừng nửa tiếng, chợt giật mình vì một nét cong cong của dòng sông. Omega corner. Tạo hóa đã tạo nên nét cong đều đặn của dòng sông, chạy vòng qua đầu núi, uốn rất đều như chữ Omega. Núi trọc lốc, trơ đá, buồn tẻ và hoang tàn, chỉ có một nét sông mềm mại, uốn quanh.
Tiếp tục là con đường sâu hun hút trước mắt, những con đường trên mặt đất đi không khi nào hết. Lá đã đỏ hơn, vàng hơn, không khí cũng bắt đầu lạnh hơn. Vượt con đèo đường lát đá chống trơn trượt, xe đi như xóc ốc. Tiếng xóc ù tai, nhưng biết đã đi vào vùng tuyết phủ. Mùa đông, những ngày tuyết rơi, con đường này sẽ đóng cửa. Nhưng đang là cuối mùa thu, con đường này ngầu bụi. Những sườn núi ở đây toàn bụi đất, màu vàng khô cằn, đôi khi là những cánh rừng đã bị khai thác hết, trơ sườn núi và những gốc cây nham nhở. Nhìn xuống dưới, những con đèo, đỉnh núi lúc nãy giờ đã thấp lắm rồi, chúng tôi đã lên đến độ cao 4000 m. Vượt qua một khúc quanh, bỗng òa ra, trước mặt là dãy núi tuyết cao sừng sững, dãy núi Baima, cao trên 5300m. Độ cao của núi không bằng Ngọc Long Tuyết Sơn, nhưng trên này, độ cao trung bình lớn, không khí lạnh hơn, cả một dãy núi phủ trắng tuyết. Cảnh tượng hùng vĩ lần đầu tiên tôi nhìn thấy, niềm vui sướng dâng trào với tất cả những thành viên của LG3, những người say xe cũng choàng tỉnh dậy, nói, cười, nhất là những người đã lỡ hẹn với tuyết ở Ngọc Long...
...Lại nói về những người bạn đồng hành của tôi. Đó là những con người can đảm. Đoàn chúng tôi có 7 nữ, thì 3 trong số đó say xe, thậm chí có người say xe bê bết. Biết là say, nhưng vẫn lên đường. Mà cảm giác say xe hẳn ai cũng từng có lần biết đến, mệt mỏi vô cùng...Trong đoàn ai cũng thông cảm, ai cũng muốn được chia xẻ, nhưng không gì được, hành trình thì không thể chậm chễ, vì thời gian thì ngắn, mà đích thì còn xa. Nhưng chỉ cần xe dừng lại bên khung cảnh núi tuyết mênh mang, mọi người ào xuống, những người say xe nhất cũng chợt tỉnh như sáo, cùng chụp ảnh, nói cười, rồi lên xe, lại say. Nhưng những người bạn và sự dũng cảm của họ đã làm cho hành trình của chúng tôi trọn vẹn, lúc nào cũng đầm ấm và vui vẻ...
Quay trở lại dãy núi Baima, những đỉnh núi trắng ngời ánh tuyết, tuyết chảy tràn xuống dưới chân núi, dù chỉ cách đó chừng 20km, trên đường chúng tôi qua, vẫn là nắng vàng, khô hanh, và ấm áp. Cảnh tượng hùng vĩ đó sẽ khiến những người thờ ơ nhất cũng phải sững sờ. Trong ánh chiều đã muộn, màu trắng vẫn ánh lên, thanh sạch và quyến rũ. Phía dưới chân núi, cả một cánh rừng thông úa vàng. Tôi nghĩ rằng, có lẽ úa do tuyết lạnh, màu vàng xỉn, khô cháy trải rộng, uốn lượn mềm mại theo những sườn núi, tạo nên cảnh tượng tương phản của những sắc màu cuối thu. Chúng tôi nghĩ rằng mình may mắn, vì thời khắc được gặp mùa thu Vân Nam. Đến mùa đông, màu trắng xóa sẽ bao phủ những cánh rừng, ngọn núi, con dốc, không có đa dạng sắc màu cho bạn được chiêm ngưỡng và tận hưởng, không có màu đỏ của lá phong, vàng của thông, màu đỏ của đá núi, rồi vàng, rồi xám... rất nhiều màu sắc khác nhau đã vẽ nên hành trình của chúng tôi. Chụp ảnh với núi tuyết Baima thật nhanh, chúng tôi còn phải lên đường, vì trời đã ngả sang màu tối. Con đường trước mắt còn xa, còn chừng 20 km mới đến Deqin, và Falai View còn cách đó 14 km nữa.
Tiếp tục lên đường, chúng tôi vượt qua con đèo cao nhất Vân Nam, đèo Baima, cao 4300m, không gian bát ngát trước mặt, nhìn ra xa xa, những ngọn núi vẫn tiếp tục cao hơn, và rồi chợt gặp những bãi tuyết mỏng ven đường. Nắng cả ngày nhưng những bãi tuyết vẫn không tan, để lại những mảng trắng nham nhở. Đối với nhóm đã từng bỏ lỡ tuyết Ngọc Long, đây là niềm vui vô bờ bến. Thế là dù muộn, xe vẫn phải dừng lại cho mọi người được cảm giác lần đầu chạm tay vào tuyết trắng, nâng nui những tảng băng nhỏ, mảnh mai. Đó có lẽ là món quà cuối mùa thu dành cho chúng tôi, và vì thế, niềm vui ấy càng lớn với những cô gái Hà Nội, với nhiều người trong số họ, đây là lần đầu tiên được lên đường, được biết hương vị tuyết, được chạm vào cái lạnh băng giá này...
Chạy đua nước rút với ánh mặt trời, chúng tôi lên đường cho kịp đến Deqin. Cảnh sắc càng ngày càng hùng vĩ hơn, mênh mông hơn, những đỉnh núi tuyết trải dài bên trái con đường chúng tôi đi, trắng mờ trong ánh hoàng hôn buông xuống. Loáng thoáng có những chiếc xe tải chở người dân sau ngày làm việc trở về nhà, con đường vẫn hoang vu, nhưng ấm áp vì có bóng người. Rồi chợt, theo tay bác tài chỉ, chúng tôi thấy đỉnh núi Meili - điểm cao nhất của Vân Nam, với độ cao 6600m hiện ra phía trước. Đỉnh núi nhọn, phủ trắng tuyết, với những áng mây cuối chiều muôn hình dạng, như con rồng, con phượng đón chúng tôi nơi cửa ngõ Deqin. Đích của hành trình không xa nữa, chúng tôi yên lặng ngắm đỉnh núi khi bóng chiều dần tắt, màn đêm buông xuống trên Meili với màu chân trời hồng rực, chuyển sang xanh thẫm, đầy vẻ huyền ảo, mênh mang. Tôi chưa bao giờ được ngắm núi, ngắm trăng sao trên độ cao như thế. Có đôi lần qua cửa sổ máy bay, nhưng ở đây, khi mình là một phần của thiên nhiên, của đất trời, cảm giác ấy thật em dịu. Trăng thượng tuần nhô lên sau đỉnh núi Meili, vầng trăng mỏng teo, trong vắt, bầu trời cũng như mềm hơn...Chúng tôi đến được Falai view cũng đã gần 8 giờ tối. Quang cảnh đã trở nên tối sẫm, chỉ có những vì sao lung linh, tỏa sáng trên bầu trời. Mùa này ở nhà không nhìn được sông Ngân, nhưng trên Falai View, dòng sông xanh thẫm vẫn vắt qua bầu trời. Cảm giác được gần bầu trời, những vì sao dường như gần hơn, sáng trong hơn.
Bữa tối ở Falai View, trong cái ấm áp của bếp lửa và những món ăn. Chị em quyết định ra tay nấu bữa cơm Việt trên nóc nhà Vân Nam. Trứng 20 tệ, rau 20 tệ, cái gì cũng đắt kinh hoành, nhưng mà vui và ấm. Ngày mai, chúng tôi sẽ lại quay trở lại đường về, con đường xa lạ lúc đầu giờ đã trở nên quen thuộc. Xa Deqin, về gần hơn và trở về nhà, trở về với cuộc sống hàng ngày, với những lo toan, công việc. Và vì thế, tuy nhiều người đã mệt, nhưng tôi vẫn muốn tận hưởng đêm ở điểm đích của hành trình. Chúng tôi kéo nhau vào một quán cafe kiểu châu Âu ở trung tâm Falai View. Lâu lắm rồi, từ khi lên đường từ Lệ Giang, chúng tôi mới gặp được hình ảnh của văn minh, quen thuộc thế này. Ngoài trời thật lạnh, nhưng trong lòng thì ấm áp. Bên ánh nến, chúng tôi ngồi trò chuyện. Đây có lẽ là điểm đến quen thuộc với dân du lịch, nên phong cách phục vụ cũng khá chuyên nghiệp. Cô bạn cùng đoàn đang lập bập mấy từ tiếng Tàu để hỏi đồ uống, thì anh chủ quan đã rất nhỏ nhẹ hỏi chúng tôi bằng thứ tiếng Anh khá chuẩn " Can you speak English?". Điều này làm bất ngờ tất cả những người chúng tôi, vốn đã nhiều ngày nay chỉ biết có xoong thủng, chảo thủng. Và vui nữa, vì có người bắt chuyện. Câu chuyện thật ngắn trên đỉnh Falai view, nhưng làm chúng tôi nhớ mãi...
Sớm hôm sau, sau khi ngắm mặt trời lên trên đỉnh Deqin, chúng tôi quyết định, sẽ đi tiếp lên sông Băng. Con đường qua Falai View đưa chúng tôi đi tiếp lên phía bắc. Đến Sông Băng còn trên 30 km, và cũng con đường này, đển cửa khẩu vào tây Tạng còn 87 km. Chúng tôi ven theo những triền núi, giờ đã trở nên quen thuộc, đi vào sông Băng. Đó là tên gọi của 1 hẻm núi của Núi Meili. Hẻm núi này dốc, băng từ trên đỉnh trôi xuống, tạo nên những bãi đá măng như chúng tôi đã gặp trên Ngọc Long, với quy mô lớn hơn nhiều.Mùa thu chúng tôi đi chưa có tuyết, chỉ có cây cối chuyển mùa, nhưng mùa đông, đây sẽ là dòng sông băng lớn nhất của Vân Nam. Cảnh tượng không có gì mới, nhưng được đi gần hơn đến với Meili, được cảm giác chênh vênh trên lưng ngựa, cảm giác biết thêm về một miền đất, hẳn cũng sẽ rất ý nghĩa với nhiều người, trong đó có tôi...
Rời sông Băng, chúng tôi bắt đầu hành trình quay trở về thực tại. Lúc này đã là 5 giờ chiều. Hành trình 150 km về Benzalin tưởng như thành thử thách lớn với bác tài. Xe chạy đua với thời gian, quay trở lại Falai View, rồi ngược lại Deqin, hướng trở về Baima. Chúng tôi trở về cũng trong chạng vạng tối như khi đến với Meili. Qua đến Baima, trời đã trở nên tối thẫm. Bên ngoài ánh đèn pha, chỉ có ánh trăng mờ ảo trên đầu, ngoài ra xung quanh chỉ là màu tối như bưng. Chúng tôi vượt qua những chiếc xe tải quá khổ, chắc chỉ chuyên chạy đêm. Vòng vèo xuống những con dốc, chợt nhìn lại, thấy những ánh sao đang chuyển động bên lưng chừng trời. Những ánh sao ánh lên màu vàng, bé tí xíu, hóa ra là đèn pha của những chiếc xe ô tô tải lúc nãy, giờ vẫn con đang giữa dốc. Chỉ nhìn thấy ánh đèn, không còn nhìn thấy bóng núi. Con đường trở nên huyền bí, trăng chênh chếch trên đầu. Mọi người trong xe chìm vào giấc ngủ sau một ngày leo núi miệt mài, chỉ có tôi và bác tài cùng thức, cùng lặng im nhìn ánh đèn pha, nhìn dấu đường phía trước. Bác tài giơ tay bật nhạc, những bài hát về Shangrila, những âm vực cao vút, những tiếng hát trầm hùng, những giọng nữ kim cao vút. Tiếng hát lan tỏa trong không gian tối thãm của núi rừng, của đất trời, tiếng hát làm cho tôi hình dung trước mắt về những con đèo ngoằn nghòeo, dốc đứng, những đỉnh núi tuyết trắng xóa, những con vực sâu thăm thẳm, và dòng sông cao nguyên yên lành. Tất cả đang lùi lại sau lưng, trở nên xa xôi....
Con đường Vân Nam, một lần tôi đã đặt chân./.
[/B]