Nguyễn Anh Vũ
(Nguyen Anh Vu_HAO)
New Member
Ký ức Lệ Giang - phần 1 ( Hành trình tháng 10/2006)
Đó là những khoảng lặng theo đúng nghĩa đen của từ này, đối với riêng tôi. Vì trong một hành trình kín lịch, không có nhiều thời gian nghỉ ngơi và dềnh dang, mải miết đi như thế; trong một tập thể lúc nào cũng đầy tiếng nói cười, những câu chuyện bông đùa, những niềm vui không dứt, thì những khoảng lặng là điều gì đó hiếm hoi. Nhưng dù sao, tôi cũng có cho riêng mình những khoảng lặng...Và có thể, đó cũng là một trong những ấn tượng sâu đậm cho 9 ngày của Hành trình bên đường chân trời của chúng tôi...
Nếu bất ngờ có ai hỏi, những khoảng lặng trong hành trình của bạn trong LG3 là gì, tôi sẽ phải mất nhiều thời gian suy nghĩ, bởi nó hiếm hoi mà. Nhưng khi đã nhớ về nó, thì dường như lòng chùng lại. Bởi vì những giây phút riêng mình như thế đã làm cho cả hành trình trở nên ý nghĩa hơn, những cảm nhận rõ rệt hơn...
Ở Lệ Giang...đó là buổi tối thứ 2 của chúng tôi ở nơi cổ thành này...Hành trình miên man, hôm nay đã là ngày thứ 3. Chúng tôi đã đi gần 2000 km, những hành trình không nghỉ, thậm chí còn cả không ngủ. Đêm đầu tiên đến LG, chúng tôi đã bắt đầu làm quen với không khí náo nhiệt và sôi động ở đây, với nồi lẩu bò Yak đầu tiên thơm dậy mùi mỡ, một mùi thơm đặc biệt mà lần đầu tiên tôi gặp. Loanh quanh với thành cổ, làm quen với từng con ngõ lát gạch, tôi vẫn chưa hiểu được mình đang đứng ở vị trí nào. Ngõ nối ngõ, dọc ngang, ngang dọc, rất nhiều người lạc không biết lối ra. Ngày thứ 3, chúng tôi đã có 1 ngày Ngọc Long Tuyết Sơn đầy ấn tượng...Buổi chiều vừa về đến nhà, mọi người lại rủ nhau đi chụp ảnh Lệ Giang từ trên cao. Loanh quanh mãi, chúng tôi cũng lên được cửa Đền. Đó là một ngôi chùa trên một quả đồi, nhìn xuống là Lệ Giang cổ trấn, Ngọc Long Quảng trường. Ngôi đền có tên là Wenchang Temple thì phải, hình như là Văn Xương gì gì đó. Từ trên này, nhìn ra là cả một khoảng không gian với mái ngói lô xô, ken dày đặc một màu xám. Một cảnh tượng gây ấn tượng với những người hoài cổ... Chúng tôi lên tới nơi, chiều đã muộn, ánh sáng cũng đã chuyển màu, thật tiếc là trong lúc vội vã, tôi đã để chân máy ảnh ở nhà, nên hầu như những bức ảnh thiếu sáng đều không lên được đúng sắc màu. Khi những ánh đèn bắt đầu sáng lên trên những mái ngói nhà cổ, cũng là lúc chúng tôi xuống núi...Tôi tự nhủ: tối nay mình sẽ lên lại đây, phải ghi lại được những hình ảnh về Lệ Giang đêm trên những mái nhà phố cổ...
Bữa ăn tối trên phố nướng, lại những nồi lẩu bò Yak, nhưng có vẻ không được thơm như tối đầu tiên, dù nồi hoành tráng hơn, thịt nhiều hơn, và rẻ hơn...Nếu các bạn đến với LG, nhớ ăn thử ở quán gỗ ven con mương nhé. Ăn tối xong, LG3 chia thành 2 nhóm, 1 nhóm rủ nhau đi Matxa, một nhóm đi dạo phố và mua sắm. Tôi đã có dự định từ trước, đó là quán cafe trên cổng Đền. Rủ mọi người đi uống cafe, chẳng có ai quan tâm tới lời đề nghị của tôi cả, có nhiều điều hấp dẫn mọi người hơn, đó là hàng hóa ê hề, đó là những điệu nhạc véo von, réo rắt của những chàng trai, cô gái Nạp Tây, những ánh đèn lồng rực rỡ và một không gian náo nhiệt. Dường như tôi lại thờ ơ với những thứ đó...
Tôi đi một mình, con đường của Lệ Giang bắt đầu trở nên quen thuộc. Từ quảng trường Lệ Giang cổ trấn, với những bức phù điêu, những bánh xe nước, lúc nào cũng đông nghìn nghịt bóng người, bạn đi ven theo con đường Xinhua Str, con đường dọc theo dòng kênh Tây Hà. Phố ở đây không sầm uất như ở dọc trung tâm, những quán hàng cũng nhỏ hơn, người cũng thưa hơn...Lúc này đã gần 9h tối rồi, tôi đi men theo con phố nhỏ, rồi theo biển chỉ dẫn Wenchang Temple, rẽ phải lên đồi. Bỏ lại sau lưng những con phố, giờ chỉ còn những bậc thang bằng đá dẫn lên đồi. Con ngõ nhỏ heo hắt, không một bóng người, chỉ có ánh sáng của những cổng nhà, trông cầu kỳ và rực rỡ như những cổng chùa đẹp nhất ở VN. Đôi khi, những ngôi nhà cách xa, chẳng còn cả ánh điện đó nữa, chỉ có những ánh sáng mờ mờ hắt ra từ những ô cửa sổ của một nhà trọ nào đó. Con đường vòng vèo, hết nhà là đến những khóm cây, vạt cỏ. Những gì thơ mộng của ban ngày, giờ phủ một bóng đêm bí ẩn. Đôi khi, tôi cảm giác mình đi trong cõi Liêu trai của những câu chuyện Trung Hoa... Đôi khi giật mình vì bóng của một con mèo đi tìm mồi ban đêm...Chỉ có ánh sáng rực rỡ phía dưới chân mình, hắt ra từ những mái ngói thành cổ, có tiếng nói cười lao xao mơ hồ vọng lại của cuộc sống phồn hoa về đêm của thành cổ này chấn an tôi. Con đường cảm tưởng sâu hun hút và trở nên xa xôi, tôi đi một mình trong bóng đêm, suy nghĩ vẩn vơ về những điều mà tôi chẳng nhớ, chỉ có một cái đích duy nhất, đó là Wenchang Temple. Có cảm tưởng như mình đang tồn tại đơn lẻ dưới bầu trời sao Lệ Giang, những ngôi sao tỏa sáng, lấp lánh mà chỉ những đêm hè, trời thật trong ở quê nhà tôi mới được nhìn thấy...
Con dốc ngoằn nghèo, vắng lặng và cô độc rồi cũng hết, tôi cũng đến được cổng đền. Trên này đỡ cô tịch hơn, thỉnh thoảng cũng có từng tốp người lên đây, bằng những ngả đường khác nhau, vào đền thắp hương. Tôi đi một mình, nên cũng ngại vào, chỉ ở bên ngoài. Điều hấp dẫn tôi là dãy quán cafe lợp bằng tre nứa, chạy men theo rìa quả đồi, mà ở nơi đây có thể ngắm nhìn gần như toàn cảnh Lệ Giang. Quán cafe đơn sơ, tuềnh toành, trống hoác, những ngọn đèn được quây bằng nứa khẽ tỏa ra một thứ ánh sáng huyền ảo, Mỗi ô có 2 dãy ghế gỗ, 1 mặt bàn nhỏ, đủ cho chừng 6 người ngồi. Chắc buổi tối hầu như ít người lên đây, chỉ có 1 mình tôi với cả 1 sân đền và cả 1 quán cafe. Gọi 1 tách cafe Vân Nam, 25 Y, 50 ngàn đồng tiền mình, loại trung bình, vì hình như đắt nhất là khoảng 60Y thì phải. Cậu bé bán hàng có vẻ hơi ngạc nhiên vì có khách vào giờ này, mãi mới bưng ra 1 tách, một thứ nước cafe nhờ nhờ, uống hầu như không để lại ấn tượng gì đáng kể. Nhưng không sao, điều tôi quan tâm là vị trí ngồi để kê máy và chụp ảnh.
Đêm trên Wenchang Temple, một bầu không gian trong lành và êm ả. Không đủ xa, nên những tiếng hát hò vọng lên trên này nghe rất rõ, tiếng cười nói lao xao dưới chân đồi như nhắc cho ta vẫn đang sống trong thế giới này. Tôi chọn góc máy, bấm cho mình vài kiểu ảnh, và ngồi nhâm nhi chén cafe. Những mái nhà LG được bố trí rất khéo léo những ánh đèn vàng, hắt thẳng lên mái, và phía dưới hiên là những chùm đèn đỏ, buổi tối, những ánh sáng ấy tạo nên một màu sắc huyền ảo diệu kỳ. Không chỉ 1 ngôi nhà, mà tất cả hàng ngàn ngôi nhà đều được trang hoàng theo 1 kiểu đồng nhất ấy, làm cho cả Lệ Giang rực rỡ một sắc màu vàng trong đêm. Sắc vàng ấy càng được nhìn rõ hơn từ trên này, trên điểm cao Wenchang Temple. Thực ra còn 1 điểm khác cao hơn nữa, nhưng tôi không biết đường, nên tạm hài lòng với vị trí này. Những ngọn cây được kết đèn xanh, mái nhà vàng, hàng hiên màu đỏ, và những con đường được phản chiếu bằng ánh đèn halogen trắng, những ánh đèn cứ quyện lấy nhau, làm cho đêm Lệ Giang tràn ngập trong ánh sáng quyến rũ. Có những khoảng đen, những mái nhà bên rìa thành cổ, nhưng màu đen ấy càng làm nổi bật thêm cho ánh sáng của những ngôi nhà bên cạnh. Tôi cứ miên man ngồi nhìn những sắc màu, những ánh sáng, và chân trời đen thẫm cũng như được chiếu sáng hơn bằng những sắc màu lung linh.
Thỉnh thoảng tôi cũng thích được ngồi một mình, vô tư lự, không suy nghĩ gì cả, xem cuộc sống trôi qua bên mình. Dưới bầu trời đêm Lệ Giang, trên những sắc màu thành cổ, cảm nhận này càng như rõ hơn. Nghe xa xa vẳng những tiếng hò Yaso, Yaso, lòng chợt cảm thấy thanh thản lạ kỳ. Thời gian vẫn đang trôi ở phía ấy...
Rồi cũng đến lúc phải chia tay với khoảng không gian im lặng. Tôi lại men theo những bậc đá đi xuống, ở đó là những ánh đèn lồng đỏ, những điệu múa, tiếng hát, tiếng cười, là sự tò mò và phấn khích của hàng vạn con người gặp gỡ nhau nơi đây. Gửi lại những suy nghĩ thầm kín nơi cổng đền Wenchang Temple, tôi trở về với thực tại. Đó là một góc rất riêng của Lệ Giang, một khoảng thời gian rất riêng của tôi - mà tôi thích gọi bằng cái tên: " Một khoảng lặng"...
Đó là những khoảng lặng theo đúng nghĩa đen của từ này, đối với riêng tôi. Vì trong một hành trình kín lịch, không có nhiều thời gian nghỉ ngơi và dềnh dang, mải miết đi như thế; trong một tập thể lúc nào cũng đầy tiếng nói cười, những câu chuyện bông đùa, những niềm vui không dứt, thì những khoảng lặng là điều gì đó hiếm hoi. Nhưng dù sao, tôi cũng có cho riêng mình những khoảng lặng...Và có thể, đó cũng là một trong những ấn tượng sâu đậm cho 9 ngày của Hành trình bên đường chân trời của chúng tôi...
Nếu bất ngờ có ai hỏi, những khoảng lặng trong hành trình của bạn trong LG3 là gì, tôi sẽ phải mất nhiều thời gian suy nghĩ, bởi nó hiếm hoi mà. Nhưng khi đã nhớ về nó, thì dường như lòng chùng lại. Bởi vì những giây phút riêng mình như thế đã làm cho cả hành trình trở nên ý nghĩa hơn, những cảm nhận rõ rệt hơn...
Ở Lệ Giang...đó là buổi tối thứ 2 của chúng tôi ở nơi cổ thành này...Hành trình miên man, hôm nay đã là ngày thứ 3. Chúng tôi đã đi gần 2000 km, những hành trình không nghỉ, thậm chí còn cả không ngủ. Đêm đầu tiên đến LG, chúng tôi đã bắt đầu làm quen với không khí náo nhiệt và sôi động ở đây, với nồi lẩu bò Yak đầu tiên thơm dậy mùi mỡ, một mùi thơm đặc biệt mà lần đầu tiên tôi gặp. Loanh quanh với thành cổ, làm quen với từng con ngõ lát gạch, tôi vẫn chưa hiểu được mình đang đứng ở vị trí nào. Ngõ nối ngõ, dọc ngang, ngang dọc, rất nhiều người lạc không biết lối ra. Ngày thứ 3, chúng tôi đã có 1 ngày Ngọc Long Tuyết Sơn đầy ấn tượng...Buổi chiều vừa về đến nhà, mọi người lại rủ nhau đi chụp ảnh Lệ Giang từ trên cao. Loanh quanh mãi, chúng tôi cũng lên được cửa Đền. Đó là một ngôi chùa trên một quả đồi, nhìn xuống là Lệ Giang cổ trấn, Ngọc Long Quảng trường. Ngôi đền có tên là Wenchang Temple thì phải, hình như là Văn Xương gì gì đó. Từ trên này, nhìn ra là cả một khoảng không gian với mái ngói lô xô, ken dày đặc một màu xám. Một cảnh tượng gây ấn tượng với những người hoài cổ... Chúng tôi lên tới nơi, chiều đã muộn, ánh sáng cũng đã chuyển màu, thật tiếc là trong lúc vội vã, tôi đã để chân máy ảnh ở nhà, nên hầu như những bức ảnh thiếu sáng đều không lên được đúng sắc màu. Khi những ánh đèn bắt đầu sáng lên trên những mái ngói nhà cổ, cũng là lúc chúng tôi xuống núi...Tôi tự nhủ: tối nay mình sẽ lên lại đây, phải ghi lại được những hình ảnh về Lệ Giang đêm trên những mái nhà phố cổ...
Bữa ăn tối trên phố nướng, lại những nồi lẩu bò Yak, nhưng có vẻ không được thơm như tối đầu tiên, dù nồi hoành tráng hơn, thịt nhiều hơn, và rẻ hơn...Nếu các bạn đến với LG, nhớ ăn thử ở quán gỗ ven con mương nhé. Ăn tối xong, LG3 chia thành 2 nhóm, 1 nhóm rủ nhau đi Matxa, một nhóm đi dạo phố và mua sắm. Tôi đã có dự định từ trước, đó là quán cafe trên cổng Đền. Rủ mọi người đi uống cafe, chẳng có ai quan tâm tới lời đề nghị của tôi cả, có nhiều điều hấp dẫn mọi người hơn, đó là hàng hóa ê hề, đó là những điệu nhạc véo von, réo rắt của những chàng trai, cô gái Nạp Tây, những ánh đèn lồng rực rỡ và một không gian náo nhiệt. Dường như tôi lại thờ ơ với những thứ đó...
Tôi đi một mình, con đường của Lệ Giang bắt đầu trở nên quen thuộc. Từ quảng trường Lệ Giang cổ trấn, với những bức phù điêu, những bánh xe nước, lúc nào cũng đông nghìn nghịt bóng người, bạn đi ven theo con đường Xinhua Str, con đường dọc theo dòng kênh Tây Hà. Phố ở đây không sầm uất như ở dọc trung tâm, những quán hàng cũng nhỏ hơn, người cũng thưa hơn...Lúc này đã gần 9h tối rồi, tôi đi men theo con phố nhỏ, rồi theo biển chỉ dẫn Wenchang Temple, rẽ phải lên đồi. Bỏ lại sau lưng những con phố, giờ chỉ còn những bậc thang bằng đá dẫn lên đồi. Con ngõ nhỏ heo hắt, không một bóng người, chỉ có ánh sáng của những cổng nhà, trông cầu kỳ và rực rỡ như những cổng chùa đẹp nhất ở VN. Đôi khi, những ngôi nhà cách xa, chẳng còn cả ánh điện đó nữa, chỉ có những ánh sáng mờ mờ hắt ra từ những ô cửa sổ của một nhà trọ nào đó. Con đường vòng vèo, hết nhà là đến những khóm cây, vạt cỏ. Những gì thơ mộng của ban ngày, giờ phủ một bóng đêm bí ẩn. Đôi khi, tôi cảm giác mình đi trong cõi Liêu trai của những câu chuyện Trung Hoa... Đôi khi giật mình vì bóng của một con mèo đi tìm mồi ban đêm...Chỉ có ánh sáng rực rỡ phía dưới chân mình, hắt ra từ những mái ngói thành cổ, có tiếng nói cười lao xao mơ hồ vọng lại của cuộc sống phồn hoa về đêm của thành cổ này chấn an tôi. Con đường cảm tưởng sâu hun hút và trở nên xa xôi, tôi đi một mình trong bóng đêm, suy nghĩ vẩn vơ về những điều mà tôi chẳng nhớ, chỉ có một cái đích duy nhất, đó là Wenchang Temple. Có cảm tưởng như mình đang tồn tại đơn lẻ dưới bầu trời sao Lệ Giang, những ngôi sao tỏa sáng, lấp lánh mà chỉ những đêm hè, trời thật trong ở quê nhà tôi mới được nhìn thấy...
Con dốc ngoằn nghèo, vắng lặng và cô độc rồi cũng hết, tôi cũng đến được cổng đền. Trên này đỡ cô tịch hơn, thỉnh thoảng cũng có từng tốp người lên đây, bằng những ngả đường khác nhau, vào đền thắp hương. Tôi đi một mình, nên cũng ngại vào, chỉ ở bên ngoài. Điều hấp dẫn tôi là dãy quán cafe lợp bằng tre nứa, chạy men theo rìa quả đồi, mà ở nơi đây có thể ngắm nhìn gần như toàn cảnh Lệ Giang. Quán cafe đơn sơ, tuềnh toành, trống hoác, những ngọn đèn được quây bằng nứa khẽ tỏa ra một thứ ánh sáng huyền ảo, Mỗi ô có 2 dãy ghế gỗ, 1 mặt bàn nhỏ, đủ cho chừng 6 người ngồi. Chắc buổi tối hầu như ít người lên đây, chỉ có 1 mình tôi với cả 1 sân đền và cả 1 quán cafe. Gọi 1 tách cafe Vân Nam, 25 Y, 50 ngàn đồng tiền mình, loại trung bình, vì hình như đắt nhất là khoảng 60Y thì phải. Cậu bé bán hàng có vẻ hơi ngạc nhiên vì có khách vào giờ này, mãi mới bưng ra 1 tách, một thứ nước cafe nhờ nhờ, uống hầu như không để lại ấn tượng gì đáng kể. Nhưng không sao, điều tôi quan tâm là vị trí ngồi để kê máy và chụp ảnh.
Đêm trên Wenchang Temple, một bầu không gian trong lành và êm ả. Không đủ xa, nên những tiếng hát hò vọng lên trên này nghe rất rõ, tiếng cười nói lao xao dưới chân đồi như nhắc cho ta vẫn đang sống trong thế giới này. Tôi chọn góc máy, bấm cho mình vài kiểu ảnh, và ngồi nhâm nhi chén cafe. Những mái nhà LG được bố trí rất khéo léo những ánh đèn vàng, hắt thẳng lên mái, và phía dưới hiên là những chùm đèn đỏ, buổi tối, những ánh sáng ấy tạo nên một màu sắc huyền ảo diệu kỳ. Không chỉ 1 ngôi nhà, mà tất cả hàng ngàn ngôi nhà đều được trang hoàng theo 1 kiểu đồng nhất ấy, làm cho cả Lệ Giang rực rỡ một sắc màu vàng trong đêm. Sắc vàng ấy càng được nhìn rõ hơn từ trên này, trên điểm cao Wenchang Temple. Thực ra còn 1 điểm khác cao hơn nữa, nhưng tôi không biết đường, nên tạm hài lòng với vị trí này. Những ngọn cây được kết đèn xanh, mái nhà vàng, hàng hiên màu đỏ, và những con đường được phản chiếu bằng ánh đèn halogen trắng, những ánh đèn cứ quyện lấy nhau, làm cho đêm Lệ Giang tràn ngập trong ánh sáng quyến rũ. Có những khoảng đen, những mái nhà bên rìa thành cổ, nhưng màu đen ấy càng làm nổi bật thêm cho ánh sáng của những ngôi nhà bên cạnh. Tôi cứ miên man ngồi nhìn những sắc màu, những ánh sáng, và chân trời đen thẫm cũng như được chiếu sáng hơn bằng những sắc màu lung linh.
Thỉnh thoảng tôi cũng thích được ngồi một mình, vô tư lự, không suy nghĩ gì cả, xem cuộc sống trôi qua bên mình. Dưới bầu trời đêm Lệ Giang, trên những sắc màu thành cổ, cảm nhận này càng như rõ hơn. Nghe xa xa vẳng những tiếng hò Yaso, Yaso, lòng chợt cảm thấy thanh thản lạ kỳ. Thời gian vẫn đang trôi ở phía ấy...
Rồi cũng đến lúc phải chia tay với khoảng không gian im lặng. Tôi lại men theo những bậc đá đi xuống, ở đó là những ánh đèn lồng đỏ, những điệu múa, tiếng hát, tiếng cười, là sự tò mò và phấn khích của hàng vạn con người gặp gỡ nhau nơi đây. Gửi lại những suy nghĩ thầm kín nơi cổng đền Wenchang Temple, tôi trở về với thực tại. Đó là một góc rất riêng của Lệ Giang, một khoảng thời gian rất riêng của tôi - mà tôi thích gọi bằng cái tên: " Một khoảng lặng"...