HẠNH PHÚC HÌNH TRÒN
Hạnh phúc tròn tròn lăn trên đất ngang
Em đưa tay, vô tình em bắt được.
Một phút buồn em ném về phía trước
Để lại thấy mình trống rỗng, cô miên
Hạnh phúc tròn tròn lăn trên dốc nghiêng
Em với tay, để rồi lại nắm được
Em tinh nghịch ném xuôi con dốc ngược
Hạnh phúc tròn tròn
lăn lăn...
xa...
xa...
Đến hạnh phúc cũng chẳng về đến lần thứ ba
Em ngồi đợi...
Em nhận ra...
Quá muộn!
L.M.
19/7-05
Một bài thơ hay và khá tài tình!
Cái hay và cái tài tình ở đây chính là sự phát hiện mới trong thủ pháp dùng và chọn hình ảnh của "người thơ":
"Hạnh phúc tròn tròn" lăn "trên đất ngang": Trọn vẹn và đủ đầy quá, phải không? tôi bỗng chợt nhớ rằng ai đó đã nói và hôm nay được thấy ở đây - Hạnh phúc như một viên bi màu hồng!
Cô gái ấy và "người thơ" vô tình gặp để có nhau trong đường đời... Vậy mà cô gái lại coi hạnh phúc, tình yêu như một thứ đồ chơi, một thứ trò chơi... Để rồi "một phút buồn" cô "ném" cái hạnh phúc mà cô đang cầm nắm trong tay "về phía trước" - thản nhiên, vô tình, hờ hững đến dửng dưng!
Ừ, cái thứ trò chơi ấy thật hấp dẫn đấy chứ, bởi nó "tròn tròn lăn"! Đẹp và lung linh! Ném đi rồi, thấy trống rỗng, cô miên là phải!
Rồi, cô hụt hẫng thực sự và... "với tay" để "ham chơi" thêm một lần nữa!
Lần này thì hạnh phúc đảo chao, nghiêng ngả mất rồi! Và hình như là có "sóng"! nên để viên bi tròn tròn dễ thương, tội nghiệp ấy cố "lăn trên con dốc nghiêng". Tội nghiệp quá! lỡ sảy chân... rớt xuống... thì sao!?
Đã là trò chơi thì chơi hoài cũng chán!
Giữa lúc cái khối hình tròn ấy "lăn trên con dốc ngược", cô gái lại chán, lại "ném đi" trong thái độ đùa nghịch, vô tâm! Nên viên bi hạnh phúc chuội khỏi tay rớt xuống... để rồi lăn... lăn... rất... xa... rất xa!
Lần này, cô gái ấy không thể "đưa tay", "với tay" được nữa, mất thật rồi! hình như cô đã nhận ra...
Và, cô đã đợi chờ... đợi chờ trong vô vọng khi chợt hiểu - hạnh phúc đã rơi rớt khỏi tầm tay mình...!
KN dậy sớm và online như một thói quen thường nhật, bắt gặp bài thơ hay, ấn tượng! xin "gõ" cùng tác giả mấy nhịp, mấy phách để khúc nhạc buồn chúng ta cùng nghe, cùng cảm nhận.
Âu cũng là khoảng dừng bởi "nốt nhạc đen" và "dấu "gạch nhịp" trong 2 con tim đồng cảm... Xin được "hơn một lần lặng im" cùng tác giả!
Người bình : Khải Nguyên
Tôi lại có cảm nhận hơi khác với KN trong bài thơ này một chút : "Đó là một bài thơ mang nhiều màu sắc triết lý và có giá trị sâu sắc"
"Hạnh phúc tròn tròn"
Dưới cái nhìn của dân kỹ thuật chúng tôi thì hình tròn là một hình mang tính chất hoàn hảo, tốt nhất, tròn trịa nhất, đầy đặn nhất. Hạnh phúc cũng tròn thì cái hạnh phúc ấy đẹp lắm rồi, trọn vẹn lắm rồi.
Cái triết lý ở đây là hạnh phúc đã tròn rồi nhưng chính vì hạnh phúc đẹp, hạnh phúc tròn nên nó lại càng dễ lăn xa chúng ta. Nghĩa là mỗi chúng ta đều có được hạnh phúc trong tay nhưng nếu chúng ta không gìn giữ nó, hoàn thiện nó, nâng niu nó thì một ngày nào đó chúng sẽ rời xa chúng ta.
Hạnh phúc là cả một quá trình. Từ khi nó đến một cách vô tình cho đến khi nó nghiêng ngả, nó tan vỡ. Bài thơ đã thành công khi thể hiện cái quá trình đó bằng:
- Mặt đất nằm ngang….
- Con dốc nghiêng…
- Và cuối cùng là con dốc ngược.
Khi hạnh phúc tròn tròn nằm trên mặt đắt nằm ngang. Nó vững trãi, nó ở đó và ta ngỡ rằng nó không thể lăn đi đâu được. Ta yên tâm với điều đó để rồi:
" Một phút buồn em ném về phía trước"
"Một phút buồn" ở đây là gì? Một chút giận hờn, một chút đỏng đảnh, một chút ghen tuông, một chút kiêu xa, một chút muốn thử thách… và một chút khó khăn, vấp ngã, tuyệt vọng trong cuộc sống. Tôi thích cái từ "một phút". Nó ngắn ngủi quá, nhỏ bé quá, đơn giản quá và suy cho cùng thì có thể nói nó chẳng đáng gì. Ấy thế mà vì một cái chẳng đáng gì ấy chúng ta có thể mang "hạnh phúc tròn tròn" ném về phía trước. Chỉ đơn giản vì nó đang nằm trên "đất ngang", vì ta nghĩ rằng nó chẳng bao giờ có thể rời xa ta…
"Hạnh phúc tròn tròn lăn trên dốc nghiêng"
Lại với cái nhìn của một chàng sinh viên kỹ thuật : tròn mà nằm trên dốc nghiêng thì mất cân bằng rồi. Trọng lượng bản thân cái "Hạnh phúc tròn tròn" ấy đã trở thành sức nặng kéo nó xuống khi nó nằm trên dốc nghiêng. Và nếu nhân vật trong bài thơ là nữ qua cách xưng "em" thì tôi lại tưởng tượng cái hạnh phúc tròn tròn đó như là người con trai - người yêu của nhân vật "em". Người con trai đó đang cố gắng leo ngược con dốc nghiêng để đi lên. Anh đang cố gồng mình để hạnh phúc không lăn xuống. Và trong một cảm giác "trống rỗng và cô miên" người con gái đã " Em với tay, để rồi lại nắm được". Cái từ "với" vừa thể hiện một cái gì giật mình hốt hoảng lại vừa thể hiện một cái gì đó cố gắng níu kéo. Có lẽ cô gái đã cảm nhận được sự quý giá của hạnh phúc đối với mình nên mới hốt hoảng với tay và cố gắng giữ hạnh phúc lại.
Ấy thế nhưng rồi:
" Em tinh nghịch ném xuôi con dốc ngược
Hạnh phúc tròn tròn
Lăn lăn…
Xa…
Xa…. "
Rõ ràng đoạn thơ " Lăn lăn… Xa… Xa…" cho ta thấy cái hạnh phúc tròn tròn đang từ từ rời khỏi cô gái và cô không còn có thể níu giữ nó được nữa bởi bây giờ nó đang lăn trên con dốc ngược. Nhìn xa hơn, thoát ra khỏi bài thơ để trở về với cuộc sống hiện tại. Hạnh phúc không bao giờ nói cho chúng ta biết trước rằng ngày mai tôi sẽ xa bạn đấy. Mà nó cứ từ từ, dần dần xa chúng ta từng chút, từng chút... Đôi khi vì cái sự từ từ đó mà chúng ta không nhận ra sự thay đổi của hạnh phúc, rằng nó đang tiến dần ra khỏi tầm tay của chúng ta cho đến khi nó xa ta hẳn thì ta mới chợt nhận ra.
Có một điểm tôi không nghĩ như KN. Tôi không cho rằng "cô gái coi hạnh phúc và tình yêu như là một trò chơi", cô gái đang yêu đấy. Ngay cả lúc "Em tinh nghịch ném xuôi con dốc ngược" thì cô gái cũng đang yêu, đang nâng niu, trân trọng cái hạnh phúc tròn tròn ấy vì đã một lần mất nó và cô ý thức được sự quý giá của hạnh phúc. Với cô việc "tinh nghịch" ném hạnh phúc đi như là một chút đỏng đảnh rất nữ tính. Với người con trai có thể khi người con gái bắt thể thốt, bắt nói lời yêu đương thì họ sẵn sàng thề thốt, sẵn sàng nói hàng ngàn lần "anh yêu em" nhưng với người con gái thì càng yêu họ càng muốn đỏng đảnh, muốn nũng nịu. Họ yêu mà vờ như không yêu, họ nằm dài trên lưng ta hay gối đầu trên ngực ta mà vẫn cư muốn giả vờ "em không yêu anh đâu, em không nhớ anh đâu" và rồi cười khúc khích trước sự ngơ ngẩn của chúng ta. Còn ta thì ngây ngô tưởng thật và rồi tình yêu cứ xa dần, chết dần trong lòng mỗi chúng ta, trong lòng cả người con gái và con trai.
Hạnh phúc đến với mỗi người là vô tình
" vô tình em bắt được"
nhưng ra đi thì không bao giờ là vô tình mà luôn có lý do của nó. Lý do đó không phải chỉ do người con gái gây ra hay do người con trai gây ra. Thế nên khi yêu nhau đừng bao giờ bắt người mình yêu phải hiểu mình mà nên tạo cơ hội để có thể hiểu thật rõ về nhau, về tình yêu dành cho nhau. Nếu không rồi cũng có một ngày vô tình nhưng lại không phải là vô tình hạnh phúc sẽ rời xa chúng ta…
Bài thơ có thể được nhìn ở hai góc nhìn khác nhau: nếu cho bài thơ này là tâm sự của một cô gái thì dường như đó là sự ân hận, nuối tiếc:
"Đến hạnh phúc cũng chẳng về đến lần thứ ba
Em ngồi đợi...
Em nhận ra...
Quá muộn!"
Nhưng nếu bài thơ được đưa ra như tâm sự của một chàng trai thì nó lại như một lời trách móc, một nỗi xót xa, một niềm đớn đau vì hạnh phúc đã bị bỏ lỡ cho dù anh đã rất cố gắng. "Quá muộn!"
Với riêng cá nhân tôi thì đây là một bài thơ quá hay. Hay về mặt nghệ thuật trong cách bố cục không gian và thời gian, trong cách đưa ra các tình huống, trong việc sử dụng từ rất hợp lý và rất đắt, gọn đến mức không thừa một từ, hay trong cấu trúc bài thơ tưởng như dửng dưng, nhẹ nhàng nhưng lại diễn ta được sức nặng, chiều sâu của cảm xúc. Hay về mặt nội dung vì nó mang nhiều triết lý về tình yêu, vì nó là bài học sâu sắc cho mỗi chúng ta khi yêu và muốn gìn giữ tình yêu được tròn vẹn.
Người bình : Langquen_kyniem