Thơ L.M.

Vũ Ngân Hà
(Galaxy_Buttercup)

Active Member
Đây là mấy bài thơ của một người bạn em quen biết làm.
Khá hay và mang nhiều tâm trạng dù anh ấy mới 19 tuổi :D
Hôm nay rỗi rãi, poz lên cho mọi người xem thử :)
Anh ấy có bút danh là L.M., có thể hiểu là Lê Minh (họ Lê tên Minh), hoặc là Latina Matrix, một kiểu ma trận :)

CẠN LỜI

Run rẩy đi cho đêm dài ngút mắt
Để chúng mình kề môi mắt đêm nay
Chén rượu nào chưa uống đã chực say
Nâng lên nhé!... Một lần này, em nhé!

Lớn hết rồi, phải đâu còn thơ bé
Phận làm con, lời cha mẹ phải theo
Biết trách thân: Ai bảo phận nhà nghèo
Giữa ngọn gió, mảnh tình leo lét cháy.

Giữa trời đêm, về bốn phuơng ta lạy
Mong đất trời chứng giám mảnh tình oan
Xin một lần đuợc chắp nối châu loan
Mai che trắng khăn voan lòng không hổ.

Một đêm nay, dù vợ chồng giả bộ
Như thuở xưa chơi đám cưới đồ hàng
Ủi an lòng truớc buổi nguời sang ngang
Cho chua xót lỡ làng đau lịm dại.

Sáng mai thôi, mình xa nhau mãi mãi
Nén huơng lòng xin cắm lại ngày xưa
Xin đất trời khoan rả rích rơi mưa
Cho khoé mắt vẫn chưa thành ẩm uớt.

Nhẫn cỏ này thật mềm và thật muớt
Luồn tay nguời, không đuợc, cũng đành thôi
Xin một lần người ghi chén giao bôi
Để kí ức mãi luân hồi khoảnh khắc!

Hừng đông rồi, trời dâng lên niệm mặc
Bừng sáng rồi, hai ánh mắt quay đi
Giọt cay nào tí tách đọng trên mi
Chào lần cuối. Tiếc làm gì quá khứ?

Anh về nhé! Vĩnh biệt nguời thiếu nữ
Trả lại nguời tròn hai chữ thương yêu
Xót xa chi khi chẳng giữ đuợc nhiều
Nào!... Cất buớc qua bao điều luyến tiếc.


L.M.
4/3-04
 
ĐI TÌM KÍ ỨC

Anh đi tìm một miền nhớ không em
Giữa vô tận của màn đêm kí ức
Bỗng chạm vào một nỗi đau rất thực
Nên đêm càng thao thức đắng cay thêm.

Anh đi tìm một khoảng lặng êm đềm
Giữa muôn vàn ấm êm trong đất mẹ
Chợt thấy mình đang thở dài thật khẽ
Khi gặp ta - hai đứa trẻ năm nào...

Kí ức tràn về như giấc chiêm bao
Không xa hoa, không ồn ào, không nắng
Không gì nhiều trừ màn đêm rất trắng
Và chúng mình, và bến vắng, yêu nhau.

Kí ức về cùng với những nỗi đau
Khi ngày truớc và ngày sau chạm mặt
Giữa tiếng cuời , những giọt buồn se sắt
Chảy nghẹn ngào trong đáy mắt : Người ơi...

L.M.
26/5-04
 
LUÂN HỒI

Những cơn đau y học không biết chữa
Xin một lần, đừng khóc nữa, em ơi!
Ta bên nhau năm tháng cũng đủ rồi
Anh về lại kiếp luân hồi, em nhé!

Bản cầu hồn đêm này ai ngân khẽ?
Tiễn một nguời qua lối rẽ âm dương
Chôn chặt lòng đầy nhung nhớ yêu đương
Cho tan hết trong mộng thường kí ức.

Đớn đau kia dẫu là hư hay thực
Cũng mong nguời đừng thổn thức trong đêm
Phút cô đơn xin chớ vội yếu mềm
Cho dĩ vãng không dày thêm nhức nhối.

Bánh luân hồi dòng đời anh lăn vội
Nhịp không cùng ta ngày mỗi chia xa
Khép lại rồi màn che khuất duyên ta
Quên đi nhé, tình đau là vụn vỡ!

L.M
15/3-04
 
MÙA SIM XƯA

Mùa sim xưa tím biếc một khoảng trời
Anh dắt em, chạy theo triền con dốc
Những lá nâu hay những thuyền độc mộc
Chở tuổi thơ qua năm tháng yên bình.

Mùa sim nào hai đứa tập làm thinh
Tựa lưng nhau mơ màng qua kẽ lá
Những vòng xe đưa nhau qua phố xá
Xoay xoay tròn tim tím cánh hoa đan.

Mùa sim tàn đời cơm áo lo toan
Con trai quê hóa thành con trai lính
Con gái quê hóa thành con gái tỉnh
Dấu chân xưa mờ hoen dấu ruộng đồng.

Mùa sim về lại, tím ngắt ven sông
Mẹ em bảo em lấy chồng năm trước.


L.M.
20/11-04

Bài này là một trong những bài em thik nhất :D :) :x
 
THUNG LŨNG HOA VÀNG

Mòn mỏi kiếm em qua phố núi
Phố lặng thinh còn núi buồn tênh
Mòn mỏi kiếm em qua dốc đá
Dốc cheo leo và đá gập ghềnh.

Đường cứ dài, dài ra mông mênh
Mỗi bước chân - một trời luyến nhớ
Nỗi thất vọng nhiều như hơi thở
....
Anh dừng chân thung lũng hoa vàng.

Mùa đông qua trên những nhà sàn
Trên những vai trần thơm hương rẫy
Dã quỳ nở, mùa đông vàng biết mấy
Vàng cả khoảng trời dẫu không em.

L.M.
14/12-04
 
XỬ THỬ

" Buổi thời hoa trắng trao tay
Nay thời uớt trắng mưa bay đầy thềm ".

Quá bước dừng chân chốn văn lâu
Ngắm cảnh hoa buông giữa chừng cầu
Có người thục nữ ngâm như hỏi :
"Người đến từ đâu? Sẽ về đâu?".

Để rồi hò hẹn dưới gốc ngâu
Những chiều hoà vận với đối câu
Ấp ủ từ hương, ươm bởi nắng
Thành áng tình thơ tựa ngọc châu.

Mùa giao, tính toán chuyện dài lâu
Định hôm tính khắc biện cau trầu
Tài tử giai nhân tròn duyên nợ
Tíu tít chuyện trò cả đêm thâu.

Làm trai chữ hiếu bỏ làm đầu
Phận nữ nhi chờ một ít lâu
Phóng ngựa như bay về quê cũ
Bởi nhà có biến, chứ phải đâu.

Xử thử lại về chốn văn lâu
Mỗi xác cây khô ngã cạnh cầu
Cố nhân chẳng còn, hoa chẳng thấy
Chỉ ướt ngoài kia trắng mưa ngâu…


L.M.
25/8-04
 
NGƯỜI ĐANG YÊU

Nguời đang yêu là những kẻ tầm thuờng
Không thánh thiện như nguời đời vẫn nghĩ
Cũng tham lam và vô cùng ích kỉ
Luôn trói mình vào những kẻ họ yêu.

Nguời đang yêu suy nghĩ chẳng đuợc nhiều
Sao thấy đặng chông gai và ham muốn
Lúc tỉnh ra, lẽ thuờng, thì quá muộn
Cho thật nhiều, lúc nhìn lại: còn không?

Nguời đang yêu như cá chậu chim lồng
Không tự do chơi bời và bay nhảy
Nên nguời ta ưa trở nên nóng nảy
Hay khùng khùng rồi ra ngẩn vào ngơ.

Người đang yêu đôi lúc cũng làm thơ
Rồi chép lại trong thư tình, nhật kí
Khi thấy buồn, thầy đời mình vô vị
Giở ra xem rồi bật khóc một mình.

Nguời đang yêu hoá kẻ đang thất tình
Nên đổ sụp như thành trì mục nát
Xây lâu đài, nhiều khi xây trên cát
Cuộc tình nồng quá đát cũng chẳng hay.

Hết yêu rồi người bỗng tỉnh cơn say
Lục kí ức, mình, ô hay! Quá dại!
Mơ uớc gì mình sẽ đuợc trở lại
Mong kiếm tìm một người khác để yêu.

Nguời đang yêu thật quá ư lắm điều
Muốn tìm đuợc một tình yêu hoàn hảo
Không thấy mình vẩn vơ và mộng hão
Nên vuớng hoài vòng con tạo xoay xoay.

L.M.
5/5-04
 
MÙA MƯA NÀY

Mùa này mưa lãng mạn
Thênh thang sắc cầu vồng
Đen huyền ánh mắt trong
Lá muôn chiều đang đổ.

Mùa này mưa uớt phố
Xanh xao cánh bàng rơi
Hương thầm trải muôn nơi
Yên bình trong bút mực.

Mùa này mưa thao thức
Để ai nhớ một người
Hình như giữa nụ cuời
Có chút gì nhung nhớ.

Mưa mùa này trăn trở
Mênh mông sắc hạ buồn
Duyên học trò gió cuốn
Thả mộng vào trăm năm.

L.M.
 
HỒN THI NHÂN

Trăng về nửa mộng kiếm khách thơ
Cuối bến sông xưa, bến đợi chờ
Bóng ngà toả xuống dòng vôi bạc
Hồn trăng hoá đá tự bao giờ?

Ven bờ vắng tiếng gọi đò sang
Trắng bóng ai bay trắng bẽ bàng
Giưã dòng có kẻ tham bắt cá
Một nhát dao đưa, kiếp lỡ làng!

Dư cảo vẫn còn khắc cây nao
Thắm mãi huơng sen sắc hồng đào
Vắng cặp nhân tình nơi chốn cũ
Trăng buồn ở lại tít trên cao...

L.M. 13/4-04
 
NỖI NHỚ

Nỗi nhớ bây giờ sẽ phôi phai?
Sẽ còn phân nửa, sẽ chia hai?
Sẽ hết lệ tim chai nuớc mắt?
Hay về đêm vẫn thức chờ ai?...

Nỗi nhớ bây giờ có vắt vai?
Có khuỵu hai gối, ù hai tai?
Có đắng cay và dai như truớc?
Hay chỉ còn một chút liêu trai?

Nỗi nhớ bây giờ vẫn vu vơ?
Vẫn buồn, vẫn khóc, vẫn làm thơ?
Vẫn âm thầm mộng mơn như truớc?
Hay là nhện đã dứt đuờng tơ?

Nỗi nhớ bây giờ chịu nguôi chưa?
Chịu nằm yên giấc duới cơn mưa?
Chịu làm kí ức trưa vàng nắng?
Hay còn đeo đẳng sắc huơng đưa?

Nỗi nhớ bây giờ đã hi sinh?
Đã về náu tạm cõi u linh?
Đã nằm khuất bóng bình minh tới?
Hay vẫn chưa vơi chuyện chúng mình?

Mong rằng nỗi nhớ sắp qua mau
Sẽ chẳng nhức nhối khiến ta đau
Sẽ chẳng làm ta lau nuớc mắt
Dù rằng mãi mãi là mất nhau!

L.M.
27/2-04
 
NỢ KHÓI HƯƠNG

Ới hỡi nguời thương, hỡi nguời thương!
Đi gì đi vội giữa đêm sương?
Nguời từ trong mộng thành ra mộng
Mấy cái tang sau chắc cũng thường.

Đêm này nguyệt ảnh khéo xa vương
Hoá đá thân ta phía đầu giường
Nhẹ dần hơi thở, bặt hơi thở
Gục đầu xin trả nợ khói hương!

Nguời đi lặng lẽ cuối con đường
Xa mờ nhân ảnh ánh tinh sương
Mình ta ở lại đêm thanh vắng
Ới hỡi nguời thương, hỡi nguời thương!

L.M.
 
Mới 19 tuổi sao trong thơ có nhiều hi sinh, nhiều âm dương, cõi mộng, tang thương thế, rồi cả nhân ảnh, cả khói hương, có mặc niệm, cả cầu hồn, cả đến cõi u linh nữa, nghe buồn quá, anh bạn này vừa trải qua chuyện đau buồn phải không em, hoặc không thì cũng có cái nhìn hơi khép, hướng tới những cái như trên kể ra cũng ko hợp với tuổi này lắm, nhỉ, nhưng được cái thơ này nghe cũng lạ.
 
Em cũng thấy là thơ rất lạ :D
Có ng` bảo thơ anh ấy thiên về gieo vần, chú ý đến vần chứ nhiều lúc không để ý đến ý nghĩa của bài thơ, nên thế nhiều chỗ có những từ lạ, làm cho bài thơ có 1 cái j` đấy cứ mơ hồ :D
Còn về tâm trạng anh ấy, hình như đã từng có người yêu qua đời, cũng từng có người yêu lấy chồng sớm <17 tuổi thì phải>
 
nếu đúng như thế thì cũng là dễ hiểu cho cách tạo ý của các bài thơ, mà anh bạn này coi như đường yêu iếc hơi căng thẳng đấy nhỉ.
 
Thấy cái anh này yêu nhiều... mà khổ cũng nhiều ko kém gì yêu...
Gieo vần được phết... mình cũng phải học tập... :|
 
Em có thể dối mình rằng đã quên anh
Nhưng chẳng ai thực sự quên điều không phải mất công nhớ
Rồi sẽ có phút giây em nằm trăn trở
Nghĩ về anh và tiếc nuối đến dại hồn

Em có thể dối mình đã quên vị nụ hôn
Nhưng chẳng đứa bé nào quên được vị ngọt của kẹo
Rồi sẽ có phút giây, dù chỉ tí tẹo
Em bâng khuâng mím nhè nhẹ môi mình

Có thể bây giờ em vẫn rất là xinh
Để được nhiều chàng trai vây quanh, chiều chuộng
Em vẫn sẽ dễ dàng dối mình như em muốn
Nhưng khi em già nua thì sao?

Anh chẳng thể dối mình vì anh yêu em biết bao
Nhưng tình yêu mà, luôn thật nhiều đau khổ
Và anh không như em, anh không giả bộ
Rằng chưa bao giờ quen như khi mình gặp trên đường
Và đôi khi một mình, anh ghé về góc phố
Để hoài niệm em bằng tất cả sự yêu thương.

L.M.
30/12-07
 
Chất thơ đượm buồn trong hương sắc cổ kính. Mây, núi và trăng cũng nhuốm màu tàn tạ. Những câu thơ xen giữa thực và ảo đầy lâng lâng những đau thương. Kẻ làm trai như tan ra thành những giọt buồn xé lòng cho âu sầu thiên thu. Giọng thơ tuy không ai oán nhưng đầy vương vấn, những nỗi vấn vương không ngọt ngào hay bâng khuâng, mà tả xiết thì cũng kể là tài.

Năm 2006, em post thơ là L.M. 19 tuổi. Vậy năm nay, anh L.M. 20 tuổi, hơn anh 1 tuổi. Người con trai này có cái nhìn buồn bã đầy nam tính, những câu thơ vừa cứng vừa đau, tuy không sắc nhọn và chai sạn. Một tâm hồn đẹp, nhưng có phần gồ ghề tường rêu. Chắc hẳn là một con người đặc biệt.
 
TRỐN TRÁNH

Ta lo toan những mảng đời bề bộn
Ơi bức tượng kia, tại sao không đầu

Ai sẽ đứng dưới mưa và bị cảm lạnh
Cuộc tình xa rồi, ai sẽ không đau

Nếu như ta giống ngươi, loang lổ màu
Và đứng đó, không bao giờ nhìn thấy

Tự dưng ta mong một cuộc đời chán ngấy
Đứng trơ ra cho trái tim trơ ra

Sẽ chẳng ai buồn cho câu chuyện hôm qua
Cũng không ai khóc cho ngày mai quạnh quẽ

Nếu là ngươi, tượng đá ơi, ta sẽ
Hạnh phúc khi được cụt đầu!

L.M.
24/6-07
 
Chất thơ đượm buồn trong hương sắc cổ kính. Mây, núi và trăng cũng nhuốm màu tàn tạ. Những câu thơ xen giữa thực và ảo đầy lâng lâng những đau thương. Kẻ làm trai như tan ra thành những giọt buồn xé lòng cho âu sầu thiên thu. Giọng thơ tuy không ai oán nhưng đầy vương vấn, những nỗi vấn vương không ngọt ngào hay bâng khuâng, mà tả xiết thì cũng kể là tài.

Năm 2006, em post thơ là L.M. 19 tuổi. Vậy năm nay, anh L.M. 20 tuổi, hơn anh 1 tuổi. Người con trai này có cái nhìn buồn bã đầy nam tính, những câu thơ vừa cứng vừa đau, tuy không sắc nhọn và chai sạn. Một tâm hồn đẹp, nhưng có phần gồ ghề tường rêu. Chắc hẳn là một con người đặc biệt.

thơ kiểu này thì đúng tủ Long 36 rồi còn gì :)) có cả quả Nỗi đau y học không biết chữa nữa kìa ;)) thôi, xin Hà nó cái nick anh ý rồi blah blah đi ;;)
Đọc mấy cái ở trên thì thấy có cái bài Mùa sim xưa thì công nhận là hay. Mở đầu là những hình ảnh rất đẹp, đúng kiểu Việt Nam. Rồi sau đấy đến đoạn chia lìa thì anh ý làm 2 cho hai câu:
"Con trai quê hóa thành con trai lính
Con gái quê hóa thành con gái tỉnh"
Hai câu thơ có cấu trúc song song, như hai vector cùng phương, nhưng bi kịch ở chỗ hai vector ngược chiều. Lời thơ nhẹ nhàng, đơn giản mà ý thơ lại là buồn đăm. Đọc 2 câu này nhớ tới lời anh Sơn: "Một người về đỉnh cao, một người về vực sâu, để cuộc tình chìm mau như bóng chim cuối đèo".
Đến câu cuối thì typical rồi, không bàn.

Với lại có cái bài đầu cũng được, thích cái hình ảnh giả bộ vợ chồng như ngày xưa chơi đồ hàng, rồi thì nhẫn cỏ không vừa cũng đành thôi. Đọc đoạn này tưởng tượng đến chị Kiều ăn thề(ăn thề cái gì thì quên rồi, chỉ nhớ cái không khí thôi).
Mấy bài còn lại thì bình thường, không có gì đặc sắc lắm vì kiểu hò ra nỗi buồn rồi dùng mấy từ không đâu vào đâu để than thì trên mạng cũng đầy rẫy. Hình ảnh thì từ thời cụ Du cụ Trãi cũng đã có. Nội dung thì lặp lại, thành ra dù buồn đén đau, đọc đến bài thứ 3 mà vẫn buồn thì cái buồn nó cũng nhàm, đời phải có lên xuống có xuống nó mới thú, thơ cũng phải có vui có buồn nó mới hay.

Còn mấy cái bài Ti của a mới post lên thì chán quá, đúng kiểu thơ tán gái :))
 
Back
Bên trên