Phạm Quang Minh
(Minh172)
New Member
Tham dự phần nhân đạo trong y học.
Tham dự phần nhân đạo trong y học.
Tác giả: Nguyễn Phương Mai
Lớp: Hoá1 99-02
http://www.hn-ams.org/~old-forum/viewtopic.php?t=4679
"Con cò bay lả bay la, bay từ đồng ruộng bay ra cánh đồng...à ơi..."
Tuổi thơ của tôi luôn chứa đựng một hình ảnh ám áp nhân hậu, một nụ cười dịu dàng, một bàn tay nhẹ nhàng bảo vệ dỗ dành, một giọng hát yêu thương ru tôi ngủ. Bà tôi!
Đối với một đứa trẻ như tôi bấy giờ, bà là một bà tiên tài phép: bà đe bọn rẻ con hàng xóm không cậy lớn bắt nạt tôi, ba nựng tôi khi bố me tôi quá tay đánh đòn... Chẳng có gì là bà không làm được, chẳng có gì làm những câu chuyện của bà kém hấp dẫn, chẳng có gì làm khuôn mặt bà bớt vui tươi.
Cho đến một ngày bà ốm. Tại sao bà lại ốm nhỉ? Hay là tôi chưa ngoan? Tại sao bà ít cười hẳn? Tại sao bà không ở nhà nữa mà ở bệnh viện? Tôi cuống quýt hỏi ba mẹ tôi. Mọi người giải thích cho tôi là bà bị ung thư và cần phẫu thuật.
Tôi đến thăm bà \"Bà ơi, bà chịu đau một chút thôi nhé, chắc là như con kiến cắn thôi\" - tôi lặp lại y như lời bà động viên trước khi tôi đi tiêm chủng. Mắt bà mở hé \"Ừ, bà phải cố lên để về bế cô chứ\". Tôi cười với bà, đúng rồi, bà tiên tài phép thì có gì là không làm được chứ.
Rồi bà về nhả, cả nhà ai cũng mừng vì bác sĩ bảo đó là ung thư lành. Mẹ tôi còn khoe mãi vết mổ của bà với mọi người \"chỉ nhỏ xíu bằng đốt ngón tay thôi mọi người ạ, chẳng mấy chốc là mợ lại khoẻ lại thôi mà\".
Tôi đợi mãi cho bà khoẻ lại. Thế mà bà cứ gầy rộc di, bà di khám lại, bác sĩ lại phát hiện ra một cái u ung thư nữa. Tất cả mọi người lại động viên bà vào bệnh viện phẫu thuật. Bà vẫn cười khi tôi đến thăm bà, thế mà khi tôi vùi đầu vào lòng bà, mái tóc tôi thấy ươn ướt như có nước mắt ai chảy xuống.
Thế mà vẫn có đến lần thứ ba bà vào bệnh viện mổ. Bà tôi đã 70 tuổi, ba lần phẫu thuật và liên tục những lần đi chiếu điện. Vết mổ của bà không còn nhỏ nữa, đến lần thứ ba, nó đã dài hơn một gang tay, phần da bị chiếu điện bị cháy ra, tóc bà rụng dần vì các chất hoá học. Mỗi lần chiếu điện như thế người bà lại run lên, bàn tay gầy gò của bà cứ bám chặt vào mẹ tôi... run bần bật. Mọi người ai cũng thương bà lắm. Cái ung thư cứ di căn thêm mãi. Bác sĩ lại hỏi nhà tôi có cho bà đi phẫu thuật nữa không? Mẹ tôi và các cô cứ ôm lấy bà \"Mợ ơi, mợ không phải phẫu thuật nữa, con không để cho mợ phải vào bệnh viện nữa\".
Những cơn đau chẳng dứt, nó chỉ dịu đi qua những liều moóc-phin cứ tăng dần. Bà tôi từ một người nhanh nhẹn minh mẫn dần dần trở nên mụ mị, bà nằm liệt trên dường. Ông và các cô chú thay nhau trông bà. Mọi người ít khi cho bọn trẻ con chúng tôi đến thăm bà hơn. Còn tôi, mỗi khi đến thăm bà, tôi rùng mình sợ hãi và tức giận. Tôi thấy tôi vô dụng chẳng biết làm gì giúp bà đỡ đau đớn. Bà tôi rên lên trong từng cơn đau \"Có thuốc độc gì uống cho tôi chết đi\". Tôi run run nắm chặt tay bà \"Bà ơi, bà đợi cháu nhé, bà đợi cháu tìm thuốc chữa bệnh ung thư\".
Chẳng biết bà có nghe được lời tôi không hay bà không giữ lời hứa. Tôi, một đứa trẻ lên lớp bốn trong cuộc đua với căn bệnh quái ác kia đã không thể đến trước. Bà tôi mất khi ung thư di căn vào phổi, đè lá phổi của bà cho đến khi nó không hô hấp được nữa.
Bạn đã từng bao giờ nghe thấy có người cầu mong cho mình được chết chưa? Tôi thì đã từng nghe bà tôi mong thế. Nếu chỉ là cái chết, tôi chắc rằng bà tôi, người đã trải qua hai cuộc chiến tranh đã chẳng phải sợ hãi đến thế. Khi cuộc sống chỉ còn là những cơn đau đớn triền miên thì mong ước chỉ là ra đi trong thanh thản.
Trước đó, tôi chỉ nghĩ \"nhân đạo\" đơn giản là cứu sống, chữa trị cho một con người. Nhưng sau này, tôi thấy rằng nhân đạo còn là giải thoát con người những cơn đau dài quằn quại.
Dù bạn có tin tưởng rằng người thân của bạn có ý chí sắt đá (như tôi tin tưởng bà tôi là một bà tiên tài phép làm được tất cả), hay bạn tin rằng bạn sẽ giúp đỡ được người đó rất nhiều (như tôi đã tuyệt vọng mong chữa bệnh ung thư ), thì cũng không thể phủ nhận hiện thực rằng có rất nhiều bệnh nhân đang rên siết vì những cơn đau mà điển hình là ung thư và bỏng trong khi cơ hội hồi phục hầu như không có.
Rất nhiều bệnh nhân mong muốn được bác sĩ giúp đỡ được chết. Nếu có đủ sự đồng ý của thân nhân và chính người bệnh, tôi nghĩ rằng bác sĩ nên giúp họ. Tại sao không?
Tôi chưa nghe ở Việt Nam đã có ý kiến này. Nhiều người nhà bệnh nhân không đủ dũng cảm để đưa ra quyết định. Họ yêu quý người bệnh và nhầm tưởng tình yêu, hy sinh với sự ích kỉ muốn giữ người bệnh sống mà bất chấp nỗi đau thể xác dày vò. Nhưng bạn, hãy thử đạt địa vị của mình vào một người bệnh như vậy và quyết định xem số phận của mình? Ắt hẳn bạn sẽ muốn cho những người không may mắn đó một cơ hội, một giấc ngủ yên bình. Đó mới đích thực là tình yêu và sự hy sinh đích thực.
Tham dự phần nhân đạo trong y học.
Tác giả: Nguyễn Phương Mai
Lớp: Hoá1 99-02
http://www.hn-ams.org/~old-forum/viewtopic.php?t=4679
"Con cò bay lả bay la, bay từ đồng ruộng bay ra cánh đồng...à ơi..."
Tuổi thơ của tôi luôn chứa đựng một hình ảnh ám áp nhân hậu, một nụ cười dịu dàng, một bàn tay nhẹ nhàng bảo vệ dỗ dành, một giọng hát yêu thương ru tôi ngủ. Bà tôi!
Đối với một đứa trẻ như tôi bấy giờ, bà là một bà tiên tài phép: bà đe bọn rẻ con hàng xóm không cậy lớn bắt nạt tôi, ba nựng tôi khi bố me tôi quá tay đánh đòn... Chẳng có gì là bà không làm được, chẳng có gì làm những câu chuyện của bà kém hấp dẫn, chẳng có gì làm khuôn mặt bà bớt vui tươi.
Cho đến một ngày bà ốm. Tại sao bà lại ốm nhỉ? Hay là tôi chưa ngoan? Tại sao bà ít cười hẳn? Tại sao bà không ở nhà nữa mà ở bệnh viện? Tôi cuống quýt hỏi ba mẹ tôi. Mọi người giải thích cho tôi là bà bị ung thư và cần phẫu thuật.
Tôi đến thăm bà \"Bà ơi, bà chịu đau một chút thôi nhé, chắc là như con kiến cắn thôi\" - tôi lặp lại y như lời bà động viên trước khi tôi đi tiêm chủng. Mắt bà mở hé \"Ừ, bà phải cố lên để về bế cô chứ\". Tôi cười với bà, đúng rồi, bà tiên tài phép thì có gì là không làm được chứ.
Rồi bà về nhả, cả nhà ai cũng mừng vì bác sĩ bảo đó là ung thư lành. Mẹ tôi còn khoe mãi vết mổ của bà với mọi người \"chỉ nhỏ xíu bằng đốt ngón tay thôi mọi người ạ, chẳng mấy chốc là mợ lại khoẻ lại thôi mà\".
Tôi đợi mãi cho bà khoẻ lại. Thế mà bà cứ gầy rộc di, bà di khám lại, bác sĩ lại phát hiện ra một cái u ung thư nữa. Tất cả mọi người lại động viên bà vào bệnh viện phẫu thuật. Bà vẫn cười khi tôi đến thăm bà, thế mà khi tôi vùi đầu vào lòng bà, mái tóc tôi thấy ươn ướt như có nước mắt ai chảy xuống.
Thế mà vẫn có đến lần thứ ba bà vào bệnh viện mổ. Bà tôi đã 70 tuổi, ba lần phẫu thuật và liên tục những lần đi chiếu điện. Vết mổ của bà không còn nhỏ nữa, đến lần thứ ba, nó đã dài hơn một gang tay, phần da bị chiếu điện bị cháy ra, tóc bà rụng dần vì các chất hoá học. Mỗi lần chiếu điện như thế người bà lại run lên, bàn tay gầy gò của bà cứ bám chặt vào mẹ tôi... run bần bật. Mọi người ai cũng thương bà lắm. Cái ung thư cứ di căn thêm mãi. Bác sĩ lại hỏi nhà tôi có cho bà đi phẫu thuật nữa không? Mẹ tôi và các cô cứ ôm lấy bà \"Mợ ơi, mợ không phải phẫu thuật nữa, con không để cho mợ phải vào bệnh viện nữa\".
Những cơn đau chẳng dứt, nó chỉ dịu đi qua những liều moóc-phin cứ tăng dần. Bà tôi từ một người nhanh nhẹn minh mẫn dần dần trở nên mụ mị, bà nằm liệt trên dường. Ông và các cô chú thay nhau trông bà. Mọi người ít khi cho bọn trẻ con chúng tôi đến thăm bà hơn. Còn tôi, mỗi khi đến thăm bà, tôi rùng mình sợ hãi và tức giận. Tôi thấy tôi vô dụng chẳng biết làm gì giúp bà đỡ đau đớn. Bà tôi rên lên trong từng cơn đau \"Có thuốc độc gì uống cho tôi chết đi\". Tôi run run nắm chặt tay bà \"Bà ơi, bà đợi cháu nhé, bà đợi cháu tìm thuốc chữa bệnh ung thư\".
Chẳng biết bà có nghe được lời tôi không hay bà không giữ lời hứa. Tôi, một đứa trẻ lên lớp bốn trong cuộc đua với căn bệnh quái ác kia đã không thể đến trước. Bà tôi mất khi ung thư di căn vào phổi, đè lá phổi của bà cho đến khi nó không hô hấp được nữa.
Bạn đã từng bao giờ nghe thấy có người cầu mong cho mình được chết chưa? Tôi thì đã từng nghe bà tôi mong thế. Nếu chỉ là cái chết, tôi chắc rằng bà tôi, người đã trải qua hai cuộc chiến tranh đã chẳng phải sợ hãi đến thế. Khi cuộc sống chỉ còn là những cơn đau đớn triền miên thì mong ước chỉ là ra đi trong thanh thản.
Trước đó, tôi chỉ nghĩ \"nhân đạo\" đơn giản là cứu sống, chữa trị cho một con người. Nhưng sau này, tôi thấy rằng nhân đạo còn là giải thoát con người những cơn đau dài quằn quại.
Dù bạn có tin tưởng rằng người thân của bạn có ý chí sắt đá (như tôi tin tưởng bà tôi là một bà tiên tài phép làm được tất cả), hay bạn tin rằng bạn sẽ giúp đỡ được người đó rất nhiều (như tôi đã tuyệt vọng mong chữa bệnh ung thư ), thì cũng không thể phủ nhận hiện thực rằng có rất nhiều bệnh nhân đang rên siết vì những cơn đau mà điển hình là ung thư và bỏng trong khi cơ hội hồi phục hầu như không có.
Rất nhiều bệnh nhân mong muốn được bác sĩ giúp đỡ được chết. Nếu có đủ sự đồng ý của thân nhân và chính người bệnh, tôi nghĩ rằng bác sĩ nên giúp họ. Tại sao không?
Tôi chưa nghe ở Việt Nam đã có ý kiến này. Nhiều người nhà bệnh nhân không đủ dũng cảm để đưa ra quyết định. Họ yêu quý người bệnh và nhầm tưởng tình yêu, hy sinh với sự ích kỉ muốn giữ người bệnh sống mà bất chấp nỗi đau thể xác dày vò. Nhưng bạn, hãy thử đạt địa vị của mình vào một người bệnh như vậy và quyết định xem số phận của mình? Ắt hẳn bạn sẽ muốn cho những người không may mắn đó một cơ hội, một giấc ngủ yên bình. Đó mới đích thực là tình yêu và sự hy sinh đích thực.
Chỉnh sửa lần cuối bởi người điều hành: