Nguyễn Anh Vũ
(Nguyen Anh Vu_HAO)
New Member
Ký ức Lệ Giang - Ngọc Long Tuyết Sơn - phần 2
Như đã nói, 3 chúng tôi, gồm tôi, cậu em Sờ và Bác Voitapchat, 3 bác cháu đã lên tới điểm cao 3556m, một điểm cao nhất mà lần đầu tiên trong đời tôi đặt chân tới. Cảm giác thật lạ, trời xanh thẳm, ngọn núi tuyết trắng xóa phía trên, và xung quanh là cánh rừng với đủ sắc màu. Nhà chờ vào khu cáp không dài, khá quy củ với hàng cột và mái ngói, bọn Tàu cũng khá văn minh, xếp hàng ngay ngắn, cái này thì VN mình còn phải học dài. Ấn tượng nhất là màu áo đỏ, chả là lên núi thì lạnh, các cửa hàng dưới chân núi cho thuê áo rét đồng phục đỏ, nên cả 1 hàng dài rực 1 màu. 3 bác cháu Vnese đã chuẩn bị trước ở nhà, dứt khoát là hội nhập chứ không hòa tan, ta mặc áo ta. Trông hàng xếp thì ngắn, nhưng hóa ra bọn Tàu ăn gian, làm những thanh chắn vòng vèo, cứ quanh đi quanh lại, nên xếp hàng mãi chưa đến lượt. Tôi cũng định tranh thủ bắt quen với mấy đứa xung quanh, hóa ra tòan bọn bất đồng ngôn ngữ, nên lại thôi. Mãi rồi cũng đến lượt, nhìn đồng hồ, 1h chiều. Hóa ra bọn này cũng văn minh, vé của mình 1h chiều thì nó đã tính cả giờ xe buýt, để mình vào cáp treo đúng 1h. Nhẩm tính giờ hẹn với hội " Ngựa" quay về lúc 3h, như vậy mình còn 2 tiếng để chơi. Trước khi đi hội ngựa có dặn rằng: lên cáp treo chán lắm, lên rồi lại xuống ngay, chẳng có tuyết, chẳng có gì chơi, chắc chỉ mất khoảng 1 tiếng là cùng. Xông xênh cho hẳn 1 tiếng 30 phút, hẹn 3 giờ chiều gặp lại ở bãi ngựa. Tôi nghĩ, chắc cũng đúng, ngựa mới mất thời gian chứ, cáp treo hiện đại hóa, vèo cái lên đến nơi, chắc là về nhanh. Nhưng hóa ra mọi chuyện lại không phải như thế. Phần này xin xem hồi sau sẽ rõ.
Dông dài mãi, đang nói chuyện chúng tôi vào cáp treo. Cáp treo TQ cũng đem lại cảm giác yên tâm, vì khá chắc chắn và hiện đại. 6 người một khoang, cũng đủ rộng cho 6 con gấu trong áo xống thùng thình và dày cộp, nhất là mình là VNese, người cũng không to lớn như bọn Tàu. Đến ruỳnh một cái, chiếc cabin của chúng tôi lao ra khoảng không, bắt đầu lên dốc. Cảm giác cáp treo lên Ngọc Long cũng khá ấn tượng, vì độ dốc lớn, có những lúc tôi có cảm giác phải trên 75 độ. Gần như dốc ngược. Bên ngoài cabin là khoảng không gian mênh mông, những ngọn núi thấp chập chùng, những sườn núi của NLTS với những ngọn cây đỏ và vàng sậm, những mảng cỏ khô vàng rơm, những ngọn thông thì xanh thẫm, và những dòng suối đá ngoằn nghoèo chảy về mãi tít những thung lũng khuất sau những cánh rừng xa. Chúng tôi nhìn về khu du lịch, không xa lắm, có thể nhìn rõ những mái nhà, hồ nước, cũng phải, vì chỉ có 6km đường chim đi ô tô, nếu theo đường chim bay thì chắc khoảng 2 km là nhiều. Và sau lưng chúng tôi, đang dần gần lại là NLTS, những mảng đá màu xám lẫn với những mảng đá trắng. Một màu trắng nếu trông xa có thể nhầm với tuyết, nhưng không trắng bằng, những sườn núi đá trắng có lẽ do thời gian và nước bào mòn dần, tạo nên những khe, những lạch trông khá lạ mắt, giống những nhũ đá lộ thiên trên sườn núi. Nhưng không thể lẫn với màu trắng tinh khiết của tuyết, một sườn núi tuyết đang dần hiện ra to lớn và hùng vĩ phía trên cao...
Nói thêm về sườn núi cáp treo này, đây là sườn núi mà theo suy đoán của chúng tôi, là sườn bên kia so với sườn của hội ngựa đang theo đuổi. Để đến được đây, chúng tôi gần như đi dọc theo NLTS, vòng một hình vòng cung khá lớn, dài khoảng 15km. Bên này không có những núi đất thoai thoải như bên kia, mà gần như là đổ thẳng xuống của 1 sườn dốc đứng. Nhưng không xuống ngay đồng bằng, mà được nối tiếp bởi những ngọn núi khác, chạy dài tít tắp phía chân trời. Đang nói về độ dốc của cáp treo, có những chỗ gần như dốc ngược, tạo nên một cảm giác khá chông chênh cho những người yếu tim. Bỗng, ù ù, gió thổi qua khe núi ào ào làm cho cabin chao đảo. Gió kinh khủng. Cabin kín bưng nhưng chúng tôi vẫn nghe thấy tiếng gió rít bên ngoài, cảm nhận được sự lắc lư khá thú vị. Chúng tôi thi nhau chụp ảnh, cũng hơi khó chụp vì cabin chật, vướng bận lung tung cả, 3 bác cháu nói chuyện linh tinh, trong khi 3 đứa Tàu cùng khoang ngồi im thin thít, thế là mồm Tàu không thắng được mồm VN. Hehe
Cáp treo đi được khoảng 15 phút thì đến nơi. Chuyện bắt đầu xảy ra. Trong bến cuối này khá tiện nghi, với quầy cafe khá đẹp và lịch sự, cả phòng cấp cứu, rồi toa lét, chỗ bán đồ lưu niệm. Đáng kể nhất là phòng cấp cứu. Lại lan man 1 tý, chúng tôi đã được nghe kể nhiều về vấn đề độ cao và không khí loãng, ngay từ ở bến đầu đã có nhiều cảnh báo cho người sợ độ cao và có vấn đề hô hấp. Nhiều người cũng kể rằng trên độ cao và thiếu dưỡng khí này dễ sinh ra choáng và ảo giác, tất nhiên là mệt mỏi vì thiếu không khí rồi. Cảnh giác cao độ, chúng tôi đã ép bố già phải mua 1 bình ôxy cầm tay, dặn dò kỹ, nếu bố già thấy bất thường thì phải hít ngay, cách hít ôxy như thế nào...Các đoàn LG trước cũng đều mua bình oxy, nhưng đều không sử dụng, nên cũng làm chúng tôi chủ quan, chỉ lo cho bố già. Hóa ra là ở dưới độ cao của ngựa, bình ôxy cũng chẳng để làm gì, nhưng trên này mọi chuyện hoàn toàn khác hẳn...Hix. Chuyện bắt đầu từ đây...
Vừa nói về vấn đề sức khỏe trên núi, cáp treo đã đưa chúng tôi đến điểm cuối cùng. Một khu nhà khá to và hiện đại, cửa kính nhìn rộng ra bãi núi trước mặt. Chúng tôi nhanh chân ra trước, bố già cất bước theo sau. Bỗng bố già giở chứng, bố đi WC. Uh, cũng được, 2 anh em mình cứ đi trước ra ngoài đợi cụ. Phía gần cửa có mấy quầy hàng, người tranh nhau trả tiền, mua bán cái gì đó, hình như có 1 quyển sổ có đóng dấu, mấy cái tranh tàu nhỏ nhỏ như kiểu đánh dấu trang vậy. Chúng mày mua à, thế thì tao cũng mua, chẳng biếy cái gì, cũng chẳng cần biết để làm gì. 10Y một cái nho nhỏ, còn quyển sách thì hình như là 25Y. Mua rồi mới giở ngược giở xuôi xem, đánh vần luận chữ, cũng may còn nhớ ít chữ hồi học Hán - Nôm đại học, thì hóa ra là cái chứng nhận vớ vẩn là mình đã lên tới điểm cao NLTS, độ cao 4500 mét. Thế mà còn bày đặt ký tên, lại có 1 tay lạt ma đứng cầm cái triện to đùng, đóng dấu cộp 1 phát rất to. Mà bọn Tàu củ chuối, thế mà tranh nhau mua, làm ông mày cũng cố bon chen vào mua lấy được, mua xong chẳng hiểu cái chứng nhận này để làm gì.
2 anh em mua xong, đi ra ngoài cửa. Một cảm giác khác hẳn, cái lạnh ùa đến rất nhanh. Không khí khô và rõ ràng có 1 điều gì đó rất khác, mà sau này tôi lý giải là không khí loãng, làm anh em thở lấy thở để. Có 1 cột đá to, đề 4506. À, thì ra đây là điểm cao 4506 mét. Như vậy cáp treo đã đưa chúng tôi đi một quãng đường dài, lên cao thêm gần 1000 mét nữa. Lại nhớ quê nhà, chúng tôi đang cao hơn Fanxipang 1400 mét rồi. Xung quanh một màu trắng xóa, trắng của đá, và trắng của băng tuyết xếp từng lớp mỏng trên đá. Nắng chói chang, nhưng cái nóng của ánh mặt trời trên này không đủ để tan đi băng tuyết. những mảng rêu khô vì lạnh, những tảng đá khô cằn , những bãi đá vụn, ở độ cao này chẳng có nhiều điều thú vị, ngoại trừ khung cảnh thì khá ấn tượng, từ đây, chúng tôi thả tầm mắt đến hết chân trời. Mênh mông...
Leo xa được chừng 200 mét, chợt nhớ, bố già đâu rồi. Tinh thần trách nhiệm nổi lên ầm ầm. 2 anh em rủ nhau quay lại tìm. Nhỡ bố sốc độ cao mà lăn ra thì phiền to. Chúng tôi nhớn nhác tìm, không thấy, pỏ mẹ rồi. Dòng người đông như nước lũ, đang đi ngược dòng chúng tôi, vẫn không. Ngó qua restaurant, cũng không. Bố già đâu rồi. Khéo có chuyện gì xảy ra với cụ thì biết làm thế nào đây, mải chơi quá, bỏ bố già trong toa lét rồi. Bao nhiêu mối lo ập về, tôi phân công cậu Sờ tìm trong dòng người, còn mình thì nhận phần nặng nhọc hơn, lao vào toa lét. Dại miệng, cụ mà ngất ở đấy thì tèo anh em. Vào, toa lét có khoảng 20 buồng biệt lập, có cửa đóng, như kiểu buồng của xe toa lét lưu động ở VN ta. Tất nhiên là toa lét Tàu thì đặc trưng rồi, Chu văn mùi kinh hoàng. Mà ở đây không phân biệt Nam nữ, cứ ai vào biết người ấy. Khoảng 20 ô, biết bố già còn ở ô nào. Thôi, đành vậy, cứ gọi thật to tên bố, rồi đợi có thằng nào ra thì nhìn, lần lượt người ra, cả nam cả nữ. Tất cả dần mở ra cả, chẳng thấy bố già đâu. Thế là loại được yếu tố bố ngất trên giàn quất rồi. Nhưng bố già ở đâu, tôi nghĩ đến phương án 2, hay là bố được dìu vào phòng cấp cứu rồi. Đang loay hoay chạy ra tìm, thì chợt thấy bố già đang quay lại. Ối trời, bố già thế này thì giết chúng con, chưa yếu tim vì độ cao thì bố cũng cho chúng con yếu tim vì tìm bố đấy. Hóa ra là thế này, bố già đang... thì cơn choáng đầu tiên do thiếu ôxy ập tới, bố vội sơ cứu bản thân bằng bình khí, rồi bố ngồi thở. Thở một lúc bố đi ra ngoài, lẫn vào đám đông, làm chúng con hết hơi tìm. Con thì thay được hit ôxy lại phải chịu đựng cái khí chết người. Thôi, tìm thấy người là may rồi. Tý thì con cũng ngất theo bố già.
Lại nói chuyện tìm thấy bố già, 3 bác cháu lên đường theo con đường bằng gỗ lên trên tiếp. Con đường được làm khá công phu, bằng khung sắt, bậc thang gỗ, có đóng thêm những thanh ngang để chống trơn trượt, vì trên này thường xuyên có tuyết. Chủ quan, mấy lần tôi cũng tý ngã vì tuyết khá trơn, càng mỏng càng trơn. Thành tay vịn được cuộn bằng dây thừng để tăng độ bám. Hai bên là những dây móc khóa. Bọn Khựa này hình như có trò, chỗ nào đáng nhớ là chúng nó lấy khóa con khóa lại, hình như để thề bồi chung thuỷ hay khóa tình duyên gì đó. Dây khóa chạy dài, cùng với những sợi dây vải xanh xanh đỏ đỏ trông khá vui mắt.
Tôi leo lên, vừa đi vừa tranh thủ chụp ảnh. Đúng là củ chuối. Vì ham hố, tôi mang theo túi đựng máy ảnh, khá cồng kềnh với 2 ống kính, rồi chân máy khá to và nặng, nhưng đèn flash lại quên ở nhà. Không có đèn, khi chụp lấy back ground là nền tuyết trắng, mặt cứ tối thui. Các bạn chụp ảnh cần nhớ có đèn flash nhé. Đèn cóc không ăn thua đâu, phải đèn to mới đủ để đánh chống lóa sau. 2 cái túi vừa vướng vừa nặng, nhưng không thể bỏ đi được, đành tha lên núi. Bình thường thì nhẹ, nhưng càng lên cao, định luật về trọng lực càng phát huy tác dụng. Mấy cái túi dần trở thành cái cùm trên vai. Lúc đầu còn hăng hái, rồi leo chậm dần, rồi thở. Thở như chưa bao giờ được thở. Nghĩ thầm, quái, sao mà mình thở lắm thế.Rồi há cả mồm ra mà thở. Thở khô hết cả mồm miêng. Sờ cái chai nước, bỏ mẹ rồi, tặng bác tài rồi. Không có nước, mồm miệng khô cháy, thở càng lúc càng khó khăn. Mà trời thì lạnh, càng leo lại càng thấy lạnh, lạnh như chưa lạnh thế bao giờ. Gió thổi vù vù trên sườn núi mang theo hơi lạnh. Nhưng bù lại, cảnh đẹp sững sờ. Đúng là ấn tượng mạnh nhất trong cuộc đời đến lúc này. Những bãi đá lớn, những mỏm núi tuyết phủ bây giờ như vươn tay với được, những đồi núi lô nhô, bao la đến tít tắp chân trời. Mà trời thì như gần hơn, xanh hơn. Leo lên đến điểm cao 4570 mét, bố già hổn hển: thôi, bác dừng lại thôi, bác không leo tiếp được nữa đâu, bác chờ ở dưới này nhé. Chia tay bác già, tôi tiếp tục hành trình. Cu Sờ bây giờ mất dạng rồi, nó thanh niên, trẻ khỏe nhất LG3, leo núi như chảo chớp, không hiểu còn leo gì khỏe nữa. Hồi mình bằng tuổi nó, hình như mình cũng được thế thì phải. Nhưng mà nó để mình leo 1 mình thế này cũng hơi củ chuối. Leo tiếp...
Như đã nói, 3 chúng tôi, gồm tôi, cậu em Sờ và Bác Voitapchat, 3 bác cháu đã lên tới điểm cao 3556m, một điểm cao nhất mà lần đầu tiên trong đời tôi đặt chân tới. Cảm giác thật lạ, trời xanh thẳm, ngọn núi tuyết trắng xóa phía trên, và xung quanh là cánh rừng với đủ sắc màu. Nhà chờ vào khu cáp không dài, khá quy củ với hàng cột và mái ngói, bọn Tàu cũng khá văn minh, xếp hàng ngay ngắn, cái này thì VN mình còn phải học dài. Ấn tượng nhất là màu áo đỏ, chả là lên núi thì lạnh, các cửa hàng dưới chân núi cho thuê áo rét đồng phục đỏ, nên cả 1 hàng dài rực 1 màu. 3 bác cháu Vnese đã chuẩn bị trước ở nhà, dứt khoát là hội nhập chứ không hòa tan, ta mặc áo ta. Trông hàng xếp thì ngắn, nhưng hóa ra bọn Tàu ăn gian, làm những thanh chắn vòng vèo, cứ quanh đi quanh lại, nên xếp hàng mãi chưa đến lượt. Tôi cũng định tranh thủ bắt quen với mấy đứa xung quanh, hóa ra tòan bọn bất đồng ngôn ngữ, nên lại thôi. Mãi rồi cũng đến lượt, nhìn đồng hồ, 1h chiều. Hóa ra bọn này cũng văn minh, vé của mình 1h chiều thì nó đã tính cả giờ xe buýt, để mình vào cáp treo đúng 1h. Nhẩm tính giờ hẹn với hội " Ngựa" quay về lúc 3h, như vậy mình còn 2 tiếng để chơi. Trước khi đi hội ngựa có dặn rằng: lên cáp treo chán lắm, lên rồi lại xuống ngay, chẳng có tuyết, chẳng có gì chơi, chắc chỉ mất khoảng 1 tiếng là cùng. Xông xênh cho hẳn 1 tiếng 30 phút, hẹn 3 giờ chiều gặp lại ở bãi ngựa. Tôi nghĩ, chắc cũng đúng, ngựa mới mất thời gian chứ, cáp treo hiện đại hóa, vèo cái lên đến nơi, chắc là về nhanh. Nhưng hóa ra mọi chuyện lại không phải như thế. Phần này xin xem hồi sau sẽ rõ.
Dông dài mãi, đang nói chuyện chúng tôi vào cáp treo. Cáp treo TQ cũng đem lại cảm giác yên tâm, vì khá chắc chắn và hiện đại. 6 người một khoang, cũng đủ rộng cho 6 con gấu trong áo xống thùng thình và dày cộp, nhất là mình là VNese, người cũng không to lớn như bọn Tàu. Đến ruỳnh một cái, chiếc cabin của chúng tôi lao ra khoảng không, bắt đầu lên dốc. Cảm giác cáp treo lên Ngọc Long cũng khá ấn tượng, vì độ dốc lớn, có những lúc tôi có cảm giác phải trên 75 độ. Gần như dốc ngược. Bên ngoài cabin là khoảng không gian mênh mông, những ngọn núi thấp chập chùng, những sườn núi của NLTS với những ngọn cây đỏ và vàng sậm, những mảng cỏ khô vàng rơm, những ngọn thông thì xanh thẫm, và những dòng suối đá ngoằn nghoèo chảy về mãi tít những thung lũng khuất sau những cánh rừng xa. Chúng tôi nhìn về khu du lịch, không xa lắm, có thể nhìn rõ những mái nhà, hồ nước, cũng phải, vì chỉ có 6km đường chim đi ô tô, nếu theo đường chim bay thì chắc khoảng 2 km là nhiều. Và sau lưng chúng tôi, đang dần gần lại là NLTS, những mảng đá màu xám lẫn với những mảng đá trắng. Một màu trắng nếu trông xa có thể nhầm với tuyết, nhưng không trắng bằng, những sườn núi đá trắng có lẽ do thời gian và nước bào mòn dần, tạo nên những khe, những lạch trông khá lạ mắt, giống những nhũ đá lộ thiên trên sườn núi. Nhưng không thể lẫn với màu trắng tinh khiết của tuyết, một sườn núi tuyết đang dần hiện ra to lớn và hùng vĩ phía trên cao...
Nói thêm về sườn núi cáp treo này, đây là sườn núi mà theo suy đoán của chúng tôi, là sườn bên kia so với sườn của hội ngựa đang theo đuổi. Để đến được đây, chúng tôi gần như đi dọc theo NLTS, vòng một hình vòng cung khá lớn, dài khoảng 15km. Bên này không có những núi đất thoai thoải như bên kia, mà gần như là đổ thẳng xuống của 1 sườn dốc đứng. Nhưng không xuống ngay đồng bằng, mà được nối tiếp bởi những ngọn núi khác, chạy dài tít tắp phía chân trời. Đang nói về độ dốc của cáp treo, có những chỗ gần như dốc ngược, tạo nên một cảm giác khá chông chênh cho những người yếu tim. Bỗng, ù ù, gió thổi qua khe núi ào ào làm cho cabin chao đảo. Gió kinh khủng. Cabin kín bưng nhưng chúng tôi vẫn nghe thấy tiếng gió rít bên ngoài, cảm nhận được sự lắc lư khá thú vị. Chúng tôi thi nhau chụp ảnh, cũng hơi khó chụp vì cabin chật, vướng bận lung tung cả, 3 bác cháu nói chuyện linh tinh, trong khi 3 đứa Tàu cùng khoang ngồi im thin thít, thế là mồm Tàu không thắng được mồm VN. Hehe
Cáp treo đi được khoảng 15 phút thì đến nơi. Chuyện bắt đầu xảy ra. Trong bến cuối này khá tiện nghi, với quầy cafe khá đẹp và lịch sự, cả phòng cấp cứu, rồi toa lét, chỗ bán đồ lưu niệm. Đáng kể nhất là phòng cấp cứu. Lại lan man 1 tý, chúng tôi đã được nghe kể nhiều về vấn đề độ cao và không khí loãng, ngay từ ở bến đầu đã có nhiều cảnh báo cho người sợ độ cao và có vấn đề hô hấp. Nhiều người cũng kể rằng trên độ cao và thiếu dưỡng khí này dễ sinh ra choáng và ảo giác, tất nhiên là mệt mỏi vì thiếu không khí rồi. Cảnh giác cao độ, chúng tôi đã ép bố già phải mua 1 bình ôxy cầm tay, dặn dò kỹ, nếu bố già thấy bất thường thì phải hít ngay, cách hít ôxy như thế nào...Các đoàn LG trước cũng đều mua bình oxy, nhưng đều không sử dụng, nên cũng làm chúng tôi chủ quan, chỉ lo cho bố già. Hóa ra là ở dưới độ cao của ngựa, bình ôxy cũng chẳng để làm gì, nhưng trên này mọi chuyện hoàn toàn khác hẳn...Hix. Chuyện bắt đầu từ đây...
Vừa nói về vấn đề sức khỏe trên núi, cáp treo đã đưa chúng tôi đến điểm cuối cùng. Một khu nhà khá to và hiện đại, cửa kính nhìn rộng ra bãi núi trước mặt. Chúng tôi nhanh chân ra trước, bố già cất bước theo sau. Bỗng bố già giở chứng, bố đi WC. Uh, cũng được, 2 anh em mình cứ đi trước ra ngoài đợi cụ. Phía gần cửa có mấy quầy hàng, người tranh nhau trả tiền, mua bán cái gì đó, hình như có 1 quyển sổ có đóng dấu, mấy cái tranh tàu nhỏ nhỏ như kiểu đánh dấu trang vậy. Chúng mày mua à, thế thì tao cũng mua, chẳng biếy cái gì, cũng chẳng cần biết để làm gì. 10Y một cái nho nhỏ, còn quyển sách thì hình như là 25Y. Mua rồi mới giở ngược giở xuôi xem, đánh vần luận chữ, cũng may còn nhớ ít chữ hồi học Hán - Nôm đại học, thì hóa ra là cái chứng nhận vớ vẩn là mình đã lên tới điểm cao NLTS, độ cao 4500 mét. Thế mà còn bày đặt ký tên, lại có 1 tay lạt ma đứng cầm cái triện to đùng, đóng dấu cộp 1 phát rất to. Mà bọn Tàu củ chuối, thế mà tranh nhau mua, làm ông mày cũng cố bon chen vào mua lấy được, mua xong chẳng hiểu cái chứng nhận này để làm gì.
2 anh em mua xong, đi ra ngoài cửa. Một cảm giác khác hẳn, cái lạnh ùa đến rất nhanh. Không khí khô và rõ ràng có 1 điều gì đó rất khác, mà sau này tôi lý giải là không khí loãng, làm anh em thở lấy thở để. Có 1 cột đá to, đề 4506. À, thì ra đây là điểm cao 4506 mét. Như vậy cáp treo đã đưa chúng tôi đi một quãng đường dài, lên cao thêm gần 1000 mét nữa. Lại nhớ quê nhà, chúng tôi đang cao hơn Fanxipang 1400 mét rồi. Xung quanh một màu trắng xóa, trắng của đá, và trắng của băng tuyết xếp từng lớp mỏng trên đá. Nắng chói chang, nhưng cái nóng của ánh mặt trời trên này không đủ để tan đi băng tuyết. những mảng rêu khô vì lạnh, những tảng đá khô cằn , những bãi đá vụn, ở độ cao này chẳng có nhiều điều thú vị, ngoại trừ khung cảnh thì khá ấn tượng, từ đây, chúng tôi thả tầm mắt đến hết chân trời. Mênh mông...
Leo xa được chừng 200 mét, chợt nhớ, bố già đâu rồi. Tinh thần trách nhiệm nổi lên ầm ầm. 2 anh em rủ nhau quay lại tìm. Nhỡ bố sốc độ cao mà lăn ra thì phiền to. Chúng tôi nhớn nhác tìm, không thấy, pỏ mẹ rồi. Dòng người đông như nước lũ, đang đi ngược dòng chúng tôi, vẫn không. Ngó qua restaurant, cũng không. Bố già đâu rồi. Khéo có chuyện gì xảy ra với cụ thì biết làm thế nào đây, mải chơi quá, bỏ bố già trong toa lét rồi. Bao nhiêu mối lo ập về, tôi phân công cậu Sờ tìm trong dòng người, còn mình thì nhận phần nặng nhọc hơn, lao vào toa lét. Dại miệng, cụ mà ngất ở đấy thì tèo anh em. Vào, toa lét có khoảng 20 buồng biệt lập, có cửa đóng, như kiểu buồng của xe toa lét lưu động ở VN ta. Tất nhiên là toa lét Tàu thì đặc trưng rồi, Chu văn mùi kinh hoàng. Mà ở đây không phân biệt Nam nữ, cứ ai vào biết người ấy. Khoảng 20 ô, biết bố già còn ở ô nào. Thôi, đành vậy, cứ gọi thật to tên bố, rồi đợi có thằng nào ra thì nhìn, lần lượt người ra, cả nam cả nữ. Tất cả dần mở ra cả, chẳng thấy bố già đâu. Thế là loại được yếu tố bố ngất trên giàn quất rồi. Nhưng bố già ở đâu, tôi nghĩ đến phương án 2, hay là bố được dìu vào phòng cấp cứu rồi. Đang loay hoay chạy ra tìm, thì chợt thấy bố già đang quay lại. Ối trời, bố già thế này thì giết chúng con, chưa yếu tim vì độ cao thì bố cũng cho chúng con yếu tim vì tìm bố đấy. Hóa ra là thế này, bố già đang... thì cơn choáng đầu tiên do thiếu ôxy ập tới, bố vội sơ cứu bản thân bằng bình khí, rồi bố ngồi thở. Thở một lúc bố đi ra ngoài, lẫn vào đám đông, làm chúng con hết hơi tìm. Con thì thay được hit ôxy lại phải chịu đựng cái khí chết người. Thôi, tìm thấy người là may rồi. Tý thì con cũng ngất theo bố già.
Lại nói chuyện tìm thấy bố già, 3 bác cháu lên đường theo con đường bằng gỗ lên trên tiếp. Con đường được làm khá công phu, bằng khung sắt, bậc thang gỗ, có đóng thêm những thanh ngang để chống trơn trượt, vì trên này thường xuyên có tuyết. Chủ quan, mấy lần tôi cũng tý ngã vì tuyết khá trơn, càng mỏng càng trơn. Thành tay vịn được cuộn bằng dây thừng để tăng độ bám. Hai bên là những dây móc khóa. Bọn Khựa này hình như có trò, chỗ nào đáng nhớ là chúng nó lấy khóa con khóa lại, hình như để thề bồi chung thuỷ hay khóa tình duyên gì đó. Dây khóa chạy dài, cùng với những sợi dây vải xanh xanh đỏ đỏ trông khá vui mắt.
Tôi leo lên, vừa đi vừa tranh thủ chụp ảnh. Đúng là củ chuối. Vì ham hố, tôi mang theo túi đựng máy ảnh, khá cồng kềnh với 2 ống kính, rồi chân máy khá to và nặng, nhưng đèn flash lại quên ở nhà. Không có đèn, khi chụp lấy back ground là nền tuyết trắng, mặt cứ tối thui. Các bạn chụp ảnh cần nhớ có đèn flash nhé. Đèn cóc không ăn thua đâu, phải đèn to mới đủ để đánh chống lóa sau. 2 cái túi vừa vướng vừa nặng, nhưng không thể bỏ đi được, đành tha lên núi. Bình thường thì nhẹ, nhưng càng lên cao, định luật về trọng lực càng phát huy tác dụng. Mấy cái túi dần trở thành cái cùm trên vai. Lúc đầu còn hăng hái, rồi leo chậm dần, rồi thở. Thở như chưa bao giờ được thở. Nghĩ thầm, quái, sao mà mình thở lắm thế.Rồi há cả mồm ra mà thở. Thở khô hết cả mồm miêng. Sờ cái chai nước, bỏ mẹ rồi, tặng bác tài rồi. Không có nước, mồm miệng khô cháy, thở càng lúc càng khó khăn. Mà trời thì lạnh, càng leo lại càng thấy lạnh, lạnh như chưa lạnh thế bao giờ. Gió thổi vù vù trên sườn núi mang theo hơi lạnh. Nhưng bù lại, cảnh đẹp sững sờ. Đúng là ấn tượng mạnh nhất trong cuộc đời đến lúc này. Những bãi đá lớn, những mỏm núi tuyết phủ bây giờ như vươn tay với được, những đồi núi lô nhô, bao la đến tít tắp chân trời. Mà trời thì như gần hơn, xanh hơn. Leo lên đến điểm cao 4570 mét, bố già hổn hển: thôi, bác dừng lại thôi, bác không leo tiếp được nữa đâu, bác chờ ở dưới này nhé. Chia tay bác già, tôi tiếp tục hành trình. Cu Sờ bây giờ mất dạng rồi, nó thanh niên, trẻ khỏe nhất LG3, leo núi như chảo chớp, không hiểu còn leo gì khỏe nữa. Hồi mình bằng tuổi nó, hình như mình cũng được thế thì phải. Nhưng mà nó để mình leo 1 mình thế này cũng hơi củ chuối. Leo tiếp...