Trách nhiệm xã hội của doanh nghiệp

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.

Nguyễn Thanh Thảo
(Violethn)

Điều hành viên
"Kinh doanh thực chất là khai thác các nhu cầu của con người: các nhu cầu đang có, các nhu cầu sẽ có và các nhu cầu có thể tạo ra. Bạn không thể bán máy tính trên sao Hỏa. Đơn giản vì trên đó không có nhu cầu. Như vậy, sự giàu có của các doanh nghiệp suy cho cùng là do các khách hàng tạo ra. Những khách hàng này - già trẻ, gái trai tập hợp nhau lại thành xã hội. Và vấn đề trách nhiệm xã hội của doanh nghiệp được đặt ra là trên cơ sở của mối quan hệ như vậy".

Các bạn thân mến, các nhà quản lý và nhà quản lý trong tương lai thân mến, các bạn đã bao giờ nghĩ đến trách nhiệm xã hội của doanh nghiệp chưa?, hay chỉ chăm chăm vào lợi nhuận hàng tháng mà doanh nghiệp mình mang lại... Hãy cùng nhau thảo luận vấn đề này nhé để nêu lên quan điểm của mình - một thế hệ trẻ- về trách nhiệm nặng nề này.
 
Bà chị nêu quan điểm buồn cười, lợi nhuận của doanh nghiệp chính là trách nhiệm xã hội của nó chứ còn gì nữa. Một DN làm ăn được tức là đã thực hiện được trách nhiệm xã hội của mình, do đó được xã trả công cho để có lợi nhuận nhờ những trách nhiệm mà nó mang lại chính xã hội. Hơn nữa việc có lợi nhuận làm cho doanh nghiệp lại là khách hàng của các doanh nghiệp khác. CHo nên nói gì thì nói trách nhiệm lớn nhất đối với xã hội của DN chính là lợi nhuận, thứ để nó tồn tại và phát triển, đồng thời các đơn vị kinh tế khác cũng phát triển theo..

Theo cách đặt vấn đề của bà chị, em nghĩ bà chị đang hướng khái niệm "trách nhiệm xã hội" của DN như một thứ "đền ơn đáp nghĩa", đại khái cho nó có tình có nghĩa liên quan nhiều đến công bằng nhân đạo (xây nhà tình nghĩa, đóng góp phúc lợi), chứ không phải công bằng thị trường (tuân theo quy tắc kinh tế, cung cầu)...
 
bác Tuấn dậy thế, em cho là không phải cho lắm ạ. Doanh nghiệp tạo ra lợi nhuận là giúp cho xã hội phát triển, cái này thì rõ rồi. có điều hầu như bất cứ doanh nghiệp nào ở trên đờii này cũng tạo ra cái gọi là externality (negative). cái này bác học kinh tế, chắc chả phải nói bác cũng biết nó là cái gì. cái externality này:
1. nhiều khi nó còn to hơn cái lợi mà doanh nghiệp đem lại. cái này gọi là lợi bất cập hại ạ.
2. nói như bác tức là tin vào sự thắng lợi của chủ nghĩa tư bản và phủ nhận lời tiên tri của Marx về chuyện CNTB giẫy chết. cái này là tệ hại lắm đấy ạ.

cho nên, theo em + một số bác giáo sư đã bơm vào đầu em những cái tư tưởng này thì chuyện doanh nghiệp phải có trách nhiệm với xã hội là chuyện rõ ràng. Doanh nghiệp nó đền ơn cho xã hội thì chắc là có 2 ý:
1. giống chị gì nói, nó xây dựng xã hội là xây dựng thị trường cho nó, lợi nó chứ chẳng lợi thằng cu nào (ví dụ như cho học bổng sinh viên nghèo vượt khó đi cải tạo ở đại học rồi về làm trâu làm ngựa cho nó chẳng hạn.)
2. nó phải gánh vác một phần công cuộc cải tại externality mà nó thải ra. trong nhiều trường hợp thì nhà nước còn can thiệp để bắt nó phải đền ơn đáp nghĩa (ví dụ như bắt một industry thải chất bẩn phải xây nhà máy lọc nước chẳng hạn.)

Em mạo muội nói ngu nói càn mấy câu, bác thấy chối câu nào mong bác dậy ạ.

mà báo cáo chị Thảo, em thấy chị viết bài ôi giời sao mà sến thế: "Hãy cùng nhau thảo luận vấn đề này nhé để nêu lên quan điểm của mình - một thế hệ trẻ- về trách nhiệm nặng nề này." -- Eo ôi, nghe như mẹ mìn ạ.
 
Tống Minh Tuấn đã viết:
Bà chị nêu quan điểm buồn cười, )

Chị đang phân vân tự hỏi liệu Em Tuấn có học kinh tế không mà phát biểu một câu hùng hồn đến như vậy???

[QUOTE =lợi nhuận của doanh nghiệp chính là trách nhiệm xã hội của nó chứ còn gì nữa. Một DN làm ăn được tức là đã thực hiện được trách nhiệm xã hội của mình, do đó được xã trả công cho để có lợi nhuận nhờ những trách nhiệm mà nó mang lại chính xã hội. Hơn nữa việc có lợi nhuận làm cho doanh nghiệp lại là khách hàng của các doanh nghiệp khác. CHo nên nói gì thì nói trách nhiệm lớn nhất đối với xã hội của DN chính là lợi nhuận, thứ để nó tồn tại và phát triển, đồng thời các đơn vị kinh tế khác cũng phát triển theo[/QUOTE]

Nếu em chưa là một nhà quản lý doanh nghiệp, thì em nêu ra vấn đề này còn thông cảm được, còn đã làm rồi, thì chị khuyên em nên lắng nghe nhiều hơn là cừ oang oang quan điểm của mình một cách tích cực thế này bởi thực ra, trong cuộc sống, chúng ta đều là những nhà cung ứng và khách hàng của nhau. Ngày nay, ít ai có thể vừa sản xuất máy tính để dùng, và vừa nuôi bò, sản xuất fomat để ăn. Bán phần mềm máy tính để mua sữa, và bán sữa để mua phần mềm máy tính vì vậy là một sự cần thiết khách quan. Cho dù, các quan hệ xã hội là nhằng nhịt và nhiều khi mất mối, con người này vẫn phụ thuộc lẫn nhau trong quá trình này. Như vậy, trách nhiệm của các doanh nghiệp đối với xã hội cũng chính là trách nhiệm với bản thân mình.

Trách nhiệm xã hội của doanh nghiệp có thể biểu hiện dưới nhiều hình thức và nội dung khác nhau.

Ví dụ trước tiên, đó là trách nhiệm xã hội về môi trường. Môi trường trong lành là nhu cầu đầu tiên và quan trọng nhất của con người. Tuy nhiên cứ nhìn vào dòng nước đen đặc của sông Tô Lịch hay bầu không khí bụi ngột ngạt của Hà Nội, chúng ta sẽ thấy nhu cầu đầu tiên đang bị hy sinh cho những nhu cầu thứ ba, thứ tư gì đấy. Và trong phổi của chúng ta, của tất cả các doanh nhân bụi bám như bồ hóng bám trên giàn bếp. Chúng ta sẽ biến mất khỏi hành tinh này sau dăm bẩy thế hệ nữa, nếu quá trình hủy
hoại môi trường sống không bị chấm dứt và không bị đảo ngược. Trong cái việc đưa ra sức khoẻ và tương lai ra làm vật tế thần này, doanh nghiệp đóng một vai trò rất lớn. Phần lớn các chất thải không thể phân hủy là do hoạt động sản xuất, kinh doanh tạo ra. Vậy trách nhiệm đầu tiên của các doanh nghiệp là không kinh doanh trên sự tổn hại của môi trường.

Hai là...

Theo cách đặt vấn đề của bà chị đã viết:
Chị đang tự hỏi mình thêm nữa là "diễn đàn kinh tế" là nơi để mọi người bàn luận về các vấn đề kinh tế, chứ không phải để người này đưa ra vấn đề và người khác cảm thấy buồn cười, Em là điều hành viên, còn cảm thấy buồn cười vì một vấn đề đúng đắn (có thể em chưa hiểu), thì còn bố ai dám vào đây mà discussion nữa nhỉ.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Hoàng Long đã viết:
bác Tuấn dậy thế, em cho là không phải cho lắm ạ. Doanh nghiệp tạo ra lợi nhuận là giúp cho xã hội phát triển, cái này thì rõ rồi. có điều hầu như bất cứ doanh nghiệp nào ở trên đờii này cũng tạo ra cái gọi là externality (negative). cái này bác học kinh tế, chắc chả phải nói bác cũng biết nó là cái gì. cái externality này:
1. nhiều khi nó còn to hơn cái lợi mà doanh nghiệp đem lại. cái này gọi là lợi bất cập hại ạ.
2. nói như bác tức là tin vào sự thắng lợi của chủ nghĩa tư bản và phủ nhận lời tiên tri của Marx về chuyện CNTB giẫy chết. cái này là tệ hại lắm đấy ạ.

cho nên, theo em + một số bác giáo sư đã bơm vào đầu em những cái tư tưởng này thì chuyện doanh nghiệp phải có trách nhiệm với xã hội là chuyện rõ ràng. Doanh nghiệp nó đền ơn cho xã hội thì chắc là có 2 ý:
1. giống chị gì nói, nó xây dựng xã hội là xây dựng thị trường cho nó, lợi nó chứ chẳng lợi thằng cu nào (ví dụ như cho học bổng sinh viên nghèo vượt khó đi cải tạo ở đại học rồi về làm trâu làm ngựa cho nó chẳng hạn.)
2. nó phải gánh vác một phần công cuộc cải tại externality mà nó thải ra. trong nhiều trường hợp thì nhà nước còn can thiệp để bắt nó phải đền ơn đáp nghĩa (ví dụ như bắt một industry thải chất bẩn phải xây nhà máy lọc nước chẳng hạn.)

Em mạo muội nói ngu nói càn mấy câu, bác thấy chối câu nào mong bác dậy ạ.

mà báo cáo chị Thảo, em thấy chị viết bài ôi giời sao mà sến thế: "Hãy cùng nhau thảo luận vấn đề này nhé để nêu lên quan điểm của mình - một thế hệ trẻ- về trách nhiệm nặng nề này." -- Eo ôi, nghe như mẹ mìn ạ.

Ơ, 9 năm kinh nghiệm làm mẹ mìn mà Em Hoàng Long chưa biết à???... Kinh nghiệm đầy mình đấy nhé, em có tư vấn gì thì cứ tự nhiên, để sau này có vấn đề không biết chị còn nhờ em chỉ bảo :))
 
Chị Thảo ngày xưa học văn chắc giỏi lắm nhỉ? :D Em chưa học kinh tế bao giờ nhưng mà rất nguỡng mộ tài viết văn của chị. Em cũng chưa quản lý doanh nghiệp bao giờ vì em quản lý bản thân em sao cho dậy sớm ngủ sớm mỗi ngày còn không xong. Nói chugn bọn em muốn xem kinh nghiệm của chị. Có lẽ phải cho thêm vài câu "nghe buồn cười" nữa nhỉ ..;)
 
Anyway, chị cũng cảm ơn Em Tuần về việc "chê" "thẳng vào mặt" người khác, hehe... vậy là chị không sai khi nói "em chưa học kinh tế bao giờ"... Thế em cho chị hỏi... Em làm ban điều hành.... có phải là professional on economics không ý nhỉ... nếu đúng thì.. bái phục, bái phục... chả thể nói được thêm câu nào nữa...
 
Hehehe, em Tuấn cứ nói mát với chị Thảo thế bao giờ. em mà không biết gì về kinh tế thì làm bảo vệ ở trong VCB à?
 
Chị Giao cứ đùa, hót rác ở VCB cũng phải có trình độ sơ cấp về Kinh Tế đấy.
 
Thế thì VCB phải xem lại trình độ của em Tuấn nhỉ. Không biết chừng đó lại là lý do tại sao em Tuấn lại bị VCB cử đi du học nhỉ. :p
 
Từ trước em cứ ngỡ là HAO có một mẹ mìn đã đủ lắm rồi, giờ lại thêm một mẹ mìn nữa. Cốt cách tinh thần không hề kém cạnh...

Em làm sao mà dám nói mát mìn Thảo hả chị Giao. Chẳng qua em nói nhầm, đáng nhẽ phải nói là "truyện cười" của chị Thảo buồn cười, thì lại nhầm thành "quan điểm" của chị ý buồn cười, thành ra chị ý giận, đá thúng đụng nia từ sáng tới giờ, cháu bé đòi bú khóc chị ý cũng mặc kệ, thế mới sợ..

Cả bài trên kia của em chị ý chỉ trích mỗi câu đấy của em, vậy đúng là tuy được phong là mẹ mìn nhưng vẫn cực kì nữ tính nhé, nữ tính thường hay cực liệt bảo vệ quan điểm trên thân thể và những thứ liên quan đến cá nhân của mình. Còn quan điểm của xã hội cũng như doanh nghiệp ba lăng nhăng thì chỉ ở hàng thứ yếu, mặc dầu lúc đầu theo tác giả chúng vô cùng cấp thiết... thế mới sợ ...

À chị ơi em không còn làm ở chỗ VCB nữa rồi, phải nghỉ để đi ôn thêm sơ cấp kinh tế. Vừa vào đây định tranh luận học hỏi về doanh nghiệp, thế mà vừa phát biểu bị mẹ mìn bắt đi mất rồi, thế mới sợ ...
 
Một chủ đề "Kinh tế" hay như thế (theo chị) được post vào diễn đàn "Kinh tế" mà bị sút tung thế này bởi các điều hành viên. Mất cả hứng... :(( :((

@ Em Tuấn: nhờ cái "truyện cười" này (theo em) mà chị đã được nhận 650.000 VND của tạp chí "Nhà Quản Lý" của Liên Hiệp các Hội Khoa học và Kỹ thuật Việt Nam - Viện nghiên cứu và Đào tạo về quản lý... Xem ra... Chắc phải có cái ban bệ nào cao hơn hoặc đào tạo về kinh tế và quản lý cao hơn mà em đã được học nhỉ. Bye bye
 
Chị Thảo hơi bị nhầm. Topic này quá hay, so với những TOpic kte khác mà em cũng từng đầu từ thì thua topic này về mọi mặt. Ít ra nó được nóng thế này, nhiều người đọc thế này là một thành công. Chủ trương của điều hành viên là muốn làm nó nóng nên, cho nên bà chị yên tâm chưa bye bye được đâu, còn phải vào đây sống và chiến đấu vì nền Doanh nghiệp VN nhiều. Vào thì dễ chứ ra khó lắm, ai bảo chót nhận 650k..

Mà em bảo nhầm là em thấy chị dạo post nhiều truyện cười bên Vườn cười, mấy lần định chạy sang khen truyện buồn cuời, chạy nhầm chuồng nên tự dưng lại khen ở Topic này, dở hơi quá thể đáng. Ấy chứ em có bảo chị viết truyện cười ở đây đâu, chị hiều nhầm tai hại quá... Nhưng mà sự thực có mấy lần em viết toàn truyện cười cho mấy báo VN, thế mà cũng được tiền, thế mới sợ...

CHị Thảo tiếp đi, giờ em ngồi nghe chị trình bày trước, rồi lấy bút ra ghi lại, cuối giờ nghe xong là em bật, không giải trình được đòi lại 650k luôn...
 
Cũng định "biến" luôn, nhưng nghe Em Tuấn giải thích, cũng thấy đỡ ấm ức một phần, có thể em cho rằng "cái bọn học chuyên ngữ" như bọn chị biết cái quái gì về Kinh tế mà dám ti toe, hehe... nhưng mà... mỗi người, ngoài nghề nghiệp chính, đều có 1 niềm đam mê riêng, với chị thì là .... Kinh Tế... dạ... cũng tại chưa có số nên giờ này vẫn lẹt đẹt học hành và làm thuê... thế cho nên... cũng chả dám to mồm với ai, những tưởng box "Kinh Tế" cũng có một số người có ý tưởng như mình... nhảy vào học hỏi, nhưng xem ra... không có đất kiếm sống ở đây rồi... Chị Giao nhỉ.

Cũng có thể em viết bài về Kinh Tế mà người ta lại cho em huởng nhuận bút theo mức của chuyện cười à?... sợ thật nhỉ... chả bù cho chị... có lần viết truyện cười, lại được hưởng tiền của mức viết bài "chính trị cao cấp"...

650 k tiêu hết mất rồi, dạo này còn có subject hay hơn 650 k về kinh tế nữa nhưng chán rồi, Có lẽ chị chỉ hợp với chuyện cười thôi thì phải. Cảm ơn lời khuyên của em đã mở mắt cho chị đi đúng hướng.
 
Bây giờ em mới ngó sang bên trái, mới biết là chị học Ngoại ngữ. Em thì quan tâm gi đâu, trước đây cứ tưởng chị học trường AM, đại khái thế. Bây giờ thấy chị học ngoại ngữ mà đam mê kiếm tiền được bằng nghiên cứu kinh tế, thì thằng em lại càng khâm phục chứ sao..

Mà nói chuyện với chị Thảo giờ khó thật, gái Sư phạm có khác điệu quá. Khen cũng khó mà nịnh cũng khó, nịnh thì cử tưởng khen đểu, làm thế nào bây giờ. Em type mà cứ phải hì hục chọn từ ngữ kẻo không bà chị lại dỗi, chưa bao giờ phải nắn nót cẩn thận thế này, chả khác nào lần đầu tiên viết thư cho bạn gái... Chị toàn chơi trò dỗi nhau không chứng cứ. Ngày xưa yêu nhau chắc anh nhà chị vất vả lắm nhờ... [:D]

Em cũng hay có hứng viết truyện cười, chị mà chán kinh tế, để tẹo nữa em sang vườn cười chơi với chị cho vui. Tự dưng thấy yêu yêu chị Thảo, thế mới sợ...
 
Chỉnh sửa lần cuối:
à không, chị là học sinh ams, nhưng mà Ams nửa mùa (có hai năm thôi), còn lại học SPNN, cho nên có dám huyênh hoang là Ams đâu... thôi thì đành vậy... biết làm thế nào ... đam mê kinh tế, là bản chất của chị, nhưng khổ nỗi, ở nhà... gái an phận, cứ phải chui vào cái vỏ ốc sên làm một "nhi nữ thường tình", cho nên giờ này vẫn chưa trở thành "một con người kinh tế đích thực", đành đổ tại "số nó thế" :(( :((

Cảm ơn Em đã quan tâm, chỉ vì đam mê kinh tế quá cho nên đến giờ này vẫn chưa dám làm vất vả anh nào cả. :-$

Mà chị thấy em sợ hơi nhiều thứ... không biết... sau này... mà thôi, nếu em có ngẫu hứng thì sang box vườn cười góp vui, bọn chị bên đó cười nói hể hả, chứ không phải chọn câu chữ như khi góp phần vào box Kinh tế này.
 
Nguyễn Thảo đã viết:
"Kinh doanh thực chất là khai thác các nhu cầu của con người: các nhu cầu đang có, các nhu cầu sẽ có và các nhu cầu có thể tạo ra. Bạn không thể bán máy tính trên sao Hỏa. Đơn giản vì trên đó không có nhu cầu. Như vậy, sự giàu có của các doanh nghiệp suy cho cùng là do các khách hàng tạo ra. Những khách hàng này - già trẻ, gái trai tập hợp nhau lại thành xã hội. Và vấn đề trách nhiệm xã hội của doanh nghiệp được đặt ra là trên cơ sở của mối quan hệ như vậy".

Theo tôi nghĩ, có nhiều thứ tạo nên kinh doanh, và định nghĩa: "Kinh doanh thực chất là khai thác các nhu cầu của con người" không hoàn toàn chính xác. Việc nghĩ rằng "khai thác" hay "đáp ứng" nhu cầu con người cũng sẽ đưa đến những triết lý kinh doanh khác nhau.

Theo tôi, trách nhiệm xã hội quan trọng nhất của doanh nghiệp là đem lại lợi ích cho xã hội. Lợi ích quan trọng nhất, và cũng là mục tiêu của doanh nghiệp là sản phẩm của doanh nghiệp đáp ứng nhu cầu và đem lại giá trị cho khách hàng, cung cấp công ăn việc làm và thu nhập cho nhân viên, lợi nhuận cho các cổ đông. Khách hàng, nhân viên, cổ đông đều là các thành viên của xã hội. Cần thấy rõ trách nhiệm nào là chính, trách nhiệm nào là phụ.

"Như vậy, sự giàu có của các doanh nghiệp suy cho cùng là do các khách hàng tạo ra" - không hoàn toàn chính xác. Khách hàng là một yếu tố, nhưng không phải là tất cả. Hoạt động của doanh nghiệp + khách hàng sẽ quyết định doanh nghiệp đó làm ăn có lãi hay không.

Cách đặt vấn đề của tác giả chưa rõ ràng, mang nhiều cảm tính, khái niệm trách nhiệm xã hội của doanh nghiệp cũng chưa làm rõ. Bài viết mang tính hô hào chung chung. Nhìn chung cần cố gắng hơn nữa để trở thành một bài viết độc lập hay và có giá trị.
 
Nguyễn Hữu Cầu đã viết:
Nguyễn Thảo đã viết:
"Kinh doanh thực chất là khai thác các nhu cầu của con người: các nhu cầu đang có, các nhu cầu sẽ có và các nhu cầu có thể tạo ra. Bạn không thể bán máy tính trên sao Hỏa. Đơn giản vì trên đó không có nhu cầu. Như vậy, sự giàu có của các doanh nghiệp suy cho cùng là do các khách hàng tạo ra. Những khách hàng này - già trẻ, gái trai tập hợp nhau lại thành xã hội. Và vấn đề trách nhiệm xã hội của doanh nghiệp được đặt ra là trên cơ sở của mối quan hệ như vậy".

Theo tôi nghĩ, có nhiều thứ tạo nên kinh doanh, và định nghĩa: "Kinh doanh thực chất là khai thác các nhu cầu của con người" không hoàn toàn chính xác. Việc nghĩ rằng "khai thác" hay "đáp ứng" nhu cầu con người cũng sẽ đưa đến những triết lý kinh doanh khác nhau.

Theo tôi, trách nhiệm xã hội quan trọng nhất của doanh nghiệp là đem lại lợi ích cho xã hội. Lợi ích quan trọng nhất, và cũng là mục tiêu của doanh nghiệp là sản phẩm của doanh nghiệp đáp ứng nhu cầu và đem lại giá trị cho khách hàng, cung cấp công ăn việc làm và thu nhập cho nhân viên, lợi nhuận cho các cổ đông. Khách hàng, nhân viên, cổ đông đều là các thành viên của xã hội. Cần thấy rõ trách nhiệm nào là chính, trách nhiệm nào là phụ.

"Như vậy, sự giàu có của các doanh nghiệp suy cho cùng là do các khách hàng tạo ra" - không hoàn toàn chính xác. Khách hàng là một yếu tố, nhưng không phải là tất cả. Hoạt động của doanh nghiệp + khách hàng sẽ quyết định doanh nghiệp đó làm ăn có lãi hay không.

Cách đặt vấn đề của tác giả chưa rõ ràng, mang nhiều cảm tính, khái niệm trách nhiệm xã hội của doanh nghiệp cũng chưa làm rõ. Bài viết mang tính hô hào chung chung. Nhìn chung cần cố gắng hơn nữa để trở thành một bài viết độc lập hay và có giá trị.

WOW,

Chị Thảo đây học Sư phạm, vậy thì là cô giáo rồi, chú Cầu đừng có già mồm chê bai cô giáo Thảo của anh. Để đó vài hôm anh đọc thêm 1 chút về Kinh tế rồi sẽ vào đây thảo luận cho nó rôm rả

/TungDuong
 
Cô giáo Thảo thấy không, cứ bảo em sút tung bài viết (nồi cơm 650k) của chị. Thế mà nhờ công điều hành viên của em giờ những kinh nghiệm của cô giáo Thảo trong một bài bào đã thu hút và câu được 2 anh đẹp trai hào hoa nhất HAO vào thảo luận, chưa kể em là người thứ 3, coi như em gỡ hòa 1 đều nhé, phù... :D :(

Đấy chị Thảo à, cả em và bác Cầu đều khen chị viết Văn rất hay, rất cảm tính và giàu cảm xúc phụ nữ. Bác Cầu lại là người rắn rỏi mặt sắt lạnh lẽo tình trường, cũng là chủ một doanh nghiệp lớn. Em nghĩ những kinh nghiệm mềm mại giàu cảm tính của cô giáo Thảo mà kết hợp với cái kinh nghiệm lạnh lẽo trải đời của bác Cầu thì không những bài báo của chị chỉ được 650k mà có thể lên tới 670k, mà có khi phải hơn... /:)
 
Nguyễn Hữu Cầu đã viết:
Nguyễn Thảo đã viết:
"Kinh doanh thực chất là khai thác các nhu cầu của con người: các nhu cầu đang có, các nhu cầu sẽ có và các nhu cầu có thể tạo ra. Bạn không thể bán máy tính trên sao Hỏa. Đơn giản vì trên đó không có nhu cầu. Như vậy, sự giàu có của các doanh nghiệp suy cho cùng là do các khách hàng tạo ra. Những khách hàng này - già trẻ, gái trai tập hợp nhau lại thành xã hội. Và vấn đề trách nhiệm xã hội của doanh nghiệp được đặt ra là trên cơ sở của mối quan hệ như vậy".

Theo tôi nghĩ, có nhiều thứ tạo nên kinh doanh, và định nghĩa: "Kinh doanh thực chất là khai thác các nhu cầu của con người" không hoàn toàn chính xác. Việc nghĩ rằng "khai thác" hay "đáp ứng" nhu cầu con người cũng sẽ đưa đến những triết lý kinh doanh khác nhau.

Theo tôi, trách nhiệm xã hội quan trọng nhất của doanh nghiệp là đem lại lợi ích cho xã hội. Lợi ích quan trọng nhất, và cũng là mục tiêu của doanh nghiệp là sản phẩm của doanh nghiệp đáp ứng nhu cầu và đem lại giá trị cho khách hàng, cung cấp công ăn việc làm và thu nhập cho nhân viên, lợi nhuận cho các cổ đông. Khách hàng, nhân viên, cổ đông đều là các thành viên của xã hội. Cần thấy rõ trách nhiệm nào là chính, trách nhiệm nào là phụ. .


Cái này được gọi là trách nhiệm riêng của doanh nghiệp đối với doanh nghiệp dựa trên lợi nhuận cho bản thân doanh nghiệp - Em có thể tham khảo phần này trong cuốn '" global trade and economics Analysis"- Oxford publication.

"Như vậy, sự giàu có của các doanh nghiệp suy cho cùng là do các khách hàng tạo ra" - không hoàn toàn chính xác. Khách hàng là một yếu tố, nhưng không phải là tất cả. Hoạt động của doanh nghiệp + khách hàng sẽ quyết định doanh nghiệp đó làm ăn có lãi hay không.

Cách đặt vấn đề của tác giả chưa rõ ràng, mang nhiều cảm tính, khái niệm trách nhiệm xã hội của doanh nghiệp cũng chưa làm rõ. Bài viết mang tính hô hào chung chung
. .[/QUOTE]

Một vấn đề nói đến tận răng mà còn chưa hiểu thì chị cũng nghi ngờ về cái doanh nghiệp của em đang quản lý (như Em Tuấn nói) đấy. Còn nữa, hoạt động doanh nghiệp cho dù có tốt đến đâu, mà khách hàng... ôi thôi, kiến thức cơ bản này, chả muốn đề cập đến nữa, không lại bị tống cổ khỏi đây. Xozi em Tuấn, lại quên đá chân vào, "phải biết thân biết phận, biết chỗ của mình ở đâu chứ nhỉ?"

Nhìn chung cần cố gắng hơn nữa để trở thành một bài viết độc lập hay và có giá trị.[/QUOTE đã viết:
Có được lời khuyên chí lý này, chị xin phong cho em Cầu làm tổng biên tập tạp chí "Nhà Quản Lý", của Liên hiệp các Hội Khoa học vf Kỹ thuật Việt Nam - Viện Nghiên cứu và Đào tạo về Quản lý, một trong những tạp chí hàng đầu của Việt Nam về Kinh Tế ok./
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Back
Bên trên